Chương 1323 Con trai ngốc của Lão Lục 4
Đột nhiên, sắc mặt Hứa Ứng không còn biến hóa nữa, tròng mắt cũng không xoay loạn, cúi đầu bái lạy, nghiêm mặt nói: "Đa tạ Tô lục công tử chỉ điểm!"
Trường Sinh Đế tự mình chạy đến đã dọa Hứa Ứng sợ hết hồn.
Tô lục công tử cười nói: "Ta có chỉ điểm ngươi cái gì sao? Ta chỉ là nói cho ngươi biết nguy hiểm sắp tới, nói cho ngươi biết sẽ có rất nhiều người tới giết ngươi."
"Điều nguy hiểm nhất, không phải nguy hiểm sắp tới, mà là không biết nguy hiểm sắp tới. Tô lục công tử chỉ điểm ta nhiều như vậy, rõ ràng là đang cứu mạng ta!"
Hứa Ứng đứng thẳng dậy, sắc mặt nghiêm nghị nói, "n cứu mạng của Tô lục công tử, Hứa mỗ không có gì để đền đáp, xin nguyện máu chảy đầu rơi! Ta cùng công tử mới quen mà như đã thân, công tử xếp hàng lão lục, chắc hẳn phía trước nhất định có năm vị ca ca tỷ tỷ, không biết ta có thể cùng đạo hữu kết bái làm huynh đệ khác họ hay không?"
Tô Diệp Thanh nghẹn họng nhìn trân trối.
Thần Bà đang suy tính lai lịch của Tô Diệp Thanh, bỗng nhiên cảm thấy bình chướng che đậy lai lịch Tô Diệp Thanh có phần buông lỏng, trong lòng cũng giật mình: "Hắn không phải tồn tại Chí Tôn cảnh? Đây là một cao thủ tinh thông thần toán!"
Tồn tại Chí Tôn cảnh thì dù tâm cảnh dao động, cô cũng rất khó tính ra thứ gì.
Nhưng khoảnh khắc tâm cảnh của Tô Diệp Thanh dao động, cô lập tức phát hiện ra, Tô Diệp Thanh là dựa vào một loại bình chướng kỳ dị để che đậy thần toán của cô!
Hứa Ứng rèn sắt khi còn nóng: "Không biết huynh đệ chúng ta có mấy người? Mặc kệ mấy người, ta cũng muốn cùng chư vị không mong sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!"
Tô Diệp Thanh miễn cưỡng cười nói: "Không phải là ta không nguyện ý kết bái cùng Hứa Thiên Tôn, mà là ta còn có năm vị huynh trưởng tỷ tỷ, phải hỏi qua bọn họ thì mới có thể quyết định xem có nên kết bái cùng các hạ hay không."
Hứa Ứng cười nói: "Như vậy hai ta cứ kết bái, không liên quan gì với bọn họ. Nếu như sau này bọn họ nguyện ý tiếp nhận vị đệ đệ này là ta, ta sẽ cùng bọn họ kết bái."
Tô Diệp Thanh lắc đầu, nói: "Chúng ta kết bái chỉ sợ không ổn lắm..."
Hứa Ứng không vui nói: "Các hạ ra sức khước từ như thế, có phải là xem thường ta hay không? Ngươi không muốn chết cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng với ta chứ gì?"
Tô Diệp Thanh ấp a ấp úng nói: "Không phải như vậy...."
Hứa Ứng thở phào một cái, cười nói: "Nếu ngươi không xem thường ta, chắc là coi trọng ta, yêu quý ta, nên mới chỉ điểm ta nhiều như vậy. Ta được ngươi chỉ điểm nhiều như vậy, không dập đầu vài cái với ngươi, trong lòng sẽ thấy băn khoăn. Chúng ta kết bái làm huynh đệ khác họ, ta sẽ giới thiệu mấy vị hảo huynh đệ của ta cho ngươi làm quen!"
Tô Diệp Thanh không khỏi tức giận nghĩ thầm: "Hứa Tĩnh dạy con cái thế nào vậy? Gặp người không biết tốt xấu, cứ ép người kết bái cùng hắn! Người ta không muốn cùng hắn kết bái, hắn còn ép buộc người khác kết bái như thế!"
Hứa Ứng cười nói: "Đến, chúng ta dập đầu đi! Ta lạy trước nhé..."
Y khom lưng xuống, đột nhiên bước chân vọt tới, phóng tới bên trong đạo tràng của Nhân Sâm Quả Thụ, quát: "Thanh Phong Minh Nguyệt, còn không ra mở đường?"
Bên trong Doanh Châu, đạo đồng Minh Nguyệt đần độn, đạo đồng Thanh Phong lại lập tức tỉnh ngộ lại, vội vàng phát động đạo pháp, giúp y mở đạo tràng của Nhân Sâm Quả Thụ ra.
Vết thương của tiểu đạo đồng vẫn chưa khỏi hẳn, mở đạo tràng ra có vẻ cố hết sức.
Phía trước Nhân Sâm Quả Thụ có đạo quang bộc phát, Hứa Ứng lăn một vòng, tránh thoát đạo quang, kêu lên: "Nhanh lên!"
Thanh Phong đứng lên, bay lơ lửng bên ngoài động uyên Doanh Châu, vận chuyển pháp lực còn sót lại để cố gắng mở đường, Hứa Ứng nhảy tới nhảy lui, tránh trái tránh phải, tránh đạo quang của Nhân Sâm Quả Thụ, xâm nhập trong đạo tràng!
Y dựng lên một luồng kim kiều, từ trên cầu chạy vội mà qua, dưới cầu đạo quang dâng trào, uy lực vô cùng doạ người.
Nếu như bị quét trúng, chỉ sợ Bất Diệt Nguyên Thần của y cũng khó mà gánh vác được!
Hứa Ứng tung người nhảy lên ở trên cầu, tránh đi đạo quang xen kẽ giao thoa, rơi xuống đất lại lăn mấy vòng, nhảy nhót lung tung như ly miêu, rốt cục cũng đi vào bên dưới Nhân Sâm Quả Thụ.
Bên trong Doanh Châu, đám người Thần Bà, Viên Thiên Cương đều lau mồ hôi lạnh thay y, nhưng thấy y đã đi vào dưới tán cây, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Hứa Ứng nhảy lên một cái, quay người nhìn ra ngoài, chỉ thấy Tô Diệp Thanh đứng ở bên ngoài đạo tràng, không hề đi theo.
Hứa Ứng cười lớn nói: "Có đạo lạch trời này, dù ngươi có là Chí Tôn đi nữa, ta cũng sẽ không sợ cái, cái, cái..."
Tô Diệp Thanh cất bước đi vào trong đạo tràng, cước bộ nhàn nhã, từng luồng đạo quang xen kẽ giao thoa từ bên cạnh hắn, nhưng thủy chung không hề đánh trúng hắn.
Tô Diệp Thanh một đường nhẹ nhàng đi đến dưới gốc Nhân Sâm Quả Thụ, cười như không cười nhìn Hứa Ứng.
Hứa Ứng sắc mặt thay đổi liên tục, sau một lúc lâu mới cởi mở cười một tiếng, nói: "Tô lục công tử còn thiếu đứa con nào không?"
Tô Diệp Thanh tức giận: "Qủa nhiên lão già Hứa Tĩnh này đã dạy hư con trai mất rồi!"
Lúc này, Thần Bà rốt cục cũng tính ra một phần lai lịch của Tô Diệp Thanh, hưng phấn vô cùng, vội vàng truyền âm nói: "Tiên Chủ! Tô Diệp Thanh là tên giả thôi! Ta tính ra tên thật của hắn là Lan Tố Anh!"
Hứa Ứng nghe thấy cái tên này, một chút ấn tượng cũng không có, thầm nghĩ: "Tiên Đế Chí Tôn lại có cái tên ẻo lả như thế à?"