Chương 2446 Người của Đạo Minh tới 3
La Đạo Chủ cũng khó nén được kích động, cười khà khà nói: "Ta đã khỏi hẳn bệnh tật, Hứa đạo hữu có công rất lớn!"
Hứa Ứng vội vàng khiêm tốn nói: "Tất cả là nhờ Đạo Chủ hồng phúc tề thiên, đệ tử có đức hạnh gì?"
Trái tim của La Đạo Chủ tựa như trời đông giá rét được sưởi ấm mấy lần, thoải mái nói không nên lời, cười nói: "Nói thật, ta trò chuyện với những người khác, bọn họ luôn sợ ta, đệ tử như thế, người ngoài cũng vậy. Ngay cả Tứ Đại Đạo Quân gặp ta cũng không dám nói lời nào. Hai vị Đạo Chủ Hoa, Lâm thì lục đục với nhau. Duy chỉ có ngươi nói chuyện không câu nệ, khiến ta rất vui vẻ."
Hứa Ứng đi theo bên cạnh hắn, ra khỏi An Hữu cung, cười nói: "Cũng bởi Đạo Chủ bình dị gần gũi, đệ tử lúc này mới lớn mật hơn một chút. Đạo Chủ, phong cảnh chúng ta tú lệ, vì sao lại gọi là Cửu Khâu sơn?"
La Đạo Chủ đưa mắt nhìn chín ngọn núi phía trước, ánh mắt hấp háy nói: "Chín ngọn núi bình thường mà thôi, đâu có chỗ nào kỳ lạ. Ta là người hoài cổ, năm đó lập nghiệp ở Cửu Khâu, bởi vậy lúc mở Đạo Kỷ Thiên, đã di chuyển Cửu Khâu đến trong Đạo Kỷ Thiên."
Hứa Ứng nổi lòng tôn kính: "Đạo Chủ thăng tiến nhanh nhưng không quên nguồn gốc, không vứt bỏ sơ tâm, phần tu dưỡng này, đệ tử không theo kịp."
La Đạo Chủ cười ha hả.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng cười nói: "Thế Tông, có chuyện gì mà thoải mái như vậy?"
Nụ cười trên mặt La Đạo Chủ thu lại, thân thể bất giác căng thẳng, nhưng khoảnh khắc sau lại trầm tĩnh cười nói: "Phụ thân, thương thế của hài nhi đã khỏi hẳn, cho nên có hơi đắc ý."
Hắn lặng lẽ phất tay, ra hiệu cho Hứa Ứng lui ra.
Hứa Ứng khom người lui ra, nhìn trộm qua, đã thấy một nam tử khác có vài phần giống La Đạo Chủ nhưng tướng mạo trẻ tuổi hơn La Đạo Chủ rất nhiều đang đi tới.
Ánh mắt nam tử trẻ tuổi kia nhìn lên người Hứa Ứng, hai người lướt qua nhau, Hứa Ứng dần dần đi xa, hắn mới thu hồi ánh mắt.
"Thế Tông, người này là ai?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.
"Người này là đệ tử của Thái Nhất, nhận được chân truyền của Thái Nhất, lần này tới là giúp hài nhi thanh lọc đạo thương còn sót lại trên người."
La Đạo Chủ vừa kính vừa sợ hắn, trong lòng lại có phần không phục nhưng vẫn ẩn giấu rất sâu, nói: "Thái Nhất đã đắc đạo, trở thành Đạo Chủ. Lần này hắn sẽ ra tay với con, vì vậy con chuẩn bị cho hắn một bất ngờ lớn."
Nam tử trẻ tuổi kia chính là cha của La Đạo Chủ, tên là La Thái Tông, liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Thái Nhất ẩn giấu sâu như vậy, nếu hắn đắc đạo, đó là Thái Nhất, Luân Hồi Nhân Quả, Kiếp Vận và Sát Phạt đắc đạo, dựa vào Cửu Linh Thời Không Thiên kiếp của ngươi liệu có giết được hắn? Coi chừng giết hắn không được, ngược lại bị hắn làm thịt."
La Đạo Chủ hừ một tiếng rồi nói: "Vì sao phụ thân lại từ Đạo Minh trở về?"
"Nếu ta không trở về, không biết Bỉ Ngạn sẽ bị ba tên khốn kiếp các ngươi biến thành bộ dạng gì. Huống hồ, còn trong chuyện này có con rơi của Đạo Minh làm loạn, ba người các ngươi không phải là đối thủ của hắn, còn cần ta tự mình đối phó hắn."
La Thái Tông thản nhiên nói: "Đừng tưởng rằng lần này ta trở về là vì đoạt quyền, chút quyền lực của ba tên khốn các ngươi, còn không lọt mắt ta."
La Đạo Chủ có phần không phục, nhưng vẫn cúi đầu đồng ý, cười nói: "Chuyện này là đương nhiên. Đạo Minh nàot hiếu cái gì? Sao lại nhìn trúng chút của cải của Bỉ Ngạn chúng ta?"
La Thái Tông liếc hắn một cái: "Ánh mắt ngươi quá nông cạn, tu vi cảnh giới chỉ có thể dừng ở đây. Để ta kiểm tra một chút xem đệ tử của Thái Nhất có chữa trị được cho ngươi hay không!"
La Đạo Chủ trở lại An Hữu Cung, La Thái Tông kiểm tra hắn một lượt, kinh ngạc nói: "Bản lĩnh của tên đệ tử Thái Nhất này rất cao. Mặc dù đạo thương ta để lại không quá lợi hại, nhưng cũng không phải Bất Hủ Đạo cảnh cửu trọng là có thể phá giải được. Không ngờ hắn có thể phá giải dễ dàng như vậy."
Hắn trầm ngâm một lát, không thanh trừ đạo thương còn sót lại, ra hiệu cho La Đạo Chủ kéo quần lên.
La Đạo Chủ vừa thẹn vừa giận, lẳng lặng kéo quần lên rồi nói: "Rõ ràng phụ thân có bản lĩnh thanh lọc đạo thương còn sót lại giúp con nhưng lại không động thủ, còn cần người ngoài giúp con."
La Thái Tông cười nói: "Ta niệm tình ngươi là huyết mạch của ta, không để ngươi bị liệt tiếp đã là đối đãi không tệ với ngươi, không nên được voi vòi tiên. Năm xưa ngươi liên thủ với Hoa Thịnh Thịnh Lâm, còn định thanh trừ cả ta, khiến cho ta không thể không tới Đạo Minh xa xôi. Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng con độc lại ăn thịt cha. Thế tông, trước kia ngươi không bằng ta, hiện tại ngươi vẫn không bằng ta."
La Đạo Chủ xấu hổ giận dữ không chịu nổi.