Chương 1582 Bơi trong hố phân 2
Trường Sinh Đế mới vừa đi ra Viêm Thiên cung, nhìn thấy ở phía đối diện có một lão đạo gầy gò quắc thước đi tới, tay còn cầm một cây phất trần.
Trường Sinh Đế trong lòng máy động, còn chưa kịp nói chuyện, lão đạo kia đã bất ngờ ra tay, phất trần trong tay vung lên, uy lực còn mạnh hơn lúc treo trên Côn Luân Khư khi đó rất nhiều!
"Ngọc Hư đạo nhân!"
Trường Sinh Đế vừa sợ vừa giận, ra sức phản kháng, nhưng Ngọc Hư Phất Trần trong tay Ngọc Hư đạo nhân chính là chí bảo Diệu Cảnh, nổi danh ngang ngửa với pháp bảo Chí Tôn!
Chỉ nghe từng tiếng xoẹt xoẹt vang lên bên tai không dứt, đạo tràng của Trường Sinh Đế bị đánh hạ, từng sợi tơ như khóa, quấn quanh ở trên người Trường Sinh Đế.
Trường Sinh Đế lập tức cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy.
Chỉ cần hắn hơi động đậy một chút thì sẽ bị món chí bảo Diệu Cảnh cắt nát!
"Đắc tội." Ngọc Hư đạo nhân giật phất trần, quay người rời đi.
Từng sợi tơ cắt qua trên người Trường Sinh Đế.
Trường Sinh Đế vội vàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể của mình bị cắt ra không biết bao nhiêu vết thương, nhưng cũng may tất cả đều không sâu. Chỉ là xiêm y của hắn đã bị cắt nát bấy, không thể mặc tiếp được nữa!
"Ngọc Hư đạo nhân tất nhiên cũng là bị Hứa Ứng thuyết phục, đến đây kiếm chuyện với ta!"
Trường Sinh Đế không hề tức giận, trong lòng chỉ thầm nghĩ, "Hắn đây là cố ý phá hỏng tâm trí của ta, làm loạn đạo tâm của ta trước khi quyết đấu. Nếu ta vì vậy mà hoang mang rối loạn thì sẽ trúng gian kế của hắn."
Hắn chữa trị thương thế, bắt đầu phỏng đoán vì sao đạo tràng của chính mình lại không thể ngăn cản Ngọc Hư đạo nhân và nam tử mặc áo xanh kia, thầm nghĩ: "Người Hứa Ứng tìm đến đều là Thiên Địa Nguyên Thần của những tồn tại Đại La Diệu Cảnh, bọn họ đánh bại ta, tương đương với đang chỉ điểm cho ta. Nếu có thể bắt lấy cơ hội này, ta có thể tìm ra sơ hở của mình, trở nên mạnh hơn! Ta không những sẽ không nhụt chí, ngược lại còn phải cảm tạ hắn."
Một bên khác, Hứa Ứng vừa mới rời khỏi Côn Luân Khư, đã nghe thấy một âm thanh nói: "Ngươi chính là Hứa Ứng?"
Hứa Ứng theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một lão già tóc trắng đang đứng sừng sững trên không trung Côn Luân, tóc tai rối bời, quần áo rách nát, trên tay chân còn có vết máu, hẳn là đã từng nhận cực hình.
"Ta là Hứa Ứng."
Hứa Ứng khách khí nói, "Vị tiền bối này, không biết nên xưng hô như thế nào?"
Lão già tóc trắng cười nói: "Ta chính là Viêm Thiên Đại Đế đời thứ nhất, bởi vì muốn tạo phản lật đổ Minh Tôn, nên bị trấn áp ở bên trong ngũ ngục. Huyền Thiên Đô thả ra ta, để cho ta tới đánh ngươi một trận!"
Hứa Ứng nghi hoặc: "Huyền Thiên Đô? Huyền Thiên Đô là ai?"
"Chính là Viêm Thiên Đế bây giờ!"
Lão già tóc trắng vọt tới, quát to, "Quân tử nói lời giữ lời, mặc dù tiểu tử này chiếm vị trí của ta, nhưng chuyện ta đã đồng ý với hắn thì nhất định phải hoàn thành!"
Hắn khí diễm ngập trời, trong đạo tràng là một mảnh Đại Đạo Chi Hỏa bốc lên hừng hực, trong hỏa diễm có một gốc đạo thụ, phát ra hỏa lực kinh người!
Hứa Ứng dẫm chân xuống, Đại La đạo tràng và đạo tràng do bản thân vừa tu thành đều triển khai, chống lại vị Viêm Thiên Đế này, lập tức phát hiện pháp lực của đối phương cao hơn mình rất nhiều!
"Ầm!"
Hứa Ứng bị đánh bay, trong lòng không những không giận mà còn lấy làm mừng: "Không phá vỡ Vô Lậu Kim Thân của ta! Trường Sinh Đế đã mời một người hỗ trợ gia tăng công lực tới cho ta rồi!"
Viêm Thiên Đế khẽ ồ một tiếng: "Không bị thương? Vậy thì phải tăng công lực lên rồi!"
Hứa Ứng ra sức phản kháng, lại kích thích hung tính của Viêm Thiên Đế, khiến hắn đánh càng hung ác hơn.
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ: "Nếu như Tà Kim Tiên Tiêu Lan Sơn có tiền đồ như thế, tu vi của ta đã sớm tiến thêm một bước, thậm chí nói không chừng đã tu thành Tiên Vương rồi!"
Viêm Thiên Đế đánh nửa ngày, chỉ có thể đánh cho Hứa Ứng bị thương nhẹ, từ đầu đến cuối vẫn không cách nào làm y trọng thương, trong lòng không khỏi tức giận, thế công càng lại cuồng bạo hơn.
Lại đánh nửa ngày, tinh thần của Hứa Ứng vẫn vô cùng phấn chấn, Viêm Thiên Đế lại thở hồng hộc, có vẻ không chịu nổi, pháp lực cũng tiêu hao hơn phân nửa, trong lòng thầm nghĩ một tiếng không ổn.
"Ta vừa thoát ra, không có động uyên bên người, pháp lực hao tổn theo không kịp. Cách tốt nhất hiện nay không gì ngoài chạy là thượng sách, về phần chuyện trước đó Huyền Thiên Đô muốn ta làm, dù sao hắn cũng không nói rõ phải đánh tiểu tử này trọng thương vào lúc nào."
Hắn nghĩ tới đây, lập tức phi thân lên, phá không mà đi.
Hứa Ứng đã rất gần Tiên Vương cảnh, vội vàng đuổi theo, quát: "Viêm Thiên lão thất phu, lại đấu thêm ba trăm hiệp nào!"
Hai người đuổi theo nhau, vừa đánh vừa chạy, rốt cục Viêm Thiên Đế cũng không chịu nổi, bị Hứa Ứng đánh thành trọng thương, miệng phun máu tươi, khiến hắn tức muốn nổ phổi.