← Quay lại trang sách

Chương 4 Sự trở lại của kẻ sát nhân

Thứ Sáu, ngày 20 tháng 11.

Sayama nghỉ giải lao, ngồi mát xa đuôi mắt. Anh không thích ngồi đọc đống tài liệu chi chít chữ hàng giờ liền. Sayama ngáp một cái rồi nhìn sang những người còn lại.

Tại trụ sở điều tra, mọi người dần trở nên nôn nóng.

Vụ sát hại Nishina Naoki và vụ Hashimoto đều không có tiến triển gì. Họ đã điều tra chứng cứ ngoại phạm của những người liên quan vào thời điểm hung thủ gửi chiếc bút máy. Nhưng bưu kiện được gửi ngay sau đám tang của Naoki, khi mọi người trở lại công ty. Bất kỳ ai cũng có thể ra tay. Chắc hung thủ đã tính đến điều này nên mới chọn bưu cục gần công ty.

Dẫu vậy, viên cảnh sát điều tra xuất xứ cái bút máy ở siêu thị Toyuu đã tìm được một thông tin quan trọng. Anh ta cầm giấy gói quà tìm thấy trong phòng Hashimoto đi khắp các chi nhánh, hỏi xem ở đâu gói hàng như vậy. Kết quả thật bất ngờ. Các nhân viên siêu thị đều trả lời như sau.

“Nếu là tôi, chắc sẽ không gói hàng xấu như vậy.”

Điều này nghĩa là sao? Tức có khả năng hung thủ mua bút ở một tiệm khác rồi tự gói quà bằng giấy bọc của siêu thị Toyuu. Chắc hẳn mục đích là đánh lạc hướng cảnh sát. Thực tế cho thấy hung thủ đã thành công phần nào.

Với kết quả này, cần mở rộng phạm vi điều tra nguồn gốc của chiếc bút máy. Đội điều tra được bổ sung thêm người, nhiều ngày liền đi nghe ngóng tin tức. Nhưng hiện tại vẫn không có thông tin gì hữu ích.

Nguồn gốc kali xyanua thì có thể xác định dễ dàng. Nhà kho xưởng xử lý nhiệt của Công nghiệp nặng MM có lưu trữ một lượng lớn kali xyanua. Tất nhiên người ngoài không được phép vào. Nhưng nếu mặc đồng phục công ty hoặc quần áo bảo hộ lao động thì không bị ai hỏi gì. Dù sao kali xyanua là chất kịch độc nên đã được khóa trong kho, cất giữ cẩn thận. Vấn đề nằm ở chiếc chìa khóa. Nó được để ngay trong ngăn kéo bàn của bảo vệ kho. Bất kỳ ai biết thông tin này đều có thể lấy chìa ra. Tóm lại, càng có khả năng hung thủ là người trong công ty.

Phạm vi đúng là đã thu hẹp, nhưng vẫn chưa tìm ra điểm mấu chốt.

Sayama ngồi ở một góc bàn trong phòng họp, rà soát những tài liệu lấy từ bàn của Hashimoto Atsushi ở công ty Công nghiệp nặng MM. Anh lướt qua ghi chép họp hành và sổ tay cá nhân của Hashimoto. Những ghi chép này có thể chứa bí mật công ty, nên cấp trên của Hashimoto đã kiểm tra trước khi giao cho cảnh sát. May là không có vấn đề gì. Ngoài ra công ty yêu cầu cảnh sát giữ kín với giới truyền thông.

“Thế nào? Có tìm ra manh mối gì không?”

Một viên cảnh sát thuộc sở Komae mang cho Sayama cốc trà nóng vừa pha. Ông ta độ tuổi trung niên, vẻ mặt hiền hòa. Sayama cảm ơn, với tay lấy cốc trà rồi trả lời với nụ cười mệt mỏi.

“Chẳng có gì. Tôi nghĩ vụ này có liên quan gì đó với vụ Nishina Naoki, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối. Mặc dù phòng nghiên cứu số 1 với phòng kế hoạch phát triển có liên hệ với nhau.”

“Nishina là trưởng phòng trên danh nghĩa, nhưng thực tế hầu như không đụng đến công việc mà.”

Ông cảnh sát kia trông cũng không khỏe lắm.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông. Sayama định với tay nhấc máy thì người cảnh sát kia đã cầm lấy ống nghe.

“Tôi đây... À, chuyện đó à. Không có thông tin gì ư? Vâng... Tiếc thật. Cậu vất vả rồi.”

Giọng điệu của ông ta thiếu sinh lực. Không có thông tin gì, đáng tiếc thật. Gần đây những báo cáo như vậy lặp đi lặp lại.

“Vậy mang vật đó về ngay. Sao cơ? Cậu phải đi đâu cơ?... À. Khó nhỉ. Tôi cần ngay bây giờ.” Ông ta nhìn đồng hồ. “Vậy chúng ta hẹn gặp giữa đường để lấy đồ.

Gần ga tàu được chứ? Sau đó cậu từ ga đi kiểm tra chỗ tiếp theo nhé. 5 giờ à? Được rồi.”

Đó là điện thoại từ viên cảnh sát đang điều tra chiếc cúc áo nâu nhạt rơi gần tử thi Naoki. Không rõ nó có liên quan tới vụ án hay không, nhưng cảnh sát cũng không thể bỏ qua những chi tiết dù là nhỏ nhặt.

Viên cảnh sát đối diện Sayama bỏ ống nghe xuống, cầm áo khoác ra ngoài.

Hẹn gặp giữa đường để lấy đồ...

Câu nói ấy không có gì đặc biệt. Chỉ là đối thoại bình thường. Nhưng không hiểu sao lần này, Sayama lại thấy có gì đáng chú ý. Giữa đường... Đi lấy đồ...

Bất chợt một tia chớp lóe lên trong đầu Sayama. Mà cũng không đến mức đột ngột thế. Chỉ là anh phát hiện một việc mình đã bỏ qua.

Sayama cầm tấm bản đồ đường bộ, rảo bước tới gặp Taniguchi.

“Sếp à, xe của Hashimoto chắc là rời cao tốc ở Atsugi.”

Khi Sayama bắt chuyện đột ngột, Taniguchi không hiểu ra ngay, nhưng sau vài giây liền nhận ra vấn đề.

“Vụ hóa đơn đó à?”

“Tôi giải được nghi vấn rồi.”

“Không phải chuyện đó bế tắc rồi sao?”

“Tôi vẫn chưa bỏ cuộc. Trước đây, tôi cứ nghĩ xe của Hashimoto chạy trên cao tốc Toumei theo hướng từ Osaka đến Tokyo. Tức là hung thủ sát hại Naoki tại Osaka, rồi lấy xe chở xác tới Tokyo. Nhưng còn một khả năng khác. Hóa đơn đó không phải đi từ Atsugi tới Tokyo, mà là từ Tokyo tới Atsugi.”

Taniguchi nhìn lại Sayama.

“Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Vì tôi chợt nghĩ đến khả năng có đồng phạm. Đầu tiên, hung thủ giết Naoki rồi chở xác tới Atsugi. Mặt khác, một tên đồng phạm lái xe từ Tokyo đến Atsugi, nhận xác rồi chở tới căn hộ của Naoki. Nếu làm vậy, cả hai tên sẽ có chứng cứ ngoại phạm dù không hoàn hảo. Kẻ giết người không có thời gian vận chuyển xác, kẻ vận chuyển xác lại có chứng cứ ngoại phạm lúc án mạng xảy ra. Một thủ thuật đơn giản.”

“Kiểu như chạy tiếp sức chuyền xác ấy à.”

“Đúng rồi. Sếp dùng từ hay đó.”

Taniguchi không để ý tới lời tâng bốc của Sayama, vừa khoanh tay vừa lẩm bẩm.

“Cậu muốn nói kẻ vận chuyển cái xác là Hashimoto?”

Sayama gật đầu quả quyết.

“Nếu cái xác bị vận chuyển giữa đêm khuya thì cũng có thể là Hashimoto. Anh ta làm thêm giờ ở công ty, nhưng vẫn thừa thời gian.”

“Vậy sau đó Hashimoto bị hung thủ thực sự sát hại?”

“Có thể là như thế.”

“Thú vị đó.” Taniguchi thôi khoanh tay, đặt cả hai tay lên bàn. “Tôi nghĩ suy luận đó khá thú vị. Nhưng mới chỉ có vậy. Cậu có chứng cứ gì hậu thuẫn không?”

“Lúc này tôi chưa có gì thêm.” Sayama đáp. “Nhưng cũng không có gì phủ định được suy luận này. Chúng ta nên nghĩ tới mọi khả năng.”

“Đâu, có chứng cứ phủ định suy luận này đấy.” Taniguchi nhìn lên Sayama chăm chú. “Thời gian tử vong của Naoki được ước đoán là khoảng 6 giờ chiều tới 8 giờ tối, ngày 10 tháng này. Tức sau khi Naoki bị sát hại ở Osaka, cái xác được chở tới Atsugi vào buổi đêm. Lúc ấy, nếu hung thủ bàn giao cái xác cho đồng phạm ở Atsugi thì cũng không tạo được chứng cứ ngoại phạm rõ ràng cho mình. Giá có người nào không có chứng cứ ngoại phạm trước 12 giờ đêm, nhưng sau đó lại có, và nhấn mạnh chuyện mình không thể vận chuyển cái xác...”

“Đáng tiếc không có ai như vậy.”

“Vậy bỏ qua suy luận này đi.”

“Nhưng nếu không chở xác tới căn hộ của Naoki mà tới Atsugi thôi, thì có người làm được.”

Taniguchi nhướn một bên mày: “Là ai?”

“Ví dụ...” Sayama ngẫm nghĩ một chút rồi đáp. “... Suenaga Takuya chẳng hạn. Hôm đó y ở Nagoya. Y không có chứng cứ ngoại phạm trong chín tiếng đồng hồ, từ 10 giờ tối tới 7 giờ sáng hôm sau. Khoảng thời gian này không đủ để chở xác tới căn hộ tại Komae rồi quay về khách sạn ở Nagoya. Nhưng nếu chỉ chở tới Atsugi thì dễ như bỡn.”

“Suenaga à. Y đúng là có động cơ giết Naoki.” Taniguchi gõ ngón trỏ tay phải xuống bàn. “Nhưng cậu quên mất một chuyện quan trọng. Thời gian tử vong được xác định từ 6 giờ tới 8 giờ. Suenaga có chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian đó, không thể ra tay.”

“Tôi đâu có quên. Có lẽ chúng ta nên rà soát lại chứng cứ ngoại phạm của Suenaga.”

“Sayama à, bình tĩnh lại chút đi.” Taniguchi chỉ ngón trỏ lên đầu mũi Sayama. “Cậu quá chú tâm đến cái xe của Hashimoto. Nhưng đâu có gì chứng minh nó được dùng để chở xác?”

Sayama liền phủi tay Taniguchi ra.

“Sếp đã xem báo cáo của bên giám định chưa? Kết quả kiểm tra xe Hashimoto ấy.”

“Tôi xem rồi. Không tìm thấy tóc hay thứ gì có vẻ rơi ra từ tử thi.”

“Họ tìm thấy nhiều sợi len màu xanh.”

“Không lẽ xe có chở cừu?”

“Chắc là một tấm chăn len.” Sayama nói. “Chăn len màu xanh. Có khi hung thủ dùng nó để bọc cái xác.”

Taniguchi nhìn chằm chằm thuộc cấp, lắc đầu ngao ngán.

“Cậu giỏi tưởng tượng thật.”

“Nếu điều tra áo com lê của nạn nhân thì sẽ biết thôi.”

“Xem áo có dính con cừu màu xanh nào không hả?”

“Len chứ ạ. Dù sao...” Sayama đặt hai tay lên bàn. “Chúng ta cần xem xét khả năng cái xác được vận chuyển tiếp sức, điều tra lại toàn bộ chứng cứ ngoại phạm.”

Taniguchi nhăn mặt, rồi ngán ngẩm đáp.

“Tôi hiểu rồi. Vậy cậu cứ điều tra tới khi nào vừa ý. Kiểm tra cả cái com lê nữa.”

Tuy nhiên suy luận này của Sayama cũng nhanh chóng đi vào ngõ cụt.

Ngay cả khi xét khả năng cái xác được vận chuyển tiếp sức, cũng không tìm ra ai có chứng cứ ngoại phạm phù hợp trong những bên liên quan.

Suenaga Takuya là người duy nhất có khả năng. Tuy nhiên y lại có chứng cứ ngoại phạm vô cùng hoàn hảo. Y luôn đi cùng đối tác ở Nagoya. Cảnh sát đã ngầm điều tra, nhưng không thấy điều gì bất hợp lý.

Hoàn hảo đến mức giống như y biết sẽ bị điều tra. Vì quá hoàn hảo, Sayama lại càng nghi ngờ. Nhưng có khi đó chỉ là ảo tưởng khi mọi hướng điều tra bế tắc.

Anh cũng nghĩ tới giả thuyết Nishina Naoki không bị giết ở Osaka mà ở Nagoya, nơi Suenaga công tác. Naoki có mặt tại khách sạn gần Shin-Osaka lúc 6 giờ tối. Nhưng điều đó không đủ chứng minh Naoki bị sát hại ở Osaka. Có thể sau đó Naoki tới Nagoya, gặp Suenaga vì lý do gì đó rồi bị sát hại. Ví dụ như thế chẳng hạn.

Nhưng dù Naoki bị sát hại ở đâu đi nữa, thời gian tử vong vẫn không đổi. Thời gian, địa điểm Naoki dùng bữa tối và các món ăn được xác định rõ ràng. Nhờ vậy có thể ước đoán khá chính xác thời gian tử vong.

Naoki bị sát hại trong khoảng từ 6 giờ tới 8 giờ tối. Điều này không có gì phải bàn cãi.

Khoảng thời gian đó, Suenaga lại có chứng cứ ngoại phạm.

Hoặc là...

Sayama cảm thấy một giả thuyết mới đang lóe lên trong đầu. Nếu là vậy, mọi thứ đều ăn khớp...

Mà không, không thể nào...

Anh phủ định ý nghĩ đó, cho rằng nó quá phi thực tế.

2

Buổi chiều, Takuya ghé qua xưởng chế tạo thử nghiệm. Xưởng này chuyên gia công các mẫu thử trong quá trình nghiên cứu trước khi được đưa vào sản xuất. nơi này không thể sản xuất với số lượng nhiều, nhưng có đủ thiết bị để gia công mẫu hàng theo chỉ thị thay đổi thường xuyên của bộ phận kỹ thuật.

Ngay phía tay trái cổng vào là một căn phòng được ngăn cách. Bên kia cửa sổ bằng nhựa acrylic trong suốt là bóng dáng các công nhân đang hối hả làm việc.

Takuya vào phòng, tìm một nhân viên mập mạp tên là Katahira. Y từng làm việc vài lần với Katahira, nên thân với cậu ta nhất trong xưởng này.

Katahira đang nghe điện thoại ở bàn mình. Takuya lại gần tươi cười. Cậu ta cúi đầu chào, tay vẫn giữ ống nghe.

Sau đó Katahira kết thúc cuộc gọi.

“Tôi cần một tấm thép không gỉ. Dày khoảng 1,5 ly.” Takuya nói.

“Chất liệu gì? SUS304 được không?”

“Được. Tôi chỉ cần một chút thôi.”

Katahira liền đội mũ, rời khỏi ghế.

Trên đường tới nơi lưu trữ vật liệu, Katahira hỏi han về vụ án.

“Mấy anh bên nghiên cứu phát triển chắc vất vả lắm. Tôi nghe ngày nào cảnh sát cũng tới?”

“Không hẳn ngày nào cũng tới. Nhưng cũng không được thoải mái cho lắm.”

“Dĩ nhiên là không thoải mái rồi. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ công ty lại xảy ra chuyện này.”

Đến nơi lưu trữ vật liệu, Katahira rút ra một tấm thép không gỉ khoảng một mét vuông. Takuya sửng sốt, nói không cần nhiều vậy, mỗi cạnh năm centimét là đủ.

“Nếu vậy để ra chỗ phế liệu.”

Katahira tới kho đựng phế liệu, lấy ra một miếng có kích cỡ như yêu cầu rồi quay lại.

“Cái này được chứ?”

“Thế là ổn rồi. Nhân tiện, tôi định cắt nó thành hình dạng hơi phức tạp. Liệu có thể mượn máy cắt dây được không?”

“Máy cắt dây? Dùng máy cắt laze sẽ nhanh hơn.”

“À cái này cần độ chính xác cao, máy laze thiết lập phiền phức.”

Katahira gật đầu, tiếp tục đi trước dẫn đường. Lần này họ đến nơi gia công tạo hình. Công nhân đang sản xuất khuôn ép. Katahira hỏi tổ trưởng, rồi yêu cầu của Takuya được chấp thuận.

“Mà anh định làm gì vậy? Cứ nói cụ thể, chúng tôi làm hộ cho.”

“À không, cái này cũng đơn giản, không cần phiền các anh. Tôi tự làm cho nhanh.”

“Chi tiết cho sản phẩm mới à?”

“Không hẳn như vậy.”

Katahira bèn nói: “Thế anh cố lên nhé,” rồi đi mất.

Khi Katahira đi khỏi tầm mắt, Takuya bắt đầu công việc. Máy cắt dây là thiết bị có dây kim loại đồng thau đường kính 0,3 milimét, phóng điện trong nước để cắt vật liệu. Nó có thể cắt kim loại với độ chính xác lên tới micromét. Có thể điều chỉnh hình cắt tùy ý bằng máy tính.

Dây kim loại đang cắt qua miếng thép. Takuya vừa quan sát vừa ôn lại kế hoạch. Đó chính là âm mưu sát hại Yasuko. Y đã suy nghĩ rất nhiều suốt hai ba ngày nay. Cuối cùng y rút ra kết luận, không thể giết Yasuko mà không phải liều mình. Thực ra, không phải là không có cách giết ả. Nhưng xác suất thành công không cao. Ví dụ, Takuya có thể cho độc vào sôcôla rồi gửi cho Yasuko, đề tên người gửi là bạn của ả. Nhưng cách này chắc chắn không thể tạo hiện trường giả giống như tự sát. Phải để Yasuko chết yên bình trong nhà riêng. Nếu có sôcôla dính độc đang ăn dở vương vãi cạnh xác chết thì không được.

Takuya nghĩ ra kế hoạch này do hôm qua nghe chuyện từ một nữ nhân viên chơi thân với Yasuko. Theo lời cô ta, hai người định đi xem nhạc kịch vào tối thứ Bảy, tức ngày mai. Đối với Yasuko, lúc này không phải thời điểm thích hợp để đi xem kịch. Nhưng đã lỡ hẹn trước đó nên không thể từ chối.

Takuya hỏi xem họ định đi từ mấy giờ tới mấy giờ. Cô bạn vui vẻ đáp rằng từ 7 giờ tới 10 rưỡi.

Không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này.

Takuya quyết liều mình một phen. Trước đây, y đã một lần liều mình khi tham gia kế hoạch giết Yasuko, đảm nhận nhiệm vụ chở xác. Lúc này cũng cần quyết tâm như ngày ấy.

Tức là lặp lại việc giết người.

Và lần này y buộc phải thành công. Đến cả máy chơi game, chắc cũng sẽ không cho y cơ hội thứ ba.

3

Thứ Sáu. Trước kỳ nghỉ cuối tuần, đám nhân viên trở nên hân hoan. Gần đây nổi lên phong trào xả hơi vào tối thứ Năm15, nhưng quả thực thứ Sáu vẫn là thời điểm vui vẻ nhất trước những ngày cuối tuần.

Cuối cùng thì chuông báo hết giờ cũng reo lên. Những người đang nghiêm túc ngồi bên bàn làm việc bắt đầu thu dọn đồ đạc, những kẻ đang nói chuyện điện thoại cũng tìm cách kết thúc cuộc gọi nhanh chóng. Đám nhân viên trẻ dọn dẹp qua loa rồi tụ họp đi nhậu.

“Nakamori có đi cùng không? Thi thoảng cũng nên tham gia với mọi người chứ.”

Yumie đang lau dọn tấm bảng đen thì một nam nhân viên cùng bộ phận đến rủ rê. Cô đã được mời vài lần nhưng chưa từng tham gia.

“Xin lỗi anh, hôm nay tôi có hẹn rồi.” Yumie cúi đầu xin lỗi.

“Đành chịu vậy. Cô hẹn với bạn trai à?”

“À cái đó...”

“Ồ, tôi không biết là Nakamori có bạn trai đấy. Lần tới nhớ kể chuyện nhé. Thôi chào.”

Yumie chào tạm biệt đồng nghiệp.

Dọn dẹp xong, Yumie thay đồ ra về. Cô hẹn Gorou lúc 6 giờ tại quán cà phê quen thuộc.

Yumie đến sớm năm phút, nhưng đã thấy Gorou ngồi ở bàn sát tường. Anh mặc quần jean với áo gió màu đen. Vẫn là cách ăn mặc mọi khi. Nhìn thấy cô, anh liền nháy mắt rồi giơ tay lên.

“Anh biết được gì chưa?... À cho tôi cùng loại cà phê.”

Vừa ngồi xuống ghế, cô liền hỏi Gorou, đồng thời gọi đồ uống với nhân viên quán vừa tới bàn. Gorou đã có sẵn một cốc cà phê trước mặt.

“Tiếc là anh chưa tìm ra gì đáng giá. Nói thật điều tra thế này khó lắm.” Gorou áy náy nói.

“Vậy sao. Chắc chuyện này bị cấm tiết lộ.”

“Có thể. Nếu bất cẩn, có khi sẽ gặp chuyện không hay.”

“Hừm... Nói thật phía em cũng không có gì mới. Em có bạn bên phòng nhân sự, nên sáng nay đã hỏi han vài điều.”

“Có thông tin gì à?” Gorou hỏi.

Yumie liền lắc đầu.

“Cô ấy bảo lúc trước phòng kế hoạch phát triển cần một nhân viên văn phòng đảm nhiệm nhân sự, mà lúc đó phòng thiết kế thừa người nên đã thuyên chuyển.”

“Người đó chính là Yumie nhỉ.”

Gorou nói, đúng lúc đó cà phê cũng được mang ra. Yumie cho sữa vào, dùng thìa khuấy lên rồi nhìn sang anh và nói.

“Nhưng em phát hiện một chuyện thú vị.”

“Gì vậy?”

“Về anh Gorou đây.”

“Về anh? Chuyện gì chứ?”

“Trước đây em không để ý. Nhưng lúc em chuyển bộ phận cũng là lúc anh Gorou chuyển chỗ làm nhỉ? Từ bộ phận sản xuất sang bộ phận thực nghiệm.”

“À.” Gorou gãi đầu, có vẻ bất ngờ. “Đúng vậy. Từ khi vào công ty, anh cứ ở suốt một bộ phận, nên chắc đến lúc phải chuyển.”

“Nhưng có thật là ngẫu nhiên không?”

Gorou cau mày, quả quyết là ngẫu nhiên.

“Em lại có cảm giác đó không phải tình cờ.”

“Chắc không đâu... Em suy nghĩ nhiều quá.”

“Vậy ư?”

Yumie nhìn chằm chằm vào cốc cà phê. Thấy cô đăm chiêu không nói gì, Gorou cũng cúi mặt xuống. Nhưng cuối cùng, anh chủ động phá vỡ bầu không khí yên lặng.

“Anh hiểu cảm giác của Yumie. Nhưng em suy nghĩ nhiều quá rồi. Vụ án lần này không liên quan tới cái mà em nghĩ đâu. Anh cho rằng như vậy.”

Rồi Gorou lại cúi gằm. Anh tỏ thái độ, mình chỉ vừa nêu ý kiến cá nhân.

“Em hiểu,” Yumie đáp. “Em biết rõ có thể chỉ là mình tưởng tượng. Nhưng chỉ một chút nữa thôi... Cho em làm theo ý mình một chút nữa. Nếu anh Gorou không thích thì...”

“Anh không có ý đó.” Gorou đưa mắt sang hướng khác, có vẻ giận dỗi. “Không phải là anh ghét chuyện này. Nhưng em định làm gì tiếp theo?”

“Em vẫn chưa quyết...”

Yumie lại nhìn cốc cà phê, rồi trông ra cảnh vật xa xa ngoài cửa sổ. Cô tiếp tục.

“Anh Suenaga ấy... Em định điều tra anh ta. Trước khi trưởng phòng bị sát hại, anh ta với Hashimoto từng được gọi vào phòng. Em thấy hơi tò mò.”

4

Thứ Bảy ngày 21, mưa ập xuống từ buổi sáng rồi kéo dài tới tối. Takuya dừng xe bên cạnh bốt điện thoại công cộng cách khu chung cư một quãng, quan sát con đường Yasuko thường đi qua khi về nhà. Tòa chung cư này có năm tầng. Yasuko ở phòng ngoài cùng tầng bốn.

Y đã kiểm tra kỹ lưỡng, ở đó không có người quản lý.

Đồng hồ điện tử chỉ 11 giờ 40 phút. Gần tới lúc ả về đến nhà.

Thực ra, Takuya muốn ra tay mà không cần lộ mặt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y thấy điều đó không khả thi. Thế nào cũng phải gặp ả một lần.

Y nhìn đồng hồ. 11 giờ 42 phút.

Đúng lúc đó, Takuya thấy có ánh đèn phía trước đang chầm chậm lại gần. Là một chiếc taxi.

Chiếc taxi dừng ngay trước tòa nhà. Rồi cửa sau bên trái mở ra. Đèn trong xe sáng lên, có thể thấy bóng người khách đang trả tiền. Y không nhìn rõ mặt.

Người khách xuống xe rồi lập tức bật ô. Không nhầm được, đó chính là Yasuko. Ả mặc áo khoác đen, một tay cầm túi giấy. Dường như ả không nhận ra Takuya, cứ vậy đi về phía khu chung cư.

Takuya xách đồ xuống xe. Y chui vào bốt điện thoại. Từ đây y có thể thấy cửa sổ phòng Yasuko. Y cầm ống nghe lên, không rời mắt khỏi khung cửa sổ.

Thời gian trôi đi chậm chạp. Yasuko ở tầng bốn nên sẽ phải đi thang máy, không rõ ả đến đâu rồi.

Khi tay Takuya ướt đẫm mồ hôi thì phòng Yasuko sáng đèn. Có lẽ do rèm cửa sậm màu, ánh sáng có phần mờ ảo.

Takuya nhét thẻ điện thoại vào, lấy hết bình tĩnh rồi bấm nút gọi. Sau ba tiếng tút, y nghe thấy giọng Yasuko bên kia đầu dây.

“Là tôi, Suenaga đây.” Takuya nói. Đầu dây bên kia thốt lên ngạc nhiên.

“Anh gọi giờ này có việc gì vậy?”

“Tôi muốn nói chuyện về đứa bé. Hiện tôi đang ở gần nhà cô, chúng ta gặp nhau được chứ?”

Yasuko im lặng trong giây lát. Thật đáng tiếc, y không rõ ả đang nghĩ gì.

“Ngày mai không được hay sao?”

“Không. Vậy nên tôi mới đợi từ nãy.”

“... Mà chuyện gì cơ?”

“Chuyện về đứa bé. Và cả tương lai của chúng ta nữa.”

Yasuko tiếp tục im lặng. Có khi ả cũng biết Takuya định sát hại mình. Nếu vậy thì có thể hiểu được việc ả đề phòng. Nhưng Takuya phải vào được phòng Yasuko bằng mọi giá.

“Mà còn chuyện này nữa.” Takuya tung con át chủ bài. “Về Hashimoto và Nishina Naoki ấy.”

“... Anh biết gì sao?”

Takuya lập tức động não xem Yasuko trả lời như vậy là có ý gì. Có thể ả ta không biết gì chăng? Mà không, cũng chưa chắc.

“Biết.” Takuya nói. “Vậy nên tôi muốn thong thả nói chuyện.”

Vài giây yên lặng trôi qua, cuối cùng Yasuko lên tiếng.

“Được rồi. Em để cửa mở nên anh cứ vào đi.”

“Cám ơn cô.” Takuya nói rồi bỏ ống nghe xuống.

Cẩn thận không để ai nhìn thấy, Takuya đến trước cửa phòng, vặn nắm đấm cửa. Đầu ngón tay y có lớp keo nên khó xoay tay nắm. Y làm vậy để tránh lưu lại dấu vân tay. Đeo găng tay thì Yasuko sẽ ngờ vực mất.

Đúng như lời Yasuko, cửa không khóa. Bên trong, Yasuko ngồi sát tường, nhìn Takuya đầy cảnh giác.

“Chà!” Takuya nói. “Lâu lắm mới qua đây. Lần thứ hai thì phải.”

“Lần thứ ba ấy.”

“Vậy à.”

“Anh ngồi xuống đi.”

Yasuko hất cằm ra hiệu cho y ngồi xuống sofa đối diện mình, bên kia cái bàn thấp. Takuya khóa cửa, tháo giày rồi ngả người xuống cái sofa ấy.

“Tôi định mang quà tới, mà không nghĩ ra gì. Nên đã mua linh tinh mấy thứ Yasuko thích.”

Takuya đặt lên bàn một chai rượu vang trắng và một chiếc hộp vuông vắn. “Trước hết chúng ta cạn ly nhé. Cô lấy cho tôi hai cái ly được không?”

“Cạn ly vì cái gì cơ?” Yasuko cất tiếng lạnh lẽo. “Anh vào vấn đề chính đi.”

“Trước đó tôi muốn thư giãn một chút.”

Tủ ly ở ngay bên cạnh. Takuya tự lấy ra hai chiếc ly, mở chai rượu bằng đồ khui rồi rót chất lỏng vàng nhạt óng ánh vào hai cốc.

“Cạn ly nào.”

Takuya cầm ly lên. Tuy nhiên Yasuko không hề chạm lấy cái ly, chỉ nhìn Takuya với ánh mắt như muốn dò xét ý đồ thực sự của y.

“Sao vậy?” Takuya hỏi.

“Em bỏ rượu rồi.” Ả trả lời với vẻ mặt vô cảm. “Không tốt cho đứa bé trong bụng.”

“Một chút có sao đâu.”

Nhưng Yasuko vẫn lắc đầu.

“Em đang đợi anh nói chuyện đây.”

Takuya cũng không uống, đặt ly rượu xuống bàn.

“Tôi hỏi thêm một lần nữa. Cô không định bỏ đứa bé à?”

“Không.”

“Cha của nó có khi không còn trên đời nữa. Hashimoto và Nishina...”

Takuya vừa nói vừa quan sát phản ứng của Yasuko.

Trong chốc lát, ả đưa mắt nhìn xuống.

“Anh biết rồi à?”

“Ừ. Nếu nó là con của một trong hai người đó thì cô tính sao?”

Yasuko nhún vai, cười khẩy.

“Chuyện đó anh không cần quan tâm. Chỉ cần quan tâm nếu nó là con của anh thôi.”

Thật không hiểu được. Takuya bắt đầu bực bội. Y không sao hiểu được ý định thật sự của ả.

“Nếu cảnh sát biết hai người kia đều dan díu với Yasuko, không rõ sẽ thế nào nhỉ?”

“Anh định báo cảnh sát ấy à? Nếu anh làm vậy...” Ánh mắt Yasuko lóe lên.

“Tôi hiểu mà. Nếu tôi làm vậy, cô sẽ khai tôi ra chứ gì. Vậy nên tôi mới lo lắng. Cô không giữ thứ gì làm bọn tôi bại lộ đấy chứ? Chẳng hạn viết tên trong sổ tay gì đó.”

“Anh yên tâm. Mỗi khi liên lạc em đều dùng điện thoại công ty mà.”

“Nếu vậy thì được.” Thực lòng, Takuya thấy nhẹ nhõm hẳn. “Nói thật, lúc nghe tin hai người kia bị sát hại, tôi đã nghi ngờ Yasuko ra tay.”

“Anh đừng đùa chứ!” Yasuko quả quyết. “Sao em lại phải giết hai người đó? Ngược lại, họ muốn giết em cũng nên.”

Sự thực là thế đấy. Takuya cố kiềm lòng để không nói vậy.

“Nhưng cô xin nghỉ vào ngày Nishina Naoki bị giết mà? Cô định bảo chỉ là ngẫu nhiên thôi ư?”

Yasuko tỏ vẻ ngạc nhiên, lúng túng đưa mắt nhìn quanh. Thế rồi cô ả nhìn lại Takuya.

“Hôm đó anh Nishina gọi em đến Osaka.”

“Trưởng phòng Nishina gọi cô? Có chuyện gì vậy?”

Takuya giả vờ ngạc nhiên. Y biết rõ hơn ai hết lý do Naoki gọi ả tới Osaka.

“Em không rõ. Anh ta bảo có chuyện quan trọng muốn nói nên gọi em tới. Nói là việc liên quan tới đứa bé. Nên em xin nghỉ rồi đi Osaka.”

“Chỗ nào ở Osaka?”

“Tại quán cà phê Biidoro dưới tầng hầm ga Shin- Osaka. Anh ấy bảo em đợi đến 5 giờ.”

Chắc hẳn sau khi gặp mặt, Naoki định đưa ả lên xe, tới địa điểm sát hại. Nhưng hẹn 5 giờ thì hơi sớm. Không rõ Naoki định làm gì.

“Nhưng mà...” Yasuko nói. “Anh ta không tới. Em đã đợi tận hai tiếng.”

“Hừm...”

Takuya nhìn mặt Yasuko chằm chằm. Không rõ ả đang nói dối hay nói thật. Đối với ả ta, diễn kịch thế này là chuyện dễ như ăn cơm.

“Đến hôm sau, em nghe tin anh ta bị sát hại. Em ngạc nhiên tới mức tim như ngừng đập ấy.”

“Cô không có manh mối nào sao?”

“Không. Sau đó tới lượt anh Hashimoto. Em hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

“Nhưng có điểm chung giữa hai vụ án. Nếu theo trình tự thì tiếp theo sẽ là tôi. Vì lo lắng nên tôi mới tới đây. Cô thực sự không phải hung thủ đấy chứ?”

“Thì đã bảo em không có động cơ rồi mà.”

Yasuko dang rộng hai cánh tay. Takuya chăm chú nhìn ả. Ả cũng im lặng nhìn lại.

“Thôi. Được rồi.” Takuya nói. “Dù sao tôi cũng phải bàn bạc với cô để tìm ra hung thủ thực sự... Mà uống chút rượu trước nhé!”

“Em đã bảo không cần rồi mà.”

“Cô nghĩ tôi bỏ độc vào rượu à?”

Khi Takuya nói vậy, Yasuko liền tròn mắt, sau đó như nghĩ ra điều gì bèn gật gù hai ba lần.

“Phải rồi, cũng có khả năng anh sẽ giết em mà. Dù em không nghĩ ra lý do anh phải giết Nishina hoặc Hashimoto.”

“Cô không tin tôi nhỉ. Vậy thế này thì sao?”

Takuya mở cái hộp mang theo cùng chai rượu. Trên hộp in nhãn hiệu bánh Nhật truyền thống nổi tiếng. Yasuko đặc biệt thích bánh của tiệm này, nhất là loại bánh bằng thạch bên trong có quả mơ.

“Rượu vang với bánh Nhật không hợp nhau lắm. Anh mua hẳn loại này cho em ư? Đáng ngờ thật.”

Yasuko nhìn y với ánh mắt thăm dò.

“Cô vẫn nghi ngờ sao? Thế cô chọn một cái đi. Tôi sẽ ăn trước.” Takuya nói.

Yasuko liền chọn một trong số tám cái bánh xếp trong hộp, rồi đưa cho y. Takuya mở giấy gói, không chần chừ cắn một miếng. Rồi y nhìn Yasuko, nói: “Ít ra cô cũng lấy cho tôi một cốc trà chứ.”

Yasuko lườm y rồi đứng dậy đi vào bếp. Takuya thấy ả chuẩn bị một ấm trà và nước nóng. Y lên tiếng từ phía sau: “Nghỉ việc rồi cô định làm gì?”

“Cũng không làm gì đặc biệt. Chỉ chuẩn bị sinh bé thôi. Thật không phải với anh.”

“Tôi không hiểu lắm. Cô định sẽ đòi một khoản trợ cấp lớn nếu tôi chiếm được gia sản nhà Nishina. Nhưng như vậy cả đời cô cũng không thể kết hôn. Cô chấp nhận sao?”

“Em không hứng thú gì với chuyện kết hôn lắm đâu.”

Yasuko cho trà vào ấm nước nóng rồi quay lại. Hơi nước phảng phất bay trong không trung.

“Hừm... Cô ăn bánh đi.”

“Giờ em không muốn ăn.” Yasuko trả lời.

“Hình như cô vẫn chưa tin tôi?” Takuya cười gượng gạo. “Thôi không sao. Vậy tại sao cô không muốn kết hôn?”

“Ước mơ của em là sống cuộc đời vui chơi an nhàn. Đứa bé trong bụng cũng chỉ như gà đẻ trứng vàng. Em chờ cơ hội này lâu lắm rồi.”

“Như ký sinh trùng ấy à?”

Lời y làm Yasuko nở nụ cười lạnh tanh.

“Anh cũng là ký sinh trùng còn gì. Đừng tỏ vẻ ta đây chứ.”

Takuya không phản biện, tay cầm cốc trà đã gần hết hơi nóng. Y đưa cốc lên miệng, chợt dừng lại.

“Sao thế?” Yasuko hỏi.

“Nghĩ lại thì tôi cũng không hoàn toàn tin Yasuko đâu.”

Yasuko liền lắc đầu.

“Anh làm em buồn cười quá. Làm sao có chuyện em muốn giết anh được.”

“Ai biết.”

Takuya đẩy cốc trà về phía Yasuko. Ả ta cười nhạt rồi cầm lấy cốc.

“Em muốn anh thành công. Anh cũng biết em thực lòng mà. Anh vào được nhà Nishina thì em cũng đổi đời. Như bước ra nơi đầy ánh nắng vậy.”

Nói xong, Yasuko uống cốc trà mình vừa pha. Thấy vậy, Takuya liền cầm lấy ly rượu.

“Vậy uống mừng mặt trời nào!”

“Ừ, mừng...”

Yasuko vừa đặt cốc xuống thì đột nhiên mở to mắt, đưa tay lên như muốn bịt lấy miệng. Ả ngã xuống ghế sofa, bắt đầu rên rỉ.

Takuya vừa uống rượu vừa ngắm Yasuko vật lộn. Thật ngạc nhiên, y không hề thấy đáng sợ. Mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch.

Hai ba phút sau, Yasuko thôi cử động. Khi đã chắc chắn, Takuya liền đứng dậy, tay vẫn cầm ly rượu vang. Y đưa chân đẩy người Yasuko. Không có phản ứng gì.

“Tôi giống ký sinh trùng chỗ nào? Đừng có đánh đồng tôi với cô.” Takuya đá vào đầu Yasuko. “Cái gì mà đầy ánh nắng chứ. Người như cô không có nắng chiếu vào đâu. Đừng mơ tưởng!”

Takuya đã quyết định hạ độc Yasuko lúc ả đi vắng, nhưng đau đầu không biết bỏ kali xyanua vào đâu. Y hầu như chỉ suy nghĩ về chuyện đó.

Y đã nghĩ đến hộp sữa, mấy lọ gia vị như muối hay xì dầu và cả bàn chải đánh răng, nhưng nhận ra tất cả đều có xác suất thất bại khá cao. Sữa thì không rõ khi nào ả sẽ uống. Gia vị có thể giảm tác dụng tùy món ăn. Dùng bàn chải thì không rõ lượng độc đi vào cơ thể là bao nhiêu.

Ngoài ra, đó phải là thứ Yasuko sẽ bỏ vào miệng trước mặt Takuya. Nếu ả trúng độc chết trong lúc y không hay biết thì nguy hiểm lắm. Lúc đó mà có ai bước vào, mọi chuyện sẽ thành công cốc.

Cũng có cách cho độc vào đồ uống mang đến tặng. Hay là bảo ả pha cà phê rồi lén cho độc vào.

Tuy nhiên, kế hoạch này chỉ thành công nếu Yasuko không hề đề phòng. Ngoài ra, cũng khó tìm thời điểm ả không để ý để cho độc vào.

Nhưng người đang phòng bị cũng có khi bất cẩn uống gì đó. Trà hay cà phê do chính tay mình pha chẳng hạn.

Nghĩ tới đó, Takuya liền nhận ra nơi thích hợp để gài bẫy.

Đó là phía trong miệng vòi ấm trà. Y sẽ gắn tinh thể kali xyanua vào đó. Nhìn ngoài thì không nhận ra được. Khi cho lá trà và nước nóng vào ấm, kali xyanua sẽ lặng lẽ tan ra. Rót ra cốc thì được một cốc trà độc vừa đủ đậm đà.

Mình sẽ thành công. Takuya chắc như đinh đóng cột. Và thực tế đúng là vậy.

Khi chắc chắn Yasuko đã chết, Takuya bóc lớp keo trên đầu ngón tay ra. Y rửa sạch ấm nước, cốc trà và cả ly rượu. Y lau chùi sạch sẽ rồi đặt chúng lên giá, cẩn thận không để lại dấu vân tay. Cảnh sát có nằm mơ cũng không nghĩ những thứ này liên quan tới vụ án.

Phần việc còn lại phải dùng bao tay. Takuya dọn dẹp những thứ mang tới, đặt một chiếc ly thủy tinh trước mặt Yasuko rồi rót ít nước vào.

Cần sắp đặt tình huống ả tự làm đẹp trước lúc tự sát.

Takuya đi tới bàn trang điểm, tìm thứ gì phù hợp để trang trí cái xác. Y lập tức thấy ngay cái cài áo hình bông hoa màu vàng trên bàn. Tám cánh hoa được làm bằng vàng, ở giữa gắn kim cương.

Yasuko có đồ trang sức đắt tiền nhỉ.

Takuya cân nhắc có nên gắn nó lên cái xác không. Nhưng cuối cùng y quyết định không làm vậy. Có khả năng Yasuko đã đeo vật này khi đi xem kịch tối nay. Nếu vị trí thay đổi, cô bạn đồng nghiệp của ả sẽ nhận ra ngay.

Mình không nên quá cứng nhắc. Nghĩ vậy, Takuya rời khỏi bàn trang điểm.

Takuya bước ra hành lang, xỏ giày rồi kiểm tra lần cuối. Gật gù tự nhủ mọi thứ đều hoàn hảo, y quan sát bên ngoài qua cửa sổ. Bây giờ là giữa khuya, nhưng nếu bị ai nhìn thấy thì rất phiền phức.

Khi đã chắc chắn không có ai bên ngoài, Takuya mở cửa. Không cần tắt đèn trong phòng. Chẳng mấy ai tự tử trong bóng tối.

Takuya bước ra ngoài, khóa cửa lại. Cánh cửa đóng lại trơn tru. Đó là chiếc chìa khóa y làm hôm qua tại xưởng thử nghiệm. Trưa hôm qua, Takuya đã lén tới bàn làm việc của Yasuko, dùng đất sét lấy khuôn chìa khóa nhà trong ngăn kéo. Với chiếc chìa giả, y lẻn vào phòng Yasuko lúc ả đi xem nhạc kịch để gài chất độc kali xyanua.

Takuya rời chung cư, về xe của mình. Y không quên thứ gì. Cho đến lúc này, y chưa từng sai sót vào những thời điểm quan trọng.

Y khởi động xe, đạp ga. Lúc phóng qua trước tòa nhà, Takuya bất chợt cười thành tiếng.

5

Thi thể của Amamiya Yasuko được phát hiện vào thứ Hai ngày 23, sau kỳ nghỉ cuối tuần. Yasuko nghỉ làm không xin phép nên một đồng nghiệp nữ lo lắng, đến thăm căn hộ ở Choufu và phát hiện ra sự việc. Cái xác sớm được tìm ra cũng bởi trước đó có chuyện tương tự của Hashimoto Atsushi.

Yasuko ngã gục trên sàn phòng ăn. Trên bàn chỉ có một cốc thủy tinh chứa nước đến một phần tư. Phòng ốc gọn gàng ngăn nắp, không có dấu hiệu tranh chấp.

Nhân viên giám định nhìn qua đã biết Yasuko chết do ngộ độc xyanua. Quanh miệng tử thi có chất nhầy mùi hạnh nhân, đây là một điểm đặc trưng của cái chết do xyanua.

“Có lẽ cô ta là hung thủ.” Người đầu tiên lên tiếng là Taniguchi. Đã đến vụ án thứ ba, ông cũng sớm đưa ra kết luận.

Ý ông là Yasuko đã sát hại Nishina Naoki và Hashimoto Atsushi.

“Amamiya Yasuko làm việc tại văn phòng của Nishina Toshiki. Ngày Naoki bị giết, cô ta đã xin nghỉ...”

Sayama nói, nhớ lại mấy hôm trước từng bàn chuyện này với Taniguchi. Cùng lúc đó, anh cảm thấy đáng tiếc. Amamiya Yasuko nằm trong nhóm đối tượng tình nghi. Nhưng họ không có cơ sở để theo dõi cô ta.

“Cô ta muốn sát hại hai người đàn ông kia, đạt được mục đích thì liền tự sát? Không rõ động cơ giết người, nhưng cũng không hoàn toàn vô lý.”

“Tôi không đồng ý.” Sayama nói. “Nếu từ đầu hung thủ đã định tự sát thì không cần mất công dàn dựng thủ thuật giết người như vậy. Thủ đoạn trong cả hai vụ án sát hại Naoki và Hashimoto đều cho thấy hung thủ muốn che giấu bản thân.”

“Cũng có khả năng hung thủ thay đổi tâm trạng. Hoặc tự sát do bị kích động. Có khi cô ta sợ hãi vì cảnh sát điều tra nên lựa chọn cái chết.”

Nhưng Sayama vẫn lắc đầu.

“Tên sát nhân này rất bình tĩnh. Không thể tự sát do bị kích động.”

“Không đâu, những kẻ giết người vốn tính bốc đồng mà. Thôi, cứ điều tra thì sẽ rõ.”

Taniguchi vỗ vai Sayama rồi ra chỉ thị cho những viên cảnh sát khác.

Sayama bước tới căn phòng Yasuko dùng làm phòng ngủ. Trong phòng có giường và một bàn trang điểm có gắn gương phản chiếu cả người. Trên bàn là một cái cài áo bằng vàng. Nơi đầu giường có một hộp đựng trang sức.

Anh kiểm tra bên trong hộp, không thấy có nhiều đồ trang sức lắm. Nhưng có vài món gắn đá quý hàng thật, có vẻ là sản phẩm của các nhãn hiệu nổi tiếng. Sayama cảm thấy băn khoăn. Mấy cô nàng công sở bây giờ lương cao đến mức có thể thản nhiên mua những thứ đắt tiền thế này sao?

Khi mở tủ quần áo, Sayama lại có ấn tượng tương tự. Anh hầu như không biết gì về những nhãn thời trang phụ nữ, nhưng cũng cảm thấy toàn là thứ xa xỉ.

“Cô ta sống khá xa hoa nhỉ?”

Một viên cảnh sát trẻ tuổi đến bên Sayama, buông lời nhận xét khi nhòm vào tủ quần áo.

“Giá thuê căn hộ này vốn không rẻ chút nào. Đồ đạc xung quanh cô ta cũng tốn nhiều tiền.”

“Ừ. Có cảm giác cô ta hơi phung phí. Không phải tôi ghen tị gì, nhưng với lương của chúng ta thì không thể sống thế này được.”

“Mấy cô gái trẻ ngày nay có tiền nhỉ.”

Cậu cảnh sát trẻ tuổi không giấu được vẻ ghen tị.

Sau đó Sayama mở ngăn kéo trên cùng của bàn trang điểm. Căn nhà này không có cái tủ nào khác, không biết những thứ giá trị ngoài đá quý được giấu ở đâu. Sayama nghi ngờ chúng được giấu trong ngăn bàn trang điểm nên mới thử kéo ra xem sao.

Trực giác của anh hoàn toàn chính xác. Trong ngăn kéo có sổ ngân hàng và thẻ bảo hiểm y tế. Còn có cả con dấu16. Dường như Yasuko không nghĩ đến trường hợp bị trộm vào nhà.

Sayama mở sổ ngân hàng ra xem. Ngoài lý do để điều tra, anh còn thực lòng tò mò một cô gái trẻ giàu có cỡ nào.

Tuy nhiên hàng số trên sổ làm anh thất vọng.

Số dư tài khoản: 42.137 yên17.

Cái gì thế này?

Sayama sửng sốt. Dù là trước ngày lĩnh lương, con số này cũng quá ít. Theo anh biết, một sinh viên mới ra trường có người tiết kiệm được hơn một triệu yên18 .

Nhưng Sayama lập tức nhận ra con số này cũng hợp lý. Xem ra Yasuko sống rất xa hoa. Nên đương nhiên trong tài khoản không còn bao nhiêu tiền. Ngược lại, nếu có nhiều tiền mới đáng ngờ.

Anh bất giác thở phào, cười khổ sở. Mình sao lại ganh đua với một cô gái mới ngoài đôi mươi chứ.

Nhưng Sayama không cười được lâu. Vì trong ngăn kéo có thứ khiến anh chú ý hơn.

Đó là sổ khám bệnh. Phòng khám phụ sản Nagayama. Ngày khám bệnh là ngày 20 tháng 10. Nghĩa là hơn một tháng trước.

“Sếp à.”

Sayama cất tiếng gọi Taniguchi.

Phòng khám phụ sản Nagayama cách căn hộ của Amamiya Yasuko mười phút đi xe. Vừa vặn tối đó bác sĩ khám cho Yasuko có ca trực, nên Sayama cùng Shindo tới điều tra.

Đó là một vị bác sĩ tuổi trung niên, tóc bạc trắng nổi bật. Biết tin Yasuko chết, ông ta tròn mắt sửng sốt.

“Cô ta hơi khác người một chút nhưng rất xinh đẹp. Vậy là cô ta chết rồi sao? Thời đại bây giờ thật không biết sinh mạng con người dài ngắn thế nào.”

“Cô ta khác người thế nào?” Sayama hỏi.

“Tôi có ấn tượng như vậy lúc cô ta tới khám lần đầu. Cô ta nghĩ mình có thai nên muốn chẩn đoán. Phụ nữ trẻ ngày nay khá thoải mái, nhưng cô ta trông đặc biệt vô tư.”

“Vậy có đúng là cô ta mang thai không?”

“Được hai tháng.” Vị bác sĩ trả lời. “Lúc tôi chúc mừng, phản ứng của cô ta cũng khác thường. Vừa vui mừng, mà cũng vừa lãnh đạm. Cô ta nói mình vẫn đang độc thân, nhưng lại không có vẻ bị sốc.”

Sayama nghĩ bụng, vị bác sĩ này có khả năng phân tích hợp lý.

“Cô ta không định phá thai sao?” Shindo hỏi.

“Không.” Vị bác sĩ quả quyết. “Tôi cũng nghĩ cô ta sẽ yêu cầu bỏ đứa bé, nhưng cô ta quyết định sinh nó ra. Nghe vậy, tôi thấy rất yên lòng.”

Yasuko dự định sinh con.

Sayama băn khoăn không biết cha đứa bé là ai, bèn hỏi.

“Cô ta không nói gì về cha đứa bé sao?”

Vị bác sĩ tỏ vẻ bối rối.

“Thực ra về chuyện đó... cô Amamiya hỏi tôi một câu hơi lạ.”

“Câu hỏi lạ ư?”

“Vâng. Cô ta hỏi bao giờ thì biết nhóm máu của đứa bé.”

“Ồ” Sayama và Shindo quay sang nhìn nhau. “Đúng là câu hỏi khác người thật.”

“Nên tôi nghĩ có khi cô Amamiya không biết chính xác cha đứa bé là ai. Vì vậy cô ta phải tìm ra qua nhóm máu.”

“Ra vậy. Thế bác sĩ trả lời thế nào?”

“Tôi trả lời rằng nhóm máu được quyết định ngay sau khi thụ tinh. Nếu muốn biết chính xác thì thời điểm thích hợp nhất là sau khi sinh. Cũng có thể xét nghiệm nhóm máu vào đầu thai kỳ hay giữa thai kỳ, nhưng khá nguy hiểm.”

“Sau đó cô Amamiya có chấp thuận không?” Sayama hỏi.

“Cô ta nghĩ ngợi một hồi rồi chấp thuận. Cũng không thay đổi ý định sinh đứa bé. Sau đó tôi khám bệnh theo lịch trình mà không hỏi thêm gì.”

Vị bác sĩ tỏ vẻ hối tiếc.

Về sở cảnh sát, Sayama báo cáo cho Taniguchi. Ông nhìn lên trần nhà, lẩm nhẩm như đang sắp xếp lại thông tin trong đầu.

“Amamiya Yasuko có bầu. Cô ta không rõ cha đứa bé là ai. Nói cách khác, cô ta dan díu với nhiều người đàn ông cùng lúc. Dù không biết cha đứa bé là ai, Yasuko dự định sinh con. Cô ta định nuôi con một mình sao?”

“Không hợp lý lắm.” Sayama nói. “Nhìn qua căn hộ, có thể thấy Yasuko đã quen sống xa hoa. Không phải kiểu người chịu khổ nuôi con.”

“Khi liên quan tới con cái, có khi phụ nữ sẽ thành người khác đó.”

Shindo nói chen vào: “Có nhiều phụ nữ không thích kết hôn nhưng lại muốn có con. Mấy cô ấy chơi bời nhiều nên chán đàn ông, nhưng con cái thì vẫn muốn.”

Shindo nói với vẻ tự tin. Sayama không rõ lắm về phụ nữ ngày nay nên chỉ biết im lặng.

“Dù sao phải tìm ra gã đàn ông đó đã.” Taniguchi kết luận. “Dù không biết gã còn sống hay không.”

Ông ta muốn nói tới Nishina Naoki và Hashimoto Atsushi. Sayama và Shindo đều gật đầu đồng ý.

6

Takuya cảm thấy thỏa mãn với phản ứng của đám nhân viên về cái chết của Yasuko. Báo buổi sáng không viết cụ thể, nhưng câu chuyện của cô nhân viên phát hiện ra cái xác đã được đồn đại khắp nơi. Phần lớn mọi người nghĩ rằng ả tự sát. Người bạn đồng nghiệp đầu tiên Takuya gặp vào sáng nay cũng nói vậy.

“Cậu nghe gì chưa? Cô Amamiya Yasuko thuộc phòng giám đốc mới tự tử bằng kali xyanua đó.” Anh ta bắt chuyện, rồi tiếp tục nói. “Có người đồn rằng cô ta đã giết trưởng phòng Nishina và cả cậu Hashimoto phòng số 1. Không rõ sự tình thế nào, nhưng phụ nữ thật đáng sợ.”

Quả đúng như vậy. Takuya tán đồng với vẻ mặt nghiêm túc.

Buổi chiều y tới công xưởng ở Saitama. Ở đó mọi người cũng đang bàn tán xôn xao.

“Tôi biết rất rõ cậu Hashimoto. Không phải loại người gây thù chuốc oán với ai đâu. Đúng là cậu ấy có quan hệ mờ ám với cái cô vừa chết sao?”

Nagase, người phụ trách kỹ thuật sản xuất ở công trường nhiệt tình bàn luận như muốn tìm kiếm thông tin thú vị về vụ án từ Takuya.

“Tôi không biết gì cả.”

Takuya chỉ đáp lại như vậy.

Nhân viên kỹ thuật sản xuất đưa Takuya tới công xưởng số 2. Nghe nói có rôbốt hoạt động không tốt.

“Đến lúc này nó vẫn hoạt động nhanh nhẹn không mắc sai lầm nào, khi cầm nắm sản phẩm cũng ít gây tổn hại. Nhưng anh nhìn xem, khi có sản phẩm lỗi đi qua băng chuyền, nó vẫn lắp ráp như bình thường. Liệu có khắc phục được điểm này không?”

Cầm sản phẩm lỗi trên tay, Nagase nói.

“Đâu có vấn đề gì? Sau đó loại bỏ sản phẩm lỗi ở công đoạn kiểm tra chất lượng là được.”

“Dù vậy, nếu phát hiện ở giai đoạn sớm hơn thì sẽ không lãng phí linh kiện.”

“Thay vào đó, tốt hơn hết là nên kiểm soát để không có hàng lỗi bị đưa vào. Công đoạn trước đó là do người làm?”

“Ừ.” Nagase thấp giọng. “Công việc khá tỉ mỉ nên không tự động hóa hoàn toàn được.”

“Nếu vẫn nhờ sức người thì không thể tránh hàng lỗi. Đổ lỗi cho rôbốt thì tôi thấy không hay lắm.”

“Tôi không có ý đó.”

“Chuyện rôbốt hoạt động không tốt chỉ có vậy?”

Takuya cao giọng, bực tức vì bị gọi tới Saitama do việc cỏn con này.

“Không, thực ra có một con rôbốt khác bị lỗi.”

Nagase dẫn Takuya tới nơi khác. Đó là vị trí của rôbốt thực hiện công đoạn hàn.

“Rõ ràng đã dừng rồi mà tự nhiên nó hoạt động trở lại. Vì thế chúng tôi rút phích điện như anh thấy.”

“Hừm.”

Takuya nhìn con rôbốt. Đó là loại có thể cải tiến thêm về quỹ đạo khi quay cánh tay.

“Để tôi kiểm tra thử xem. Tôi không nghĩ là do ảnh hưởng tiếng ồn.”

“Nhờ anh xem thử. Năm ngoái có tai nạn xảy ra, mọi người đều sợ làm việc gần nó.”

Khi Nagase nói vậy, Takuya liền nhìn ông ta chằm chằm.

“Tai nạn đó được xác nhận là do lỗi của người tác nghiệp. Ông không giải thích rõ ràng để tránh hiểu lầm kỳ quái thì khó cho bọn tôi lắm.”

“Tôi có nói vậy, nhưng công nhân khó bỏ định kiến lắm.”

“Định kiến... Đúng là như vậy.”

Vừa nói Takuya vừa bật công tắc điều khiển.

“À mà...” Nagase lại đổi giọng điệu. “Hôm qua có người ở trụ sở chính gọi điện, hỏi chúng tôi về anh Suenaga.”

“Về tôi sao?” Takuya dừng tay, ngoảnh lại. “Họ hỏi gì thế?”

“Lạ lắm. Người đó muốn biết tên của những con rôbốt mà anh Suenaga có liên quan cho đến bây giờ... Chuyện đó hỏi anh trực tiếp thì nhanh hơn chứ.”

Takuya nhíu mày.

“Câu hỏi lạ thật. Mà điện thoại từ ai vậy?”

“Người đó nói mình đang chỉnh lý thông tin kỹ thuật. Là giọng nhân viên nữ.”

“Ồ...”

Không rõ kẻ nào đang điều tra mình. Takuya chợt cảm thấy rất không thoải mái.

7

Hôm sau ngày phát hiện cái chết của Amamiya Yasuko, sở cảnh sát Choufu thông báo với đội điều tra ở sở Komae rằng cha Yasuko đã tới Tokyo. Quê Yasuko ở Fukuoka nên tối qua ông không tới ngay được. Nghe nói ông đã đáp chuyến bay sớm nhất vào buổi sáng.

Theo lệnh Taniguchi, Shindo tới hỏi han ông ta.

Sayama lại đến công ty Công nghiệp nặng MM. Vừa ghi tên vào danh bạ khách viếng thăm tại cửa chính, anh uể oải thầm nghĩ không rõ đã tới đây bao nhiêu lần rồi. Anh đã quá quen với sảnh tiếp khách.

Hôm nay, đầu tiên Sayama hẹn gặp trưởng nhóm Nakano Akiyo, quản lý toàn bộ nữ nhân viên bộ phận nghiên cứu phát triển. Đó là một phụ nữ trung niên, nhìn khá có học thức. Khuôn mặt có nét mảnh mai, hợp với cặp kính gọng kim loại. Theo lời bà ta, về mặt chính thức, những nhân viên như Yasuko thuộc phòng nhân sự, nhưng được điều đi các bộ phận khác. Do vậy Nakano cũng là trưởng nhóm nhân sự.

“Cô ta làm việc cẩn thận. Và cũng chịu khó nghe theo chỉ thị của chúng tôi.”

Có vẻ đã biết thông tin về cái chết của Yasuko, Nakano Akiyo bắt đầu câu chuyện với giọng điệu tương đối bình thản.

“Vậy cô Yasuko là nhân viên cấp dưới mẫn cán?”

“Vâng. Nhưng mà...” Nakano Akiyo hơi ngập ngừng. “Mấy thanh niên ngày nay ấy, nhiều khi tôi không hiểu họ đang nghĩ gì. Tôi không có ý nói rằng họ không đàng hoàng, hay hành động khó hiểu trong công việc. Mà tôi thấy khó làm thân với họ bên ngoài công việc. Thường ngày họ làm gì, sinh hoạt ra sao, tôi hoàn toàn không biết. Có thể nói họ không cởi mở lắm.”

“Tức là họ phân định rạch ròi giữa công việc và đời tư?” Sayama nói.

Chuyện này cũng bình thường, vốn là đặc điểm của thanh niên thời nay.

“Vâng. Cho nên tôi...” Nakano Akiyo nói tới đây chợt dừng lại, rồi đưa tay chỉnh gọng kính kim loại. “Nói thật là không thích cô ta lắm.”

Sayama gật gù, thầm nghĩ đây là một lời nhận xét trung thực.

Anh giả vờ coi cái chết của Yasuko là tự sát, dò hỏi xem Nakano có biết gì không. Trưởng nhóm trả lời không biết gì cả. Ít nhất Yasuko không gặp vấn đề gì trong công việc.

“À, nhưng mà...” Như sực nhớ ra điều gì, Nakano nói tiếp. “Cô ta bảo sắp xin thôi việc. Nhưng vẫn chưa nộp đơn.”

“Thôi việc à? Vì sao?”

“Thấy bảo là về quê học nữ công gia chánh trước khi lấy chồng. Nhưng tôi không rõ cụ thể.”

Sayama nghĩ đây chắc chỉ là lời nói dối cho qua. Nhưng từ lời khai này, anh biết rằng Nakano Akiyo và đồng nghiệp không hay chuyện Yasuko đang mang thai.

Từ quản lý cấp trên chỉ có thể nghe ngóng được đến vậy. Sayama bèn xin phép được gặp nhân viên nào đó thân thiết với Yasuko. Nakano Akiyo giới thiệu Asano Motoko, một nữ nhân viên vào công ty cùng đợt với Yasuko.

Nhưng Sayama cũng không thu được thông tin gì hữu ích từ Motoko.

“Tôi không thể tin rằng Yasuko đã chết. Nếu có việc phiền lòng, đáng lẽ nên chia sẻ với tôi chứ.”

Motoko vừa chấm nhẹ khăn mùi soa lên má vừa nói.

Sayama thử dò hỏi về quan hệ nam nữ của Yasuko.

“Yasuko rất xinh đẹp nên nhiều anh chàng lân la làm quen. Nhưng tôi chưa nghe cô ấy thực sự hẹn hò với ai. Bọn tôi hay được mấy nam nhân viên rủ đi chơi tennis hoặc trượt tuyết, nhưng Yasuko hình như lại ghét mấy trò đó. Có rủ cũng không đi.”

“Có khi cô ấy có bạn trai ngoài công ty chăng.” Sayama nhận xét.

“Tôi không nghĩ có chuyện đó đâu. Chưa từng nghe thế bao giờ.” Motoko phủ định kiên quyết.

Không có đàn ông thì dính bầu thế nào được. Yasuko không thể chịu sinh con cho người qua đường. Tóm lại Asano Motoko cũng không hiểu gì về Amamiya Yasuko.

Sau đó, Sayama định hẹn gặp Nishina Toshiki. Bỏ qua Hashimoto, điểm chung giữa Nishina Naoki và Amamiya Yasuko chỉ có Toshiki.

Nhưng khi nhấc ống nghe điện thoại nội bộ lên, anh lại quyết định tạm dừng hôm nay. Trước khi gặp Nishina Toshiki, phải thu thập thêm một ít thông tin đã.

Thay vào đó, Sayama ra bốt điện thoại công cộng gọi về trụ sở, lại được Taniguchi ra lệnh đi tới Shinjuku ngay bây giờ. Tại đó anh sẽ gặp viên cảnh sát đã hẹn thẩm vấn cô bạn cùng trường đại học nữ sinh với Yasuko.

“Cha của Yasuko cho biết tên cô gái này. Có vẻ cô ta và Yasuko thường đi du lịch cùng nhau. Thông tin liên lạc của cô ta được tìm thấy trong sổ địa chỉ của Yasuko.”

Nh?