← Quay lại trang sách

Chương 2443 Thần thông bị phá 3

Cửu Tăng đang muốn hỏi cụ thể trận chiến này, bỗng nhiên Thái Sử đi tới rồi nói: "Hứa môn chủ, đại lão gia nhà ta mời môn chủ đến Cửu Khâu sơn một chuyến."

Hứa Ứng hơi biến sắc: "La Đạo Chủ muốn gặp ta?"

Thái Sử cười nói: "Đúng vậy. Đại lão gia nghe nói môn chủ từ Hỗn Độn Hải trở về, rất muốn biết kết quả trận chiến giữa các hạ và Thái Nhất lão tặc. Bởi vậy, làm phiền Hứa môn chủ tự mình đi một chuyến."

Hứa Ứng trong lòng lo sợ.

Chắc chắn là La Đạo Chủ nhận thấy được chấn động đại đạo của bản thân, cho nên mới phái Thái Sử tới đây. Có điều, nguyên nhân mà luồng chấn động đại đạo này sinh ra, nhất định là Thái Nhất vẫn chưa chết ở Hỗn Độn Hải!

Mà Hứa Ứng không bị chấn động đại đạo của hắn xóa bỏ, chỉ e La Đạo Chủ có thể thông qua đó đoán ra Thái Nhất không những không chết mà còn đắc đạo, trở thành Đạo Chủ!

"Với tu vi của hắn, chắc chắn cũng biết Thái Nhất đã giúp ta ngăn cản chấn động đại đạo của hắn!"

Hứa Ứng thầm nghĩ trong lòng: "La Đạo Chủ gọi ta đến, chẳng lẽ muốn tự tay đánh chết ta?"

Lòng y vô cùng bất an, Thái Nhất Đạo Chủ vẫn đang liên lạc với các Đạo Chủ khác, chuẩn bị cùng hắn qua đó tiêu diệt La Đạo Chủ. Nếu La Đạo Chủ biết chuyện này...

Thái Sử thấy y ngây ngốc bèn dò hỏi: "Hứa môn chủ? Hứa môn chủ?"

Hứa Ứng tỉnh táo lại, cười nói: "Mời Thái Sử huynh dẫn đường."

Thái Sử cười nói: "Mời!"

Hai người rời khỏi Thiên Tuyệt thành, đi về phía Đạo Kỷ Thiên. Hứa Ứng liếc mắt nhìn thiếu niên mập mạp bên cạnh, thầm nghĩ: "Khi La Đạo Chủ động thủ giết ta, ta ra tay tóm lại tiểu mập mạp này, liệu có thể khiến hắn sợ ném chuột vỡ đồ, tranh thủ một chút sinh cơ? Chỉ e không được..."

Thái Sử cười nói: "Hứa môn chủ đã từng chỉ điểm Thái Sử tu hành kiếp vận, để ta được đại lão gia coi trọng đôi chút, ta còn chưa kịp cảm tạ môn chủ."

Hứa Ứng cười nói: "Ta cũng có nhiều thu hoạch từ các ngươi, không cần cảm ơn?"

Thái Sử nói: "Hứa môn chủ, hiện giờ Bỉ Ngạn kiếp vận mênh mông, Đạo Chủ ngồi cao cao trên Đạo Kỷ Thiên, rời xa phân tranh, xem thiên hạ chém giết. Những tu sĩ như chúng ta, sao có thể sống sót được trong kiếp vận này? Môn chủ, trình độ của ta trong Kiếp Vận quá nông cạn nhưng lại vẫn muốn sống, kính xin môn chủ chỉ điểm cho ta một con đường sống."

Hứa Ứng hơi ngẩn người, cười nói: "Vì sao đạo huynh có suy nghĩ này?"

Thái Sử thoáng chần chờ, nói lại chuyện Thái Nhất và mười vị Đạo Chủ đánh cướp La Đạo Chủ rồi nói: "Khi đó ta đánh xe cho đại lão gia, Tề Hiền Đạo Chủ vung búa đập vỡ xe kéo, khoảnh khắc đó ta cho là mình chắc chắn phải chết, lại may mắn được Thanh Liên của đại lão gia bảo vệ, cho nên mới có thể giữ được mạng. Nhưng ta biết, lần đó chỉ là ta may mắn sống sót, loại may mắn này không thể vĩnh viễn đi theo ta được."

Hắn cảm khái ngàn vạn rồi nói: "Loại tôm tép như ta đây, chết trong kiếp vận cũng chết thôi, đại lão gia sẽ không đau lòng. Mạng của ta, chỉ có bản thân ta mới để ý."

Hứa Ứng nhẹ nhàng gật đầu, suy tư trong chốc lát rồi nói đầy ẩn ý: "Thái Sử đạo huynh biết Lê Tiểu không?"

Thái Sử gật đầu nói: "Đương nhiên biết, cô ấy cùng đi tới Chiêu giới với chúng ta, cảm ngộ Kiếp Vận, chúng ta ở chung trên thuyền đã nhiều năm. Đạo pháp của Lê sư tỷ tinh thâm, nhưng ta nghe nói cô ấy và các sư huynh sư tỷ của Quỳnh Hoa đảo đều đã chết trong Kiếp Vận."

"Lê Tiểu không chết."

Thái Sử nghe vậy không khỏi ngơ ngẩn.

Hứa Ứng tiếp tục nói: "Lê Tiểu không những không chết, ngược lại sống rất thoải mái. Cô ấy tự biết bản thân khó bảo toàn trong kiếp vận, cho nên mang theo Tiên Thiên linh bảo "Linh Tinh Môn" của Hoa Đạo Chủ trốn vào Hỗn Độn Hải. Hiện giờ không biết tung tích."

Y không nói tiếp.

Ánh mắt Thái Sử lại sáng rực lên, khom người nói: "Đa tạ môn chủ chỉ điểm!"

Hứa Ứng lắc đầu nói: "Đừng cảm ơn ta. Ta không chỉ điểm cho ngươi cái gì."

Thái Sử hiểu ý, không đề cập đến việc này nữa.

Hai người tới Đạo Kỷ Thiên, tiến vào Cửu Khâu sơn, chỉ thấy Cửu Khâu sơn như chín ngọn đồi, không được hùng vĩ.

Hứa Ứng không khỏi nhìn nhiều thêm, thầm nghĩ: "Khâu tức là ngọn núi, lăng mộ. Cửu Khâu sơn này chẳng lẽ là chín tòa lăng mộ?"

Y là cao thủ trong nghề này, đã nhìn ra điểm bất phàm của chín ngọn núi này, trong lòng buồn bực: "La Đạo Chủ chôn ai trong chín tòa lăng mộ này?"

Hai người đi tới An Hữu cung, xa xa nhìn thấy Phong Nhã tháp đứng sừng sững ở đó. Sau một lát, hai người đi tới dưới tòa tháp, La Đạo Chủ ngồi trên một chiếc giường ngọc, cười nói: "Cuối cùng Hứa đạo hữu đã tới. Thứ cho thân thể ta không tiện, không thể đứng dậy chào."

Hứa Ứng vội vàng nói: "Đệ tử đạo hạnh nông cạn, làm sao dám xưng đạo hữu? Đạo Chủ làm khó ta rồi."