Chương 2172 Cơ duyên đại đạo 4
Không phải là người ở Linh giới không thể tu thành một loại linh văn, mà là có thể tu thành một loại linh văn, đều đã chứng đạo đạt tới cảnh giới Đại Đạo Chủ."
Trong lòng Hứa Ứng ấm ức, những linh văn này giảm bớt cho y rất nhiều suy luận, y có thể suy tính dựa trên cơ sở những linh văn này, sửa chúng thành linh văn duy nhất của mình.
"Bây giờ, cũng nên trở về rồi."
Hứa Ứng bỗng thấy muốn về quê, không phải muốn về Bỉ Ngạn, mà là về Tam giới. Huống hồ, y cũng muốn trở về một chuyến, truyền thụ linh văn chính mình học được, cùng với chân pháp của Bỉ Ngạn cho mọi người Tam giới.
Y đã động tâm niệm này, cũng càng ngày càng mãnh liệt, bèn trở lại Thái Vi cung, gọi đệ tử Du Huyên tới.
Cuộc chiến Chính Ma của Du Huyên đã sớm kết thúc, hắn đã là tiên nhân, mặc dù không phải tiên nhân đầu tiên, nhưng lại là tiên nhân thứ hai, thanh danh cực kỳ vang dội.
Hứa Ứng động viên hắn một phen, nói: "Những gì vi sư có thể truyền cho ngươi đều đã dốc túi truyền thụ, tương lai nếu có thành tựu, đừng quên vi sư dạy bảo."
Du Huyên lễ bái, nói: "n tái tạo của sư tôn, suốt đời khó quên."
Hứa Ứng cười nói: "Tương lai, vi sư có thể sẽ sai người đến đây, gọi ngươi xuất chiến, ngươi chớ chối từ."
Du Huyên vội vàng nói: "Đệ tử nguyện lập lời thề..."
Hứa Ứng xua tay, cười nói: "Không cần. Ngươi tới cũng ở ngươi, không tới cũng ở ngươi. Ta sẽ không dùng Hỗn Độn thệ ước trói buộc ngươi."
Y sưu tầm các loại linh văn mà mình sưu tập được để lại một phần cho Du Huyên, sau đó đứng dậy rời đi.
Trường Tôn Thánh Hải đang truyền đạo ở Thiên âm cốc trong Thúy Hư đại lục, Hứa Ứng đến gặp hắn, thấy bên cạnh hắn còn có một nữ tử đang làm trợ thủ cho hắn ta, giúp hắn ta truyền đạo cho thế nhân.
Hứa Ứng trong lòng kinh ngạc, Trường Tôn Thánh Hải nói: "Vị này là Doãn Nhiêu cô nương, đệ tử của âm Dương Đại Đạo Quân."
Doãn Nhiêu làm lễ chào, cười nói: "Ta phụng mệnh sư phụ, lần này đến Linh giới là để bắt Hứa sư huynh. Nhưng đến Linh giới ta mới phát hiện cảnh giới Đại Đạo Chủ mà sư tôn theo đuổi ở Linh giới lại là đơn giản như thế. Cảnh giới Đại Đạo Chủ của Linh giới, chỉ là hệ thống tu luyện linh văn mà thôi, tu thành linh văn duy nhất, là trở thành Đạo Chủ. Ta biết việc này bèn đoạn tuyệt tâm tư bắt giữ sư huynh."
Hứa Ứng khen: "Doãn sư tỷ có đại trí tuệ. Sư tỷ, ta sẽ trở về Bỉ Ngạn, sư tỷ có muốn đồng hành hay không?"
Doãn Nhiêu nhìn Trường Tôn Thánh Hải một cái, lắc đầu nói: "Ta không về Bỉ Ngạn nữa."
Hứa Ứng giật mình.
Doãn Nhiêu cười nói: "Về Bỉ Ngạn chỉ là tiếp tục làm một đệ tử dưới trướng âm Dương Đại Đạo Quân, tất cả tài nguyên đều bị Đại Đạo Quân khống chế. Mà Linh giới hoang phế đã lâu đang chờ hưng thịnh, có vô hạn khả năng. Ta tu hành ở đây có thể trở thành Nhị Đạo Tổ, tương lai cũng có thể chứng thẳng đạt tới Đạo Chủ. Cần gì phải về Bỉ Ngạn, ăn nhờ ở đậu?"
Hứa Ứng cũng không miễn cưỡng, nói: "Ta sẽ phản hồi Bỉ Ngạn, lần này đến xin từ giã hai vị. Thánh Hải sư huynh, ngươi không tiễn ta?"
Trường Tôn Thánh Hải thoáng chần chờ, nhìn về phía những người Thiên âm cốc còn đang chờ mình giảng đạo. Doãn Nhiêu hiểu tâm ý của hắn, nói: "Ta tiếp tục giảng đạo ở đây, sư huynh cứ việc đi đi."
Trường Tôn Thánh Hải đứng dậy, cười nói: "Hứa sư đệ, ta tiễn ngươi."
Hứa Ứng Hân Nhiên.
Hai người đi bộ hư không, đi đến thiên ngoại, Hứa Ứng thả lại Tiên điện mình thu được khi tới Linh giới trở về Lôi Trạch.
Trường Tôn Thánh Hải nhìn hắn làm xong những việc này, nghi hoặc nói: "Hứa sư đệ, ngươi không thu bất kỳ pháp bảo nào, cũng không mang theo bất kỳ pháp bảo nào rời khỏi Linh giới. Là vì sao?"
Hứa Ứng thản nhiên nói: "Ta đến tay trắng, đi trắng tay, cần gì phải tăng thêm Nhân Quả cho bản thân?"
Trường Tôn Thánh Hải nói: "Nhân Quả đại đạo của ngươi đã đạt tới cảnh giới đã cao thâm khó dò."
Hứa Ứng khuyên nhủ: "Sư huynh, nữ nhân chỉ gây cản trở, ngươi giữ Doãn Nhiêu ở bên cạnh ngươi, ta e sẽ làm trễ nải việc tu hành của ngươi. Vạn nhất tương lai ngươi đánh không lại ta, chẳng phải ta đã trở thành đại sư huynh rồi sao?"
Trường Tôn Thánh Hải sốt ruột nói: "Sư đệ khuyên bảo chí phải, chắc chắn ta và Doãn sư muội sẽ không phát sinh chuyện gì."
Hứa Ứng vui vẻ nói: "Nếu sư huynh không nắm chắc, có thể đánh ngất Doãn sư muội rồi để trên thuyền của ta, ta mang cô ấy đi, ngươi an tâm tu luyện."
Trường Tôn Thánh Hải tha thiết đưa tiễn: "Sao dám làm phiền sư đệ, lại làm lỡ việc tu hành của sư đệ? Sư đệ mau lên đường thôi."
Hứa Ứng rất muốn đọ sức với Trường Tôn Thánh Hải một chút trước khi đi, nhưng biết mình vẫn đánh không lại, vì thế tùy tiện leo lên một chiếc thuyền lầu Thúy Nham, phất tay từ biệt với Trường Tôn Thánh Hải.
"Sư đệ, ngươi không muốn biết, giữa ngươi và ta còn có chênh lệch lớn bao nhiêu à?" Trường Tôn Thánh Hải dò hỏi.
"Không muốn!"
Hứa Ứng quả quyết cự tuyệt, phát động thuyền lầu Thúy Nham, trực tiếp rời đi.