← Quay lại trang sách

Chương 1083 Ta muốn thấy trùm thổ phỉ Hứa Thiên Tôn 1

Ma thần kia nơm nớp lo sợ, hắn chèo thuyền trên biển lửa vô lượng mục đích chỉ để kiếm chút tiền hương hỏa để tăng cường tu vi, là công việc khổ cực.

Không ngờ lại gặp loại hung thần như vậy.

Cuối cùng con thuyền cũng tới bờ bên kia, Hứa Ứng xuống khỏi thuyền, cúi người cảm tạ hắn, sau đó xoay người đi về phía Đạo Khấp quan.

Ma thần kia đưa mắt nhìn y đi xa, khẽ thở phào: “Hắn thanh toán thừa sáu viên tiền hương hỏa, thật ra là ta được lợi. Nói đi cũng phải nói lại, lần trước gặp hắn đầu óc còn rất tốt, sao giờ lại hỏng?’

Càng ngày Hứa Ứng càng cảm thấy khá hơn, tinh thần như gấp trăm lần, đi thẳng về phía vùng đất Đạo Khải.

Còn chưa tới vùng đất Đạo Khải đã thấy trên lối rẽ phía trước có một thư sinh đang ngồi vết nứt đường, trên không trung chính là nguyên thần vạn trượng của thư sinh kia.

Thấy Hứa Ứng đi tới, thư sinh đứng thẳng dậy cúi người cười nói: “Tán nhân Tiên giới Đinh Tư Mục, ra mắt Hứa Thiên Tôn.”

Hứa Ứng ánh mắt lóe hung quang, tính cách trở nên bạo ngược, đang định bất chấp tất cả hạ thủ giết người nghe vậy lại đột nhiên thảnh tỉnh, nghi hoặc nói: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Đấu Bộ chia thành năm cung đông tây nam bắc trung, trong đó Trung cung cầm đầu, ba tiên nhân mạnh nhất gọi là Trung Đấu Tam Chân. Đấu Bộ Hứa Thiên Tôn, còn được gọi là Tử Khí Chân Nhân, tay chân đệ nhất của Tiên Đình.”

Thư sinh Đinh Tư Mục thản nhiên nói: “Ta đã nghe danh từ lâu, cũng từng thấy các hạ trên bảng truy nã, xếp trên ta, sao ta lại không nhận ra các hạ?”

“Tử Khí Chân Nhân, tay chân đệ nhất Tiên Đình?”

Hứa Ứng ngơ ngác, mình là một trong Trung Đấu Tam Chân? Thiên Tôn của Đấu Bộ?

“Tay chân đệ nhất Tiên Đình? Cái danh hiệu này có vẻ không dễ nghe.” Hứa Ứng khẽ cau mày.

Thư sinh Đinh Tư Mục nói: “Trong nơi dân dã Tiên giới, ngươi còn một biệt hiệu, ưng khuyển đệ nhất Tiên Đình, bảo ngươi đánh ai thì ngươi đánh người đấy.”

Hứa Ứng sắc mặt âm trầm, danh hiệu này còn chẳng bằng tay chân đệ nhất Tiên Đình.

Thư sinh Đinh Tư Mục nói: “Ngươi còn thống lĩnh Cửu Đại Tinh Quân, dẫn theo ba ngàn Đấu Sát Tiên Thần, trấn áp nghĩa quân tán nhân, truy sát tới hoang mạc phía bắc, lừa giết toàn bộ nghĩa quân. Vì vậy có người gọi ngươi là Đồ Tể Hoang mạc...”

“Dừng!”

Hứa Ứng giơ tay lên cười nói: “Biên Hoang Tiên Vương, chuyện xưa xin đừng nhắc lại, hơn nữa ta cũng không nhớ được kiếp đầu của mình làm những gì. Ngươi cản đường ta chắc muốn bắt Hứa mỗ tới Tiên giới tranh công lĩnh thưởng?’

Đinh Tư Mục sắc mặt nghiêm nghị nói: “Đây là một phần nguyên nhân. Một phương diện khác, ta muốn biết vì sao trên bảng truy nã các hạ có thể xếp trên ta.’

Hứa Ứng nghe vậy bật cười: “Leo lên bảng truy nã Tiên giới mà lại là vinh quang hay sao? Ta lên bảng truy nã Tiên giới, cũng vì vậy mà khi hạ giới đã bị vô số tiên thần truy sát, cuối cùng bị Tử U minh đao của Đế Quân chém. Cho dù ta may mắn không chết nhưng do đó hao phí thời gian hơn bốn vạn năm. Biên Hoang Tiên Vương, ngươi còn cảm thấy đứng đầu bảng là tốt lắm à?”

Đinh Tư Mục cười nói: “Đối với ta đây chính là vinh quang. Ta tu hành từ nhỏ, trên thế gian đã nhiều lần đứng nhất, ta là thiên tài trong mắt mọi người, là vầng trăng giữa dải sao. Sau khi phi thăng Tiên giới lúc này ta mới phát hiện cho dù trước đó mình có học tập tốt đến đâu đi nữa, có là đệ nhất bao nhiêu lần đi nữa,tới Tiên giới không có quan hệ, không có chỗ dựa vẫn khó mà cất bước. Tiên giới, tới hít thở cũng cần có địa vị, tu hành chỉ là chuyện xa vời.”

Hứa Ứng không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình nói: “Những thiên tài các ngươi phi thăng, tuy thành tiên nhưng lại phát hiện ra mình nằm dưới tầng chót.”

Đinh Tư Mục đáp: “Vẫn là mạng ngươi tốt, sau khi phi thăng là nhanh chóng được đề bạt, chỉ mấy trăm năm ngắn ngủi đã ngồi lên bảo tọa Đấu Bộ thiên Tôn. Ta làm tán nhân, lưu lại nơi biên hoang nhiều năm, nhưng lại phát hiện muốn trở thành đệ nhất thì chỉ có nước thành đệ nhất trên bảng truy nã!”

Hắn chán nản nói: “Nhưng khi ta đang theo đuổi mục tiêu này, ngươi lại đột nhiên xuất hiện, chiếm hạng nhất trên bảng truy nã.’

Hứa Ứng trong lòng đồng tình nói: “Chắc ta mang ba tòa Tiên giới hạ sơn nên mới được lên đầu bảng, không phải cố ý đoạt hạng nhất của ngươi.”

Đinh Tư Mục cười nói: “Ta cũng không phải loại bụng dạ hẹp hòi như vậy. Lần này ta hạ giới chỉ muốn gặp ngươi một lần, gặp tay chân đệ nhất Tiên Đình xem xem vì sao ngươi có thể vinh quang lên đầu bảng truy nã.”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu cười nói: “Tuy ta còn chưa nhớ ra ký ức kiếp đầu, nhưng tự hỏi kiếp này cũng không kém hơn kiếp thứ nhất.”

Đinh Tư Mục thần sắc nghiêm túc nói: “Xin hỏi tu vi cảnh giới của các hạ?”