← Quay lại trang sách

Chương 1207 Phò mã Tiên Đình 4

“Nơi đó là một tòa Đại La Thiên.”

Hứa Tĩnh đột nhiên nghe một giọng nói già nua, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy một ông lão vóc dáng khôi ngô đang đi tới, râu tóc hoa râm nhưng bước đi như rồng như hổ, rất có tinh thần.

Ông lão khôi ngô kia nhìn vào người hắn, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Chẳng trách Tố Anh lại coi trọng ngươi, đúng là tuấn tú. Những năm gần đây ta khuyên con bé tái giá mà mãi nó vẫn không đồng ý.”

“Ngươi là...” Hứa Tĩnh thoáng chần chờ.

Ông lão khôi ngô cười nói: “Ngươi không nhận ra ta nhưng chắc chắn nhận ra cái này.”

Sau lưng hắn, đột nhiên khí tức cổ xưa lan tỏa, từng tòa động thiên xoay tròn ong ong, lần lượt mở ra trước mắt Hứa Tĩnh.

Tổng cộng có sáu động thiên, mỗi động thiên đều cổ xưa tới cực điểm, thậm chí bên ngoài động thiên có thể thấy dấu vết đao tước búa bổ, như có người khổng lồ cầm búa quyết đoán chặt chém, mở đất đặt chân từ hư không!

Hứa Tĩnh tâm thần chấn động, lục đại đại động thiên này còn cổ xưa hơn động thiên của hắn. Động thiên của hắn đã mở tới năm vạn năm, cực kỳ mạnh mẽ hùng hồn, khi điều động là không ngừng luyện hóa các loại tiên dược thành pháp lực hừng hực!

Còn động thiên của ông lão cao to này còn cổ xưa hơn của hắn nào chỉ mười lần!

Ông lão cao to vận động thiên, thậm chí khiến không gian run rẩy, dẫn tới lực lượng lục đại Bỉ Ngạn tạm thời khô kiệt!

Động thiên khủng khiếp như vậy, trước đây hắn chưa từng thấy!

Ông lão cao to cười nói: “Đây là động thiên sơ khai. Năm xưa ta ngao du Thái Hư, cảm nhận được thiên địa xa xôi, tu sĩ khổ sở, vì vậy muốn sáng tạo ra một pháp môn trường sinh, có thể khiến phàm nhân cũng có thể trường sinh. Ta cảm nhận mối liên quan giữa thân thể và Thái Hư, mở lục đại Bỉ Ngạn trong Thái Hư làm đất đặt chân.”

Hứa Tĩnh chấn động tới mức đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần, la lên thất thanh: “Ngươi chính là người mở lục đại Bỉ Ngạn! Ngươi chính là sư tổ Côn Lôn!”

Tâm thần hắn cực kỳ chấn động, bí mật bất truyền của Côn Lôn Hứa gia, tổ pháp lục bí, chính là bắt nguồn từ người này!

Ông lão cao to này chính là người sáng tạo ra lục bí, khởi nguồn của na pháp, người mở sáu tòa Bỉ Ngạn. Tất cả na pháp sau này đều phải gọi hắn là Côn Lôn sư tổ!

Ông lão cao to cười nói: “Côn Lôn sư tổ? Cũng có thể nói vậy. Năm xưa ta thấy thiên hạ kịch biến, mượn dùng Côn Lôn di chuyển chúng sinh tới Chư Thiên Vạn Giới tránh né tai kiếp. Xét theo điểm này có gọi ta là Côn Lôn sư tổ cũng không sai.”

Hứa Tĩnh kinh ngạc nói tiếp: “Ngài là người tiếp đón đời thứ nhất của Côn Lôn?”

Ông lão cao to lắc đầu nói: “Ta là người tiếp đón chúng sinh. Người tiếp đón Chư Thiên Vạn Giới tới Côn Lôn tế tổ lại khác. Chức trách của chúng ta khác biệt.”

Đầu óc Hứa Tĩnh cực kỳ chấn động, một lúc lâu sau vẫn không thể khôi phục tinh thần.

Ông lão cao lớn cười nói: “Sau này đệ tử của ta ở lại Côn Lôn, bọn họ chắc là tổ tiên của họ Hứa các ngươi. Bộ tộc họ Hứa nhận được truyền thừa của ta, tồn tại tới nay. Chúng ta có quan hệ sâu xa.”

Hứa Tĩnh gật đầu, đột nhiên nhớ ra ý định khi đến đây, vội vàng nói: “Lần này sư tổ triệu kiến đệ tử, sao còn gọi cô gia...”

Ông lão khôi ngô giật mình, cười nói: “Chuyện này nói ra cũng dài dòng, năm xưa Côn Lôn gặp đại nạn, ta nghe nói việc này nên phái người đi tìm xem có còn ai của Côn Lôn sống sót hay không, không ngờ lại tìm được một người. Là nữ nhân tên Lan Tố Anh. Ta quý mến nó nên nhận làm nghĩa nữ.’

Hứa Tĩnh kích động vạn phần, huyệt thái dương giật đùng đùng không thể, Lan Tố Anh đúng là tên thê tử của hắn!

Hai vợ chồng sinh ly tử biệt, vốn tưởng âm dương chia cách, không ngờ lại có ngày trùng phùng.

Ông lão khôi ngô cười nói: “Ta nhận nó làm nghĩa nữ, chẳng phải ngươi là cô gia nhà ta à?”

Hứa Tĩnh nghẹn ngào rơi lệ, quỳ rạp xuống đất nói: “Nhạc phụ, xin nhận một lạy của tiểu tế, cảm ơn ơn cứu giúp của nhạc phụ đại nhân!”

Ông lão cao lớn cười ha hả, giơ tay nâng hờ nói: “Mau dậy đi. Đã lâu lắm rồi hai vợ chồng các ngươi chưa gặp nhau, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, không cần theo giúp lão già chết tiệt ta đây.’

Hắn xua tay, gọi tiên đồng vừa dẫn Hứa Tĩnh tới nói: “Đưa cô gia đi gặp Tố Anh cung chủ.”

Hứa Tĩnh thầm nghĩ: “Tố Anh cung chủ? Tố Anh thành chủ nhân thiên cung rồi à?’

Hắn vội vàng cáo lỗi, theo tiên đồng nhanh chóng đi khỏi.

Ông lão khôi ngô sắc mặt tươi cười nhìn hắn đi xa. Lúc này Hoàng Thiên Vương trấn thủ Nam Thiên Môn vội vàng chạy tới, lướt qua bên cạnhHứa Tĩnh.