← Quay lại trang sách

Chương 2444 Người của Đạo Minh tới 1

La Đạo Chủ cười nói: "Hôm nay ngươi đã có thực lực Đại Đạo Quân, dùng danh nghĩa đạo hữu, không tính là thiệt. Mời Hứa đạo hữu ngồi."

Dứt lời, cánh tay nhẹ nhàng nhấc lên, một cái bồ đoàn bay tới, hạ xuống bên chân Hứa Ứng.

Hứa Ứng hết sức cung kính, chậm rãi ngồi xuống, chỉ dám ngồi nửa bên mông, nửa còn lại mông treo ở bên ngoài, thể hiện vẻ kính cẩn.

La Đạo Chủ thấy thế lắc đầu cười nói: "Ngươi quá câu nệ. Thái Nhất, Sinh Tử, âm Dương, Thần Ma cũng đã tới chỗ ta. Bọn họ đều ngồi chứ không câu nệ như ngươi."

Hứa Ứng nói: "Bọn họ là Thánh tộc chân chính, ta chỉ là Tân Thánh tộc đến từ Tam giới, hơn nữa thanh danh Tam giới chúng ta không tốt, không dám..."

La Đạo Chủ đành phải mặc y.

Nửa cái mông Hứa Ứng ngồi trên bồ đoàn, tuy rất khó chịu, nhưng trong lòng thoáng yên tâm: "Nếu bồ đoàn này là Tiên Thiên linh bảo, La Đạo Chủ muốn giết ta, đột nhiên tế bồ đoàn, hủy đi nửa cái mông của ta, ta vẫn còn nửa cái mông có thể chạy trốn."

La Đạo Chủ nhìn y một cái, không biết suy nghĩ trong đầu y xoay chuyển ra sao, bèn nói: "Ngươi thách đấu Thái Nhất, chiến quả ra sao?"

Sắc mặt Hứa Ứng nghiêm nghị rồi nói: "Đệ tử ghi nhớ lời Đạo Chủ dạy bảo, biết lão tặc Thái Nhất tạo phản làm loạn, cho nên mới khiêu chiến với hắn. Lúc ở trong Hỗn Độn Hải, đệ tử đã đánh bại hắn, lúc đang muốn giết hắn thì hắn đột nhiên chứng được Đạo Chủ."

La Đạo Chủ quan sát hồn phách của y, không phát hiện vết tích nói dối nào, nói: "Quả nhiên Thái Nhất đã chứng đạo. Khi ngươi trở lại Bỉ Ngạn, đột nhiên gây ra chấn động đại đạo của ta, chuyện gì đã xảy ra?"

Hứa Ứng xấu hổ nói: "Đệ tử không phải đối thủ của Thái Nhất, nhưng hắn vẫn nhớ tình thầy trò, không giết đệ tử. Đợi lúc trở lại Bỉ Ngạn, đệ tử liền nhớ tới lời thề năm đó, nghĩ Thái Nhất lão tặc mặc dù đã là Đạo Chủ, nhưng so với La Đạo Chủ chắc chắn thua kém xa vạn dặm. Mặc dù ta không giết được lão tặc này, nhưng chắc chắn La Đạo Chủ có thể. Vì vậy ta liền đối mặt Thái Nhất, tạo thành lời thề cắn trả. Lão tặc nhớ đến tình nghĩa sư đồ ra tay cứu ta, quả nhiên bị Hồn chi đạo của Đạo Chủ đả thương!"

Dứt lời, y dương dương đắc ý.

La Đạo Chủ cười nói: "Thì ra là thế. Có điều sau khi Thái Nhất trở thành Đạo Chủ, tu vi thực lực quả thực vô cùng lợi hại, lại có thể đỡ được một đòn từ Hồn chi đạo của ta. Cũng may hắn tiếp được, nếu không trung thần nghĩa sĩ bậc như ngươi lại phải táng thân dưới đại đạo của ta, chẳng phải một chuyện đáng tiếc hay sao?"

Hứa Ứng vội vàng nói: "Nếu có thể giúp Đạo Chủ diệt trừ một loạn đảng, cho dù đệ tử có tan xương nát thịt thì có xá gì?"

La Đạo Chủ cười nói: "Ngươi còn có tác dụng, còn chưa thể chết được. Hứa Ứng, ta thấy đạo hạnh của ngươi gia tăng nhiều, gần đây lại đây, xem đạo thương của ta."

Hứa Ứng vâng dạ, đi lên phía trước, kiểm tra thương thế La Đạo Chủ.

"Là vết thương ta lưu lại cho La Đạo Chủ, ngay cả ta cũng không giải được..."

Ánh mắt Hứa Ứng nhìn vào bên hông La Đạo Chủ, trong lòng thấp thỏm, chỉ thấy đạo thương mà y lưu lại cho La Đạo Chủ đã bị phá giải quá nửa!

"Ai làm?"

Hứa Ứng thầm kinh hãi: "Ai phá thần thông của ta?"

Trong đầu hắn lập tức xoay chuyển từng ý niệm, người phá giải Tru Tiên kiếm chỉ của y, nhất định tinh thông những đại đạo như Thời Không Luân Hồi Nhân Quả Sát Phạt Kiếp Vận, thậm chí trên đạo hạnh vượt qua y, mới có thể phá giải!

Nhưng trên đời này trừ mình ra, còn có ai có thể tinh thông nhiều đại đạo như vậy?

Hơn nữa cho dù đạo hạnh có cao hơn y, cũng chưa chắc có thể phá giải, hiện giờ đạo hạnh của Hứa Ứng tiến nhanh, nhưng tự nghĩ mình cũng không có cách nào phá giải.

Đạo hạnh cần phải vượt qua hắn nhiều như vậy, mới có khả năng phá giải!

"Chẳng lẽ là Trường Tôn Thánh Hải? Nhưng chắc chắn đại sư huynh Thánh Hải sẽ không làm ra loại chuyện này, hơn nữa đạo hạnh của hắn không thể vượt qua ta!"

"Chẳng lẽ là Đạo Tôn? Đúng vậy, Đạo Tôn truyền đạo truyền Tiên Thiên Cửu Đạo ra ngoài, chắc chắn hắn cũng tinh thông Tiên Thiên Cửu Đạo. Có thể khẳng định đạo hạnh của hắn cao hơn ta! Có điều, Đạo Tôn không có lý do gì để phá giải đạo pháp của ta, cứu La Đạo Chủ..."

"Chẳng lẽ ngoại trừ ba người chúng ta, còn có người tinh thông Tiên Thiên Cửu Đạo?"

Hắn đang miên man suy nghĩ miên man, thì La Đạo Chủ vén lại y phục, chậm rãi đứng lên, cười nói: "Ta vốn cho rằng đời này không có hi vọng đứng lên, lại không nghĩ đến ta còn có ngày lại có thể đứng lên. Ha ha ha ha, Hứa đạo hữu, ta đứng lên được rồi!"

Hai chân của hắn quá gầy yếu, da bọc xương, có phần run rẩy, Hứa Ứng vội vàng tiến lên, dìu hắn đi.