Chương 2448 La Thế Tông, nhất định phải chết! 1
La Thái Tông liếc Hứa Ứng một cái, thầm nghĩ: "Ít nhất phải đắc tội hai vị đạo hữu! chỉ e ta ở Đạo Minh cũng không dễ chịu!"
Hứa Ứng nhìn mặt mà nói chuyện, lấy ra tấm Đạo Minh lệnh kia, cười nói: "Hóa ra là đạo huynh. Nếu đạo huynh cảm thấy ta có được ba tấm Đạo Minh lệnh là không ổn, vậy mời đạo huynh thu hồi lại khối này."
La Thái Tông hờ hững lắc đầu rồi nói: "Đạo Minh lệnh một khi đưa ra thì không có đạo lý nào mà đòi lại. Ngươi cứ cầm cả Đạo Minh lệnh của ta đi, sau này khi đến Đạo Minh, khà khà, người khác cũng phải tán thưởng ánh mắt của ta."
Ý tứ trong lời nói của hắn là, hai người Đạo Minh để ý đến Hứa Ứng, mình cũng để ý đến Hứa Ứng, có thể thấy ánh mắt cường giả tương đồng, cũng có ý dát vàng lên mặt mình.
Hứa Ứng bèn nhận lấy ba tấm Đạo Minh lệnh, thầm nghĩ: "Xem ra Đạo Minh lệnh này là món đồ bình thường mỗi người một tấm, cũng không có gì lạ."
La Thái Tông dò hỏi: "Không biết hai vị đạo hữu nào tặng ngươi hai tấm Đạo Minh lệnh này?"
Hứa Ứng nói: "Trong đó có một vị đạo hữu là Đạo Tịch Chân Quân tu luyện Tịch Diệt đại đạo, về phần người còn lại, ta cũng không biết tục danh."
"Đạo Tịch!"
La Thái Tông trong lòng sợ hãi, thầm nghĩ: "Không ngờ lại là hắn! Người hắn để ý, chỉ e không thể coi thường! Ai dám động đến Hứa Ứng chính là đắc tội Đạo Tịch! Đắc tội với bất cứ ai cũng không được đắc tội Đạo Tịch!"
"Nếu đạo hữu cũng người trong Đạo Minh, như vậy đạo thương trên người khuyển tử, chẳng lẽ là đạo hữu gây nên?" La Thái Tông nở nụ cười hiền lành, dò hỏi.
Hứa Ứng lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Không phải ta làm."
La Thái Tông lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự là Thái Nhất? Nhưng Thái Nhất không giống người có năng lực như vậy... Có lẽ là Trường Tôn Thánh Hải kia..."
Hắn lắc đầu, cùng Hứa Ứng trở về An Hữu cung.
La Đạo Chủ thấy Hứa Ứng chưa chết, bấy giờ mới thở phào một hơi, đang muốn nghênh đón thì La Thái Tông nói: "Nghiệt tử, gọi sư thúc."
La Đạo Chủ ngạc nhiên, lắp bắp nói: "Cái, cái gì?"
Đầu óc hắn trống rỗng, rõ ràng vừa rồi trước mặt hắn Hứa Ứng còn rất cung kính, tự xưng đệ tử, bản thân rộng lượng, gọi hắn đạo hữu. Sao mới một lúc thôi đã thành mình phải gọi hắn là sư thúc?
"Đây là Hứa sư thúc của con, là đạo hữu của vi phụ."
La Đạo Chủ nói: "Hứa đạo hữu, vết thương của khuyển tử xin nhờ ngươi."
Hứa Ứng vội vàng nói: "Không dám. Với thực lực của đạo huynh, loại bỏ đạo thương cũng dễ dàng thôi, ta chỉ làm thay việc đạo huynh khinh thường không muốn làm thôi."
La Thái Tông nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên hai mắt trợn trừng, quát lên: "Nghiệp chướng, nghe thấy chưa? Đối xử tử tế với Hứa đạo hữu, nếu không vi phụ sẽ đập chết ngươi!"
La Đạo Chủ trong lòng ấm ức muôn phần, liên tục vâng dạ.
La Thái Tông thở phào nhẹ nhõm, áy náy nói với Hứa Ứng: "Khuyển tử xin nhờ đạo hữu. Đạo hữu không cần khiêm tốn trước mặt khuyển tử, ngươi là người trong Đạo Minh, là nhân vật được ba vị đạo hữu của Đạo Minh ra sức tiến cử, ngươi hạ mình chẳng phải là kéo thấp bối phận của Đạo Minh chúng ta hay sao?"
Hứa Ứng vâng dạ.
La Thái Tông nói: "Khuyển tử bất hảo, nên giáo huấn thì cứ giáo huấn, muốn chết thì cứ giết, không cần phải để ý tới mặt mũi của ta."
La Đạo Chủ biến sắc.
Hứa Ứng dò hỏi: "Đạo huynh định đi đâu?"
La Thái Tông nói: "Lần này ta trở về, chính là tính toán giải quyết vấn đề kiếp vận của Bỉ Ngạn, trước tiên đi gặp vị Trường Tôn Thánh Hải kia một lần, sau đó lại đi gặp cái gã con rơi của Đạo Minh. Cáo từ."
Hứa Ứng đưa tiễn.
La Đạo Chủ đi theo sau lưng hắn, cung tiễn phụ thân.
Đợi đến khi La Thái Tông đi xa, Hứa Ứng mới thở phào một hơi, cười nói: "La đạo hữu, lệnh tôn cực kỳ uy nghiêm, khiến ta phát sợ."
Y bất tri bất giác đổi giọng xưng La Đạo Chủ là đạo hữu, cực kỳ trôi chảy tự nhiên, không có nửa điểm vờ vịt.
La Đạo Chủ hừ một tiếng rồi nói: "Sư thúc cũng như lão già kia, đều là người trong Đạo Minh à?"
Hứa Ứng gật đầu, ôn hòa cười nói: "Đạo hữu, ta và lệnh tôn tuy là đạo hữu đồng môn, nhưng ta và Đạo Chủ ngươi cũng là đạo hữu. Chúng ta ai nói phần người nấy, ngươi gọi ta là đạo hữu là được."
La Đạo Chủ trầm mặc một lát rồi nói: "Sao ngươi không sớm nói ngươi là người trong Đạo Minh?"
Hứa Ứng cười nói: "Dù sao cũng không nhiều người biết đến Đạo Minh. Ta đâu cần dựa vào Đạo Minh để làm việc? Hơn nữa tu vi thực lực ta thấp kém, ở Bỉ Ngạn xếp không có tiếng tăm gì vẻ vang, chỉ bôi nhọ thanh danh của Đạo Minh."
La Đạo Chủ thở dài rồi nói: "Đạo huynh thật đức độ, ngồi trên chỗ cao mà không kiêu căng tự phụ, đúng là tấm gương cho chúng ta. Thế Tông bội phục!"
Hứa Ứng lâng lâng hưởng thụ, cười nói: "Đạo hữu nói đùa rồi."
"Không phải!"