← Quay lại trang sách

Chương 3

“VẬY RA, CẬU NGHĨ CÔ TA CÓ GIÁ TRỊ SỬ DỤNG.”

Komizar biết lý do thực sự. Anh ấy biết tôi cũng coi thường cái thứ “năng lực” đó giống như anh ấy, nhưng sự khinh thường của anh đối với nó bắt nguồn từ việc thiếu lòng tin. Còn tôi thì có nhiều lý do thuyết phục hơn.

Chúng tôi ngồi riêng với nhau trong phòng họp. Anh ấy ngả người trên ghế, hai bàn tay khum chéo vào nhau thành hình chữ V ngược, đầu ngón tay chạm vào môi. Đôi mắt đen nhìn tôi tựa như đá mã não ánh lên lấp lóa, lạnh lùng, không bộc lộ chút xúc cảm nào. Chúng hiếm khi như vậy, nhưng đó là khi không tức giận, ít nhất tôi cũng biết ẩn sau ánh mắt đó là sự tò mò. Tôi ngoảnh đi, nhìn chăm chăm vào tấm thảm dày tua rua dưới chân chúng tôi thay vì nhìn mắt anh ấy. Một món đồ mới bổ sung.

“Một món quà bày tỏ thiện chí từ Thủ lĩnh vùng Reux Lau,” anh ấy giải thích.

“Thiện chí? Nó có vẻ đắt tiên. Reux Lau tặng quà cáp cho chúng ta từ khi nào vậy?” Tôi hỏi.

“ Cậu nghĩ xem? Hãy quay lại với chuyện kia đi. Cô ta liệu có giá trị sử dụng như vậy không...?”

“Không,” tôi nói, và đứng dậy. Tôi bước đến cửa số. Gió rít qua những khe hở. “Chuyện không phải như thế.”

Anh ấy cười phá lên. “Vậy hãy nói cho tôi biết chuyện là như thế nào.”

Tôi nhìn lại bàn của anh ấy, tràn ngập bản đồ, biểu đồ, sách và ghi chú. Tôi là người đã dạy anh ấy cách đọc ngôn ngữ Morrighan, thứ tiếng dùng để viết hầu hết những tài liệu này. Hãy nói cho tôi biết chuyện là như thế nào. Bản thân tôi cũng không chắc. Tôi quay lại chiếc ghế đối diện với anh và giải thích ảnh hưởng của Lia đối với những người Venda dạn dày như Griz và Finch. “Anh biết các thị tộc như thế nào mà, và có rất nhiều cư dân vùng đồi vẫn tin như thế. Anh không thể đi bộ qua Jehendra mà không nhìn thấy hàng chục quầy hàng bán bùa chú. Mỗi người hầu ở đây, trong Tòa Sanctum đều mang theo một chiếc bùa loại này hoặc loại khác gấp nếp bên dưới áo sơ mi của họ, và có lẽ một nửa số binh lính cũng vậy. Nếu họ nghĩ rằng người Venda bằng cách nào đó đã được phù hộ nhờ vào một trong những năng lực của Người xưa, một trong số các giọt máu hoàng gia, anh có thể...”

Anh ấy nhô người về phía trước, gạt đống giấy tờ và bản đồ xuống sàn bằng một sải quạt tay rộng đầy giận dữ. “Cậu coi tôi như đồ ngốc à? Cậu đã phản bội một mệnh lệnh vì thiểu số cư dân Venda lạc hậu coi cô ta như là một dấu hiệu? Giờ cậu tự coi mình là Komizar để tự ý thực hiện những gì cậu nghĩ là khôn ngoan hơn đấy à?”

“Tôi chỉ nghĩ...” Tôi nhắm mắt lại trong giây lát. Tôi đã không tuân theo mệnh lệnh của anh ấy, và bây giờ tôi đang bào chữa, giống như người Morrighan đã làm. “Tôi đã do dự khi định giết cô ấy. Tôi...”

“Cô ta đã hớp hồn cậu, tôi nói đúng chứ.”

Tôi gật đầu. “Đúng.”

Anh ấy ngả lưng ra ghế và lắc đầu, xua tay như thể đó là chuyện nhỏ. “Vậy ra cậu đã khuất phục trước sự quyến rũ của một người phụ nữ. Thế cũng tốt hơn là tự cho mình khôn ngoan để thay tôi ra những quyết định thông thái hơn.” Anh ấy đẩy cái ghế ra sau và đứng lên, đi về phía cái đèn dầu có chân cao ở góc phòng, vành pha lê răng cưa bao quanh chiếc đèn tựa như một chiếc vương miện. Khi vặn cái núm xoay để ngọn lửa lớn hơn, những đốm lửa rải rác trên khuôn mặt anh. Nó là một món quà của quận trưởng vùng Tomack, lạc quẻ với vẻ nghiêm nghị của căn phòng. Anh ấy giật mạnh những sợi râu ngắn, đắm chìm trong suy tư rồi mắt anh lại nhìn tôi lần nữa. “Mang cô ta về đây cũng không hại gì. Cô ta nằm ngoài tầm với của Morrighan và Dalbreck, đó mới là điều quan trọng hơn cả. Và, rồi, giờ cô ta đã ở đây rồi... Tôi sẽ quyết định sử dụng cô ta theo cách nào thì tốt nhất. Tôi vẫn còn nhớ sự ngạc nhiên của các thống đốc khi một nhân vật hoàng gia đứng giữa bọn họ, và cả những xì xào của đám người hầu khi cô ta rời đi.” Môi anh ấy nhếch một nụ cười nửa miệng, và anh chà tay áo vào một vết ố trên chiếc đèn lồng. “Đúng, có lẽ cô ta vẫn có thể chứng minh giá trị sử dụng của mình,” anh ấy thì thầm, với chính mình hơn là với tôi, như thể đang hâm nóng chính ý tưởng đó.

Anh ấy quay người lại, chợt nhớ ra tôi vẫn còn đang ở trong phòng.

“Thưởng thức ‘con thú cưng’ của cậu ngay đi, nhưng đừng quá quấn quýt. Đạo hữu ở Tòa Sanctum không giống đám dân trên đồi đâu. Chúng ta không an cư với đời sống quanh quẩn xó bếp nhạt thếch đâu. Hãy nhớ lấy điều đó. Tình huynh đệ và Venda luôn luôn là ưu tiên số một. Đó là tôn chỉ tồn tại của chúng ta. Đồng bào ta trông cậy vào chúng ta. Chúng ta là niềm hy vọng của họ.”

“Tất nhiên,” tôi trả lời. Và đó là sự thật. Nếu không có Komizar, thậm chí nếu không có Malich, bây giờ tôi đã chết rồi. Nhưng đừng quá quấn quýt ư? Đã quá muộn mất rồi.

Anh ấy quay lại bàn làm việc, lục tung đống giấy tờ, sau đó dừng lại và nhìn vào một cái bản đồ, mỉm cười. Tôi biết nụ cười đó. Anh ấy rất hay cười kiểu đó.

Khi anh ấy cười nụ cười đó với Lia, tôi đã e sợ điều tồi tệ nhất. Nụ cười trên khuôn mặt anh bây giờ chân thực, một nụ cười thỏa mãn, nhằm cho tất cả mọi người đều thấy.

“Kế hoạch của anh đang diễn ra tốt đẹp?”

“Kế hoạch của chúng ta,” anh ấy sửa lại lời tôi. “Tốt hơn tôi hy vọng. Tôi có những điều tuyệt vời để cho cậu thấy, nhưng phải đợi đã. Cậu đã trở lại đúng lúc tôi sắp ra ngoài vào ngày mai. Các thống đốc của Balwood và Arleston không có mặt.”

“Đã chết?”

“Rất có thể là Thống đốc vùng Balwood đã chết. Hoặc là căn bệnh đến từ đất nước phương bắc đã giết ông ta hoặc ông ta bị một kẻ tiếm quyền trẻ tuổi làm cho khiếp vía và quá sợ hãi đến mức không thể tự mình xuất hiện ở Tòa Sanctum.” Tôi đoán rằng Thống đốc Hedwin từ vùng Balwood đã không chống đỡ nổi trước một thanh kiếm đâm sau lưng. Đúng như ông ta luôn khoe khoang, ông ta quá tầm thường đến nỗi căn bệnh teo khô cây ở những khu rừng phía bắc đã bỏ qua ông ta.”

“Vậy còn Thống đốc vùng Arleston?”

Cả hai chúng tôi đều biết,Thống đốc Tierny cai trị tỉnh cực nam có lẽ đang mê man trong cơn say tại một nhà thổ nào đó trên đường tới Tòa Sanctum và có thể sẽ tới nơi cùng những lời xin lỗi vì những con ngựa què và thời tiết tệ hại. Nhưng khoản thuế thập phân mà ông ta nộp cho thủ phủ chưa bao giờ suy chuyển dù chỉ một chút. Komizar nhún vai, “Những nam thanh niên trẻ tuổi ‘nóng máu’ có lẽ ngày càng chán ngán mấy ông thống đốc chỉ biết say sưa tối ngày.”

Giống như Komizar đã từng cách đây mười một năm. Tôi nhìn Komizar, vẫn là anh ấy từng chút một, người đã giết ba thống đốc ngay trước khi giết Komizar đời trước của Venda. Nhưng giờ anh ấy không còn “nóng máu” nữa. Không, giờ máu anh đã nguội lạnh và chảy theo nhịp độ rồi.

“Đã lâu lắm rồi không có bất kỳ vụ thách thức nào,” tôi trầm ngâm.

“Chẳng ai muốn bị đâm sau lưng, nhưng thách thức luôn tìm tới, người anh em của ta ạ, nên chúng ta không được phép lơ là.” Anh ấy dẹp tấm bản đồ sang bên. “Cưỡi ngựa đi cùng tôi ngày mai. Tôi có thể dùng vài người tùy tùng mới hoàn toàn. Chúng ta đã không cưỡi ngựa cùng nhau quá lâu rồi.”

Tôi không nói gì, nhưng biểu cảm của tôi chắc hẳn đã bộc lộ sự miễn cưỡng của mình rồi.

Anh ấy lắc đầu, rút lại lời mời. “Tất nhiên, cậu vừa quay về sau một hành trình dài, và bên cạnh đó, cậu đã mang về cho Venda một phần thưởng hấp dẫn. Cậu xứng đáng được hoãn thực hiện mệnh lệnh. Hãy nghỉ ngơi một vài ngày, sau đó tôi có việc cho cậu đó.”

Tôi cảm kích vì anh ấy không nhắc đến Lia như là một cái cớ. Anh ấy cư xử ân cần hơn tôi đáng được nhận nhưng tôi đã phải tạc dạ những lời nhấn mạnh của anh ấy về Venda, một lời nhắc nhở có chủ ý về nơi mà tôi phải đặt lòng trung thành vào đó. Tôi đứng dậy để rời đi. Một cơn gió làm xáo trộn đống giấy tờ trên bàn.

“Một cơn bão sắp kéo đến,” tôi nói.

“Cơn bão đầu tiên trong số nhiều cơn bão,” anh ấy trả lời. “Khoảng thời gian biến động mạnh sắp tới rồi.”