Chương 1122 Xách thùng chạy trốn 2
Hắn nói tới đây, Đế Quân tái nhợt, khí tức khủng khiếp ép hắn nói không ra lời.
“Dùng đao của ta phá đại chú phong ấn của ta? To gan thật đấy!”
Một lúc lâu sau, Đế Quân mới kiềm chế được cơn thịnh nộ, lại cắt bỏ ma niệm nhiễu loạn suy nghĩ của mình ném vào Quỷ Khư, hạ giọng nói: “Phong ấn bát tự đã bị phá, bây giờ chỉ còn lại năm trong mười sáu chữ phong ấn Tiên đạo. Chỉ e năm phù văn Tiên đạo này cũng không thể kéo dài quá lâu.”
Hắn bay đến Thăng Tiên đài, quan sát Chư Thiên Vạn Giới.
Tam giới triều tịch càng ngày càng gần, cho nên Thiên Hà kết nối tam giới cũng có một số đoạn sông khôi phục, nước sông cuồn cuộn, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở lại thành dòng sông xuyên qua cả Tiên giới và hai giới âm dương.
“Tam giới triều tịch đã rất gần rồi, Hứa Ứng, ngươi còn tiêu dao được bao lâu?”
Quỷ Khư, Thiên Ma tiên vực.
Đám Thiên Ma Thiên Tôn, Nguyên Quân lao nhao chạy tới, chắp tay chúc mừng, cười nói: “Đế Quân, ngươi khấm khá thật đấy, chưa được bao lâu mà tu vi lại tiến bộ rồi, hơn xa chúng ta!”
“Tu vi thực lực của ngươi tăng nhanh như vậy, có phải định đoạt quyền Chí Tôn không?”
“Chư vị đừng trêu ghẹo nữa.”
Thiên ma Đế Quân suy đoán: “Chắc chắn bản thể của ta trên Tiên giới tìm hiểu được điều gì, chém bỏ tạp chất, tinh thần càng thuần túy. Tu vi thực lực của hắn tiến bộ nhanh vậy, ta cũng vui thay cho hắn.”
Cả đám Thiên ma dồn dập gật đầu.
Tiên nhân phải luôn giữ nội tâm tinh khiết, không thể có tạp niệm, không thể để ma tính ảnh hưởng, trước khi đột phá là phải cắt bỏ những thứ này. Thời gian gần đây Đế Quân không ngừng chém ra các loại ác niệm ma niệm, có thể thấy tu vi sắp tiến bộ!
Tổ Đình Thiên Đạo, ba vị Đế Tử Kim Đạo Ly, Kim Diệc Kỳ và Kim Lan sống sót sau tai nạn, ai nấy vẫn còn bàng hoàng.
Ba người khó nhọc đứng dậy, dìu dắt lẫn nhau, tìm tới gian nhà của Tổ Thần, định tố cáo với Tổ Thần thì đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Hứa Ứng: “Ba vị Đế Tử dừng bước.”
Ba người trong lòng nghiêm nghị, khó khăn lắm mới quay đầu lại được.
Trận chiến vừa rồi Hứa Ứng đã đánh bọn họ tới mức ám ảnh, bây giờ thấy Hứa Ứng vẫn còn bàng hoàng.
Hứa Ứng xách thùng phân đi tới, sắc mặt ôn hòa, chân thành xin lỗi bọn họ, nói: “Mấy ngày nay ta bị nguyền rủa của Đế Quân ảnh hưởng, ngơ ngơ ngác ngác, tới mức phạm sai lầm lớn. Cũng may ba vị bị thương không nghiêm trọng, kính xin ba vị tha thứ cho sai lầm của ta.”
Kim Diệc Kỳ cười lạnh nói: “Ngươi đả thương ba người chúng ta, chỉ xin lỗi thôi là xong? Chúng ta là Đế Tử của yêu tộc, món nợ này từ từ rồi tính!”
Hứa Ứng hòa nhã nói: “Tiểu huynh đệ, có lẽ các ngươi nghe chưa rõ ràng rồi, ý ta là các ngươi bị thương không nghiêm trọng cho nên ta xin lỗi các ngươi một câu. Nếu các ngươi không nhận lời xin lỗi của ta, thế thì ta đành phải đánh chết các ngươi thôi.”
“Chỉ có người chết mới không cần xin lỗi.”
Sau lưng y, đám người Kim Bất Di, Linh Tư Ức quay sang nhìn nhau. Linh Tư Ức nói nhỏ: “Hứa công tử có khỏi hẳn không vậy? Có cần đâm hắn thêm đao nữa không?”
Quả Chuông cũng hoài nghi.
Kim Diệc Kỳ rùng mình, lắp bắp nói: “Ngươi xin lỗi như thế đấy à?”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Lúc đầu các ngươi tới tìm ta vốn không có ý tốt, ta đả thương các ngươi, xin lỗi các ngươi là ta biết lễ tiết. Các ngươi không nhận lời xin lỗi của ta, đấy là cái sai của các ngươi.”
Ba người Kim Diệc Kỳ không dám nhiều lời, vội vàng tới gặp Tổ Thần, chỉ thấy Tổ Thần đang đội nón che, thả câu bên bờ sông.
Ba người khóc lóc kể lể một phen, Tổ Thần gọi Hứa Ứng tới nói.
“Ngươi đả thương bọn họ thì cũng thôi, sao lại trục xuất cả ba vị Yêu Hoàng? Bây giờ ngươi ném bọn họ vào trong ao rác thải, bị hư không cuốn đi rồi, phải làm thế nào đây?”
Hứa Ứng tranh luận: “Tổ Thần, đây là bọn chúng gieo gió gặt bão. Bọn chúng muốn ra tay với ta, ta bất đắc dĩ mới tế thùng phân lên thu bọn chúng.”
Tổ Thần nói: “Tuy là gieo gió gặt bão nhưng dù sao bọn họ cũng tới chỗ ta thỉnh giáo, không thể ném bọn họ vào ao rác thải như vậy được. Trong ao rác rất nguy hiểm, ngươi ném bọn họ vào, chỉ e hại tính mạng họ.”
Hắn mới nói tới đây, đột nhiên trong sông như có thứ gì cắn câu. Tổ Thần dùng sức kéo cần, mặt đất dưới chân đám người rung chuyển kịch liệt, chỉ thấy con sông bỗng hóa thành rộng lớn không gì sánh được, nước sông dâng lên mãnh liệt.
Ngay khoảnh khắc sau, toàn bộ con sông hóa thành một ngân hà, vô số ngôi sao như dòng lũ cuồn cuộn trong sông, nhanh chóng ập tới, mỗi bọt nước chính là hàng vạn vầng thái dương và quần tinh chảy qua.