← Quay lại trang sách

Chương 1082 Tay chân đệ nhất Tiên Đình 3

Hứa Ứng sát tâm nổi lên, thản nhiên nói: “Năm xưa Hứa mỗ giết xuyên Thiên lộ, tên tuổi chân dung cũng treo hạng đầu trên bảng truy nã, là đứng đầu trong giặc cướp! Mới bốn năm vạn năm mà các ngươi quên cả rồi à?”

Y quát lớn một tiếng, nguyên thần trượng tám bay ra, sừng sững sau lưng bễ nghễ nhìn nguyên thần vạn trượng của đám người.

Đám người thấy nguyên thần của y bé nhỏ như vậy, ai cũng buồn cười, tiếng ha hả không dứt.

Lão tiên ông tóc trắng tiến tới quát: “Hứa Ứng, nếu ngươi không phản kháng, chúng ta còn có thể lưu lại mạng sống cho ngươi!”

Hắn bộc phát đạo tràng, bao phủ Hứa Ứng vào trong đạo tràng của mình, định nuốt riêng công lao này. Nhưng đám tán nhân khác làm sao khoan nhượng được?

Trong lúc nhất thời, đám người ai nấy mở rộng đạo tràng, chồng chất lên nhau, chỉ trong khoảnh khắc đạo tắc múa lượn, hợp lực đè xuống Hứa Ứng.

“Ầm!”

Nguyên thần trượng tám sau lưng Hứa Ứng bước tới một bước, chỉ trong chớp mắt lĩnh vực lục tiên đã trải rộng, tựa như Nhân Tiên vô thượng; tiếp đó đạo tràng Thiên đạo hoàn chỉnh mở rộng, thống nhất lĩnh vực lục tiên!

Nguyên thần của y bước ra bước này như giẫm trong lòng tất cả đám tán nhân, đạo tràng của bọn họ lập tức vận chuyển trì trệ, từng đạo tràng khó mà vận hành!

“Truy sát Hứa mỗ!”

Sau lưng Hứa Ứng, Hứa Thương Ứng, Hứa Ai Ứng và Hứa Hoang Ứng ai nấy sợ hãi hãi núp trong góc thuyền run lên lẩy bẩy, ngay cả bọn họ cũng rất e ngại Hứa Ứng này.

"Các ngươi đều đáng chết!"

Con thuyền chấn động kịch liệt, sau đó bàn tay Hứa Ứng xuyên qua cổ họng lão già tóc trắng kia, kiếm khí rực rỡ bộc phát sau cổ, cái đầu lão già tóc trắng bay lên, sắc mặt hoang mang.

Đám tán nhân khác vừa sợ vừa giận, ai nấy la hét, đủ loại thần thông đạo pháp xuất hiện đánh về phía y, chỉ trong khoảnh khắc chiếc thuyền không lớn này đã như tiên cảnh nho nhỏ, các loại tiên pháp chen chúc nhau bùng phát trong không gian chật hẹp, tỏa ra lực lượng cực kỳ kinh khủng!

Chỉ trong nháy mắt, tiên âm vang đội, thậm chí quấy nhiễu Ma thần đang chèo thuyền, khiến hắn suýt nữa bị Tiên đạo ô nhiễm.

Những thần thông Tiên đạo này đánh lên đạo tràng của Hứa Ứng, rơi vào người y, Hứa Ứng không hề nhúc nhích, nguyên thần bay lên, như tia chớp lướt ra, một chiêu Bát Hoang Luyện Nhật ấn đánh nguyên thần một Thiên Tiên thành tro tàn!

Nguyên thần những Thiên Tiên khác bay tới, xuyên thẳng qua bầu trời trên biển lửa, giao chiến với nguyên thần của y. Đông đảo nguyên thần xuất quỷ nhập thần giữa biển lửa, các loại thủ đoạn công kích thần thông, tiên khí, trận đồ trút ra tầng tầng lớp lớp!

Cùng lúc đó những Thiên Tiên trên thuyền đều bước tới, giết vào đạo tràng Thiên đạo của Hứa Ứng, ai nấy sắc mặt hung ác chiêu chiêu như muốn đoạt mạng!

Sát chiêu của bọn họ còn chưa tới trước mặt Hứa Ứng, đột nhiên ai nấy cứng đờ tại chỗ, hai mắt trợn tròn, không ngờ từng người tắt thở bỏ mạng!

“Phù~~”

Nguyên thần của Hứa Ứng bay về, hạ xuống sau lưng hắn.

Ngay trong thời gian ngắn ngủi này, mười sáu Thiên Tiên trên thuyền không ai ngoại lệ, nguyên thần đều bị nguyên thần trượng tám của y giết chết!

Nguyên thần đã chết, hồn phách đã tan nát, đương nhiên đám Thiên Tiên sẽ tắt thở bỏ mạng.

Hứa Ứng tướng mạo hung ác, tế Hỗn Thiên đỉnh lên, thu thập mười sáu Thiên Tiên này vào trong đỉnh, tự nhủ: “Đám Thiên Tiên này tu hành vài vạn năm, thậm chí chục vạn năm, thân thể đã luyện tới mức sánh ngang tiên khí. Dùng thi thể của bọn chúng bố trí trấn áp luyện bảo, chắc chắn sẽ không tệ.”

Ba tên Hứa Ứng run lẩy bẩy.

Hứa Ứng ánh mắt bất thiện đảo qua, ba Hứa Ứng ôm chầm lấy nhau, hoảng sợ nhìn y, kêu lên: “Nếu ngươi giết chúng ta, ba chữ Ai Thương Hoang sẽ trở lại người ngươi!’

Vẻ hung ác của Hứa Ứng tan đi, liếc mắt nhìn tán nhân chỉ còn lại nửa thân trên, tán nhân kia cũng nấp trong góc, hoảng sợ không thôi.

Hứa Ứng sắc mặt hiền lành nói: “Không cần sợ, ta không giết người không có ác ý với ta.”

Tán nhân kia thoáng yên tâm.

Hứa Ứng quay lại nhìn ba Hứa Ứng nhút nhát kia, sắc mặt âm trầm bất định, tự nhủ: “Có nên giết hắn không nhỉ? Nửa thân thể cũng có thể luyện thành bảo vật không tệ...’

Thân thể hắn bất động, cổ vặn ra sau đầu, lén lút nhìn tán nhân kia một cái, như đang ước lượng giá trị của tán nhân kia.

“Nguyên thần bị đốt tới tàn phế rồi, không mấy tác dụng.”

Hứa Ứng mất hứng thú với tán nhân kia, ánh mắt nhìn sang người Ma thần chèo thuyền.

Ma thần kia không khỏi rùng mình, nắm chặt sào trúc, thầm nghĩ: “Nếu hắn muốn luyện ta thành pháp bảo, dựa vào mấy trăm ngàn năm tu hành của ta có thể ngăn được hắn ba chiêu. Sau ba chiêu ta phải lập tức bỏ thuyền đào tẩu, chắc hắn cũng không đuổi kịp!’

Cũng may Hứa Ứng cũng không hứng thú với hắn, thu hồi ba bản thân không thể đánh đấm, lại tự lẩm bẩm với mình, khi thì bật cười, lúc thì nổi giận.