← Quay lại trang sách

Chương 1579 Phế vật Thanh Huyền 3

Phế vật Thanh Huyền gật đầu, nói: "Xương cốt của bọn họ ta gặm không nổi, nếu có thể gặm nổi, quá nửa là ngay cả xương cốt ngươi cũng không nhìn thấy đâu."

Hứa Ứng và Ngọc Hư đạo nhân liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: "Phế vật Thanh Huyền, thật sự là phế vật sao?"

"Sao ta lại có cảm giác, hắn còn mạnh hơn cả Đại La Kim Tiên thế này?'.

Bọn họ đi thẳng về phía trước, trên đường lại có càng nhiều di hài Cổ Thần ánh vào tầm mắt của bọn họ, đều là bị phế vật Thanh Huyền đánh chết sau đó ăn thịt.

Hứa Ứng thậm chí còn nhìn thấy mấy cái nồi lớn, hẳn là hầm thịt ăn. Bọn họ đi đến phía trước, bên trong vẫn còn xương cốt.

Hứa Ứng lườm phế vật Thanh Huyền một cái, thanh niên hào hoa phong nhã kia xấu hổ nói: "Xương cốt nấu canh cũng ngon lắm."

Dưới sự bảo vệ của Hứa Ứng, bọn họ đi tới trước một tòa đại điện cổ lão, bên trong có ánh sáng truyền đến, hào quang mang đến cho người ta cảm giác thâm thúy như đại dương, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy bóng người cường đại, mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm.

Lần trước Ngọc Hư đạo nhân đi đến nơi này thì khó mà đi tiếp được nữa, nhưng lần này đi theo Hứa Ứng, nên không cảm giác được bất kỳ áp lực nào.

"Bọn họ đi ra từ nơi này ư?" Hứa Ứng nhìn vào bên trong.

Hào quang kia như hổ phách, mà những bóng người kia chính là những con muỗi bị đông cứng trong hổ phách. Bọn họ như bị đóng băng lại trong thời gian.

Phế vật Thanh Huyền nói: "Đúng vậy. Có điều, ngươi có phát hiện ra thứ gì khác không?"

Hứa Ứng nheo mắt nhìn vào trong bóng tối, đột nhiên giật mình, nói: "Trong hào quang có người, là tám người, đang nâng một chiếc quan tài!"

Ngọc Hư đạo nhân đi tới trước, cũng dõi mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chỗ sâu nhất trong hào quang có tám bóng người cao lớn, bọn họ dùng cọc gỗ thô to, nâng một chiếc quan tài màu vàng dài ước chừng ba trượng, rộng hơn một trượng lên.

Bọn họ và chiếc quan tài vàng kia giống bị đông cứng trong thời gian.

Hứa Ứng nghi hoặc nói: "Bọn họ đây là đi về bên này, hay là đi về phía bên kia?"

Phế vật Thanh Huyền nói: "Ngươi hỏi tới điểm mấu chốt rồi đấy. Thật ra trước khi Thanh Huyền chém ra ta thì đã phát hiện tám người này và quan tài vàng, khi đó hắn suy đoán, tám người này nâng quan tài vàng đi về phía bên kia. Hắn hoài nghi người trong quan tài là Hạo Thiên Đế, hắn cảm thấy cái chết của Hạo Thiên Đế năm đó nhất định có ẩn tình khác, nói không chừng là Hạo Thiên Đế giả chết, kì thực đã thông qua động uyên Thái Nhất đi đến Bỉ Ngạn. Nếu không vì sao động uyên Thái Nhất lại biến mất được?".

Hứa Ứng nghe đến mê mẩn, vội dò hỏi: "Như vậy, tám người này và cỗ này quan tài vàng đó muốn đi về phía bên kia hay là qua bên này?"

Phế vật Thanh Huyền cười nói: "Đương nhiên là đến bên này rồi. Mấy năm nay ta vẫn luôn ở đây, phát hiện mặc dù bọn họ bị đóng băng trong thời gian, nhưng không phải bất động, chỉ là tần suất di động rất chậm, qua trăm ngàn năm mới có thể đi ra một bước."

Hứa Ứng không khỏi nhớ tới tình hình lúc mình cứu Tế Giác Phật Tử, Tế Giác cũng là bị đông cứng trong thời gian không thể tiến lên trước thêm một bước!

Chẳng qua cảnh tượng y nhìn thấy khi đó là Tế Giác bị định hình trong một vùng tăm tối, chỉ có trên người Tế Giác có ánh sáng, mà cảnh tượng y nhìn thấy ở đây chính là tám người kia và quan tài vàng đều ở trong hào quang.

"Bọn họ nhìn như cách hiện thế rất xa, nhưng đã rất gần."

Phế vật Thanh Huyền cười nói, "Bọn họ cách hiện thế càng gần, tốc độ lại càng nhanh, thực lực của tám người cường đại hơn những thứ kia một chút, tốc độ của bọn họ sẽ càng lúc càng nhanh, tối đa không quá trăm năm, bọn họ sẽ đi vào hiện thế."

Hứa Ứng cười nói: "Nơi này có sư huynh trấn thủ, cho dù bọn họ chạy đến cũng không có gì ghê gớm cả."

Phế vật Thanh Huyền cười ha ha nói: "Ngươi sai rồi, ta đã được tự do rồi nha! Kể từ hôm nay, ta có thể thoát khỏi kiếp sống khổ sai thầm lặng này, có thể đi ra ngoài tiêu dao khoái hoạt rồi!"

Hứa Ứng ngẩn ngơ, vội vàng nói: "Ngươi không thể đi được! Ngươi đi rồi, những Cổ Thần kia lại đi vào thì làm sao bây giờ? Còn nữa, tám người và cả cái quan tài vàng kia đến đây thì làm sao bây giờ?"

Phế vật Thanh Huyền nháy mắt mấy cái nói: "Sáu mươi vạn năm trước, ai là chủ nhân của động uyên Thái Nhất?"

Hứa Ứng nghiêm túc nói: "Thanh Huyền."

Phế vật Thanh Huyền nói: "Hiện tại thì sao?

Khóe miệng Hứa Ứng giật giật: "Ta."

Phế vật Thanh Huyền vỗ vỗ bờ vai của y, nói lời thấm thía: "Ngươi có thể chém xuống một tên phế vật Hứa Ứng, để hắn thay ngươi trấn thủ nơi đây. Còn ta, ta đã tự do rồi!"

Hắn reo hò một tiếng, muốn chạy ra phía ngoài.