← Quay lại trang sách

Chương 3 Đối tượng của kẻ sát nhân

Thứ Hai, ngày 16 tháng 11.

Do có việc, Takuya gọi điện cho người bạn ở phòng tư liệu. Sau khi xong việc, y nghe được thông tin ngoài lề thú vị, liên quan đến việc điều tra cái chết của Nishina Naoki. Người bạn đó đã xin nghỉ phép vào ngày 10 nên bị cảnh sát tra hỏi. Họ hỏi anh ta đi đâu, từ giờ nào, về nhà lúc mấy giờ. Tóm lại cảnh sát muốn điều tra chứng cứ ngoại phạm.

“Nhưng nói thật tớ chưa gặp anh trưởng phòng Nishina Naoki đó bao giờ. Tớ đã bảo vậy rồi, nhưng tên cảnh sát bảo cần điều tra tất cả nhân viên xin nghỉ hôm đó.”

Người bạn nói với giọng điệu châm chọc cảnh sát.

“Hừm, họ chơi chiến thuật thà bắt nhầm hơn bỏ sót đấy. Mà không rõ hôm đó có bao nhiêu người xin nghỉ nhỉ?”

“Chịu thôi. Cả công ty thì có khi đến mấy trăm người ấy chứ. Tớ nghĩ chắc không đến nghìn người đâu, nhưng riêng trụ sở chính cũng khoảng hai trăm người rồi.”

Takuya nghĩ bụng, với chừng đó người, cảnh sát có dùng chiến thuật bắt nhầm hơn bỏ sót thì cũng không quá khó khăn. Nhưng chưa chắc hung thủ là người trong công ty.

Sau khi gọi điện xong, Takuya giả vờ viết báo cáo, nhưng thực ra suy nghĩ việc khác. Nếu cảnh sát dùng chiến thuật đó thì chắc Yasuko sẽ bị tra hỏi. Hôm đó ả cũng nghỉ làm. Không rõ Yasuko đã nói gì với cảnh sát.

Ả không trả lời lung tung gì thì còn đỡ.

Nghĩ đến cảnh Yasuko bối rối trước cảnh sát là Takuya lại ngứa ngáy toàn thân, không thể ngồi yên. Cảnh sát nhìn đến ả lúc này thì không hay chút nào. Theo kế hoạch của Takuya, cảnh sát sẽ chỉ chú ý tới Yasuko sau khi tìm thấy xác chết của ả.

Mà không rõ Hashimoto ra sao rồi?

Takuya quay mặt sang phòng nghiên cứu số 1 bên cạnh. Giờ làm việc đã bắt đầu được hơn ba mươi phút nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hashimoto. Bàn ghế của hắn vẫn xếp ngay ngắn, mà bảng thông báo cũng không ghi hắn đi đâu.

Sao lại nghỉ làm lúc này chứ?

Takuya hơi sốt ruột. Y mong hắn không làm gì gây chú ý vào lúc này. Nhưng nếu Hashimoto bị bệnh thì đành chịu.

Lúc đó, trưởng phòng nghiên cứu số 1 lại gần chỗ ngồi của Hashimoto. Rồi ông gõ ngón tay lên bàn, hỏi trưởng nhóm bên cạnh chuyện này là sao. Gã trưởng nhóm nổi tiếng vô dụng đưa tay lên xoa cổ, lắc đầu. Trưởng phòng liền lệnh cho gã gọi điện xem có chuyện gì.

Takuya đứng lên, vừa giả vờ tìm kiếm tài liệu vừa tiến lại gần. Những tập hồ sơ chứa tài liệu tham khảo hay dữ liệu thực nghiệm đều nằm trên chiếc tủ chiếm hết bức tường, nên Takuya có thể tiến sát phòng nghiên cứu số 1 mà không ai nghi ngờ.

Trưởng nhóm của Hashimoto đang gọi điện. Có vẻ không ai bắt máy nên gã cứ đứng yên giữ ống nghe. Sau một hồi, gã bỏ cuộc, đặt ống nghe xuống.

“Không ai nghe máy à?” Trưởng phòng hỏi.

“Không ạ.” Trưởng nhóm đáp.

Trưởng phòng vừa quát: “Cậu ta đang làm cái gì không biết?” vừa quay về chỗ ngồi.

Takuya cũng tự hỏi: Hashimoto đang làm gì nhỉ? Có chuyện gì xảy ra ư?

Trong đầu Takuya chợt hiện lên suy nghĩ: Hay là Hashimoto bỏ chạy rồi? Cậu ta không có gan giết người, cũng chẳng có kế sách đối phó nào. Sau một hồi suy nghĩ không biết làm gì, Hashimoto đã trốn rồi cũng nên. Nhưng chắc cậu ta không hành động sơ suất vậy đâu.

Mà khoan đã. Takuya chợt nghĩ đến một khả năng khác: Kẻ nhát gan như Hashimoto, có khi đã tìm đến phương cách trực tiếp hơn chạy trốn.

Là tự sát. Sau khi đã lo nghĩ quá nhiều.

Takuya nghĩ bụng: Được vậy thì tốt quá. Lúc này cậu ta chỉ tổ làm vướng chân mình thôi.

Nhưng rồi Takuya lại khẽ thầm thì: Hashimoto à, cậu mà tự sát thì anh rất biết ơn, nhưng đừng để lại di thư vớ vẩn gì nhé.

Tới buổi chiều, Hashimoto vẫn không đến.

Takuya đang ở khu thực nghiệm. Đó là một tòa nhà trong trụ sở chính, được xây dựng dành riêng cho thực nghiệm. Nhóm Takuya sử dụng tầng ba. Tại đó, mô hình rôbốt và các thiết bị thí nghiệm nằm ngổn ngang khắp nơi.

Một tay cầm cốc giấy đựng cà phê hòa tan, Takuya trông lên khối kim loại trước mắt.

Cánh tay dài cử động chính xác đến từng micromét. Những ngón tay có thể nhẹ nhàng nâng một cánh chim, cũng có thể bóp vỡ một viên gạch. Do ứng dụng lý luận tập mờ9, nó có thể cầm nắm và vận chuyển các bánh đậu phụ với độ cứng khác nhau mà không làm vỡ. Ngoài ra, mắt nó được thiết kế để có thể phân biệt hình dạng đồ vật trong không gian ba chiều.

Đúng là hoàn hảo. Takuya gật gù, nhấp ngụm cà phê. Con rôbốt này tên “Brutus”, là tác phẩm hoàn thiện nhất mà Takuya tạo ra từ khi vào công ty.

Đương nhiên Brutus không phải vạn năng. Nhưng nó vượt trội con người trong một số điều kiện giới hạn. Brutus làm việc với độ chính xác và năng suất cao hơn hẳn đám công nhân suốt ngày than vãn.

Chỉ cần tưởng tượng đến ngày nó được đưa vào công xưởng là Takuya lại thấy vui sướng. Mọi người chắc sẽ khiếp đảm lắm đây.

Dẫu sao rôbốt cũng không thể bằng con người. Takuya chúa ghét những kẻ nói vậy. Y càng khó chịu vì những kẻ đó thường chẳng có tài năng gì nổi trội. Con người thì làm được gì? Chẳng gì cả. Chỉ biết nói dối, lười biếng, hăm dọa và ganh ghét lẫn nhau. Trên thế giới chắc chỉ được vài người phấn đấu đạt được cái gì đó. Còn lại chỉ biết sống theo chỉ đạo của người khác. Nếu không có mệnh lệnh, bọn chúng sẽ thấy bất an, chẳng làm được gì. Nếu chỉ xét khả năng làm theo chương trình có sẵn, chắc chắn rôbốt ưu tú hơn nhiều.

Ngoài ra bọn mày không phản bội nữa.

Nhìn ngắm hàng robot, Takuya nhủ thầm.

Đây chính là lý do lớn nhất mà Takuya chế tạo rôbốt. Con người đều sẽ phản bội, cả y cũng vậy. Kỳ vọng quá nhiều thì chỉ chuốc lấy thất vọng thôi.

Rôbốt lại chẳng bao giờ phản bội.

Chúng không thể vượt quá kỳ vọng nhưng sẽ luôn tuân theo chương trình lập sẵn. Nếu rôbốt sai sót, chắc chắn lỗi thuộc về người lập trình.

Takuya lại gần “Brutus”, sờ vào cơ thể bằng kim loại đó. Con rôbốt này là kẻ duy nhất y tin tưởng trên đời. Mỗi lần tới đây, y lại quên mất cả thời gian. Takuya nhoẻn miệng cười. Nụ cười không lý do, xuất phát từ sự yên bình trong lòng. Y tưởng tượng về một thế giới mình chưa từng nếm trải, thầm nghĩ đây hẳn là tình cảm máu mủ ruột rà.

Chính lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên trong bóng tối của các cỗ máy.

“Ai đó?”

Takuya rời khỏi con rôbốt, bước về phía phát ra âm thanh. Ở gần cửa, y thấy có bóng đen lẩn đi giữa các cỗ máy.

Takuya đi ra hành lang, vừa lúc ai đó lao xuống cầu thang. Y nghe tiếng chân vang vọng nhưng đã không còn thấy bóng người.

Kẻ nào vậy nhỉ?

Takuya cảm thấy bồn chồn lạ lùng.

Đến hôm sau, Hashimoto vẫn không có mặt ở công ty. Ở chỗ làm việc của y, trưởng phòng lẫn trưởng nhóm cứ đi đi lại lại. Hình như chiều đó có cuộc họp với lãnh đạo cấp cao mà Hashimoto phải tham gia. Họ phải thuyết trình trước cấp trên về nội dung nghiên cứu của hắn. Một việc đơn giản vậy, nhưng trưởng phòng lẫn trưởng nhóm của hắn đều không làm được.

“Hôm qua, tôi đã ghé sang nhà cậu ta lúc ra về. Có vẻ không ai ở nhà. Tôi thử nhấn chuông nhưng không ai trả lời.” Trưởng nhóm giải thích.

“Cậu ta không có nhà? Từ khi nào?” Khuôn mặt trưởng phòng đầy lo lắng.

“Có lẽ từ chiều thứ Bảy.”

“Thứ Bảy? Sao anh biết?”

“Trong hộp nhận báo có mấy số từ chiều thứ Bảy trở đi. Nhưng không có số sáng thứ bảy.”

“Ra vậy...”

Trưởng phòng tỏ vẻ bất ngờ. Takuya cũng thầm thán phục. Không phải chuyện gì lớn, nhưng đối với gã trưởng nhóm này thì đây có thể xem như suy luận xuất sắc.

“Không còn cách nào khác. Thử gọi về nhà bố mẹ cậu ta xem sao.”

Không còn giữ được bình tĩnh, trưởng phòng ra lệnh cho trưởng nhóm. Giọng nói to tới mức làm phiền người khác. Mấy người ở phòng ban khác cũng tò mò ngó nghiêng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở phòng nghiên cứu số 1.

Theo lệnh trưởng phòng, gã trưởng nhóm lục lọi thông tin liên lạc nhà cha mẹ của Hashimoto rồi vội vã bấm nút gọi. Khi có người nghe máy, gã lắp bắp trình bày việc Hashimoto tự ý nghỉ làm, rồi hỏi liệu gia đình có manh mối gì không. Từ vẻ mặt của gã, hình như gia đình Hashimoto cũng không hay biết gì.

“Cha Hashimoto nói sẽ qua nhà cậu ta xem sao.” Sau khi tắt máy, trưởng nhóm nói.

“Nhưng cậu ta vắng nhà mà?” Trưởng phòng hỏi.

“Cha Hashimoto bảo sẽ nhờ quản lý mở cửa vào nhà xem thử. Lỡ như bất tỉnh trong phòng...”

Câu sau mập mờ không rõ chủ ngữ.

“Bất tỉnh? Tôi nghĩ không có chuyện đó đâu.”

Trưởng phòng nói vậy nhưng vẫn tỏ vẻ bất an. Rồi ông ta lẩm bẩm: “Nhà cha mẹ Hashimoto ở Chiba. Vậy thì thế nào cũng không kịp buổi họp chiều nay.”

Lúc này, trong đầu ông ta chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thuyết trình cho lãnh đạo cấp cao về nội dung nghiên cứu phức tạp mà Hashimoto đang thực hiện.

“Suzuki, anh chuẩn bị cho tôi nhé?”

Trưởng phòng lên tiếng sau khi đã quyết ý. Suzuki tức là gã trưởng nhóm.

Khoảng 2 giờ chiều hôm đó, trong công ty lan truyền tin tức Hashimoto chết trong phòng riêng.

Takuya muốn biết sự tình nên không tới khu thí nghiệm mà ở lại bàn làm việc. Sau khi biết tin, y sung sướng muốn nhảy cẫng lên. Thế là đã giảm đi một người biết bí mật. Làm tốt lắm. Ý là, Hashimoto chết tốt lắm.

“Không rõ nguyên nhân tử vong là gì?”

Đám nhân viên phòng nghiên cứu số 1 túm tụm bàn tán, nên Takuya cũng nhập bọn với vẻ mặt thương tiếc.

“Không rõ nữa. Cha Hashimoto vào phòng thì thấy cậu ta chết trong tư thế đang ngồi trước bàn.” Một đồng nghiệp hơn Takuya một tuổi trả lời.

“Vẫn ngồi trước bàn à... Vậy có vết thương ngoài không?”

Takuya hỏi vậy vì nghĩ rằng Hashimoto chết vì cứa cổ tay, hoặc là treo cổ.

Nhưng câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán của y.

“Không có vết thương ngoài. Chết bệnh. Nghe bảo có thể là do đau tim.”

2

Nhìn cái xác được chuyển đi, Sayama cảm thấy mọi chuyện thật lạ lùng. Một nhân viên của Công nghiệp nặng MM đột ngột qua đời, lại là một người Nishina Toshiki có hảo cảm. Khi nghe tin này, Sayama đã chạy từ phòng điều tra của sở cảnh sát Komae tới. Nhưng không hề có dấu vết chứng tỏ Hashimoto bị giết. Có khi chết do bệnh thôi.

“Mất công chạy thục mạng tới đây. Có vẻ chết vì đau tim.”

Yano làu bàu, không giấu được vẻ ngán ngẩm. Cậu ta hăng hái tới đây vì nghe nói có án mạng thứ hai xảy ra.

Hashimoto Atsushi được phát hiện đã chết trong tình trạng mặt sấp xuống bàn, vẫn đang mặc đồ ngủ, bên cạnh là một chiếc bút máy nằm lăn lóc. Xung quanh có vài tờ quảng cáo, chắc được gửi tới vào thứ Bảy. Cảnh sát phán đoán có lẽ anh ta chết vào chiều hôm đó.

Không có vết thương ngoài. Thử mấy xét nghiệm cũng không thấy phản ứng gì.

“Nhưng thời điểm chết rất đáng lưu tâm. Vừa xong đám ma của Nishina Naoki thì chuyện này xảy ra. Thật quá trùng hợp. Hơn nữa, cha Hashimoto khai con mình không có triệu chứng suy tim.”

“Điều đó cũng không nói lên gì cả. Vận động viên thể thao có trái tim mạnh khỏe siêu phàm cũng có khi đột tử vì đau tim.”

“Tôi nghe chuyện tương tự rồi, nhưng...”

“Tóm lại, cái chết của Hashimoto chỉ là ngẫu nhiên thôi. Người ta không thể cố ý gây nên cơn đau tìm được.”

“Chắc thế, nhưng chúng ta vẫn cần điều tra quanh xác chết. Làm được gì thì làm nào.”

Sau khi đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng, Sayama đến gần giá sách. Trên đó, sách chuyên ngành về kỹ thuật điện tử và cơ khí xếp san sát. Ngoài ra còn có tiểu thuyết lịch sử, truyện khoa học viễn tưởng và sách hướng dẫn du lịch.

Một nhân viên làm công ăn lương bình thường. Sayama vừa nghĩ vừa cầm lấy khung ảnh nhỏ trên giá sách. Là hình chụp Hashimoto với cha, hai người còn lại chắc là mẹ và em gái. Ảnh chụp lúc cả nhà đi suối nước nóng nào đó. Từ tuổi của Hashimoto, có thể đoán được tấm ảnh được chụp cách đây khoảng mười năm.

“Thật đáng tiếc.”

Sayama bất giác thì thầm. Được nuôi nấng đến chừng này, đến khi trưởng thành lại đột ngột qua đời. Anh cảm thông cho gia quyến hơn là bản thân Hashimoto.

Khi Sayama đang đặt khung ảnh về vị trí cũ, bỗng có tiếng uỳnh vang lên. Anh quay đầu lại, thấy Yano khuỵu người dưới chân bàn. Cậu ta nghèn nghẹn kêu lên rồi ngã gục xuống sàn nhà.

“Ê, cậu làm sao vậy?”

Sayama đỡ Yano dậy. Nhưng cậu ta chỉ ho dữ dội, không trả lời được.

Chuyện gì thế này!

Sayama đưa mắt về phía cái bàn của Hashimoto, phát hiện thứ Yano đang nhìn.

Chiếc bút máy mới tinh bị ném đi đang nằm lăn lóc.

*

Thứ Tư, ngày hôm sau.

“Khí độc hydro xyanua?”

Sayama cùng đồng nghiệp tròn mắt khi biết kết quả pháp y. Anh thường gặp các vụ đầu độc bằng kali xyanua hoặc soda xyanua, nhưng lần này mới gặp dạng khí...

Họ đang ở phòng họp của sở cảnh sát Ogikubo. Nghi ngờ Hashimoto bị sát hại, tổng bộ cảnh sát đã lập đội điều tra. Ngoài ra, vụ án này có khả năng liên quan mật thiết đến án mạng của Nishina Naoki, nên hai đội cùng phối hợp. Đội điều tra của sở cảnh sát Komae cũng tham dự, không khí buổi họp rất căng thẳng.

“Đây là chiếc bút máy giống với cái được dùng trong vụ án.”

Nhân viên giám định giơ cao một cây bút màu đen bình thường. Tiếp đó, anh ta tháo rời chiếc bút, cho mọi người xem ống mực.

“Loại bút này phải dùng đầu bút hút mực vào, không phải loại thay ruột bút. Mực được bơm vào bằng cách chấm đầu bút vào lọ mực, dùng tay di chuyển pit tông. Cùng nguyên tắc với súng bắn nước ngày xưa ấy. Vấn đề nằm ở ống mực này. Theo kết quả điều tra, nó có chứa tinh thể kali xyanua.”

Trong phòng dậy nên tiếng ồn ào.

“Như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Cảnh sát trưởng Ogikubo hỏi.

“Nếu để nguyên thì không sao. Vì nó là vật chất ổn định. Tuy nhiên...”

Anh nhân viên giám định đưa lọ mực ra. Giống hệt lọ mực phát hiện trong phòng Hashimoto. Anh ta tháo nắp, nhúng đầu bút máy vào, di chuyển pit tông.

“Nếu đưa mực vào bút thế này, mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng trong trường hợp này, phải là mực xanh. Mực xanh có tính axit, khi trộn với kali xyanua sẽ xảy ra phản ứng hóa học. Kết quả tạo ra axit cyanhydric, chính là khí hydro xyanua.”

Tiếng ồn ào càng to hơn.

“Vậy mực đen thì không được?” Ông cảnh sát trưởng lại hỏi.

“Không được. Để mực có màu xanh, người ta đã trộn thành phần có tính axit. Thực ra, khi điều tra lọ mực tại hiện trường, chúng tôi phát hiện nó chứa nhiều axit hơn mực bán ngoài thị trường. Nói cách khác, hung thủ muốn xảy ra phản ứng hóa học nên đã cho thêm vài giọt axit sunphuric hay gì đó.”

“Tội phạm trí tuệ đây mà.” Ai đó lên tiếng. Vài nhân viên cùng gật đầu. Buổi họp hôm nay tập hợp nhiều người, nhưng chưa ai chứng kiến vụ nào thế này.

“Vậy Hashimoto Atsushi hít phải khí này mà chết?” Một viên cảnh sát hỏi.

“Đúng vậy. Chúng tôi không rõ lượng khí thoát ra nhiều chừng nào. Nhưng phần lớn khí độc tỏa ra từ chiếc bút máy này sẽ bay vào mặt nạn nhân. Anh ta đã hít hầu như toàn bộ khí độc trước khi nó kịp tản ra, nên gần như chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.”

“Đáng sợ thật.” Ai đó lên tiếng.

“Khí hydro xyanua rất đáng sợ. Thực ra lúc phát hiện tử thi, phản ứng hóa học đã dịu đi rồi. Nhưng trong lúc điều tra, anh Yano thuộc sở cảnh sát Komae hít phải chút khí còn sót lại, dẫn đến phản ứng. Chỉ một lượng nhỏ thôi mà đủ làm Yano bị chấn động trung khu hô hấp, ngã quỵ xuống. May mắn không ảnh hưởng tới tính mạng.”

Có tiếng cười vang lên đâu đó. Yano vẫn còn trong bệnh viện. Đối với cậu ta, đây quả là tai nạn nguy hiểm, nhưng cũng nhờ vậy mà cảnh sát khám phá cái bẫy trong bút. Nghe nói dù giải phẫu người chết do trúng độc hydro xyanua cũng khó biết được nguyên nhân tử vong.

Sau khi nhân viên giám định báo cáo xong, trưởng phòng điều tra sở cảnh sát Ogikubo giải thích về chiếc bút máy. Theo ông ta trình bày, nó được gửi bằng bưu phẩm tới nhà Hashimoto vào thứ Bảy tuần trước. Ngay cạnh tử thi có giấy bọc chuyên dùng cho bưu kiện, chắc để gói chiếc bút máy và lọ mực. Bưu kiện ghi người gửi là Nishina Toshiki, gửi từ ngày 13, tức là trước đó một hôm. Có dấu bưu cục Choufu, ngay cạnh trụ sở Công nghiệp nặng MM.

“Tôi đã hỏi ông Nishina về việc này. Ông ấy trả lời là không hề gửi gói hàng như vậy.”

Điều đó thì chắc rồi, Sayama thầm nghĩ. Đời nào hung thủ lại ghi tên chính mình. Tuy nhiên anh chú ý tới việc kẻ sát nhân dùng tên của Nishina Toshiki.

Địa chỉ, tên người nhận và người gửi đều được đánh máy. Chưa khoanh vùng được mẫu máy, nhưng có vẻ hơi khác so với mẫu trang bị tại các phòng ban của Công nghiệp nặng MM.

Bút máy là sản phẩm của hãng S. Giấy gói quà là của siêu thị Toyuu, cũng được tìm thấy trong phòng Hashimoto cùng với giấy bọc bưu phẩm. Trên giấy gói quà có gắn mảnh giấy ghi: “Có chút quà mọn.”

Hung thủ thông minh đó chứ. Sayama thầm thán phục cách thức gây án. Sẽ chẳng có ai nghi ngờ gì nếu nhận được vật phẩm từ chủ tang ghi là “Có chút quà mọn” ngay sau tang lễ. Hashimoto bị mắc mưu cũng dễ hiểu.

Buổi họp thống nhất hướng điều tra tiếp theo. Cảnh sát sở Ogikubo sẽ lần theo chiếc bút mực và khí hydro xyanua, còn sở Komae sẽ điều tra liên kết của vụ này với cái chết của Nishina Naoki.

Sau khi họp xong, Sayama cùng đồng đội quay về sở cảnh sát Komae. Một cảnh sát trẻ tuổi lái xe, Sayama cùng thanh tra Taniguchi ngồi ghế sau.

“Điều tra cái chết của Nishina còn chưa tới đâu. Mọi việc càng phức tạp hơn.”

Xe vừa chuyển bánh thì thanh tra Taniguchi mở lời: “Vấn đề là, vụ này liên quan gì tới vụ án trước? Hashimoto và Nishina Naoki bị một hung thủ sát hại với cùng động cơ ư? Hay là Hashimoto dính líu tới cái chết của Nishina Naoki?”

“Chúng ta nên nghĩ đến cả hai hướng.” Sayama nói. “Có thể bắt đầu từ việc điều tra chứng cứ ngoại phạm của Hashimoto trong ngày Nishina Naoki bị giết.”

Taniguchi lập tức gật đầu.

“Cậu tiến hành điều tra nhé. Nhưng Hashimoto không nằm trong danh sách xin nghỉ hôm đó.”

“Đúng là không có. Nhưng cũng nên điều tra cho chắc.”

“Đúng vậy. Cũng có khả năng anh ta nghỉ mà không viết đơn.”

“Ngoài ra, tôi cũng sẽ điều tra liên kết giữa Hashimoto và Nishina Naoki.”

“Họ có quan hệ gì trong công việc không nhỉ?”

“Họ cùng thuộc bộ phận nghiên cứu phát triển, nên chắc cũng có quan hệ gì đó.”

Sayama sực nhớ ra nữ nhân viên văn phòng làm việc dưới quyền Naoki. Hình như tên là Nakamori Yumie. Cô ta có khi biết gì đó.

“À, chúng ta đã tìm hiểu chứng cứ ngoại phạm của tất cả nhân viên xin nghỉ hôm đó chưa ạ?” Sayama đổi chủ đề.

“Hiện tại chỉ xác nhận được những người có khả năng liên quan tới Nishina Naoki.” Taniguchi nói vắn tắt. “Tôi cứ nghĩ những người nghỉ phép đều có lý do gì đó, nhưng không ngờ có nhiều người nghỉ chẳng vì duyên cớ gì. Có vẻ họ xin nghỉ vì được chỉ thị phải tiêu bớt số ngày phép còn lại theo kế hoạch. Đúng là người Nhật làm việc quá nhiều mà không giỏi vui chơi. Nói là nghỉ phép, nhưng nhiều người chỉ xem tivi cả ngày hay ngồi lì ở quán pachinko.”

“Mấy người đó cũng khó kiểm tra chứng cứ ngoại phạm.”

“Đúng vậy.”

“Có ai đáng lưu ý không ạ?”

“Chỉ có một người.” Taniguchi đưa ngón trỏ lên. “Nhưng chỉ vì tôi để ý đến chỗ làm của người đó thôi.”

“Ai vậy ạ?”

“Cô Amamiya Yasuko, nhân viên trong văn phòng của Nishina Toshiki. Ngày đó cô ta cũng xin nghỉ phép, nhưng không có chứng cớ ngoại phạm rõ ràng. Cô ta khai là chỉ dạo phố loanh quanh.”

Sayama thở dài.

“Chỉ vậy thì khó nói là đáng nghi.”

“Đúng thế. Hơn nữa, phụ nữ khó mà thực hiện cách gây án này.”

“Nạn nhân bị siết cổ nhỉ...”

Naoki bị thắt cổ từ phía sau bằng dây thừng. Sau khi khám nghiệm tử thi, không phát hiện ra thuốc ngủ trong người nạn nhân. Nói cách khác, Naoki chắc chắn đã chống cự. Sức lực của một phụ nữ bình thường không đủ để đối phó với một gã đàn ông vùng vẫy vì sắp chết.

“Nhưng...” Taniguchi nói. “Nếu có đồng phạm thì lại là chuyện khác.”

“À, đồng phạm...”

Sayama cảm thấy có gì đó chợt lóe lên trong đầu. Từ vụ án Nishina Naoki bị sát hại, có cái gì đã luôn thu hút sự chú ý của anh. Dường như anh mơ hồ thấy được nó rồi.

“Cậu sao vậy?” Taniguchi hỏi.

Sayama lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Chắc còn cần chút thời gian để những suy tưởng mơ hồ ấy dần định hình.

3

Takuya biết Hashimoto bị sát hại mà không phải chết bệnh từ bản tin tối thứ Tư. Điều này đã đủ bất ngờ, nhưng phương thức giết người còn làm Takuya rùng mình hơn.

“Hung thủ dùng cây bút máy giống như chiếc này. Kali xyanua được cho vào ống mực...” Phát thanh viên giải thích.

Takuya liền chạy tới bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra bưu kiện nhận được hôm thứ Bảy tuần trước.

Không thể nhầm lẫn được. Giống hệt cây bút được chiếu trên tivi. Ngoài ra, mọi thứ đều hoàn toàn trùng khớp: Giấy bọc quà của siêu thị Toyuu, dòng chữ ghi “Có chút quà mọn”, tên người gửi...

Hơn nữa...

Takuya thử tháo bút ra. Ống mực trong mờ. Nhìn kỹ, y thấy có vật gì đó bên trong. Một tinh thể màu trắng.

Takuya nổi da gà.

“Ái chà chà, gì thế này...”

Đặt chiếc bút chứa độc xuống, Takuya vừa ngắm nghía vừa cố ý lẩm bẩm với giọng bông đùa. Y làm vậy để bớt sợ hãi được chừng nào hay chừng đó. Kẻ sát nhân không chỉ nhắm tới Hashimoto, mà đồng thời lập mưu giết y nữa.

Takuya tin chắc đây chính là kẻ sát hại Nishina Naoki. Không rõ vì lý do gì, hung thủ đang nhắm tới cả ba người tham gia vào kế hoạch sát hại Yasuko.

Tiếp theo sẽ là mình à?

Takuya thấy ớn lạnh sống lưng.

Kẻ sát nhân chắc sẽ tìm phương pháp khác. Hắn biết rõ Takuya sẽ không trình bày việc nhận được cây bút máy này với cảnh sát.

Số báo sáng thứ Năm chính thức xác nhận cái chết của Hashimoto là do bị sát hại. Các nhà bình luận thuộc đủ lĩnh vực đua nhau đăng đàn, chắc vì hung khí là chiếc bút máy, không giống các vụ án thông thường. Một nhà văn trinh thám phát biểu: “Phương pháp giết người rất sáng tạo, hung thủ hẳn là người tinh thông độc dược.” Có lẽ nghĩ đây là chuyện của người khác, ông ta bàn chuyện rất bình thản.

Một bài báo khác nêu ý kiến vụ án này có thể liên quan đến vụ sát hại Nishina Naoki trước đó, do hai nạn nhân cùng công ty. Tuy nhiên bài báo không chỉ ra mối liên quan giữa hai người. Thật ra dù có muốn đề cập, họ cũng không tìm ra manh mối nào.

Đọc báo xong, Takuya xỏ giày chuẩn bị đi làm. Trước khi mở cửa, y ngoái nhìn căn phòng một lượt. Cửa nẻo đã được đóng kín, van bếp gas cũng được khóa cẩn thận.

Dẫu vậy, lúc đi làm về cũng không được khinh suất vào nhà ngay.

Dù khóa cửa kỹ đến cỡ nào, hung thủ vẫn có thể đột nhập nếu quyết tâm. Có khi hắn đã làm chìa khóa giả lúc Takuya không hay biết. Khi đã vào nhà, hung thủ sẽ cầm dao, núp sẵn trong bóng tủ lạnh. Hoặc mở van bếp gas hết cỡ. Khí gas không có khả năng làm Takuya ngộ độc carbon monoxide, nhưng sẽ lập tức phát nổ nếu y bật đèn sau khi về nhà.

Takuya cũng nghĩ tới khả năng đồ ăn trong tủ lạnh bị bỏ độc. Hay có khi hung thủ tháo bỏ dây tiếp đất của máy giặt để y bị giật điện chết.

Quả thật có rất nhiều cách. Takuya cười gượng gạo. Đây đều là những cách y nghĩ ra khi lập kế hoạch giết Yasuko. Không ngờ giờ chúng lại hữu ích trong việc bảo vệ chính mình.

Tóm lại phải tìm cách đi trước một bước.

Takuya bước ra ngoài, khóa cửa lại. Khuôn mặt y trở lên gay gắt.

Khi Takuya tới công ty, quả nhiên thấy mọi người xì xầm về cái chết của Hashimoto. Tuy nhiên không ai to tiếng bàn tán. Chỉ có vài nhóm nhỏ túm tụm đó đây, thấp giọng trò chuyện với vẻ mặt u ám.

Takuya tới chỗ ngồi thì thấy có mảnh giấy trên bàn. Trên tờ giấy viết một dòng ngay ngắn: “Anh Suenaga, phó tổng Nishina cho gọi.” Đó là nét chữ của một nữ nhân viên cùng phòng.

Y nhắn lại cho trưởng nhóm, rồi rời khỏi phòng nghiên cứu.

Tới phòng giám đốc, y bắt gặp Munakata Shinichi đang ngồi trên ghế sofa, đối diện với Nishina Toshiki. Toshiki ra hiệu cho Takuya ngồi xuống bên cạnh Munakata.

“Tôi cho gọi cậu không vì gì khác, chính là về Naoki và Hashimoto.”

Takuya vừa ngồi xuống thì Toshiki mở lời. Đặc điểm của ông là không mào đầu dài dòng.

“Cậu có biết gì về vụ án không?”

Giọng Toshiki vẫn điềm đạm chậm rãi như mọi khi. Không thể nghĩ rằng ông vừa mất con trai một tuần trước.

“Không ạ, tôi không biết gì.” Takuya trả lời. “Nhưng sao ngài lại gọi tôi vậy ạ? Tôi cũng không thân với trưởng phòng Nishina hay cậu Hashimoto.”

Toshiki đáp, vẫn không thay đổi nét mặt.

“Lý do đơn giản thôi. Vừa nãy tôi có nói chuyện với Munakata, cậu ta nói rằng cậu có động cơ giết hai người kia.”

Nghe xong, Takuya ngạc nhiên nhìn Munakata. Gã chỉ nhìn lên bức tranh phong cảnh trên tường, dường như không hề nghe thấy những lời của Toshiki, cũng không buồn để ý tới ánh mắt của Takuya.

“Naoki không đồng ý mối quan hệ của cậu với Hoshiko, còn Hashimoto có thể coi là đối thủ của cậu trong chuyện tán tỉnh con bé. Nhưng mà...”

Toshiki bắt tréo chân trên sofa.

“Munakata cũng nói là cậu sẽ không chọn cách gây án để mình bị nghi ngờ rõ ràng như vậy. Và chúng tôi cũng biết Hashimoto vốn không phải đối thủ của cậu. Tuy nhiên...”

Toshiki hơi cao giọng. Takuya bất giác vươn thẳng lưng.

“Những việc thế này cần được xét về lý, chứ không chỉ về tình. Cậu đúng là không biết gì à?”

“Không ạ.” Takuya đáp, vẫn ngồi thẳng lưng.

“Nếu bị cảnh sát nghi ngờ, cậu có chứng minh được mình vô tội không?”

“Có thể ạ.” Takuya khẽ liếc Munakata rồi tiếp tục. “Thực ra cảnh sát đã hỏi tôi về chứng cứ ngoại phạm. Ngày trưởng phòng Nishina bị sát hại, tôi đang đi công tác ở Nagoya. Chuyện này nhiều người có thể làm chứng. Sau đó cảnh sát không quay lại nữa, chắc chứng cứ đã đủ thuyết phục.”

Sau khi nghe xong, Toshiki nhìn sang Munakata, khẽ gật đầu. Rồi ông nhìn lại Takuya.

“Được, tôi đã hiểu. Không phải tôi nghi ngờ gì cậu, chỉ là cần có chứng cứ khách quan. Có chứng cớ này, tôi có thể nhờ cậu vài việc trong vụ án lần này.”

“Vâng, bất cứ việc gì ạ.”

Takuya vừa đáp vừa nhìn vào mắt Toshiki. Lúc đó có tiếng người gõ cửa. Yasuko tiến vào, tay bưng chiếc khay có ba cốc nước. Takuya lập tức nhìn đi nơi khác.

“Cảm ơn cô, thật đúng lúc.” Toshiki nói với Yasuko. Ả liền mỉm cười đáp lại.

“Cô Amamiya này đã giúp tôi nhiều việc, vậy mà sắp nghỉ làm rồi.”

“Vậy sao...”

Takuya nhìn trộm Yasuko. Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, rồi y lại cúi xuống.

“Tựa mất đi một đóa hồng vậy nhỉ.” Munakata nói.

“Ừ. Thật đáng tiếc.”

Nói rồi Toshiki với tay lấy cốc nước. Yasuko yên lặng lùi lại. Ngay trước khi ả đóng cửa, Takuya đưa mắt nhìn sang, vừa lúc Yasuko đang cúi đầu chào.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt hai người giao nhau.

Takuya rời phòng giám đốc, bước vào thang máy. Munakata theo sau y. Ngoài ra không còn ai khác.

“Vừa nãy chắc tôi đã làm cậu khó chịu, nhưng tình thế hiện giờ không thể bao che cho nhau được. Mong cậu hiểu cho.”

Munakata nói, vẫn nhìn cửa thang máy đang đóng lại.

“Tôi không để bụng đâu.”

“Vậy thì tốt. Tôi cũng không hiểu rõ nội tình của ban nghiên cứu rôbốt lắm. Chắc sẽ cần cậu giúp sức.”

Gã nói như thể nắm chắc ban nghiên cứu máy bay.

“Chưa chắc mấy vụ án này liên quan đến công ty mà anh. Trưởng phòng Nishina và cậu Hashimoto có khi chỉ ngẫu nhiên cùng ban nghiên cứu rôbốt thôi.”

“Mong là vậy. Nếu liên quan tới công việc thì lớn chuyện mất.”

Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra. Munakata chào tạm biệt rồi định rời đi, nhưng Takuya liền lấy tay cản lại.

“Có chuyện này...” Takuya liếm môi rồi hỏi tiếp. “Anh Munakata hình như đang trợ giúp phó tổng trong vụ này. Nhưng chẳng hay anh đã có bằng chứng khách quan về sự trong sạch của mình chưa?”

Takuya mong đợi Munakata sẽ thay đổi biểu cảm ít nhiều. Nhưng gã vẫn giống như mọi khi, khuôn mặt không hề biến sắc. Ngược lại, có vẻ Munakata thấy câu hỏi của Takuya khá buồn cười.

“Tất nhiên là có.” Munakata đáp. “Hôm đó tôi đi Yokosuka, buổi tối tới nhà Nishina. Trong lúc hung thủ vận chuyển cái xác, tôi đang chạm cốc cùng phó tổng.”

Nói rồi gã khẽ hất tay Takuya, ra khỏi thang máy.

Về đến chỗ ngồi, Takuya ngẫm nghĩ về những lời của Munakata. Yokosuka, tức là công xưởng của ban nghiên cứu máy bay. Munakata đã tới đó, buổi tối mới quay về.

Tuy nhiên, ngay cả khi Munakata có chứng cứ ngoại phạm ở Yokosuka thì cũng không chứng minh được gã vô tội. Cái xác là do chính Takuya và Hashimoto vận chuyển, nên y hiểu rõ chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian đó chẳng có ý nghĩa gì. Quan trọng là thời điểm Naoki bị sát hại cơ.

Munakata Shinichi...

Takuya kết luận, Munakata là một trong những đối tượng cần đề phòng. Nghĩ lại thì Munakata là người có lợi nhất sau cái chết của Nishina Naoki. Nếu nhà Nishina không còn con trai, người tiếp nối cơ nghiệp sẽ là Munakata. Nếu vậy trong tương lai xa, gã sẽ trở thành ông chủ của Công nghiệp nặng MM.

Nhưng Takuya chợt nghĩ lại. Munakata không có động cơ giết Hashimoto. Giả sử gã tìm được tờ cam kết trên thi thể Naoki, biết được kế hoạch sát hại Yasuko thì việc ấy cũng không liên quan gì đến gã.

Mà không chỉ mỗi Munakata. Bất kể hung thủ là ai thì cũng không có lý do muốn giết cả Hashimoto và Takuya, dù biết đến tờ cam kết có chữ ký của cả hai.

Nếu nói đến người có lý do...

Takuya lại nghĩ tới Yasuko. Có thể ả muốn trả thù mấy gã đàn ông định giết mình. Như vậy thì cũng dễ hiểu.

Tóm lại phải tìm cách thủ tiêu ả ta. Dù Yasuko có giết Naoki và Hashimoto hay không, sự tồn tại của ả cũng là trở ngại với Takuya. Yasuko chuẩn bị thôi việc, nếu ả về quê mất thì khó mà ra tay.

Nếu thế phải hành động càng sớm càng tốt. Takuya siết chặt bút chì bấm như thể đó là một con dao. Phải làm khi cảnh sát chưa nắm được gì.

Lý tưởng nhất là ngụy tạo tình huống Yasuko là hung thủ giết Naoki và Hashimoto, sau đó tự sát. Như vậy cuộc điều tra của cảnh sát sẽ lắng xuống.

Trường hợp xấu nhất là cảnh sát bắt được hung thủ. Hắn sẽ khai ra việc ba người, gồm cả Takuya âm mưu sát hại Amamiya Yasuko. Lúc ấy thì y xong đời.

Phải thật nhanh chóng, càng nhanh càng tốt.

Takuya đang siết chặt cây bút chì bấm thì điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông. Y liền choàng tỉnh, cầm ống nghe lên.

“Phòng nghiên cứu số 2 nghe máy.”

“Anh Suenaga? Là tôi đây.”

Người gọi điện là Nishina Hoshiko.

4

Ngay sau chuông báo bắt đầu giờ làm, Yumie được Hagiwara cho gọi, bảo cô chuyển từ phòng riêng của trưởng phòng sang phòng lớn. Mọi người ở công ty vẫn chưa trấn tĩnh lại sau tin Hashimoto ở phòng nghiên cứu số 1 bị sát hại.

“Trưởng phòng mà lại có phòng riêng, vốn dĩ cũng khá kỳ quặc. Tôi định lấy phòng đó làm chỗ lưu trữ tài liệu. Hôm nay cô chuyển bàn và tủ làm việc đi nhé. À tiện thể nhờ cô dọn dẹp lại đống tài liệu nữa.”

Hagiwara liến thoắng chỉ đạo. Yumie liền cúi đầu, đáp: “Tôi hiểu rồi.” Thế rồi, cô rời khỏi chỗ Hagiwara, thầm thở phào. Do cái chết của Nishina Naoki, hiện tại Hagiwara chính thức thành trưởng phòng. Yumie đã rùng mình khi nghĩ rằng ông ta sẽ chuyển bàn sang phòng riêng của trưởng phòng. Yumie ghét tính lạnh lùng của Hagiwara, cũng nhìn thấu phần xảo quyệt của ông ta. Nếu phải ở cùng phòng với người này cả ngày, cô sẽ buồn phiền đến phát điên.

Trưởng phòng Nishina Naoki tính tình lại dễ chịu đến thế...

Đang dọn bàn làm việc, Yumie chợt nhớ tới Naoki. Dù ngồi cùng phòng với mỗi mình anh ta, cô chưa bao giờ thấy ngột ngạt. Naoki luôn chú ý để cô có thể thoải mái làm việc.

Ngẫm lại, đây cũng là bí ẩn lớn nhất.

Tại sao trưởng phòng Nishina lại đối tốt với mình như vậy? Mà trước hết, vì sao anh ấy đưa mình về đây?

Tất nhiên Yumie cũng nhớ rằng Naoki là người khó gần. Nhưng qua thời gian, ký ức đó dần nhạt đi, đến giờ chỉ còn ấn tượng tốt đẹp.

Vậy mà Nishina Naoki bị sát hại. Yumie không hiểu được tại sao lại ra nông nỗi vậy. Có thể bi kịch phát sinh từ các mối quan hệ phức tạp của anh ta. Cậu Hashimoto của phòng nghiên cứu số 1 cũng có vẻ là người tốt.

“A!”

Yumie dừng tay lại, buột miệng kêu lên. Cô sực nhớ ra một việc quan trọng. À không, thật ra Yumie chẳng biết việc này có quan trọng không, nhưng hẳn không nên giữ im lặng.

Việc đó cách đây mấy hôm ấy nhỉ? Yumie nhìn lịch, nhẩm tính. Hashimoto từng được gọi đến phòng này. Lúc đó cô được lệnh đi ra chỗ khác. Trông như họ sắp bàn bạc điều gì bí mật...

Cô chợt nhớ hôm ấy không chỉ có Hashimoto. Đúng rồi, có cả anh Suenaga nữa. Suenaga thuộc phòng nghiên cứu số 2. Anh ta cũng tham gia buổi họp đó.

Yumie chẳng biết liệu có nên nói chuyện này cho cảnh sát không. Nếu vì thế mà anh Suenaga bị nghi ngờ thì thật đáng tiếc.

Nếu lần tới cảnh sát hỏi thì mình sẽ nói.

Yumie gật đầu. Cô sẽ không chủ động liên lạc với cảnh sát. Nhưng nếu bị hỏi thì cô sẽ khai.

Sau khi quyết như vậy, cô thấy thoải mái hơn.

Yumie im lặng tiếp tục dọn dẹp bàn ghế, sắp xếp tài liệu trong tủ. Hôm trước, cảnh sát đã tới và lấy đi ghi chép cá nhân của Naoki, nhưng tài liệu công việc vẫn còn nguyên.

Gì thế này?

Yumie đã dọn đến hộc tủ dưới cùng. Có vài tập tài liệu mỏng dán nhãn: “Kế hoạch phát triển năm xx”, trong số đó có một tập khá dị thường làm cô chú ý.

“Kế hoạch phát triển năm 1974.”

Tập tài liệu này rất kỳ lạ vì phòng này được thành lập vào năm 1975. Như vậy không thể tồn tại bản kế hoạch cho năm trước đó.

Yumie rút tập tài liệu ra xem thử. Thật lạ lùng, nó trông không cũ kỹ đến vậy. Tài liệu những năm bảy mươi hầu hết đều bị vàng ố.

Cô bất giác lật giở trang bìa, tò mò không biết nó nói về cái gì.

*

Nhờ đám nhân viên nam trẻ tuổi giúp sức, bàn ghế và tủ tài liệu đã được vận chuyển xong. Bàn Yumie được xếp bên cạnh chỗ của Hagiwara. Khi cô về chỗ ngồi mới, Hagiwara liền chào hỏi: “Từ giờ mong cô giúp đỡ.”

Yumie cũng đáp: “Mong được trưởng phòng mới giúp đỡ.” Nhưng giọng cô khào khào lạ lùng.

“Cô sao vậy? Sắc mặt xấu lắm?”

“Không ạ. Tôi chỉ hơi mệt thôi.”

Yumie đáp, khẽ sờ vào má mình. Rồi cô bắt đầu sắp xếp văn phòng phẩm trên bàn để dễ làm việc hơn.

Có tiếng chuông vang lên. Là điện thoại trên bàn Hagiwara. Ông ta nói hai ba câu gì đó rồi dùng tay che ống nghe lại, nhìn sang Yumie.

“Cô Nakamori bây giờ có rảnh không? Cảnh sát đang ở phòng tiếp khách, họ muốn nói chuyện với cô.”

“Cảnh sát ạ...”

Suy nghĩ trong giây lát, Yumie gật đầu: “Vâng, bây giờ tôi rảnh.”

Hagiwara nói lại với đầu dây bên kia. Sau đó ông ta cúp máy rồi nói.

“Họ đợi tại sảnh tiếp khách, bàn số 12. Viên cảnh sát tên là Sayama.”

Yumie đến bàn số 12 như được bảo, thấy Sayama đang ngồi đợi một mình. Lần trước còn có một anh cảnh sát nóng tính nữa mà. Vừa nghĩ, cô vừa cất lời chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện anh ta.

Sayama bắt đầu bằng việc hỏi về Nishina Naoki. Sau đó hỏi Yumie có nhớ ra điều gì, hay nghe được tin đồn gì không.

“Không có ạ.” Yumie trả lời.

“Cô có tìm ra cái gì không?”

“Tìm ra cái gì cơ ạ?”

“Cái gì có thể liên quan tới vụ án ấy. Ví dụ ghi chép của anh Nishina chẳng hạn. Không có sao?”

“Tôi không thấy gì ạ.”

Yumie nhìn xuống bàn. Tay cô đặt trên đùi, nắm chặt khăn mùi soa.

Viên cảnh sát tiếp tục hỏi. Vẫn những câu như lần trước, nên Yumie cũng trả lời tương tự, rằng không thấy gì đáng ngờ.

“Còn anh Hashimoto...” Sayama chuyển chủ đề. “Cô có nhận ra mối liên hệ nào giữa anh ta và Nishina không? Ví dụ như gần đây làm việc cùng nhau, hoặc sở thích giống nhau.”

Yumie lắc đầu. Viên cảnh sát tiếp tục hỏi.

“Gần đây hai người đó có gặp riêng không?”

“Gặp riêng...”

“Không, không cần chỉ có hai người ấy với nhau cũng được.”

Yumie siết chặt khăn mùi soa. Sau đó cô nhìn thẳng vào mắt viên cảnh sát, trả lời dứt khoát.

“Không ạ. Tôi không nhớ có dịp nào như vậy.”

5

Sau khi nhìn Nakamori Yumie ra khỏi phòng, Sayama bước tới điện thoại bên cạnh quầy tiếp tân. Anh nhấc ống nghe, gọi tới phòng nghiên cứu số 1. Anh hẹn gặp trưởng nhóm Suzuki.

Suzuki nghe máy, bảo sẽ lập tức đến ngay. Từ giọng nói, Sayama có ấn tượng ông ta là người yếu đuối.

Sau khi gọi điện xong, anh quay về bàn, tổng hợp lại những gì đã nghe được tới giờ. Theo cha Hashimoto, anh ta không có quan hệ cá nhân với Nishina Naoki. Nhưng hai cha con sống xa nhau nên điều này cũng chẳng biết có đúng không.

“Thằng Atsushi sẽ không giấu chúng tôi điều gì.”

Người cha trả lời đầy tự tin. Sayama nghĩ sự tự tin ấy có khi chết người, nhưng cũng không phản biện.

Sayama chẳng ngờ là không thu được thêm thông tin gì từ Nakamori Yumie. Cô ta là người gần Nishina Naoki nhất. Anh cứ nghĩ sẽ hỏi được gì đó.

Nhắc đến chuyện đó, sở cảnh sát Komae tìm ra một tin lạ lùng.

Đó là về Nakamori Yumie. Theo thông tin ấy, cô ta ban đầu thuộc phòng thiết kế, nhưng Naoki cố sức chuyển cô ta sang bộ phận hiện tại. Chuyện này từng khiến mọi người bàn tán, nhưng cuối cùng chỉ là đồn đại.

Nakamori Yumie hôm đó không nghỉ làm.

Dẫu vậy, Sayama nghĩ vẫn cần điều tra cho chắc. Đúng lúc đó, có người tới trước mặt Sayama. Anh ngẩng đầu lên nhìn. Đúng như ấn tượng lúc nói chuyện qua điện thoại. Một gã đàn ông gầy gò đang cúi đầu trước mặt anh.

“Vậy anh Hashimoto hôm đó làm thêm tới 9 giờ tối?”

Khi Sayama hỏi, Suzuki thuộc phòng nghiên cứu số 1 liên tục gật đầu. Ông ta là cấp trên của Hashimoto trên giấy tờ, nhưng thực tế Hashimoto luôn tiến hành nghiên cứu theo ý mình. Suzuki cũng thú nhận điều đó.

“Ông Suzuki ở cùng anh Hashimoto cả buổi?”

“Không hẳn cả buổi nhưng tôi biết cậu ta ở lại làm muộn. Tôi có thấy bóng dáng cậu ta trong phòng thực nghiệm mà.”

“Ra vậy.”

Sayama thầm nghĩ, Hashimoto có chứng cứ ngoại phạm đến tận 9 giờ thì không gây án được. Anh hỏi về hoạt động của Hashimoto trong ngày 10 tháng 11, tức ngày Nishina Naoki bị sát hại. Nhưng có vẻ anh ta đi làm thật.

“À tiện thể, ông thấy anh Hashimoto là người thế nào?”

Sayama hỏi với giọng điệu như đang tán gẫu. Có lẽ vì vậy mà Suzuki có phần bớt căng thẳng.

“Cậu ta siêng năng lắm. Dù có chỗ chưa đáng tin cậy. Thân hình hơi mập chút.”

Suzuki đã bình tĩnh lại để có thể nói đùa.

“Anh ta có tham vọng không?” Sayama hỏi.

“Tham vọng ấy à? Cậu ấy không có vẻ tham vọng đâu. Dù cũng có mơ ước.”

“Ước mơ gì vậy?”

“Hashimoto muốn nghiên cứu khai thác vũ trụ. Vì thế cậu ta đã xin chuyển tới trụ sở Mỹ của MM. Bên đó có lĩnh vực này. Thực ra nghe nói nguyện vọng của cậu ta đã được thông qua rồi. Cậu ta rất vui mừng khi biết tin này... Vậy mà lại xảy ra chuyện.”

Suzuki nói một mạch trơn tru, nhưng đến đây lại ngắc ngứ.

“Thế anh Hashimoto có quan hệ gì với anh Nishina Naoki? Ông có nghe gì về chuyện đó không?”

Suzuki lắc đầu.

“Cũng có liên kết về mặt công việc. Nhưng trên phương diện cá nhân, tôi không nhớ hai người đó có giao du.”

“Anh Hashimoto có nói gì về vụ án anh Nishina bị sát hại trước đó không?”

Trưởng nhóm Suzuki nghiêng đầu băn khoăn.

“Cậu ta không nhắc đến mấy.”

“Kiểu tránh né chủ đề ấy à?”

“Nói đúng hơn, chắc vì Hashimoto nghĩ đó là chuyện thiên hạ. Hẳn cậu ta không ngờ chính mình cũng trở thành nạn nhân. Dù sao, tôi thấy cậu ta không phải người sẽ bị ai đó thù ghét. Cậu ta có hiếu lắm. Nghe nói tháng nào cũng về nhà ở Chiba, lái xe đưa cha mẹ đi đây đó. Đâu nhiều người làm được như vậy.”

“Đúng thế.”

Sayama hưởng ứng, nhưng đồng thời nhận ra trong lời nói của Suzuki có chỗ đáng lưu tâm.

“Anh Hashimoto thích lái xe à?”

“Có vẻ rất thích. Cậu ta từng lái một mình tới Izu.”

“Anh ta lái xe gì vậy?”

“Xem nào. Buổi đi chơi lần trước, cậu ta có cho tôi quá giang...” Suzuki vỗ vỗ cái trán đã hói khá cao của mình rồi thốt lên: “À đúng rồi. Là một chiếc Crown10. Hashimoto bảo chọn chiếc đó để cha mẹ ngồi cho thoải mái.”

“Crown à...”

Trong đầu Sayama hiện lên hình ảnh loại xe ấy. Không chỉ chỗ ngồi mà cả cốp xe cũng khá rộng.

“Buổi đi chơi đó, cậu ta đảm nhiệm vai trò lái xe mệt nhất mà không than lấy một lời. Đúng là người tốt. Vậy mà lại ra nông nỗi này, thật khó hiểu.”

Sayama vờ nghe cho qua những lời kể lể không dứt của Suzuki.

*

Chiếc Crown màu trắng của Hashimoto được đậu tại bãi đỗ xe phía Đông chung cư. Nó được đánh bóng cẩn thận nên sáng choang như mới. Điểm này cũng thể hiện rõ tính cách của Hashimoto.

Vậy trong xe chắc cũng được lau dọn thường xuyên.

Nếu vậy sẽ khó phán đoán.

“Nếu Hashimoto vẫn có mặt ở công ty đến 9 giờ tối thì anh ta vô tội. Điều tra cái xe có ích gì đâu.”

Khi Sayama đề nghị khám xét chiếc xe của Hashimoto, Taniguchi đặt ra nghi vấn như vậy. Anh đồng ý với cách nghĩ ấy, nhưng...

“Dẫu sao cũng nên kiểm tra cho chắc.” Sayama kiên định. “Chắc hẳn hung thủ đã dùng xe hơi để vận chuyển tử thi của Naoki. Xét tâm lý tội phạm, hắn ta sẽ không dùng xe thuê vì sẽ để lại chứng cứ. Chiếc xe đó có khi lại ở rất gần chúng ta.”

“Về cơ bản thì tôi đồng ý.”

Taniguchi gật đầu. Thực sự ông cũng đã cho kiểm tra kỹ lưỡng chiếc Volvo yêu thích của Naoki, bởi có thể hung thủ dùng chính xe của Naoki để chở xác. Nhưng không tìm thấy gì trong chiếc Volvo cả. Mà theo lời khai của những người sống trong tòa nhà, chiếc Volvo đậu suốt trong bãi vào hôm xảy ra vụ án.

“Thế cứ thử xem sao nhỉ. Có khả năng Hashimoto cho hung thủ mượn xe mà.”

Sau một hồi suy nghĩ, Taniguchi đồng ý với đề xuất của Sayama.

Có tìm ra gì không nhỉ? Một sợi tóc cũng tốt lắm rồi.

Sayama vừa nhìn nhân viên giám định làm việc, vừa cầu nguyện cho trực giác của mình chính xác.

“Thế nào rồi?”

Anh hỏi nhân viên kiểm tra cốp xe. Nhưng cậu giám định viên trẻ liền lắc đầu rồi tiếp tục công việc.

“Có dấu vết rửa xe gần đây. Một mảnh giấy vụn cũng không còn.”

“Ồ...”

Nếu xe đã được rửa thì cũng có hướng để suy luận. Chẳng có tên hung thủ nào không lau dọn xe sau khi chở xác chết cả. Nhưng anh cũng thấy ngứa ngáy khó chịu vì không tìm được dấu vết hung thủ.

Sayama vòng qua chỗ ghế ngồi. Tại đây nhân viên giám định đang cẩn thận lấy dấu vân tay. Giả dụ hung thủ mượn chiếc xe này thì có thể trên tay lái còn dấu vân tay của ai đó ngoài Hashimoto.

“Chiếc xe rất sạch sẽ.” Trưởng nhóm giám định nói với Sayama. “Phần nhựa đều được quệt chất lỏng bảo vệ. Không dính một chút bụi. Chẳng thể ngờ chiếc xe này đã dùng được hai năm. Có vẻ anh ta thường lau dọn rất kỹ lưỡng.”

“Tức là không phải vội vàng lau dọn gần đây?”

“Tôi nghĩ không phải vậy. Nếu không chăm chút thường xuyên thì không được thế này.”

“Vậy à.”

Sayama thầm nghĩ thế này thì chẳng hay ho gì. Nếu có vết tích chiếc xe bị lau chùi vội vàng thì hay hơn.

Lúc Sayama chào tạm biệt và định rời đi, trưởng nhóm giám định chợt thốt lên: “Ồ...” Sayama ngoái nhìn, thấy anh ta đang nhòm xuống dưới ghế.

“Có chuyện gì vậy?”

“À, có thứ này.”

Trưởng nhóm giám định đưa cho Sayama một mảnh giấy độ một centimét.

“Trên này có chữ số.” Sayama nói.

Trên mẩu giấy trắng có số “1150” và một đường vòng cung như con dấu. Phía trên hàng số là chữ “phí” màu vàng. Rõ ràng là chữ in.

“Cái gì đây nhỉ?” Sayama lẩm bẩm.

“Gì vậy nhỉ? Có cảm giác tôi từng thấy đâu đó rồi.”

“Vâng.” Sayama gật đầu. “Tôi cũng có cảm giác vậy.”

Rồi anh cầm mảnh giấy bằng đầu ngón tay, soi nó dưới ánh mặt trời.

Nghi vấn của Sayama lập tức được giải đáp bởi Shindo, vốn thích lái xe. Khi anh mang mẩu giấy bí ẩn về sở cảnh sát Komae, Shindo nhìn qua là biết ngay.

“À, là hóa đơn cao tốc. Không thể sai được.”

“Hóa đơn?”

“Vâng. Em cũng có mà.”

Shindo rút từ ví ra một mảnh giấy trắng. Trên đó có in dòng chữ “Hóa đơn - Công ty công cộng đường bộ Nhật Bản”. Vừa nhìn thấy nó, Sayama liền hiểu ngay. Anh cũng quá quen với cái này. Mỗi lần đi qua trạm thu phí đều nhận được tờ hóa đơn như vậy.

“Hiểu rồi. Vậy chữ ‘phí’ là một phần của từ ‘Lệ phí’. Còn 1150 là số tiền được đóng dấu.”

“Dù là vật rất quen thuộc, nhiều khi chỉ nhìn một phần thì không đoán ra được.”

Shindo vừa đưa tay cọ mũi vừa nói.

“Dầu sao, mẩu giấy này cho thấy gần đây Hashimoto có đi cao tốc. À cũng không nhất thiết người lái xe là Hashimoto.”

Sayama đang lẩm bẩm một mình thì bên cạnh vang lên tiếng Taniguchi.

“Cậu đang nghĩ gì vậy? Mảnh giấy được tìm thấy từ xe của Hashimoto thì cũng không thể kết luận nó liên quan đến vụ án. Xe ai cũng vậy thôi, nếu lục kỹ thì thể nào cũng thấy một hai tờ hóa đơn. Với lại, chúng ta cũng không tìm thấy dấu vết cái xác trong xe mà?”

Sayama liền phản biện lại Taniguchi.

“Tôi hiểu, nhưng cũng không thể bỏ qua chi tiết mảnh giấy vụn được tìm ra trong xe của Hashimoto. Tôi cũng đã hỏi chủ căn hộ Hashimoto đang thuê. Có vẻ anh ta thường rửa xe mỗi tuần, hay hai tuần một lần. Khi đó chắc Hashimoto cũng sẽ lau dọn trong xe. Vậy có thể kết luận mảnh giấy này mới có gần đây.”

“Có thể đúng là gần đây, nhưng chưa chắc là vào ngày Nishina Naoki bị giết.”

“Cũng chưa chắc không phải ngày đó.”

Taniguchi lườm Sayama vài giây rồi bảo một viên cảnh sát trẻ mang bản đồ đường bộ tới. Ông ta mở trang cuối ra trước mặt Sayama. Đó là bảng lệ phí đường cao tốc.

“Đi từ Tokyo đến Osaka mất bao nhiêu tiền?” Taniguchi hỏi.

“Khoảng 10.000 yên.” Sayama kiểm tra bảng giá rồi trả lời.

Đáp xong, anh liền hiểu ý Taniguchi.

“Đúng vậy. Nhưng mảnh giấy đó ghi 1.150 yên. Tức không phải hóa đơn chạy xe từ Tokyo đến Osaka.”

“Nhưng chắc gì hắn sẽ chạy thẳng. Có khả năng hắn rời cao tốc giữa chừng rồi vào lại.”

“Làm thế với mục đích gì?”

“Tôi chưa biết. Nhưng có thể ở đây ẩn giấu bí mật nào đó. Ngoài ra, tôi còn chú ý tới chi tiết hóa đơn bị xé vụn. Bình thường người ta sẽ vò nát tờ hóa đơn khi vứt đi. Xé vụn nghĩa là muốn tiêu hủy nó.”

Có lẽ bị giọng điệu Sayama thuyết phục, Taniguchi im lặng trong giây lát. Rồi nét mặt ông dịu đi như đã chịu thua.

“Cậu cứ có chút nghi ngờ là phải điều tra ngọn ngành mới chịu.”

“Thói quen trước giờ của tôi đó ạ.”

“Thói quen đó cũng tốt. Vậy cậu định làm gì?”

“Đầu tiên phải điều tra xem hóa đơn này được dùng trong khoảng cự ly nào.”

“Cự ly cho 1.150 yên à. Nếu từ đó tìm ra chìa khóa vụ án thì tốt.”

Nói rồi Taniguchi dúi mạnh bảng lệ phí cao tốc cho Sayama.

6

“Hôm nay lần đầu được Yumie rủ đi ăn, anh nghĩ sẽ nhận được lời đồng ý từ em. Mà có vẻ không phải vậy.”

Đang chọc nĩa vào lát bò bít tết, Sakai Gorou dừng tay, cất tiếng. Khi Yumie quay sang nhìn, anh cười khẽ, đưa miếng thịt lên miệng.

“Không sao đâu, em đừng để tâm.” Gorou tiếp tục nói vui vẻ. “Nếu em không thích thì cứ nói thẳng. Dẫu sao anh quen bị từ chối rồi, thêm một lần nữa cũng không hề gì. Yumie không cần giữ ý.”

“Sao cơ?” Yumie hỏi lại. Sau đó cô mới hiểu anh ta muốn nói gì, vẻ mặt liền dịu đi. “À, không phải đâu. Hôm nay em rủ anh đi ăn không phải để trả lời chuyện đó. Cho em suy nghĩ thêm chút nhé?”

Lần này tới lượt Gorou ngạc nhiên kêu lên: “Sao cơ?” Sau đó, như hiểu ra ý của cô, anh nhoẻn cười, để lộ hàm răng trắng.

“Thế ra không phải chuyện đó à. Ừ, bao lâu anh cũng đợi. Nhưng mà...” Gorou nhìn mặt Yumie chăm chú. “Hôm nay Yumie trông lạ lắm. Không nói năng gì, mà cũng có vẻ không muốn ăn uống. Ở công ty có chuyện gì à?”

“Vâng, mà cũng không hẳn là thế...”

Yumie bỏ dao nĩa xuống, để lại hơn một nửa lát bít tết. Cô đúng là không thấy thèm ăn. Từ xưa cô đã vậy, hễ có chuyện phiền não là lập tức bao tử bị ảnh hưởng.

Chiều nay, lúc chuẩn bị ra về, Yumie quyết định nhờ Gorou tư vấn. Cô gọi điện tới chỗ làm của anh, hỏi xem tối nay có gặp mặt được không. Gorou trả lời có làm thê