Chương 5
“XUỐNG ĐI, CÔ ẤY, CÔ GÁI.”
Tôi bị dìm toàn thân vào một bồn nước lạnh như băng, chỉ có đầu tôi nổi trên mặt nước, cùng lúc, những bàn tay mạnh bạo xoa gội tóc tôi. Tôi thổi phù phù để thở, sặc sụa bởi nước xà phòng. Hình như Komizar đã thấy vẻ ngoài của tôi thật kinh tởm và đặc biệt gây khó chịu cho chiếc mũi tinh tế của hắn ta, nên đã hạ lệnh tắm rửa vệ sinh cho tôi nhanh chóng. Tôi bị lôi ra khỏi bồn tắm và bị buộc phải lau khô người bằng một mảnh vải bé bằng cái khăn tay. Một phụ nữ trẻ mà những người khác gọi là Calantha đã giám sát việc tắm rửa nhục nhã của tôi. Cô ta ném thứ gì đó vào tôi. “Mặc cái này vào.”
Tôi nhìn đống vải dưới chân mình. Đó là một chiếc bao tải thô ráp, không ra hình thù gì, dường như thích hợp để nhồi rơm hơn là bọc một cái xác. “Tôi sẽ không mặc cái này.”
“Cô sẽ mặc nếu cô muốn sống.”
Không có một chút tức giận nào trong giọng điệu của cô ta. Chỉ có sự thực. Cái nhìn của cô ta thật khiến người khác mất tinh thần. Cô ta đeo miếng che mắt, dải ruy băng dùng để buộc màu đen của nó trông đối lập hẳn với mái tóc trắng kì quặc, xám xịt và xơ xác của cô ta. Bản thân miếng che mắt đã đáng ngạc nhiên đến mức tôi gần như không thể rời mắt khỏi nó. Nó được may đính cườm hạt nhỏ, ánh bóng thành hình một con mắt màu xanh biển tươi sáng đang nhìn thẳng về phía trước. Những đường xăm trang trí xoáy từ trong ra, từ dưới lên trên miếng che mắt làm cho một bên mặt cô ấy biến thành một tác phẩm nghệ thuật. Tôi băn khoăn tại sao cô ta lại thu hút sự chú ý tới một đặc điểm mà người khác có lẽ chỉ xem như là một nhược điểm.
“Mặc ngay đi,” cô ta nói.
Tôi dứt ánh mắt để tránh cái nhìn đáng ngại của cô ta và chộp lấy tấm vải thô trên sàn, giơ lên để nhìn rõ hơn. “Hắn muốn ta mặc cái này?”
“Đây không phải trang phục Morrighan.”
“Ta cũng không phải là một tải khoai tây.”
Con mắt duy nhất của cô ta nheo lại, và cô ta bật cười. “Cô sẽ giá trị hơn nhiều nếu cô đúng là một tải khoai tây.”
Nếu Komizar cho rằng bộ đồ này sẽ hạ thấp phẩm giá của tôi, thì hắn đã nhầm. Thói quen nâng niu niềm kiêu hãnh đó đã bị tôi vứt bỏ lâu rồi. Tôi chụp tấm vải qua đầu. Nó rộng quá, khó mà không tuột khỏi vai tôi, nên tôi phải giữ phần dư ra để tránh bị trượt ngã. Chất vải thô ráp cào xước da thịt tôi. Calantha ném cho tôi một đoạn dây thừng. “Cái này có lẽ sẽ giúp cố định mọi thứ đâu vào đó.”
“Dễ thương quá,” tôi nói, đáp lại nụ cười nhếch mép của cô ta, và bắt đầu kéo, gấp nếp chỗ vải thừa ra càng nhiều càng tốt, sau đó buộc cố định bằng sợi dây thừng quanh eo.
“Hãy biết ơn, công chúa,” cô ta nói, trong khi lướt một ngón tay khắp con mắt giả nạm đá của mình theo một kiểu cách kỳ lạ. “Tôi đã thấy Ngài ấy đối xử tệ hơn nhiều với những kẻ bất tuân theo Ngài ấy.”