Chương 5 Cái bẫy của kẻ sát nhân
Takuya trông thấy Nakamori Yumie tại một địa điểm lạ lùng. Lúc ấy mới sang tháng 12. Không khí trở nên lạnh hơn, máy sưởi trong các tòa nhà cũng được bật mạnh hơn để giữ ấm.
Địa điểm lạ lùng ấy là nhà kho phía sau khu thực nghiệm mà Takuya hay lui tới. Tại đó chỉ có máy móc đã quá thời hạn sử dụng, hoặc mẫu sản phẩm chưa hoàn thành của mấy dự án bị trì hoãn. Nói cách khác, đây là đống đồ phế thải chờ được đưa đi xử lý.
Takuya đến đó để tìm lại một bộ nguồn trước đó định bỏ đi. Y tưởng sẽ không dùng đến bộ nguồn kiểu cũ ấy nữa, nhưng lại có một thực nghiệm cần đến nó.
Đèn trong kho bật sáng. Bên trong hẳn là có người. Takuya không để ý, chỉ đi thẳng vào trong.
Người ở trong đó chính là Yumie. Takuya cố nén tiếng kêu ngạc nhiên.
Yumie đứng nơi sâu nhất trong phòng. Từ vị trí của mình, Takuya có thể thấy nửa gương mặt bên phải của cô. Mắt Yumie nhìn thẳng vào khối sắt sừng sững chính diện.
Đó là...
Takuya biết khối sắt ấy là gì. Chính là robot Naomi, chuyên thực hiện công đoạn lắp ghép. Kể từ tai nạn năm ngoái, Naomi được đưa khỏi công xưởng, ngủ yên trong nhà kho này.
Yumie nhìn chằm chằm vào Naomi. Cô chỉ đứng yên mà không cử động.
Takuya tiến một bước về phía trước. Có tiếng kim loại va vào nhau leng keng. Có vẻ y đã đá phải một phụ tùng nào đó.
Yumie sửng sốt quay lại, vẻ mặt ngạc nhiên. Cô như đang nín thở. Lúc Yumie định nhanh chân rời đi thì Takuya lên tiếng: “Chờ đã.”
Yumie liền dừng bước, phản ứng như có dòng điện chạy khắp người.
Takuya lại gần Yumie. Cô cúi gằm mặt.
“Tôi có việc muốn hỏi cô.” Takuya nói. “Cô điều tra tôi khắp chốn phải không? Cô định làm gì?”
Yumie lén nhìn lên Takuya, nhưng lại lập tức cúi gằm. Cô nói lí nhí: “Tôi không biết gì cả.”
“Cô đừng giả vờ.”
Giọng điệu sắc nhọn của Takuya khiến Yumie lại giật bắn người. Nhìn hàng mi đang cúi xuống của cô, y tiếp tục.
“Tôi biết cô đã hỏi những câu kỳ dị với người ở xưởng Saitama. Rồi đọc báo cáo của tôi trong phòng tài liệu nữa. Cô giải thích thế nào đây?”
Nhưng Yumie run rẩy đôi môi và nói: “Tôi đang vội lắm.”
Yumie định lách qua người Takuya để chạy trốn. Y nhanh chóng túm lấy cánh tay cô. Tay Yumie nhỏ nhắn và mềm mại. Takuya không dùng quá nhiều sức, nên chỉ khiến cơ thể bé nhỏ của cô mất thăng bằng.
Cùng tiếng kêu của Yumie, có thứ gì đó rơi xuống sàn. Đó là một tập tài liệu màu be.
Yumie cố nhặt tập tài liệu lên. Takuya lập tức kéo tay cô lại.
“Anh bỏ tay tôi ra. Anh làm tôi đau.” Yumie nói.
“Để tôi đoán nội dung tập tài liệu đó. Có phải nó liên quan đến sự cố Naomi năm ngoái không?”
Yumie ngẩng lên, mở to mắt. Nhưng bị Takuya nhìn chằm chằm, cô lại ngoảnh đi nơi khác.
“Cô nói đi. Cô định điều tra cái gì? Cô biết gì à?”
Takuya kéo cả thân người Yumie, túm lấy hai vai cô rồi đẩy vào sát tường. Yumie nhăn mặt.
“Được rồi, tôi nói. Nên anh đừng làm loạn lên.”
“Cô thành thật thì tôi sẽ thả ra.”
Takuya càng siết chặt Yumie. Đôi vai mảnh khảnh của cô như có thể gãy bất kỳ lúc nào.
Yumie cắn lưỡi, nhìn chằm chằm Takuya.
“Tôi... Tôi đã dự định kết hôn với anh Takashima Yuuji.”
“Takashima?”
Takuya lục lọi ký ức. Y không nhớ ra cái tên nọ. Nhận ra điều đó, Yumie tỏ vẻ căm hận.
“Chắc là anh không nhớ rồi. Mấy người bọn anh đều như vậy. Anh Takashima... Yuuji ấy, là công nhân bị con rôbốt đó sát hại.”
Yumie hất cằm về phía Naomi. Takuya lục lọi ký ức. Đúng là nạn nhân tên Takashima Yuuji.
Takuya nới lỏng tay. Yumie liền chui qua tay y trốn thoát, với tay nhặt tập tài liệu đánh rơi. Tuy nhiên cô không bỏ đi ngay mà quay mặt nhìn Takuya. Đôi mắt đỏ ngầu, cô bắt đầu khóc.
Thì ra là người tình của gã công nhân đó.
“Anh Yuuji bị bọn người các anh giết hại.” Yumie run rẩy nói. “Đáng lẽ anh ấy bây giờ đang sống hạnh phúc, vậy mà...”
“Chờ chút đã. Cô nói gì tôi không hiểu. Tất nhiên tai nạn ấy rất đáng tiếc, tôi cũng đồng cảm với cô. Nhưng nguyên nhân là do anh Takashima thao tác sai lệch. Chúng tôi nào có lỗi.”
“Không đúng. Anh Yuuji không phải là người mắc sai lầm như vậy.”
“Tôi không nói dối. Kết luận đó được đưa ra sau quá trình điều tra kỹ lưỡng.” Takuya lại nhìn Yumie. “Mà sao bây giờ cô lại muốn tìm hiểu tai nạn đó? Hay cô đã điều tra từ lúc ấy đến giờ?”
Yumie im lặng, có vẻ bối rối, nhưng rồi lên tiếng: “Sau khi trưởng phòng Nishina mất, tôi tìm thấy cái này.”
Nói rồi Yumie đưa tập tài liệu cầm trên tay ra.
Takuya cầm lấy, lật giở từng trang. Là tài liệu y từng ngó qua tại phòng dữ liệu.
“Trưởng phòng giữ cái này à?” Takuya hỏi.
“Đúng vậy. Tôi biết trưởng phòng luôn nhiệt tâm tìm hiểu điều gì. Anh ấy không quan tâm đến công việc thường ngày, nhưng lại nhọc công làm gì đó, khiến tôi tò mò. Khi tìm ra tệp tài liệu này, tôi hiểu ra anh ấy đã luôn điều tra về sự cố ấy.”
“Vì thế mà cô muốn tiếp tục tìm hiểu à?”
Yumie gật đầu.
“Nói thật tôi đã có ý bỏ cuộc. Tôi không thấy kết luận về vụ tai nạn các anh đưa ra thuyết phục, nhưng cũng không biết làm gì khác. Cho đến khi biết về tập tài liệu này. Tôi nghĩ mình nên điều tra lại xem sao. Cũng để đáp lại hảo ý của trưởng phòng.”
“Hảo ý?” Takuya liền hỏi lại. “Nghĩa là sao?”
“Có lẽ trưởng phòng biết việc tôi đính hôn với anh Yuuji. Nên khi tôi xuống tinh thần vì vụ tai nạn không may, anh ấy mới đưa tôi về phòng ban hiện tại, cho làm công việc tương đối nhẹ nhàng, mà còn đối xử tử tế với tôi nữa.”
“Khó tin quá.” Takuya liên tục lắc đầu. “Trưởng phòng tại sao lại quan tâm tới vụ tai nạn ấy? Anh ta có quan hệ gì với nạn nhân đâu?”
“Tôi nghĩ là có đó.” Yumie khăng khăng. “Vì vậy anh ấy mới bị sát hại... Tôi có cảm giác như vậy.”
“Ngớ ngẩn quá.”
Takuya buột miệng thốt ra. Rồi như sực nhớ điều gì, y nhìn chằm chằm Yumie. Cô hơi lùi lại phía sau, có lẽ cũng cảm nhận được sự bất thường.
“Lẽ nào...” Takuya trầm giọng. “Cô điều tra tôi vì chuyện đó à? Cô nghĩ là tôi giết trưởng phòng vì phát hiện ra việc anh ta đang điều tra?”
Yumie lùi thêm hai, ba bước.
“Tôi không có ý vậy... Nhưng trước lúc trưởng phòng bị sát hại, anh ấy đã gặp hai người, anh và Hashimoto đúng không? Mà hai người kia đã chết...”
“Cô nghi ngờ vì mỗi tôi sống sót đấy à? Đừng có đùa. Chuyện hôm ấy không liên quan. Mà có vẻ cô muốn liên kết mọi thứ tới cái tai nạn đó thì phải. Tôi thì không nói làm gì, nhưng Hashimoto nghiên cứu rôbốt cực hạn phục vụ khai thác vũ trụ. Cậu ta chẳng liên quan gì đến tai nạn đó cả.”
Không rõ vì Takuya nặng lời hay vì không phản biện được, Yumie chỉ im lặng cúi đầu. Cô vẫn chưa ngưng khóc, thi thoảng đưa tay lên dụi mắt.
“Có thể không liên quan đến vụ giết người...”
Một lúc sau, Yumie nhỏ giọng thầm thì: “Nhưng tôi không chấp nhận được cái chết của anh Yuuji. Tôi có học một chút về rôbốt. Sách viết rằng dù lỗi do người điều khiển nhiều hơn, nhưng cũng có khả năng là do lập trình.”
“Trường hợp đó hi hữu lắm.” Takuya nói. “Ngoài ra, cũng có lỗi thao tác do tiếng ồn. Nhưng hiếm khi nguyên nhân từ phía rôbốt. Xác suất xảy ra tai nạn do sai lầm của con người cao hơn hẳn.”
Yumie liền hất cằm, nhìn lên y.
“Anh Yuuji lúc nào cũng nói đám trí thức các anh coi trọng rôbốt hơn công nhân. Đối với bọn anh, công nhân chỉ là vật phẩm tiêu hao.”
Takuya cười nhăn nhó. Thực tế y cũng nghĩ vậy nên không định phản biện. Biểu cảm ấy khiến Yumie càng giận dữ.
“Bọn anh thật điên khùng.” Cô nói, “Đầu óc có vấn đề.”
“Rồi cô sẽ hiểu ra thôi...” Takuya đáp lại. “Con người là sinh vật nhàm chán.”
Takuya biết Yumie đang nuốt nước bọt. Dường như cô có tính ăn thua, khác hẳn vẻ ngoài. Yumie bước về phía Takuya, đưa tay phải ra: “Anh trả tôi tập tài liệu đi.”
“Không được. Tôi sẽ giữ nó.”
Takuya kẹp tập tài liệu vào nách.
“Chuyện đó... anh không có quyền làm vậy.”
“Thế cô có quyền à? Lấy tài liệu của cấp trên làm vật dụng cá nhân.”
“...” Yumie cắn môi.
“Nếu bất mãn, cô có thể đề xuất lên cấp trên hiện giờ. Nói là muốn mượn tài liệu này chẳng hạn.”
Yumie nhìn lại Takuya với ánh mắt thù ghét. Y không rõ vì sao cô ta nhìn mình như vậy. Tổn hao tâm trí vì một người đã chết thì có ích gì.
“Thi thoảng cô tới đây à?” Cảm thấy bị áp đảo, Takuya hỏi.
“Cũng thi thoảng.” Yumie trả lời. “Những lúc chán nản chẳng hạn.”
“Đừng nên đến đây nữa. Chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
Nhưng Yumie không đáp, chỉ nói, “Xin vô phép,” rồi quay gót bước đi. Khi không còn thấy bóng dáng cô ta nữa, Takuya mới cảm thấy yên tâm. Không hiểu chuyện này là thế nào. Đáng lẽ y không thể gặp khó khăn gì khi đối phó với cô gái này...
À trước hết phải kiểm tra cái này đã...
Takuya lật xem tập tài liệu.
2
Xoa mặt xong, lòng bàn tay Sayama lấp lánh ánh dầu. Đầu tóc ngứa ngáy. Phòng họp rộng rãi chỉ có duy nhất một chiếc máy sưởi, nhưng cũng đủ nóng nực do thân nhiệt từ các thành viên đội điều tra.
Sayama vươn tay, rền rĩ. Dẫu vậy không ai buồn hỏi xem anh bị làm sao. Không cần hỏi cũng biết nguyên nhân. Ngoài ra, không phải chỉ mình anh rên rỉ.
Khó có thể nói rằng cuộc điều tra hai vụ án Nishina Naoki và Hashimoto Atsushi thuận buồm xuôi gió. Không có bước ngoặt đáng kể nào. Họ xác minh được rằng xe của Hashimoto đã được dùng để vận chuyển cái xác của Nishina, nhưng phần quan trọng là cái chết của Hashimoto thì vẫn chưa có tiến triển gì rõ rệt.
Cái chết của Amamiya Yasuko cũng như vậy. Họ chưa thể khẳng định cô ta tự sát hay bị giết. Nhiều viên cảnh sát đặt giả thiết Yasuko đã sát hại Nishina và Hashimoto, sau đó chọn cách tự giải thoát. Tuy nhiên không có bằng chứng xác thực. Yasuko đang có bầu, nhóm máu của đứa bé lại không khớp với hai nạn nhân trước. Bởi vậy cũng có người cho rằng cái chết của Yasuko không liên quan tới hai vụ án còn lại. Và cũng chẳng ai phản biện rạch ròi được.
Dẫu vậy, họ đã thu được nhiều thông tin thú vị khi điều tra thời học sinh của Yasuko. Một người bạn học của Yasuko lên Tokyo làm việc, nghe tin bạn bị sát hại liền chủ động tới gặp cảnh sát. Người bạn đó biết nhiều thông tin mà bạn bè thời đại học của Yasuko không hay. Bao gồm cả lý do cha mẹ cô ta ly dị.
“Bạn ấy đáng thương lắm.” Người bạn thời cấp ba của Yasuko vừa khóc vừa nói.
Tuy nhiên câu chuyện này cũng không giúp gì cho việc điều tra. Điều cảnh sát muốn biết không phải là quá khứ của Yasuko, mà là hiện tại.
Đã ba tuần trôi qua kể từ vụ án đầu tiên nhưng họ vẫn chưa nắm bắt được gì.
Giả thuyết vận chuyển luân phiên cái xác của Sayama cũng đi vào ngõ cụt. Cứ cho là Hashimoto nhận xác ở Atsugi đi, nhưng rốt cuộc kẻ nào đã chở cái xác đến tận đó chứ? Hôm ấy Suenaga Takuya ở Nagoya nên Sayama nghi ngờ y nhất. Nhưng anh lại không tìm ra chiếc xe mấu chốt kia, nên mọi giả thuyết chỉ là nói suông. Hơn nữa, giả sử Suenaga tham gia chở xác đi nữa, y cũng không phải hung phạm trực tiếp gây án.
Sayama đi lấy trà cho mình, nhân tiện rót thêm một cốc nữa. Anh mang hai cốc đến chỗ Taniguchi, vừa lúc ông ta gọi điện xong. Sayama đặt cốc trà trước mặt Taniguchi.
“Ồ, làm phiền cậu quá.” Taniguchi cảm ơn bằng giọng điệu đầy mệt mỏi.
“Chúng ta không thể khám xe của tất cả những người liên quan sao?” Sayama hỏi.
Đang đưa chén trà lên miệng, Taniguchi lập tức dừng lại. Ông không nhìn vào mặt thuộc cấp, chỉ lắc đầu.
“Không được.”
Rồi ông hớp ngụm trà.
“Quả vậy.”
Sayama cũng hớp một ngụm. Anh cũng không hẳn muốn làm điều đó bằng mọi giá.
“Hay bỏ giả thuyết vận chuyển tiếp sức? Có thể ai đó lấy xe của Hashimoto rồi lái từ Osaka đến Tokyo thôi. Tôi thấy như vậy tự nhiên hơn.”
“Nhưng còn tờ hóa đơn cao tốc?”
“À mảnh giấy vụn đó à? Chúng ta cũng không biết nó có từ lúc nào. Nếu quá để ý tiểu tiết, cậu sẽ mất đại cục đấy.”
“Sếp có biết câu ‘Người chết đuối vớ cả cọng rơm’ không27?”
“Biết chứ. Công việc của chúng ta lúc nào cũng vậy mà. Nhưng dẫu nói là cọng rơm thì tôi cũng mong đó là cái gì vững chắc. Cậu chỉ đang võ đoán mà thôi.”
“Bản thân tôi lại nghĩ nó khá vững chắc.”
Sayama định rời chỗ của Taniguchi thì một viên cảnh sát vừa trở về. Anh ta nói ngay: “Tôi tìm được thông tin hữu ích.”
Nói rồi anh ta lại gần Taniguchi. Đó là viên cảnh sát điều tra về chiếc bút máy.
“Có vẻ chúng ta có kết quả vững chắc rồi.”
Taniguchi nhe răng cười với Sayama rồi quay sang viên cảnh sát nọ: “Cửa hàng đó nằm ở đâu?”
“Tại thị trấn Choufu, quận XX. Không xa trụ sở chính Công nghiệp nặng MM là bao. Đi bằng ô tô thì chỉ mất mười mấy phút. Tên cửa hàng là Văn phòng phẩm Kikui. Đó là một cửa hàng nhỏ. Mặt tiền độ 3,6 mét.”
“Chỗ như vậy mà cũng bán bút máy à?”
“Tất nhiên là có, phần lớn là hàng quốc nội. Hầu như không bán được, nhưng chính vì vậy họ mới nhớ những người tới mua. Vụ án lần này liên quan tới sản phẩm bút máy của công ty S gây xôn xao dư luận. Ông chủ nhớ là gần đây có bán loại ấy nên thử kiểm tra hóa đơn, đúng là đã bán mẫu này ngay trước vụ án. Ông ấy lo lắng hai ba hôm không biết làm sao, rồi được con gái khuyến khích nên mới báo cảnh sát.”
Những thông tin như vậy hầu như ngày nào cũng có. Nhiệm vụ của viên cảnh sát này là lọc từng tin một. Hầu hết không có giá trị gì. Phần lớn đều sai lệch, như không khớp hãng sản xuất, không cùng loại sản phẩm, có trường hợp còn nhầm với cả bút bi. Người dân chịu hợp tác điều tra như vậy rất đáng trân trọng. Nhưng cũng khó diễn tả hết sự vất vả của những viên cảnh sát phải sàng lọc thông tin.
“Rồi sao nữa?” Taniguchi nhoài người tới trước.
“Sản phẩm trùng khớp với loại bút được dùng làm hung khí. Tôi kiểm tra hóa đơn rồi. Ngày ghi trên đó là ngày 12 tháng trước. Tức ngay sau hôm phát hiện tử thi của Nishina Naoki, và trước ngày gói hàng được chuyển tới cho Hashimoto.”
“Cách ăn mặc với tướng mạo của khách mua hàng thế nào?”
“Vấn đề ở chỗ đó.”
Viên cảnh sát vừa nhìn sổ tay vừa nói: “Họ bảo rằng không rõ tuổi tác của người mua, nhưng có vẻ là một ông chú luộm thuộm.”
“Ông chú luộm thuộm? Là sao cơ?”
“Thực ra lúc đó người trông cửa hàng không phải ông chủ, mà là cô con gái học lớp Mười. Người cha đang ăn tối.”
“Vậy người khách mua hàng vào buổi tối?”
“Theo họ kể thì vào khoảng 8 giờ. Lúc đó chủ cửa hàng đang ăn cơm tối mà. Cô con gái nói rằng không muốn nhìn thẳng vào mặt khách nên không nhớ rõ.”
“Vậy mà vẫn nhớ là một ông chú luộm thuộm à?” Sayama lên tiếng.
“Vâng, đúng vậy. Cô bé nói rằng người đó mặc áo jacket kiểu mấy ông chú hay mặc. Gọng kính màu vàng cũng lạ lùng, kiểu bị lỗi mốt. Dù không nhìn mặt nhưng cô bé vẫn nhớ rõ những chi tiết như vậy. Quả không tầm thường.”
“Áo jacket màu gì?” Taniguchi hỏi.
“Màu xám, xanh nước biển hay nâu nhạt gì đó, không rõ nữa. Nhưng là màu tối, kiểu trung tính.”
Ký ức về màu sắc của nhân chứng có vẻ rời rạc, nhưng thực ra trí nhớ con người chỉ được như vậy. Cô bé lớp Mười còn nhớ được đến thế, nếu là ông chủ cửa hàng có khi còn mập mờ hơn.
“Có vẽ chân dung được không nhỉ... Cô bé có nhớ gương mặt hay vóc dáng ra sao không?”
“Cô bé nói khuôn mặt ông khách bình thường.”
“Bình thường?”
“Nghĩa là không mập không gầy, không tròn không dài.”
“Thế tóm lại là...” Taniguchi cau mày. “... Không nhớ rõ lắm à?”
“Đáng tiếc là vậy. Tôi có hỏi cô bé có thể nhận ra ông khách nếu gặp lại không, thì câu trả lời là không.”
Taniguchi gãi đầu, tỏ vẻ sốt ruột.
“Hắn ta chỉ mua mỗi bút máy thôi sao?”
“Không, hắn còn mua mực xanh nữa.”
Bỗng vang lên tiếng ai di chuyển ghế ngồi đánh rầm. Bút máy với mực xanh, trùng khớp với thủ đoạn gây án.
“Hắn mua lọ mực xanh?” Taniguchi hỏi lại.
“Vâng. Hai lọ.”
“Hai lọ?”
Sayama thốt lên.
3
Đang cầm bình sữa lên, Gorou dừng tay rồi ngẩng mặt ngạc nhiên. Đó là biểu cảm khi nghe điều gì bất ngờ.
“Em bị Suenaga phát hiện lúc đang đứng trước con rôbốt đó. Mà anh ta còn biết em đang điều tra nhiều thứ nữa.”
Yumie vừa chọc muỗng vào cốc kem vừa nói. Cô kể cho Gorou rằng mình đã nói hết mọi chuyện cho Takuya lúc ở kho chứa.
“Cả chuyện em là bạn gái cũ của cậu ấy nữa à?”
“Ừ, tất cả mọi chuyện. Em còn nói là anh Yuuji bị bọn người như anh ta sát hại nữa. Nhưng...” Yumie nhớ lại gương mặt trơ ra của Suenaga. “Anh ta không phản ứng gì cả.”
“Ý là bọn chúng không có lỗi gì ấy à?”
“Ừ. Anh ta tự tin lắm. Có vẻ rất tin rằng rôbốt giỏi hơn con người. Đúng là mất trí rồi. Ấm đầu mà mặt vẫn bình thản.”
“Bọn họ đều như vậy.” Gorou nói rồi hỏi tiếp. “Tập tài liệu đó thế nào rồi?”
“Bị lấy mất rồi.”
Yumie thở dài, đưa miếng kem lên miệng, tiếp tục kể.
“Vậy à... Thế là bị y lấy mất.”
Gorou có vẻ bị sốc trước thông tin đó. Yumie cũng vậy.
Họ im lặng một lúc. Chỉ có tiếng động của cái muỗng khi Yumie ăn kem và tiếng Gorou uống cà phê.
“Thế tiếp theo em tính sao?” Sau khi uống hết cốc cà phê, Gorou hỏi.
“Sao đây nhỉ. Em cũng không muốn ăn lắm.”
“Không phải chuyện hôm nay. Chuyện sau này ấy. Em muốn tiếp tục điều tra à?”
“À, chuyện sau này ấy à.”
Yumie nhìn cốc kem đã ăn hết. Cô vẫn chưa nghĩ ra gì. Mấy hôm nay chuyện điều tra vụ án Yuuji chiếm hết tâm trí. Nhưng nếu không có tập tài liệu đó, cô không biết tiếp tục ra sao. Đáng lẽ phải phô tô một bản phòng trường hợp thế này.
Nhưng mà...
Cô cũng băn khoăn mình sẽ đạt được gì nếu tiếp tục điều tra. Sau cuộc trò chuyện với Suenaga hôm nay, đúng thật mọi thứ đã thành vô nghĩa.
“Chắc em nên thôi.”
Yumie lơ đãng lên tiếng.
“Thôi việc điều tra ấy à?”
“Ừ, em thấy hơi mệt mỏi rồi. Tự nhiên thấy mình vô dụng nữa.”
“... Em đã cố hết sức mà.”
“Cũng khiến anh Gorou vất vả nữa. Bắt anh điều tra cái này cái kia.”
“À không. Cuối cùng anh đâu giúp được gì.”
Gorou cười như tự chế nhạo bản thân. Anh ta được Yumie nhờ dò hỏi phòng an toàn lao động, đơn vị phụ trách vấn đề an toàn lao động và điều tra tai nạn trong công ty. Đúng như anh nói, chẳng thu được gì đáng kể.
“Anh Gorou à.” Yumie lên tiếng. “Hay em làm vợ anh nhé.”
“Yumie...”
“Nhưng cho em thêm chút thời gian bình tâm lại đã.”
Gorou có chút ngại ngùng, nhưng rồi nhìn thẳng vào mắt Yumie.
“Tới lúc đó anh sẽ cầu hôn lại. Khi đấy em đồng ý nhé!”
“Vâng.” Yumie mỉm cười gật đầu.
“Từ giờ ta làm gì đây?” Gorou hỏi.
“Từ giờ?”
“Hôm nay ấy. Vẫn còn thời gian mà.”
“Ừ nhỉ.”
Yumie nghiêng đầu. Đêm nay cô không muốn suy nghĩ nhiều.
“Em muốn đi uống.” Cô thì thầm.
“Cũng được.”
Gorou cầm lấy hóa đơn, hăng hái đứng dậy.
4
Thật không hiểu nổi. Đó là cảm nhận của Takuya sau khi xem tập tài liệu giành được từ Nakamori Yumie trưa nay. Y đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm tập tài liệu dưới ánh sáng của đèn bàn.
Tài liệu nói về sự cố rôbốt xảy ra năm ngoái, bao gồm kết quả điều tra của phòng an toàn lao động, các bài báo, đánh giá của cảnh sát, và cả báo cáo từ phòng nghiên cứu số 2. Ngoài ra còn có tài liệu kỹ thuật của rôbốt gây ra tai nạn Naomi và sản phẩm đang được lắp ráp vào lúc đó.
Vì sao Naoki muốn thu thập những thông tin này?
Takuya không hiểu nổi.
Ngay cả khi có người điều tra về tai nạn đó, nếu không phải Naoki thì Takuya đã không cần lo lắng thế này. Lúc nào cũng có những kẻ nhiều chuyện. Ngoài ra, dù Takuya trực thuộc phòng nghiên cứu số 2, y không liên quan nhiều đến Naomi. Con rôbốt này không cần tính năng cao cấp, chỉ làm những việc một con người vô năng cũng làm được. Takuya không cần trực tiếp tham gia việc phát triển những rôbốt mức độ đơn giản như vậy.
Nhưng Takuya băn khoăn khi biết Naoki đã điều tra về vụ tai nạn này.
Sau khi xem xét mấy vụ án gần đây, Takuya kết luận Naoki đã che giấu điều gì đó với mình và Hashimoto. Ngay từ lúc lập kế hoạch sát hại Yasuko, gã đã ôm khư khư một bí mật. Đó là việc Naoki có một trợ thủ khác, là D.
Nhưng D là kẻ nào? Và vì sao Naoki phải che giấu sự tồn tại của D?
Takuya nhất định phải tìm được D. Chắc chắn hắn ta nắm giữ bản cam kết lập ra lúc họ mưu giết Yasuko.
Nhưng có một việc Takuya không hiểu được. Sau vụ cây bút máy, Takuya chưa gặp chuyện gì đe dọa đến tính mạng. Tất nhiên Takuya luôn đề cao cảnh giác nên hung thủ không thể dễ dàng ra tay. Nhưng xét chuyện cây bút máy được gửi ngay sau cái chết của Naoki, hung thủ muốn giết y càng sớm càng tốt mới đúng.
Hoặc là...
Có thể là thế này. D tưởng mình đã bị lộ thân phận nên phải giết Hashimoto và Takuya. Nhưng rồi hắn nhận ra Takuya không biết về mình, nên không cần ra tay nữa.
Nghe cũng có lý lắm. Vậy lý do D sát hại Naoki là gì?
Có khi câu trả lời nằm trong này. Nghĩ vậy, Takuya quay trở lại tập tài liệu.
“Đúng là đáng ngờ.”
Takuya bất chợt thốt lên thành tiếng khi đọc lại từng bước, từ lúc tai nạn xảy ra cho tới khi mọi việc được giải quyết. Dù mỗi giai đoạn đều có điều tra cần thiết, có cả báo cáo hẳn hoi, nhưng mọi thứ có vẻ qua loa. Phòng nghiên cứu số 2 phủ nhận trách nhiệm trong vụ tai nạn, điều này cũng dễ hiểu. Nhưng phòng an toàn lao động mỗi lần có tai nạn mắt đều lóe lên, lần này lại có phần dễ dãi. Nói một cách khách quan, dường như bản báo cáo này muốn đổ hết tội lỗi cho người thao tác rôbốt. Phòng an toàn lao động gay gắt chỉ trích thiếu sót trong tài liệu hướng dẫn thao tác, nhưng giọng điệu trở nên mềm mỏng khi viết về tính năng hay cấu trúc của rôbốt.
Takuya còn nhớ đơn vị của y đã phải chuẩn bị nhiều giấy tờ sau tai nạn đó. Hình ảnh trưởng phòng ôm những tài liệu đó đi họp vẫn còn mới mẻ trong ký ức y. Lúc đó Takuya cũng lo lắng không rõ mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng cuối cùng phòng nghiên cứu số 2 không bị tổn hại gì, mọi việc được giải quyết êm thấm.
Takuya tin chắc đó là nhờ quyền lực của Nishina Toshiki. Có lẽ chính ông đã ra tay dàn xếp khắp nơi trước khi mọi việc trở nên phức tạp.
Có khi Naoki điều tra lại vụ việc để chống đối người cha gã luôn oán hận...
Takuya quyết định phải xem xét lại vụ tai nạn. Y bất chợt cười gượng gạo. Không ngờ chính y lại là người tiếp tục điều tra vụ án.
Takuya gấp tập tài liệu rồi tắt đèn.
Giữa bóng tối, y chợt nhớ đến khuôn mặt khóc lóc của Nakamori Yumie.
Sáng hôm sau, Takuya liền đến phòng an toàn lao động để gặp người điều tra tai nạn. Người phụ trách tên Baba, có khuôn mặt khô gầy. Hắn tỏ vẻ nghi hoặc trước câu hỏi của Takuya.
“Sao giờ lại hỏi chuyện đó?”
Baba ngồi sau bàn làm việc, nhìn Takuya từ đầu tới chân như muốn dò xét.
“À tôi muốn tìm hiểu vài chuyện. Không biết còn báo cáo hay tài liệu gì về tai nạn ấy không?”
“Tất nhiên là chúng tôi có lưu trữ. Đó là quy tắc mà.” Baba săm soi Takuya một lúc, rồi quay đi hướng khác, trả lời.
“Cho tôi xem qua được không?”
Baba tỏ vẻ khó chịu, im lặng đứng dậy. Gã rút tập tài liệu dày cộp từ hộc tủ sát tường rồi thổi phì phì như thể muốn tỏ thái độ với Takuya. Bụi bay tứ tung vào cả mặt y.
“Mời anh,” Baba nói.
Takuya cảm ơn rồi nhận lấy tập tài liệu. Y nhanh chóng mở ra xem, nhưng liền thất vọng. Tài liệu này không khác nhiều so với những gì Naoki đã thu thập.
“Anh muốn phàn nàn gì à?”
Baba vừa nhìn chằm chằm Takuya vừa hỏi. Takuya chú ý tới chi tiết gã không nói là có câu hỏi gì, mà là muốn phàn nàn gì.
“À tôi có chút nghi vấn.” Y giở tài liệu cho Baba xem. “Thời gian điều tra hơi ngắn, anh có thấy vậy không?”
Theo báo cáo thì thời gian điều tra là khoảng hai tuần. Nhưng đây là tai nạn chết người, có thể kéo dài cả tháng.
“Tôi không thấy có vấn đề gì.” Baba nói. “Biết nguyên nhân với điểm cần lưu ý là được rồi. Làm việc nhanh gọn thì tốt hơn chứ.”
“Chứ không phải bị thúc ép à?”
“Lúc nào mà chẳng bị thúc ép. Nhưng công việc trễ nải thì không nói làm gì, chúng tôi làm nhanh mà cũng soi xét hay sao?”
“À không, tôi không có ý soi xét.”
“Anh là người thuộc ban nghiên cứu rôbốt?” Baba chỉ biển tên trên ngực Takuya, cất tiếng hỏi. Trên đó có ghi tên và đơn vị trực thuộc. “Nếu thế, anh không lăng xăng về chuyện này thì tốt hơn mà? Nếu là lỗi thao tác của công nhân, các anh cũng có thể yên tâm.”
Takuya nhìn Baba khinh miệt, còn hắn vẫn không buồn ngoảnh lại. Y bèn ngán ngẩm trông sang hướng khác.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
Takuya trả lại tập tài liệu rồi ra khỏi phòng an toàn lao động. Đóng cửa lại, y nghĩ bụng sau khi kết hôn với Hoshiko, việc đầu tiên sẽ là đá bay gã Baba này đến chi nhánh địa phương hẻo lánh nào đó. Đầu óc ngu dốt, ăn nói thiếu lễ độ, thật vô phương cứu chữa.
Chuyện đó tính sau, hiện tại không có cách nào điều tra nữa rồi...
Từ thái độ của Baba, có thể thấy vụ việc đã bị bưng bít. Nếu vậy, Takuya phải thận trọng để tránh gây chú ý.
Takuya ra khỏi tòa nhà của phòng an toàn lao động, bước tới dãy nhà chính, bỗng nhận ra một bóng người từ đại sảnh bước ra. Gần đây y rất hay gặp người này. Chính là viên cảnh sát Sayama đã tới chỗ Takuya mấy lần. Dường như anh ta tới nghe ngóng thông tin. Nhưng từ vẻ mặt u ám, có thể đoán Sayama không thu hoạch được gì.
Takuya rảo bước tới gần, cất tiếng gọi. Sayama lập tức nhận ra y, liền cúi chào.
“Anh sắp về ư?” Takuya hỏi.
“Vâng. Hôm nay tôi không có việc quan trọng gì nữa.”
“Anh đi uống nước không? Mà chỉ có cà phê hòa tan từ máy bán hàng tự động thôi.”
“Thế cũng được.” Sayama đắn đo một chút rồi nói. “Vậy tôi nán lại một lúc.”
Takuya dẫn viên cảnh sát tới phòng đợi xe buýt công ty, cách sảnh chính không xa. Đó là một căn phòng nhỏ bé rộng bốn chiếu rưỡi28. Trừ lúc có xe buýt, hầu như không ai vào đây.
“Hôm nay anh ghé công ty có chuyện gì vậy?” Takuya mua hai cốc cà phê hòa tan từ máy bán hàng tự động trước mặt, đưa cho Sayama một cốc rồi dò hỏi.
“Cảm ơn anh. Thực sự không có gì to tát. Tôi đến gặp người bạn đồng nghiệp cùng đi xem nhạc kịch với cô Amamiya Yasuko quá cố, hỏi xem lúc ấy cô Amamiya ra sao.”
“Ra vậy. Thế anh có thu được gì không?” Takuya ngồi xuống bảng ghế bên cạnh Sayama.
“Cũng không rõ ràng.” Sayama xoay cổ với vẻ mặt mệt mỏi, rồi uống cốc cà phê dở tệ như thể đó là thứ gì ngon lành lắm. “Cô ta nói rằng cô Amamiya không có vẻ định tự sát. Ngược lại, trông rất vui là đằng khác. Nhưng có nhiều trường hợp người ta tỏ thái độ vui vẻ trước khi tự tử.”
Viên cảnh sát tiếp tục cầm cốc lên. Takuya nhìn sang, thăm dò suy nghĩ thực sự của Sayama.
Một cảnh sát bảo thủ như Sayama không thể dễ dàng chấp nhận đây là một vụ tự tử.
“À còn chuyện đứa bé thế nào? Các anh biết được cha nó chưa?”
Takuya hỏi câu này không hẳn để thăm dò cảnh sát. Y thực sự quan tâm.
Tuy nhiên vị cảnh sát đập đập sau gáy với vẻ xấu hổ.
“Vẫn chưa tìm ra. Những việc như vậy thường khó nhằn lắm.”
“Hẳn rồi.” Takuya nói. “Có khi cô ta chơi bời nhiều.”
“Vâng, cũng có khả năng.” Sayama nói. “Kể riêng với anh chuyện này. Thời đại học cô ta phá thai hai lần rồi. Tôi có gặp bác sĩ khám cho cô ta hồi đó. Nghe nói bác sĩ đã dọa rằng nếu phá nữa thì sẽ khó mà có con. Có khi vì vậy mà lần này cô ta không muốn bỏ đứa bé.”
“Ra thế...”
Takuya cảm thấy câu chuyện đáng lưu tâm.
“Mà không chỉ cô ta.” Takuya nói. “Mấy cô gái trẻ bây giờ đều chơi bời như thế. Khó mà theo được các cô. Đám con trai chạy theo loạng choạng.”
“Cha mẹ họ chắc vất vả lắm.”
“Chắc chắn rồi.” Nói rồi Sayama gật đầu, nhưng anh như sực nhớ điều gì đó. “Nhưng không ít trường hợp làm tôi cảm thông.”
“Cảm thông?”
“Vâng. Ví như trường hợp cô Amamiya Yasuko. Cha cô ấy là giáo viên cấp ba mà lại quan hệ bất chính với học sinh đã tốt nghiệp, tới mức có thai. Nghe nói cô gái đó muốn sinh đứa bé. Nếu việc này lộ ra thì người cha sẽ mang tiếng, có khi còn ảnh hưởng tới công việc. Không còn cách nào khác, ông ta phải công nhận đứa bé rồi trả tiền trợ cấp. Số tiền chẳng nhỏ chút nào. Vì bị đe dọa công bố chuyện này, ông ta phải trả một khoản lót tay ngoài vòng pháp luật nữa. Do vậy gia đình cô Amamiya bị ảnh hưởng nhiều, bà vợ rời khỏi nhà. Có lẽ cô Amamiya chán ngấy gia đình nên chưa một lần về quê từ khi lên Tokyo.”
Sau khi nghe hết câu chuyện từ viên cảnh sát, Takuya không tìm ra lời nào đáp lại. Thật chẳng ngờ Yasuko có quá khứ đau buồn như vậy.
“Cha cô ta thú nhận mọi việc sao?” Takuya hỏi.
Sayama liền phủi tay phủ định.
“Có một cô bạn cấp ba của cô Amamiya đang ở Tokyo. Tôi nghe chuyện từ cô ta. Có vẻ cô Amamiya cũng không kể cho những người khác.”
Nỗi xấu hổ về cha mẹ à. Takuya cảm thấy không thoải mái. Mấy việc làm đáng xấu hổ của cha mẹ lúc nào cũng ảnh hưởng tới con cái.
“Mà thôi...” Sayama uống hết cốc cà phê, vò nát cốc giấy rồi bỏ vào thùng rác gần đó. “Tôi chuẩn bị đi đây. Cảm ơn anh đã mời.”
“Chúc anh may mắn với công việc điều tra.”
“Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nói rồi Sayama đứng dậy, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta quay lại nói với Takuya: “À hôm trước xin lỗi quấy rầy anh lúc đêm khuya. Chắc anh thấy phiền lắm vì bị hỏi đi hỏi lại về chứng cứ ngoại phạm.”
“Cũng không thoải mái gì.” Takuya đáp. “Bên anh có biết thêm gì về vụ đó chưa?”
“Vẫn chưa, vụ đó cũng chưa có manh mối gì. Nhưng mà...” Sayama tiếp tục. “Chúng tôi đang nghĩ đến một khả năng mới. Trong vụ án anh Nishina Naoki bị sát hại, chúng tôi nghĩ có đồng phạm.”
“Ồ!” Takuya thốt lên như thể ngạc nhiên. “Vậy có hai hung thủ?”
“À không, thật ra thì...” Sayama nhìn chằm chằm vào mặt Takuya. “Có khi không chỉ một hay hai tên. Theo giả thiết mới thì có đến ba hung thủ. Anh thấy sao? Thú vị chứ?”
Trong tích tắc, Takuya giật nẩy mình. Đồng thời y cảm thấy Sayama đang quan sát phản ứng của mình. Có lẽ viên cảnh sát đã khám phá ra chuyện có nhiều đồng phạm, nhưng không có chứng cứ xác thực nên đang muốn tung tin thăm dò.
“Thú vị thật. Lần tới nhớ kể cho tôi nghe với.”
Takuya đáp lại bình thản, thầm nghĩ: Mỗi chuyện đó mà định làm mình lung lay sao. Y giữ nguyên nét mặt không quá khó khăn.
“Vâng, nhất định lần tới tôi sẽ kể.”
Sayama cũng giữ nguyên vẻ mặt từ đầu đến cuối, rồi đi khuất khỏi tầm mắt Takuya.
5
Sau khi rời khỏi công ty Công nghiệp nặng MM, Sayama liên lạc với trụ sở điều tra. Anh kể vắn tắt lời khai của cô nhân viên đi xem nhạc kịch cùng Yasuko. Nó có thể là một bằng chứng chống lại giả thiết Yasuko tự sát, nhưng không có gì chắc chắn. Đó là cảm nhận của Taniguchi. Sayama cũng đồng ý.
“Bây giờ cậu đi gặp Shindo nhé. Cậu ta đang đi tới khu Ikebukuro.”
“Ikebukuro? Có việc gì ở đấy thế?”
“Một người bạn thời đại học của Nishina Naoki làm việc ở đó. Theo tờ lịch trình tìm được trong phòng Naoki, anh ta đã gặp người này trước lúc bị sát hại.”
“Chỗ nào ở Ikebukuro vậy ạ?”
“Người đó làm việc trong tòa nhà Sunshine Building. Tôi sẽ nhắn Shindo rằng cậu cũng đến. Hẹn gặp chỗ nào thì tiện nhỉ?”
Sayama suy nghĩ một hồi rồi trả lời muốn gặp phía trước cửa hàng gia dụng Tokyu Hands. Anh nhớ ra được vợ nhờ mua chậu cây cảnh.
Khi tới nơi, Sayama thấy Shindo đã đứng sẵn ở đó, tay cầm túi nhựa của cửa hàng Tokyu Hands. Anh lại gần, cất tiếng chào. Viên cảnh sát đàn em nở nụ cười, có chút mệt mỏi.
“Cậu mua gì vậy?” Sayama chỉ vào túi đồ.
“Bản lề ngăn kéo. Tủ đồ nhà em bị hỏng rồi.”
“Sao không mua tủ mới?”
“Em làm gì có tiền chứ. Lương lậu bèo bọt.”
“Quý tộc độc thân mà thảm thế à. Mà tôi cũng muốn mua đồ. Chậu cây cảnh ở tầng mấy ấy nhỉ?”
Sayama định bước vào tòa nhà thì Shindo kéo tay anh lại.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Anh để lúc về hẵng mua.”
Họ hẹn gặp người đàn ông nọ tại quán cà phê dưới tầng hầm tòa nhà Sunshine Building. Hai người lấy bàn trong góc sâu nhất, rồi ngồi nhìn cửa ra vào.
“Sáng nay không trôi chảy lắm.” Shindo vừa lau mặt bằng khăn ẩm vừa nói. “Có thêm một cửa hàng văn phòng phẩm liên lạc với sở cảnh sát Ogikubo, nói rằng có người mua cùng loại bút máy trước vụ án. Xui xẻo là không có ai rảnh tay, nên cuối cùng em phải đi xử lý.”
“Quả đúng là không may.”
“Đen thật, về chuyện chiếc bút máy, chúng ta khá chắc chắn cửa tiệm có người khách đeo kính gọng vàng kia mới liên quan tới vụ án rồi mà.”
“Thế cửa tiệm hôm nay thế nào?”
“Chà. Nghe cũng không quá phi lý. Ông khách xuất hiện lúc 8 giờ sáng ngày gói hàng được chuyển đi. Loại bút cũng trùng khớp. Có điều người đó không mua mực xanh. Thêm nữa vị trí cũng...”
“Cửa hàng ấy nằm ở đâu vậy?”
“Khu phố sinh viên ở Hachioji.”
Sayama liền cười thành tiếng. Tiệm văn phòng phẩm ở khu phố sinh viên thì tất nhiên có nhiều người mua bút máy.
“Ông khách là người thế nào?”
“Một gã đàn ông đội mũ bảo hiểm. Mà khu đó cũng có nhiều sinh viên đi học bằng xe máy.”
Khi nghe đến “mũ bảo hiểm”, nụ cười của Sayama vụt tắt. Có khi vị khách chủ ý đội mũ để che giấu gương mặt. Nhưng người đó lại không mua mực xanh.
Anh đang nghĩ đến đó thì một người đàn ông bước vào quán. Người ấy vận áo vest màu xám, khuôn mặt hơi có vẻ phương tây. Từ cách anh ta ngó nghiêng nhìn quanh, Sayama biết đó chính là bạn của Naoki. Shindo liền đứng dậy, lên tiếng. Quả đúng là người họ cần gặp.
Anh bạn ấy tên Kanai Takashi, làm việc cho phòng nghiên cứu năng lượng trong tòa nhà này, trực thuộc Bộ Công thương29.
“Nishina là người trầm tính, không có nhiều bạn lắm. Nhưng không yếu đuối đâu. Cậu ta là tip người hễ có việc cần làm là không ngập ngừng, tự quyết không cần hỏi ý ai.”
Kanai nhận xét về Naoki. Hai người chung khoa trong trường đại học, phòng nghiên cứu cũng gần kề nên khá thân thiết.
“Gần đây hai người vẫn hay gặp nhau chứ?” Shindo hỏi.
“Có gặp. Nhưng cả hai đều bận rộn nên không được thường xuyên. Mùa tới chúng tôi đáng lẽ sẽ gặp nhau nhiều hơn.”
“Mùa?”
“Vâng. Chúng tôi thường đi trượt tuyết cùng nhau. Tôi khá tự tin với món này, cậu ta cũng giỏi lắm. Môn này phải hai người cùng năng lực trượt với nhau mới vui. Thực ra cuối năm nay chúng tôi dự kiến đi Hokkaido cùng nhau. À đúng rồi, lần gặp cuối, chúng tôi cũng bàn chuyện đó.”
Nói đến đấy, Kanai chợt trở nên buồn rầu. Có lẽ anh ta nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ cùng bạn thân.
“Hình như lần cuối anh gặp anh Nishina là thứ Bảy, trước hôm anh ấy bị sát hại?” Shindo xác nhận lại thông tin.
“Đúng vậy. Chúng tôi định bàn luận chi tiết lịch trình chuyến đi.”
“Lúc đó hai người nói về chuyến đi thôi sao?”
“Tất nhiên là có chuyện phiếm nữa. Nhưng mục đích gặp gỡ chỉ có vậy.”
“Vậy các anh quyết định lịch trình thế nào?” Sayama hỏi.
“Nishina vẫn chưa quyết được, nên chúng tôi hẹn lúc khác chọn ngày cụ thể. Cũng đúng thôi, cậu ấy là trưởng phòng kế hoạch phát triển mà, chắc bận rộn lắm.”
Có vẻ Naoki không kể thực trạng công việc cho Kanai. Thực tế Naoki đâu bận tới mức không sắp được lịch đi trượt tuyết.
“À có chuyện này.” Dường như nhớ ra gì đó, Kanai lên tiếng. “Nishina trọ tại khách sạn Osaka Green Hotel khi đi Osaka thì phải. Thực ra cái đêm cậu ấy bị sát hại, tôi có gọi đến khách sạn ấy.”
“Gọi điện?” Shindo và Sayama đồng thanh kêu lên. Nhân viên phục vụ nhìn họ nghi ngại.
“Vào lúc mấy giờ vậy?” Shindo hỏi.
“Lúc đó chắc là...” Kanai hơi ngẩng lên. “Khoảng 10 giờ tối. Tôi gọi điện vì Nishina bảo rằng hôm ấy sẽ biết lịch trình cụ thể. Thực ra cậu ấy sẽ gọi cho tôi. Nhưng phòng khi quên, Nishina bảo tôi nếu không thấy cậu ta liên lạc thì gọi lại bằng số của khách sạn. Quả nhiên hôm ấy Nishina không liên lạc, nên tôi đã gọi điện, vì tôi nghe nói cậu ấy chắc hẳn sẽ về khách sạn lúc 10 giờ. Nhưng họ bảo cậu ấy ra ngoài rồi. Tôi nghĩ Nishina đang bận nên không gọi nữa.”
Sayama thấy câu chuyện này rất đáng chú ý. Chỉ là lịch trình trượt tuyết, có thể bàn sau khi công tác Osaka về cơ mà. Hay có gì đó khiến Naoki phải vội vã? Anh thử hỏi kỹ hơn.
“Đúng là Nishina muốn quyết lịch trình nhanh chóng.” Kanai nói. “Vì còn phải đăng ký này kia nữa. Cũng không bắt buộc phải quyết vào ngày đó, nhưng cậu ấy bảo càng nhanh càng tốt.”
“Ra vậy.”
Vẫn chưa thỏa đáng, nhưng hai viên cảnh sát không có gì để hỏi thêm Kanai về vấn đề này nữa.
Tiếp đến Shindo hỏi Kanai nghĩ gì về vụ Naoki bị sát hại. Anh ta hít sâu, cau mày khổ sở rồi nói.
“Đúng là cậu ấy như có gì mắc mứu. Có thể vụ án này cũng từ đó mà ra. Ngẫm lại Nishina thật đáng thương. Vì chuyện mắc mứu của cậu ấy không phải do lỗi của bản thân.”
Sau khi chia tay Kanai, hai viên cảnh sát quay lại cửa hàng Tokyu Hands. Họ không quên việc mua chậu cây. Tuy nhiên những lời của Kanai cứ lởn vởn trong đầu Sayama.
“Cái này được đấy.”
Shindo nâng chậu cây cảnh to bằng đầu người lên và nói. Cậu ta cũng nhọc công tìm giúp Sayama. Tuy nhiên Sayama chỉ ậm ừ, cười nhăn nhó, bỏ chậu cây xuống.
“Anh đang nghĩ về cú điện thoại đó à?” Shindo hỏi.
“Ừ. Tôi vẫn thấy đáng ngờ. Lại đúng ngày hôm đó nữa.”
“Nếu tôi không liên lạc thì nhờ anh gọi lại... Như thể Nishina biết mình sắp gặp chuyện chẳng lành ấy.”
Nghe ý kiến đó, Sayama bất chợt nhìn vào mặt Shindo. Anh đang sửng sốt. Quả đúng vậy. Như thể linh tính điều không lành.
“À, nhưng mà...”
Có điều gì không nắm bắt được cứ lan ra trong lòng anh. Y hệt cảm giác khó chịu bứt rứt trong kỳ thi thời còn đi học, khi gần tìm ra câu trả lời nhưng lại không nghĩ ra. Tâm trạng anh lúc này cũng tương tự như vậy.
“Chỉ là giả dụ thôi. Có khi nào Naoki biết chuyện có thể xảy ra tối hôm đó?”
“Không thể nào. Nếu biết thì đã bỏ chạy rồi.”
“Vậy sao? Biết đâu Naoki có hẹn với hung thủ. Và anh ta cảm nhận sẽ bị người đó sát hại... À không, chắc chắn không phải như thế. Nếu vậy thì không giải thích được việc nhờ Kanai gọi điện. Bảo Kanai liên lạc cho mình thì Naoki có lợi gì?”
Sayama nhìn chậu cây cảnh nhưng thực ra không thấy gì cả. Tâm trạng bực bội, đầu óc nóng bừng bừng.
“Anh Sayama à.” Shindo nói. “Em nói ý tưởng điên rồ này được không?”
“Không sao. Tôi lúc nào cũng nói những chuyện điên rồ đấy thôi.”
“Việc nhờ gọi điện, có khi nào Naoki muốn tạo chứng cứ ngoại phạm cho cái gì đó?”
Đang cầm cái chậu, Sayama suýt nữa thì đánh rơi. Anh vội vã ôm lấy nó.
“Cái gì cơ?” Sayama hỏi lại.
“Chứng cứ ngoại phạm ấy. Cú điện thoại gọi đến sau này sẽ trở thành bằng chứng ngoại phạm. Trong tiểu thuyết vẫn hay thấy tình tiết như vậy.”
“Vì sao Naoki phải làm vậy? Người bị giết là anh ta cơ mà...”
Nói xong, Sayama thấy tim đập dồn như vỡ tung lồng ngực. Anh nhìn lại Shindo.
“Có khả năng Naoki muốn sát hại hung thủ?”
“Nhưng kết cục bản thân mình lại bị giết.”
Sayama gật đầu, nhìn xa xăm. Anh đã gần hiểu ra vấn đề.
“Quay lại sở thôi.”
“Anh không mua chậu cây cảnh à?”
“Dùng bồn rửa mặt thay thế cũng được.”
Rời khỏi tòa nhà, hai người nhanh chóng đi về ga Ikebukuro. Như thường lệ, khu này đường sá đông đúc. Sayama vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện.
“Cứ cho là Naoki lập ra kế hoạch đó. Như vậy những kẻ vận chuyển cái xác là đồng bọn của Naoki. Đúng ra phải là xác của đối phương, nhưng tình hình đã bị đảo lộn. Vậy thì vì sao đồng bọn vẫn vận chuyển theo đúng kế hoạch?”
“Có khi đối với đồng phạm, đó không phải là tình hình bị đảo lộn. Có khi họ định giết Naoki từ đầu. Điểm khác biệt duy nhất chỉ là đồ vật bên trong, băng chuyền thì vẫn hoạt động như kế hoạch.”
“Có khi đúng là vậy. Băng chuyền.”
Cái bẫy Naoki chuẩn bị để sát hại đối phương, cuối cùng lại thành bẫy hại chính mình.
“Nếu băng chuyền do chính Naoki chuẩn bị, thì chiếc xe vận chuyển cái xác cũng lấy từ chỗ thân cận với anh ta.”
“Chắc chắn rồi. Chúng ta đã điều tra xe Naoki. Nên giờ cần tìm hiểu xem gã có xe khác không.”
Nghe đến đó, một ý tưởng lóe ra trong đầu Sayama. Đó là lần đi Toyohashi. Anh chợt dừng bước, đứng lại giữa đường.
“Anh làm sao vậy?” Shindo lo lắng hỏi.
“Cái xe đó ấy. Cái xe van.”
“Van?”
“Cái xe ở xưởng Yamanaka ấy. Naoki chuyên dùng nó như xe cá nhân.”
Shindo nhớ ra, à lên thành tiếng.
“Không thể chậm trễ thêm giây phút nào nữa.” Sayama nói.
“Không phải lúc dừng chân nhỉ.”
“Gọi điện về sở ngay. Nhanh lên.”
Sau lời nói của Sayama, Shindo nhìn thấy bốt điện thoại công cộng gần đó, bèn vội vàng chạy tới. Trong lúc chạy, cậu ta va phải một thanh niên đang phát tờ rơi. Mấy tờ giấy trắng bay tứ tung, nhảy múa trong gió.
6
Quá trưa thứ Bảy đầu tiên trong tháng 12, Takuya tới thăm gia đình Nishina. Y được Hoshiko gọi đi mua sắm cùng. Bình thường nàng sẽ chỉ định điểm hẹn rồi phóng chiếc Porsche đến. Nhưng lần này nàng lại yêu cầu y tới đón ở nhà riêng.
Takuya xưng tên qua điện thoại nội bộ ngoài cổng, rồi được bảo đi vào. Y vừa ngắm hàng tùng bách hai bên, vừa bước đến thềm nhà. Khi y tới gần biệt thự, Hoshiko thò đầu ra từ cửa sổ tầng hai.
“Bây giờ tôi đang thay đồ. Anh ngồi dưới uống trà đợi chút đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Takuya trả lời.
Vừa định mở cửa chính, Takuya cảm nhận có người tiến gần từ bên cạnh. Y quay đầu, nhìn thấy Munakata đang bước tới, tay cầm vợt tennis. Phía Đông nhà Nishina có một sân tennis đơn giản.
“Chàng hiệp sĩ đáng tin cậy đây rồi.” Munakata dùng ngón trỏ đẩy gọng kính vàng lên. “Ngoan ngoãn nghe theo cô nàng cũng được, nhưng cậu phải biết cách khống chế. Tôi không có ý phê bình cách tiếp cận của cậu, nhưng cách chiếu tướng còn non lắm. Muốn thuần phục con ngựa bất kham thì phải biết dùng chiến thuật cây gậy và củ cà rốt.”
“Đây là lời của người dày dạn kinh nghiệm nhỉ.”
“À không. May cho tôi là Saori không tới mức ấy. Tôi thấy cảm thông với cậu thôi. Cùng đi uống trà không?”
“Cũng được.”
Hai người vào biệt thự, ngồi đối diện nhau trong phòng khách xoay ra ban công. Có thể thấy Munakata khá quen thuộc với căn nhà này. Gã không ở rể, nhưng lại như đã sống ở đây lâu năm. Munakata sai cô giúp việc mang hồng trà ra, còn nói rõ loại lá trà nào nữa.
“Chị Saori đâu rồi?” Takuya hỏi.
“Chắc loanh quanh đâu đây. Tới bữa ăn nhẹ lúc 3 giờ sẽ quay lại.”
“Ngày nghỉ nào anh cũng tới đây à?”
“Cũng gần như vậy. Mà còn tùy tâm trạng của cha nữa.”
Nói xong, Munakata nhìn chằm chằm vào mặt Takuya. “Cậu đừng quên điều này. Đúng là hiện tại phó tổng yêu quý cậu. Nhưng nếu cậu phản bội, sẽ chẳng có cách cứu chữa đâu.”
“Tôi không nhớ đã phản bội bao giờ.”
Takuya vừa nói thì người giúp việc mang trà ra. hương thơm lan tỏa từ tách trà hoàng gia Copenhagen.
Đợi người giúp việc đi khuất, Takuya hỏi lại.
“Phó tổng không hài lòng chuyện gì à?”
Munakata đưa tách trà lên, thưởng thức hương thơm rồi nhấp một ngụm.
“Vụ Naomi ấy.” Gã trầm giọng. “Cậu đang sục sạo vớ vẩn thì phải.”
“Chuyện đó ấy à?” Takuya hơi khàn giọng. Ngoài phòng an toàn lao động ra, y còn điều tra bên phòng công đoạn thiết kế và phòng bảo trì nữa. “Mà sao chuyện đó lại đến tai anh Munakata?”
“Phó tổng nói với tôi. Ông bảo phải lưu ý chuyện này. Tôi cảnh báo cậu không nên làm chuyện không đâu. Chỉ một lần duy nhất thôi. Sẽ không có lần hai đâu.”
Munakata nhìn Takuya như đang thăm dò phản ứng của y. Takuya nghĩ bụng, cứ như người ngồi đây không phải Munakata, mà là Nishina Toshiki đang nhìn qua đôi mắt của gã.
“Tôi không hiểu.” Takuya nói. “Vì sao không thể điều tra? Tất nhiên tôi tin tai nạn đó đơn thuần do lỗi của người vận hành. Nhưng dù vậy, tôi thấy cách xử lý có phần không thỏa đáng. Khi nhìn qua báo cáo của các bên liên quan, có thể thấy rõ mọi người chỉ làm cho qua chuyện. Tôi cũng có niềm kiêu hãnh của dân kỹ thuật rôbốt nên không thể chấp nhận cách làm nửa vời như vậy.”
Takuya muốn khéo léo nhấn mạnh rằng mình không có ý chống đối Nishina Toshiki. Hơn nữa y cũng sẽ không nói năng bất cẩn.
Munakata hừ mũi như chế nhạo lời giải thích của Takuya.
“Niềm kiêu hãnh của dân kỹ thuật.” Gã lặp lại.
“Toàn những lời sáo rỗng.”
“Sao anh lại nghĩ vậy? Anh cũng là dân kỹ thuật mà.”
Munakata liền quay đi, nhìn ra hàng cây bên kia ban công.
“Thật hết cách.” Gã lẩm bẩm. “Có khi nói cho cậu biết thì tốt hơn.”
“Chuyện gì vậy?”
Takuya vừa cất tiếng hỏi, Munakata liền quay lại đối diện với y, vắt chân lên.
“Tai nạn đó không phải do lỗi của người điều hành. Hiện vẫn không rõ chi tiết, nhưng có vẻ nguyên nhân ở phía Naomi.”
“Không thể nào.”
“Tất nhiên là không có chứng cứ xác thực. Nhưng chờ tới lúc có chứng cứ thì muộn mất rồi. Vì vậy các bộ phận được yêu cầu xử lý nhanh chóng. Lúc đó tôi cũng phải chạy đây chạy đó suốt.”
Munakata cười lạnh lùng.
“Vì sao mọi người lại nghi ngờ Naomi?” Takuya hỏi.
“Ngay sau tai nạn, một nhân chứng phiền phức xuất hiện. Đó là một công nhân làm thay ca, cùng giám sát rôbốt với nạn nhân. Hắn ta nói rằng mình cũng suýt gặp tai nạn tương tự khi đang làm việc. Vì có chút trục trặc, nên hắn cho dừng Naomi để kiểm tra. Nhưng nó bất ngờ hoạt động lại. Hắn thoát nạn, nhưng chậm chút thôi thì cũng bỏ mạng rồi. Chuyện đó xảy ra 12 tiếng trước tai nạn của Naomi.”
“Không thể tin nổi.” Takuya lắc đầu. “Nhưng vì sao lời khai đó không được công bố?”
“Là do may mắn.” Munakata nghiêm mặt. “Nếu tay công nhân đó báo cáo với phòng an toàn lao động thì phó tổng cũng không làm gì được. Nhưng may là hắn đã nói cho trưởng phòng kế hoạch phát triển.”
“Trưởng phòng Nishina?”
Tại sao hắn lại tới chỗ Naoki?
“Xưởng rôbốt đó rất quan trọng trong công việc gần đây của phòng kế hoạch phát triển. Vì vậy Naoki cũng thi thoảng lui tới, biết mặt công nhân ở đó. Tay công nhân kia không biết nói chuyện quan trọng này với ai, nên tìm đến người mình quen thuộc nhất.”
“Vậy trưởng phòng Nishina cũng biết rõ về vụ tai nạn à?”
Nếu thế, câu chuyện không ăn khớp chút nào.
“Đúng vậy.” Munakata liền khẳng định. “Sau đó Naoki nói với phó tổng. Tình hình hết sức nghiêm trọng. Đối với phó tổng, công xưởng rôbốt xảy ra vụ tai nạn như vậy là chuyện rất không may. Phó tổng đang muốn thúc đẩy dự án rôbốt. Mà công xưởng rôbốt hoàn toàn tự động đó là biểu tượng thành tích nghiên cứu. Để phó tổng leo lên chức tổng giám đốc và nắm được toàn quyền thì không thể để lại vết nhơ này.”
“Vì vậy phải che giấu sự thật?”
“Mất công lắm đấy.” Munakata nói. “Ban đầu là bịt miệng nhân chứng. Với tay công nhân đó, chúng tôi nói rằng hắn cũng có trách nhiệm do chậm trễ báo cáo hỏng hóc, nên hắn ta chịu nghe lời. Ngoài ra để phòng hờ, phải đổi hắn sang đơn vị khác. Sau đó bưng bít các phòng ban liên quan. C