Chương 4
TÔI NHẢY DỰNG LÊN VÀ SỤC SẠO TRONG NHỮNG CHỖ ĐỔ BÓNG CỦA CĂN PHÒNG, cố gắng nhìn xem thứ gì đã phát ra tiếng động.
“Ở đây.”
Tôi xoay quanh.
Một chùm sáng hình trụ làm rõ hình dạng của ai đó bước tới phía trước, vào đúng chỗ chùm sáng chiếu.
Lọn tóc sẫm. Xương gò má. Đôi môi của anh ấy.
Tôi không thể nhúc nhích. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, toàn bộ con người mà tôi từng mong mỏi và cũng là toàn bộ con người mà tôi từng muốn chạy xa, bị nhốt chung một phòng giam với tôi.
“Hoàng tử Rafferty,” cuối cùng tôi thì thào. Nó chỉ là một cái tên, nhưng âm thanh của nó thật khó nghe, xa lạ và khó chịu trong miệng tôi. Hoàng tử Jaxon Tyrus Rafferty.
Anh ấy lắc đầu. “Lia...”
Tiếng anh ấy râm ran trên da tôi. Mọi thứ mà tôi bám vào để trải qua hàng ngàn dặm đường di chuyển tới bên tôi. Suốt các tuần đó. Suốt những ngày tháng đó. Anh ấy. Một nông dân, bây giờ đã hóa thành hoàng tử - và là một kẻ nói dối rất thông minh. Tôi gần như không thể hiểu được tất cả. Suy nghĩ của tôi như nước trôi qua kẽ tay.
Anh ấy bước lên phía trước, chùm tia sáng đậu vào vai anh nhưng tôi đã thấy được khuôn mặt rồi, khuôn mặt tội lỗi. “Lia, anh biết em đang nghĩ gì.”
“Không, Hoàng tử Rafferty. Anh không biết tôi đang nghĩ gì đâu. Thậm chí, đến tôi cũng còn chẳng biết mình đang nghĩ gì.” Tất cả những gì tôi biết là cho đến lúc này, khi tôi run lên vì hoài nghi, máu tôi giần giật nóng chảy, tôi đang nhìn anh ấy, gằn từng từ một, nhưng cảm giác lúc trước đó vẫn đang rộn rạo trong ruột gan tôi, như khi chúng tôi còn ở Terravin, như thể không có gì thay đổi. Tôi khao khát anh ấy vô cùng và trọn vẹn.
Anh ấy bước tới trước, khoảng trống giữa hai chúng tôi đột nhiên biến mất, ngực anh ấy chạm vào ngực tôi, cánh tay anh ấy ôm chặt lấy tôi, môi anh ấy ấm áp và mềm mại, từng chút một, vẫn ngọt ngào như tôi hằng nhung nhớ. Tôi chìm đắm hòa vào anh ấy, nhẹ nhõm, biết ơn, tức giận. Đôi môi của một nông dân, đôi môi của một hoàng tử - đôi môi của một người lạ. Một điều tôi thực sự đã nghĩ mình không còn nữa.
Tôi ép chặt môi vào môi anh ấy hơn, tự nhủ với chính mình rằng, một vài lời nói dối so với tất cả những điều khác chẳng là gì cả. Anh ấy đã mạo hiểm tính mạng để tới đây vì tôi. Anh ấy vẫn đang trong tình thế vô cùng nguy khốn. Có thể cả hai chúng tôi đều không sống sót qua đêm nay. Nhưng chuyện đã xảy ra, thật khó chấp nhận và thật xấu xí giữa hai chúng tôi. Anh ấy đã nói dối. Anh ấy đã thao túng tôi. Để làm gì? Anh ấy đang chơi trò gì? Liệu việc anh ấy ở đây có phải vì tôi không, hay vì Công chúa Arabella? Tôi đẩy ra. Nhìn anh ấy. Vụt lao tới. Cái tát như trời giáng của tôi vào mặt anh ấy vang vọng cả phòng giam.
Anh với tay lên, xoa má, quay đầu sang bên. “Anh phải thừa nhận rằng, thế này không giống với màn chào đón mà anh đã mường tượng ra sau tất cả những dặm đường lần theo dấu vết của em xuyên lục địa tới đây đâu. Chúng mình quay trở lại phần hôn nhau được không?”
“Anh đã nói dối tôi.”
Tôi đã thấy lưng của anh ấy rướn thẳng lên, tư thế đó, một hoàng tử, một người mới thực sự là anh ấy.
“Anh nhớ là vẻ như cả hai chúng ta đều nói dối nhau.”
“Nhưng anh đã luôn biết tôi là ai.”
“Lia –”
Rafe, chuyện này có vẻ không quan trọng đối với anh nhưng nó cực kỳ quan trọng đối với tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã trốn khỏi Civica, tôi chỉ muốn được yêu vì chính con người của tôi - không phải vì thân thế của tôi và cũng không phải vì một tờ giấy đã chỉ huy điều đó. Tôi có thể sẽ chết vào cuối ngày hôm nay, nhưng dù còn một hơi thở cuối cùng, tôi cần phải biết. Anh thực sự đến đây vì ai?”
Vẻ mặt hoang mang của anh ấy chuyển thành cáu kỉnh. “Không phải chuyện đó quá rõ ràng hay sao?”
“Không!” Tôi nói. “Nếu tôi thực sự là một hầu gái quán rượu, liệu anh vẫn cứ đến chứ? Vị trí thực sự của tôi trong anh là thế nào? Anh có thèm liếc nhìn tôi lần thứ hai nếu anh không biết tôi chính là Công chúa Arabella không?”
“Lia, đó là một câu hỏi không thể nào xảy ra. Anh chỉ đến Terravin vì –”
“Tôi là một nỗi ô nhục chính trị? Một thách thức? Một sự tò mò?”
“Đúng!” anh ấy ngắt lời. “Em là tất cả những thứ đó! Một thách thức và một sự ô nhục! Lúc đầu. Nhưng rồi...”
“Sẽ thế nào nếu anh không tìm thấy Công chúa Arabella? Sẽ thế nào nếu anh chỉ tìm thấy tôi, một hầu gái quán rượu tên là Lia?”
“Vậy thì anh sẽ không ở đây lúc này. Anh sẽ vẫn ở Terravin hôn không ngừng cô gái đang giận dữ mà anh từng để mắt tới, và ngay cả hai vương quốc cũng không thể chia rời anh khỏi đó.” Anh ấy bước lại gần và ngập ngừng ôm lấy khuôn mặt tôi trong hai bàn tay của anh ấy. “Nhưng sự thực là, anh đã tới vì em, Lia, không quan trọng em là ai hay thân thế em là gì, và anh không quan tâm anh đã gây ra những lỗi lầm gì, hay em đã gây ra những lỗi lầm gì. Anh sẽ lại gây ra từng lỗi lầm một, lần nữa, nếu như đó là cách duy nhất để được ở bên em.”
Đôi mắt anh ấy ánh lên vẻ tuyệt vọng. “Anh muốn giải thích tất cả. Anh muốn dành trọn đời này cùng em, để bù đắp những lời nói dối của mình, nhưng ngay lúc này, chúng ta không còn thời gian. Bọn họ có thể quay lại, đưa bất cứ ai trong hai chúng ta đi bất cứ lúc nào. Chúng ta phải tạm để câu chuyện này lại và lập kế hoạch của chúng ta đã.”
Trọn đời. Suy nghĩ của tôi mềm nhũn ra, hơi ấm của từ “trọn đời” này ngập tràn tôi. Những hy vọng và những giấc mơ mà tôi đã gạt bỏ một cách đau đớn lại trào dâng thêm lần nữa. Tất nhiên, anh ấy đúng. Điều quan trọng nhất là nghĩ xem chúng tôi sẽ làm gì tiếp theo. Tôi không thể đứng nhìn anh ấy chết nữa. Cái chết của anh Walther, chị Greta, và toàn bộ trung đội đã quá sức chịu đựng của tôi rồi.
“Anh đang chờ viện binh tới,” anh ấy nói, và tiếp luôn: “Chúng ta chỉ cần cầm cự cho đến khi họ tới đây.” Anh ấy tự tin, quả quyết với niềm tin của mình đúng kiểu cách của một hoàng tử. Hoặc của một chiến binh tinh nhuệ. Sao tôi lại không nhìn ra khía cạnh này của anh ấy trước đây nhỉ? Viện binh của anh ấy sắp tới.
“Bao nhiêu người?” Tôi hỏi.
“Bốn.”
Tôi cảm thấy hy vọng của tôi dâng cao. “Bốn nghìn?”
Vẻ mặt của anh ấy tỉnh táo. “Không. Bốn.”
“Ý anh là bốn trăm?”
Anh ấy lắc đầu.
“Bốn thôi? Tất cả?” Tôi lặp lại.
“Lia, anh biết nghe nó có vẻ như thế nào, nhưng hãy tin anh, bốn người này - họ đều là những người tinh nhuệ nhất.”
Hy vọng của tôi vụt tắt nhanh như khi nó trào dâng vậy. Bốn trăm lính cũng không thể đưa chúng tôi ra khỏi dây, nữa là bốn người. Tôi không thể nén nỗi hoài nghi của mình lại, và một nụ cười yếu ớt nở trên môi tôi. Tôi đi vòng quanh phòng giam, lắc lắc cái đầu của mình. “Chúng ta bị mắc kẹt ở đây, bên này bờ của một con sông dữ với hàng ngàn người căm ghét chúng ta. Bốn người thì làm được gì?”
“Sáu,” anh ấy sửa lại. “Tính cả anh và em là sáu người.” Giọng anh ấy nghe xót xa, và khi bước về phía tôi, anh ấy nhăn mặt, ôm lấy mạng sườn của mình.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tôi hỏi. “Chúng làm anh bị thương.”
“Chỉ là chút thăm hỏi của bọn lính canh. Chúng không thích giống loài Dalbreck. Chúng muốn chắc rằng anh hiểu điều đó. Vài lần.” Anh ấy ôm lấy mạng sườn, thở nông và chậm. “Chỉ vài vết bầm tím. Anh không sao.”
“Không,” tôi nói. “Rõ ràng, anh không ổn chút nào.” Tôi đẩy tay anh ấy và kéo áo ra. Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, tôi có thể thấy những vết bầm tím tụ đen lại trên mạng sườn anh ấy. Tôi tính toán lại tỷ lệ cược. Năm người đối đầu với hàng nghìn người. Tôi lôi cái ghế đẩu lại và đỡ anh ấy ngồi lên, rồi xé những dải vải từ chiếc váy đã rách toạc của tôi. Tôi bắt đầu băng cẩn thận phần thân giữa để cố định cử động của anh ấy. Tôi nhớ lại những vết sẹo trên lưng Kaden. Những kẻ này thật là man rợ. “Lẽ ra, anh không nên tới, Rafe. Đây là rắc rối của em. Em vướng vào khi em...”
“Anh không sao,” anh ấy nói. “Đừng lo. Anh từng bị ngã ngựa kinh khủng hơn, thế này có là gì so với những gì em đã trải qua.” Anh ấy với lấy và siết chặt bàn tay tôi. “Anh xin lỗi, Lia. Họ đã nói với anh chuyện anh trai em.”
Vị đắng lại cuộn trào lên cổ họng tôi. Có những điều tôi chưa bao giờ nghĩ chúng sẽ xảy ra, càng không nghĩ đến chuyện chứng kiến chúng. Chứng kiến anh trai mình bị thảm sát tận mắt là điều tồi tệ nhất trong tất cả. Tôi rút tay mình ra, lau nó vào chiếc áo tả tơi của mình. Cảm thấy không phải khi có hơi ấm của hai bàn tay Rafe trên những đầu ngón tay mình lúc nói về anh Walther, người đã nằm lạnh lẽo trong lòng đất. “Ý anh là họ cười nhạo anh trai em. Em đã nghe chúng chuyện trò vô cùng hả hê suốt năm ngày đi đường về chuyện trung đội của anh Walther gục ngã quá dễ dàng đến thế nào.”
“Chúng nói em đã chôn cất họ. Tất cả bọn họ.”
Tôi nhìn đăm đăm vào chùm ánh sáng yếu ớt lọt qua những khe hở, cố gắng thấy thứ gì đó mà đôi mắt vô hồn của anh Walther hướng tới trên bầu trời khi tôi vuốt mắt anh ấy lần cuối cùng. “Em ước gì anh có dịp biết anh ấy,” tôi nói. “Anh trai em sẽ trở thành một vị vua vĩ đại vào một ngày nào đó. Anh ấy luôn tốt bụng và nhẫn nại cho dù có chuyện gì xảy ra. Anh ấy tin tưởng em theo cách mà không ai khác có thể làm được. Anh ấy...” Tôi quay sang khuôn mặt Rafe. “Anh ấy dẫn theo một trung đội ba mươi hai binh lính dũng cảm nhất, cường tráng nhất của Morrighan. Em đã chứng kiến từng người trong bọn họ gục xuống. Bọn chúng đông hơn gấp năm lần. Đó là một cuộc tàn sát.”
Tấm màn bảo vệ mà tôi tự giăng lên xung quanh mình đã bị xé rách, và hơi nóng phát bệnh bò lan trên da tôi. Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi trên các thi thể. Những mảnh thi thể. Tôi đã thu thập tất cả chúng lại, cốt không để lại gì làm mồi cho lũ thú, sau đó quỳ gối và cầu nguyện ba mươi ba lần. Lời tôi trào ra ào ạt, rỉ máu từ đâu đó bên trong, ba mươi ba tiếng khóc tiếc thương, ba mươi ba lời vĩnh biệt, và rồi mặt đất thấm đẫm máu họ, dần ôm lấy họ vào lòng, cứ thế, và họ không còn nữa. Đây không phải là lần đầu tiên. Nó cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.
“Lia?”
Tôi nhìn Rafe. Cao ráo và khỏe mạnh như anh trai tôi. Tự tin như anh trai tôi. Anh ấy chỉ có bốn người đến ứng cứu. Tôi có thể phải đối mặt thêm với bao nhiêu mất mát nữa?
“Vâng,” tôi trả lời. “Em đã chôn cất tất cả bọn họ.”
Anh ấy với tay ra và kéo tôi đến bên anh ấy. Tôi ngồi trên đống rơm bên cạnh anh ấy. “Chúng ta có thể làm được chuyện này,” anh ấy nói. “Chúng ta chỉ cần câu giờ cho đến khi người của anh đến đây.”
“Bao lâu trước khi binh lính của anh đến?” Tôi hỏi.
“Một vài ngày. Có thể lâu hơn nữa. Còn phụ thuộc vào việc họ phải đi bao xa về phía nam mới qua sông được. Nhưng anh biết họ sẽ đến đây ngay khi có thể. Họ là những người giỏi nhất, Lia. Những người lính tuyệt nhất của Dalbreck. Hai người trong số họ nói tiếng Venda trôi chảy và họ sẽ tìm được đường vào thành.”
Tôi muốn nói rằng vào được thành không khó. Chúng ta đã tìm được lối vào. Vấn đề là ra khỏi thành sau đó cơ. Nhưng tôi cố kìm lòng và gật đầu, cố gắng tỏ ra can đảm. Nếu kế hoạch của anh ấy không hiệu quả, có lẽ kế hoạch của tôi sẽ thay thế. Tôi đã giết một con ngựa sáng nay. Có thể đêm nay, tôi sẽ giết một con thú khác.
“Có lẽ còn một cách khác nữa,” tôi nói. “Bọn chúng có vũ khí trong Tòa Sanctum. Em có thể đánh tráo một con dao giấu dưới váy của mình.”
“Không,” anh ấy nói chắc chắn. “Việc đó quá nguy hiểm. Nếu chúng...”
“Rafe, thủ lĩnh của họ phải chịu trách nhiệm về việc giết chết anh trai em, vợ anh ấy và cả một đội quân tháp tùng. Vấn đề chỉ còn là thời gian trước khi hắn ta quay trở lại để lấy thêm mạng. Hắn phải...”
“Lính của hắn đã giết họ, Lia. Giết được một người thì có ích gì? Em không thể tiêu diệt cả một đội quân với mỗi một con dao, đặc biệt là trong tình cảnh của chúng ta. Hiện giờ mục tiêu duy nhất của chúng ta là sống sót và thoát ra khỏi đây.”
Chúng tôi đã mâu thuẫn. Về lý trí, tôi biết anh ấy đúng, nhưng một phần sâu thẳm, tăm tối trong tôi vẫn khao khát điều đó mãnh liệt nhiều hơn là trốn chạy.
Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi, yêu cầu một câu trả lời. “Em nghe anh nói không? Em không thể làm gì tốt cho bất cứ ai nữa, nếu em đã chết. Hãy kiên nhẫn. Lính của anh sẽ đến và sau đó chúng ta sẽ cùng nhau thoát khỏi đây.”
Tôi, kiên nhẫn, bốn người lính. Những từ này đi cùng nhau thật là điên rồ. Nhưng tôi thừa nhận, bởi vì kể cả không có bốn người kia, Rafe và tôi vẫn cần nhau, và đó là điều quan trọng lúc này. Chúng tôi ngồi trên tấm nệm rơm và tính toán kế hoạch của mình, những gì chúng tôi sẽ nói với bọn họ, những gì chúng tôi sẽ không nói và những gì chúng tôi sẽ dựng lên để bịp họ cho đến khi cứu binh tới. Một liên minh được thành lập vào phút cuối - liên minh mà cha của chúng tôi đã cố gắng liên kết bằng được từ trước tới nay. Tôi nói với anh ấy tất cả những gì tôi đã biết về Komizar, Tòa Sanctum, và những hành lang mà họ đã kéo tôi đi qua. Từng chi tiết đều có thể quan trọng.
“Hãy cẩn thận. Hãy để ý lời nói của anh,” tôi nói. “Ngay cả cử động của anh cũng phải coi chừng. Hắn không bỏ lỡ chi tiết nào. Hắn có đôi mắt sắc lẹm cho dù hắn có xuất đầu lộ diện hay không.”
Có một số điều tôi đã giữ lại. Kế hoạch của Rafe là kim khí, da thịt, sàn nhà và nắm đấm, tất cả những thứ chắc chắn. Kế hoạch của tôi là những thứ không thể nhìn thấy, cơn sốt và cái lạnh, máu và công lý, những thứ nằm sâu trong tim gan tôi.
Giữa lúc chúng tôi đang to nhỏ về kế hoạch của mình, anh ấy đột ngột dừng lại và đưa tay ra, ngón tay cái nhẹ nhàng vạch một đường ngang đỉnh má tôi. “Anh sợ.” Anh ấy nuốt nước bọt và nhìn xuống, hắng giọng. Quai hàm của anh ấy giật giật mạnh và tôi đã nghĩ rằng tôi có lẽ vỡ tan khi quan sát anh ấy. Khi anh ấy quay lại nhìn tôi, mắt anh ấy vằn lên tia tức giận. “Anh biết điều gì thiêu đốt trong em, Lia. Chúng sẽ trả giá cho việc này. Tất cả chuyện này. Anh hứa. Một ngày nào đó chúng sẽ phải trả giá.”
Nhưng tôi biết anh ấy muốn ngụ ý điều gì. Rằng tên Kaden đó sẽ phải trả giá.
Chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần và nhanh chóng tách nhau ra. Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt băng đá, xanh thẳm xé xuyên bóng tối. “Lia, anh hiểu cảm giác của em về anh có lẽ đã thay đổi. Anh đã lừa dối em. Anh không phải là người nông dân như anh từng nói, nhưng anh hy vọng anh có thể khiến em yêu anh một lần nữa, như một hoàng tử, một ngày nào đó. Chúng ta đã có một khởi đầu tồi tệ - không có nghĩa là chúng ta không thể có một kết thúc tốt đẹp hơn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, ánh mắt anh ấy nuốt trọn tôi, và tôi mở miệng nói, nhưng từng từ một vẫn đang dập dềnh trong đầu tôi. Yêu anh lần nữa... lần này như một hoàng tử.
Cánh cửa mở tung ra đánh bang một tiếng, và hai lính canh bước vào. “Cô,” họ nói, chỉ tay về phía tôi, và tôi chưa kịp đứng dậy thì họ đã lôi tôi đi rồi.