← Quay lại trang sách

Chương 1463 Khỏe như cỏ dại 4

Bùm!"

Y rơi xuống đất, tốt xấu gì cũng rời khỏi cái hố to kia.

"May mà có thể vận dụng Vô Lậu Kim Thân. Lực đạo ẩn chứa trong một quyền này của bộ xương kia không tệ, thực lực của hắn khi còn sống còn mạnh hơn ta."

Hứa Ứng vừa mới nghĩ đến nơi đây, thân hình của bộ xương trắng kia lóe lên một cái, âm phong đánh tới, lại đáp xuống trước mặt y, túm y giơ lên.

Lúc này, y mới chú ý tới trên cánh đồng hoang bao la này có từng bộ xương khổng lồ đang du đãng, phát ra lân quang âm u.

Có vài cự nhân còn mặc y phục rách rưới, có cự nhân chỉ còn lại một lớp da, chỉ là làn da đã thủng trăm ngàn lỗ.

Bọn chúng du đãn khắp nơi, trong miệng phát ra các loại thanh âm đạo khóc kỳ dị, đang càn quét nơi này này, không buông tha bất kỳ sinh linh nào!

"Những bộ xương này là cao thủ đã táng thân trong trận hạo kiếp ở thời đại Long Đình!"

Hứa Ứng vừa mới nghĩ đến nơi đây, những bộ xương khổng lồ đang du đãng khắp nơi kia đột nhiên nhao nhao chạy về phía bên này, hẳn là thanh âm khi y rơi xuống đất đã kinh động đến bọn chúng.

Bọn chúng đi tới trước mặt Hứa Ứng, đột nhiên há miệng, đủ loại đạo khóc đồng thời phát ra, đánh lên người Hứa Ứng.

Tai mắt mũi miệng của Hứa Ứng lập tức chảy ra máu đen, trong lòng mất hết can đảm: "Lần này tiêu thật rồi..."

Vốn dĩ y có thể kiên trì ba ngày ba đêm mới bị đạo khóc của bộ xương trắng kia khóc chết, nhưng bây giờ nhiều bộ xương khổng lồ chạy tới như vậy, chỉ sợ y khó có thể sống đến sáng!

Đột nhiên, bộ xương trắng kia buông Hứa Ứng ra, một quyền đánh vào trên đầu của y, Hứa Ứng xoay tròn bay lên, bỗng nhiên lại có một bộ xương khổng lồ vọt lên, vừa há miệng phát ra đạo khóc, vừa nhấc chân quét lên cổ của y.

Sau một khắc, một bộ xương khổng lồ khác bay lên giữa không trung, co đầu gối đá vào trên bụng của y.

Mấy chục bộ xương khổng lồ này xông lên, bao vây xung quanh Hứa Ứng đánh đập, tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dày đặc!

Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ: "Có lẽ, mình có thể bị đánh đến hừng đông..."

Trong lúc nóng vội, y lưu ý đến trong khe núi cách đó không xa có một thôn xóm, chắc là thiếu nữ Tiểu Man lúc chiều ở trong cái thôn kia.

Hứa Ứng ngơ ngẩn, tại sao những người lại có thể sống trong hoàn cảnh hiểm ác như vậy chứ?

"Nhân loại nhỏ yếu nhất, chẳng khác gì cỏ dại, nhưng sinh mệnh lực lại cường đại như vậy ư!"

Trong lòng của y có một loại xúc động khó hiểu, Long tộc cường đại cũng không thể sống sót trong hạo kiếp của Nhân Gian giới, nhưng nhân loại tầm thường nhất lại có thể ngoan cường sống sót, mở rộng nòi giống.

Sức sống mạnh hế này thật khiến người khác rung động.

Cái thôn nhỏ trong khe núi kia, từng nhà đều đóng chặt cửa, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Một căn phòng nhỏ trong số đó, thiếu nữ tóc búi kia nhoài người nằm bên song cửa sổ, từ xa nhìn Hứa Ứng đang bị một đám xương trắng đánh đập ở giữa không trung kia, vừa mừng vừa sợ, quay đầu nói nhỏ: "Cha, là vị ca ca rơi xuống từ trên bầu trời kia kìa!"

Phía sau của cô, một bàn tay lớn vươn tới che miệng của cô lại, hoảng sợ nói: "Im lặng!"

Người che miệng cô chính là phụ thân của cô, vội vàng kéo cô nằm lại vào trong quan tài không nhúc nhích nữa.

Trong phòng không có giường, chỉ có mấy cái quan tài, người nhà bọn họ nằm im trong quan tài, chưa ai chợp mắt được.

Lúc này, một bộ xương trắng vô thanh vô tức đáp xuống từ trên không, nó nghe thấy giọng nói của cô, men theo tiếng động mà tới.

Trong miệng nó phát ra từng tiếng đạo khóc, đi tới trước quan tài, cúi người dò xét bên trong.

Tiểu Man nhắm chặt mắt lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bộ xương trắng kia tra xét mấy cỗ quan tài này xong, đột nhiên bị thanh âm ẩu đả Hứa Ứng kinh động, vù một tiếng bay lên, phá cửa sổ mà đi, gia nhập vào hàng ngũ đánh đập Hứa Ứng.

Tiểu Man cẩn thận hí mắt ra, phụ thân rất yêu thương cô, lặng lẽ viết chữ trên mặt đất, ra hiệu cho cô đừng nói gì, cứ viết chữ để giao lưu.

Tiểu Man viết trên mặt đất: "Ca ca kia còn sống không?"

Phụ thân lắc đầu, bị những du đãng giả kia phát hiện, sao có thể còn sống được?

"Các ngươi chưa ăn cơm sao?"

Trên bầu trời truyền tới một thanh âm phẫn nộ, dọa cho phụ thân của cô bé giật mình, "Đánh người chẳng có tí sức nào cả! Năng lực của các ngươi chỉ có vậy thôi ư?"

Chỉ thấy trên bầu trời, du đãng giả càng ngày càng nhiều, vây đánh thiếu niên không thể động đậy kia.

Đêm nay, thiếu niên kia bị đánh tới đánh lui ở giữa không trung, chưa từng rơi xuống.

"Hắn chết chắc rồi." Phụ thân viết.

"Đánh hay lắm!" Ngoài cửa sổ, thiếu niên kia lại kêu lên, đủ loại khiêu khích gợi đòn thốt lên cả đêm không ngừng.