Chương 1580 Phế vật Thanh Huyền 4
Hứa Ứng vội vàng bắt lấy ống tay áo của hắn, nói: "Sư huynh, ta trấn không được! Thật trấn không được đâu! Lúc Thanh Huyền dặn dò ngươi trấn thủ ở đây, không có nói khi nào ngươi sẽ được tự do mà! Chẳng lẽ ngươi đành lòng nhìn sư đệ bị Cổ Thần xuất hiện bên trong động uyên đánh chết ư? Chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn những Cổ Thần này chạy ra, gây họa cho chúng sinh ư?"
Phế vật Thanh Huyền cười nói: "Ta là phế vật do Thanh Huyền chém ra, chẳng những phế, còn lười, đừng hòng dùng tình nghĩa sư môn hoặc là chúng sinh đại nghĩa để bắt ta bán mạng, ta sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng đâu! Ta đi đây!"
"Chờ đã!"
Hứa Ứng vội vàng gọi hắn lại, nói, "Sư đệ ta gần đây có ước chiến với người khác, thời gian chỉ còn lại năm ngày, sư huynh có thể dạy ta cái gì hay không?"
Phế vật Thanh Huyền quan sát y từ trên xuống dưới vài lần, lắc đầu nói: "Ngưởi ở cảnh giới này còn lợi hại hơn ta của năm đó nhiều lắm. Lúc ta có cảnh giới ngang với ngươi thì vẫn chưa tu thành thập đại đạo cảnh. Ta không có gì để dạy cho ngươi cả, ta chỉ là phế vật do Thanh Huyền chém ra. Dạy ngươi sẽ chỉ hại ngươi mà thôi."
Hứa Ứng nháy mắt mấy cái, nói: "Như vậy, sư huynh có thể giúp ta đánh người hay không? Không cần đánh chết, đánh bị thương nhẹ là được."
Phế vật Thanh Huyền lập tức lên tinh thần: "Đánh ai? Có lợi hại hay không? Quá lợi hại ta không đánh đâu. Còn nữa, hắn có nhiều huynh đệ không nhiều? Nhiều ta cũng không đánh!"
Hứa Ứng cười nói: "Một người cô đơn, bản lĩnh ngang ngửa với ta. Người này tên là Trần Trường Sinh, phong hào Trường Sinh Đế, ở Viêm Thiên của Tiên giới."
Phế vật Thanh Huyền nói: "Ta đánh hắn rồi, chuyện của động uyên Thái Nhất sẽ không còn liên quan gì tới ta nữa, từ nay về sau nó là chuyện của ngươi. Xảy ra chuyện gì, ngươi không được đi tìm ta đấy."
Hứa Ứng gật đầu, cười nói: "Đến lúc đó ta sẽ chém ra một tên phế vật Hứa Ứng, để hắn canh giữ ở chỗ này là được."
Phế vật Thanh Huyền đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại cười nói: "Lúc nào thì các ngươi quyết chiến? Ta rất thích tham gia náo nhiệt, nhất định phải đi nhìn xem thử mới được."
Hứa Ứng nghiêm nghị nói: "Năm ngày sau, bến thuyền Thiên Hải."
Phế vật Thanh Huyền cười nói bay đi: "Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ xuất hiện!"
Hứa Ứng đưa mắt nhìn hắn đi xa, thở phào một cái, cười nói: "Thanh Huyền sư huynh đánh Đế Quân một trận, dù năm ngày sau thương thế của hắn có khỏi hẳn hay không, năm ngày này hắn cũng không thể tu luyện được. Mà ta thì có thể thỏai mái tu hành. Sư tổ, sau khi Thanh Huyền sư huynh đánh Đế Quân xong, ngươi có thể đi đánh hắn thêm một trận hay không?"
Ngọc Hư đạo nhân giương mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cần gì phải quyết đấu với hắn? Cứ để ta đánh chết hắn là xong."
Hứa Ứng lắc đầu nói: "Sư tổ tự nhiên không thể đánh chết hắn như thế được, chỉ cần đánh bại hắn, để cho hắn bị thương nhẹ có thể chữa trị là được. Ta chỉ muốn áp chế nhuệ khí của hắn mà thôi."
Ngọc Hư đạo nhân hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, quay lưng rời đi.
Hứa Ứng đi ra khỏi động uyên Thái Nhất, chỉ thấy Ngọc Hư đạo nhân và cả Ngọc Hư Phất Trần kia đều không thấy bóng dáng đâu cả.
"Sư tổ đúng là người nhiệt tình, mặt lạnh tim nóng."
Hứa Ứng khen ngợi một tiếng, cũng rời khỏi Côn Luân Khư, thầm nghĩ, "Đế Quân chủ động tới tập kích ta, ý đồ quyết đấu sớm, hắn bất nhân thì ta bất nghĩa. Hiện tại ta sẽ đi tìm Yêu Tổ, Thái Thanh, Hư Hoàng, nhờ mỗi người đánh hắn bị thương nhẹ một trận! Hắn liên tục gặp khó khăn, năm ngày sau quyết đấu với ta thì sẽ là kẻ tàn tật! Ai binh tất bại!"
Tiên giới, Ngũ Ngục Thiên Lao.
Ngũ Ngục Đế Quân khom lưng, một đường dẫn Trường Sinh Đế đi vào tầng dưới chót của thiên lao, nơi này trải rộng phong ấn của Chư Đế, âm trầm đáng sợ. Cho dù là Thiên Quân như Ngũ Ngục Đế Quân đến chỗ này cũng bị phong ấn nơi đây trấn áp, không vận dụng được tu vi!
Nhưng dù là như vậy vẫn không trấn áp được hung khí ở nơi đây!
Trường Sinh Đế phất tay, để Ngũ Ngục Đế Quân lui ra, nói: "Xem như ta chưa từng tới đây."
Ngũ Ngục Đế Quân vội vàng rời đi.
Trường Sinh Đế đi tới trước một gian lao ngục, trầm mặc một lát mới nói: "Viêm Thiên đạo huynh, bây giờ Minh Tôn bị vây ở Hắc Vực, Cửu Thiên Bát Đế bị thương nặng, ta cho ngươi một cơ hội lấy lại tự do."
Bên trong lao ngục kia nhốt một lão già tóc trắng, móc sắt khổng lồ xuyên qua tứ chi của hắn, móc sắt cắm vào trong máu thịt, treo ở giữa không trung, xích sắt ầm ầm rung động, lão già tóc trắng kia ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: "Hóa ra là Huyền Thiên Đô. Năm đó ngươi đoạt đế vị của ta, món nợ của chúng ta còn chưa thanh toán xong đâu!"
Trường Sinh Đế bình tĩnh nói: "Năm đó ngươi mưu sát Minh Tôn, xem như trừng phạt đúng tội, ta chẳng qua chỉ là trùng hợp tu thành Đại La Kim Tiên mà thôi, cũng không phải cố ý mưu đoạt địa vị của ngươi."