Chương 1487 Thúy Nham tới, trời cũng sập 3
Tiểu đạo đồng Đồng Hạo dắt Tiên Hạc đi tới, Liễu Quán Nhất lắc đầu nói: "Các ngươi ở lại, phò tá Hứa Đạo Tổ, không được lơ là đâu đấy."
Tiểu đạo đồng đành phải ngoan ngoãn dạ một tiếng, lưu luyến không rời.
Liễu Quán Nhất nói: "Hứa đạo hữu, Thập Toàn Đạo Môn của ta xin giao phó cho ngươi, kể từ ngày hôm nay, ngươi chính là Thập Toàn Đạo Tổ. Ngươi muốn độ kiếp phi thăng, e là sẽ ở lại Nhân Gian giới rất lâu, đợi ta tra ra chân tướng về cái chết của Thanh Huyền Chí Tôn xong thì sẽ trở về đây. Khi đó ngươi lại trả vị trí Đạo Tổ cho ta là được."
Hứa Ứng cười nói: "Nói không chừng ngươi chân trước vừa đi, chân sau ta đã độ kiếp thành công, phi thăng lên trời ấy chứ."
Liễu Quán Nhất cười lớn nói: "Trừ phi ngươi có thể lấy Thúy Nham đi, nếu không ngươi vĩnh viễn cũng không thể phi thăng ở Nhân Gian giới."
Hắn nói đến đây thì nhẹ nhàng bay đi.
Hứa Ứng đưa mắt nhìn hắn đi xa, trong lòng cảm thấy buồn bã, mặc dù y trở thành Đạo Tổ của Thập Toàn Đạo Môn, nhưng không hề thấy vui vẻ gì. Nếu đúng như Liễu Quán Nhất đã nói, Thúy Nham tạo thành bóng tối ở Nhân Gian giới, chỉ sợ Thiên Đạo của Nhân Gian giới vĩnh viễn cxung không cách nào khuếch trương đến mức đủ để chống lại Thúy Nham.
Nếu vậy, chẳng phải mình sẽ vĩnh viễn không cách nào vượt qua Tam Giới thiên kiếp ư?
"Hứa Đạo Tổ!"
Đạo đồng Đồng Hạo tiến lên một bước, nói, "Đạo Tổ có gì phân phó?"
Hứa Ứng lấy lại tinh thần, nhìn về phía đệ tử khắp núi, cũng không biết nên dạy đạo pháp thần thông gì cho những người này. Hắn cũng chỉ vừa tới Nhân Gian giới, chỉ nắm giữ Thiên Đạo, đối với đạo pháp thần thông của Nhân Gian giới thật sự dốt đặc cán mai.
"Các ngươi đã lĩnh hội Thiên Đạo chưa?"
Hứa Ứng cười nói "Chi bằng cùng lĩnh hội Thiên Đạo với ta đi, ý các ngươi như thế nào?"
Đồng Hạo và một đám đệ tử hai mặt nhìn nhau, cái đầu nho nhỏ của Tiên Hạc vươn ra từ phía sau, miệng đặt ở bên tai tiểu đạo đồng, nói nhỏ: "Hình như vị Đạo Tổ này không có thứ gì để dạy cho chúng ta. Có nên nói cho hắn những kinh quyển mà lão gia để lại hay không?"
Nó còn chưa nói xong, đột nhiên trên bầu trời có gió cuốn mây cuồng, lôi điện đan xen, kiếp vân vạn dặm hình thành, tiếp theo chính là kiếp vân thu nhỏ, chẳng bao lâu sau đã hóa thành Tử Tiêu kiếp vân.
Bầu trời hoàn toàn yên tĩnh, một đạo Tử Tiêu Kiếp Lôi từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Hứa Ứng!
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên trời, hưng phấn nói: "Mọi người cùng nhau lĩnh hội Thiên Đạo, tăng cường công lực nào!"
"Đùng!"
Nương theo tiếng sấm kinh thiên động địa truyền đến, rất nhiều đệ tử của Thập Toàn Đạo Môn trơ mắt nhìn tổ sư tân nhiệm kiêm tiền nhiệm trong cùng một ngày của bọn họ bị sét đánh chết.
Liễu Quán Nhất đi vào trong bóng tối, vội vàng mà đi, đột nhiên, lôi quang của Tử Tiêu Kiếp Lôi nổ tung, chiếu sáng hơn phân nửa Nhân Gian giới. Những con Táng giấu mình trong bóng tối lần lượt hiện ra, không chỗ che thân, thân thể vặn vẹo dữ tợn, phát ra từng tiếng đạo khóc thê lương!
Liễu Quán Nhất kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía thế giới Thiên Đạo bao phủ, thấp giọng nói: "Hứa đạo hữu đúng là đủ kiên cường và kiên nhẫn. Nhưng thiên kiếp của hắn hung hãn như vậy, thiên kiếp bực này là đại hung chi kiếp, thế mà cũng có ảnh hưởng đối với Táng."
Ánh mắt của hắn lóe lên: "Nói không chừng, hắn có thể mượn dùng lực lượng thiên kiếp để làm suy yếu lực lượng của khối Thúy Nham trong bóng tối kia, khôi phục Nhân Gian Thiên Đạo."
Ánh sáng của Tử Tiêu Kiếp Lôi tan đi, bóng tối xung quanh lại khôi phục.
Những con Táng phát ra đạo khóc kia cũng an tĩnh lại.
Đột nhiên, Liễu Quán Nhất dừng bước, cảnh giác đánh giá bóng tối xung quanh, bóng tối cuộn trào bất an, áp chế Đạo Vực của hắn, bên trong Đạo Vực vậy mà xuất hiện từng tia bóng tối!
Chỉ thấy trong bóng tối loáng thoáng có một bóng dáng hình người xuất hiện, cách hắn không xa lắm!
Trong bóng tối có sinh vật như Táng cũng chẳng có gì lạ, nhưng có bóng dáng hình người thì lại không hề bình thường!
Nhưng Liễu Quán Nhất lại giống như đã tập mãi thành quen, hoàn toàn không hề bất ngờ đối với sự xuất hiện của bóng dáng hình người kia.
bóng dáng hình người kia đi về phía Đạo Vực của Liễu Quán Nhất, thập trọng Đạo Vực này bỗng trở nên vô cùng nặng nề, phát ra sức mạnh ngợp trời vô cùng to lớn, Đạo Vực vậy mà không ngừng bành trướng, giao phong dữ dội với bóng tối xung quanh, phát ra từng tiếng vang kinh thiên động địa.
"Thập Phế Thiên Quân, ngươi muốn đi ư?"
Bóng người trong bóng tối kia không lấy cứng chọi cứng với hắn, mà là bước vào thập trọng Đạo Vực, sau đó dừng bước lại, hiển nhiên cũng rất kiêng kị Liễu Quán Nhất, không muốn liều mạng với hắn.
"Không tệ."
Liễu Quán Nhất nói, "Thanh Huyền Chí Tôn đã chết, Nhân Gian giới không thể giam giữ được ta, ta muốn đi ra ngoài, tìm kiếm chân tướng về cái chết của Thanh Huyền!"