← Quay lại trang sách

Chương 6

SẢI CHÂN CUỐI CÙNG TRONG HÀNH TRÌNH ĐẾN CIVICA THẬT CHẬT VẬT. Một cơn mưa tầm tã đã ập đến phủ lên chúng tôi gần Derryvale, và chúng tôi buộc phải trú tại một cái chuồng bỏ hoang suốt ba ngày, cùng trú chung ở đó là một con cú và một con mèo hoang. Ít nhất thì có hai con đó, sẽ không có loài gặm nhấm nào nữa. Từng ngày lê thê trôi qua khiến nỗi lo lắng của tôi ngày càng nặng nề hơn. Giờ này Lia chắc chắn đang ở Venda rồi, nếu như đó là nơi Kaden đưa cô ấy đến. Tôi cố gắng không bận tâm đến một khả năng khác - rằng cô ấy đã chết.

Tất cả xảy ra quá nhanh, tôi đã không hoàn toàn nắm bắt được tại thời điểm đó. Kaden đã bắt giữ cô ấy. Kaden là một trong số họ. Kaden, người mà tôi đã ưu ái hơn Rafe. Tôi thực sự đã mắc sai lầm khi thúc cô ấy đi theo hướng của hắn. Tôi thích phong thái điềm tĩnh của hắn. Tôi đã nói với cô ấy rằng đôi mắt của hắn ta rất lành hiền. Mọi thứ về hắn đều có vẻ tử tế. Sao mà tôi có thể sai lầm đến vậy? Chuyện đó khiến tôi xốn xang trong sâu thẳm. Tôi đã luôn nghĩ mình là một người rành rọt về tính cách, nhưng về Kaden thì ngược lại. Hắn ta là một sát thủ. Đó là những gì Gwyneth đã tuyên bố. Sao cô ấy biết được nhỉ, tôi không chắc lắm, nhưng Gwyneth có rất nhiều tài năng, và việc lén thu thập thông tin từ các khách hàng trong quán rượu chắc chắn nằm trong số tài năng đó.

Chúng tôi đã quyết định sẽ trú lại trong một quán trọ, tại một ngôi làng ngoài thành vì lý do an toàn. Không ai biết Gwyneth, nhưng họ biết tôi và tôi cần ẩn thân ít nhất, tới khi tôi sắp xếp được cuộc gặp với ngài Phó nhiếp chính. Tôi là một nhân vật dễ nhận diện dưới trướng hoàng hậu, và có thể phải đối mặt với tội phản quốc vì đã giúp Lia chạy trốn. Trong toàn bộ nội các, ngài Phó nhiếp chính luôn là người tử tế nhất với Lia, thậm chí là rất quan tâm và săn sóc. Ngài ấy dường như thấu hiểu vị thế khó khăn của cô ấy trong triều đình. Nếu tôi giải trình được tình cảnh của cô ấy, chắc chắn, ngài ấy có thể báo tin cho Đức vua theo cách thức có lợi nhất. Ít nhất thì, người cha nào lại không cố cứu mạng con gái mình, bất kể cô ấy từng bất tuân mệnh Người.

Tôi vơ vẩn trong bóng tối, mũ trùm kín đầu trong khi Gwyneth đặt một phòng cho cả hai. Tôi quan sát cô ấy nói chuyện với người chủ nhà trọ, mặc dù tôi không thể nghe thấy nội dung trao đổi. Dường như lâu hơn cần thiết. Tôi cảm thấy bụng dạ bồn chồn không yên. Đó là một dấu hiệu cho thấy mọi chuyện giờ đã đổi khác nhiều tới đâu, thời gian đã trôi mất bao lâu rồi, một gợi nhớ về lời hứa của Lia, chúng ta sẽ vượt qua chuyện này cùng nhau. Một nhắc nhở rằng thời gian đang sắp hết. Tôi hôn những ngón tay mình và dâng lên các vị Thần. Xin hãy mang cô ấy trở lại.

Gwyneth và chủ quán trọ đã trao đổi qua lại một số giấy tờ. Ông ta quan sát tôi chớp nhoáng, có lẽ băn khoăn tại sao mũ trùm đầu của áo choàng không tay vẫn chưa bỏ xuống khi đứng bên trong quán trọ, nhưng ông ta không nói gì và cuối cùng, cũng đẩy chìa khóa ngang bàn quầy cho Gwyneth.

Phòng trọ ở cuối hành lang, nhỏ nhưng tiện nghi hơn nhiều so với cái chuồng gia súc bỏ hoang.

Căn phòng ở cuối hành lang, nhỏ, nhưng có nhiều tiện nghi hơn nhiều so với nhà kho. Nove và Dieci ở trong chuồng ngựa và dường như cũng đánh giá cao việc chúng có ngăn riêng và lúa mạch tươi để ăn. Tiền không phải là vấn đê. Tôi đã đổi những món trang sức mà Lia đưa cho tôi để lấy tiền xu ở Luiseveque. Ngay cả Gwyneth cũng bị ấn tượng về việc tôi đã dễ dàng ứng phó với những kẻ buôn bán ám muội ở những phòng sau đến vậy, nhưng tôi đã học được tất cả từ Lia.

Khi tôi đã đóng cánh cửa phòng lại sau lưng, tôi liền hỏi Gwyneth sao lại lâu như vậy. Để đặt phòng ở quán trọ của dì Berdi, chỉ cần thỏa thuận giá thuê rồi chỉ cho khách tới căn phòng.

Gwyneth ném cái túi của cô ấy lên giường. “Tôi đã gửi một bức thư ngắn cho Đại pháp quan để xin một cuộc hẹn gặp.”

Tôi ngưng thở, không thể nói nên lời trong giây lát. “ Cô, gì cơ? Ngược lại với mong muốn của tôi tư? Tôi đã nói với cô, ông ta ghét Lia mà?”

Cô ấy bắt đầu dỡ đồ, không phân tâm bởi lời cảnh cáo của tôi. “Tôi nghĩ sẽ khôn ngoan hơn nếu dò xét xung quanh, qua... những kênh kín đáo hơn, trước khi chúng ta đi thẳng tới vị trí nắm giữ quyền lực thứ hai (dưới Đức vua). Nếu ngài Phó nhiếp chính không giúp ích gì, chúng ta sẽ lâm vào ngõ cụt.”

Tôi nhìn cô ấy, một cơn ớn lạnh chạy ngang qua hai vai tôi. Đã là lần thứ hai cô ấy gợi ý đến Đại pháp quan và lần này cô ấy đã tự quyết định mà không cần tôi đồng ý. Cô ấy dường như quyết tâm kéo Đại pháp quan vào việc này. “Cô có biết Đại pháp quan không, Gwyneth?”

Cô ấy nhún vai. “Hừm, có lẽ một chút. Con đường chúng tôi đi có giao cắt nhau ở điểm nào đó trong quá khứ.”

“Và cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với tôi trước đây cho đến tận bây giờ ư?”

“Tôi nghĩ rằng cô có thể không nắm bắt hết được, và có vẻ như tôi đã đúng.”

Tôi vứt chiếc túi xuống giường và bới tung cả đống, để tìm cái lược chải tóc. Tôi chải tóc một cách mạnh bạo, cố gắng gỡ rối những suy nghĩ của mình, cố gắng tỏ ra tự chủ khi tôi cảm thấy có điều gì đó không hài lòng. Cô ấy biết ông ta một chút ư? Tôi không thích hoặc tin tưởng Đại pháp quan hơn Lia tí nào cả. Tôi không thích chuyện này một chút nào hết.

“Tôi đã quyết định. Tôi sẽ đến thẳng chỗ Đức vua,” tôi nói.

“Cô chỉ có thể ở yên đây.”

Cô ấy chộp lấy tay tôi, không để yên cho tôi chải tóc. “Vậy, cô sẽ xoay xở chuyện đó thế nào? Diễu hành qua tòa thành và đập cửa phòng Đức vua bằng cây lược của cô à? Cô nghĩ cô sẽ đi xa được đến đâu? Hay cô muốn gửi một lá thư ngắn? Mọi thứ đều phải đi qua nhiệm sở của Đại pháp quan trước tiên. Vậy sao không gửi thẳng đến ông ta ngay từ ban đầu?”

“Tôi chắc chắn tôi sẽ được diện kiến Đức vua bằng cách này hay cách khác.”

“Tất nhiên, cô có thể. Nhưng đừng quên, cô là đồng phạm trong vụ trốn chạy của Lia. Cô có lẽ sẽ rất không thích việc nói chuyện với Ngài ấy từ phía trong phòng giam.”

Tôi biết cô ấy đúng. “Cho dù là như thế cũng đáng.”

Gwyneth thở dài. “Cao thượng đấy, nhưng hãy xem liệu chúng ta có thể tránh điều đó không. Phải dò la xung quanh đã.”

“Bằng cách nói chuyện với Đại pháp quan?”

Cô ấy ngồi xuống giường và cau mày. “Lia đã không nói với cô về tôi, phải không?”

Tôi nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần cho một điều gì đó, mà tôi không muốn biết về quá khứ của Gwyneth. “Nói cho tôi biết cái gì?”

“Tôi đã từng phục vụ trong quân chủng của vương quốc. Tôi là người đưa tin.”

“Có nghĩa là?” Tôi hỏi một cách thận trọng.

“Tôi là một gián điệp.”

Tôi nhắm mắt lại. Còn tệ hơn tôi đã nghĩ.

“Giờ thì đừng đi thắt nút tất cả lại nữa. Chuyện đó không tốt cho cô đâu. Việc tôi là một gián điệp - cựu gián điệp - cũng đâu phải là tận thế đâu. Chuyện đó có lẽ còn có ích một lúc nào đó.”

Có ích một lúc nào đó ư? Tôi mở mắt và thấy cô ấy đang nhăn nhở cười với tôi.

Cô ấy đã kể cho tôi về đội ngũ tai mắt của vương quốc, gián điệp của Civica rải rác khắp các thị trấn và trang viên ở Morrighan, họ thu thập tin tức cho những người nắm giữ quyền lực. Ngày trước, có lúc, cô ấy cần tiền và cô ấy rất giỏi moi tin từ các khách quen tại một nhà trọ ở Graceport nơi cô ấy dọn phòng.

“Vậy ra cô đã là gián điệp cho Đức vua?” Tôi hỏi.

Cô ấy nhún vai. “Có lẽ thế. Tôi chỉ làm việc với Đại pháp quan thôi. Ông ta...” Vẻ mặt Gwyneth tối sầm lại. “Ông ta rất có sức thuyết phục, còn tôi thì trẻ dại và ngu ngốc.”

Gwyneth vẫn còn trẻ. Số tuổi trội hơn tôi của cô ấy chưa đếm hết một bàn tay. Nhưng ngu ngốc ư? Không bao giờ. Cô ấy tinh khôn, toan tính và bất cần, những điều mà tôi không có. Trong thâm tâm, tôi biết kỹ năng của cô ấy có thể hữu ích cả trong việc tìm kiếm một đôi tai đồng cảm, nhưng tôi vẫn do dự. Tôi sợ bị lôi kéo vào một mạng lưới gián điệp nào đó, ngay cả khi cô ấy tuyên bố đã không còn là một phần của nó. Vậy nếu cô ấy vẫn còn làm việc cho họ thì sao?

Dường như cô ấy có thể đọc thấu những dòng suy nghĩ đang lướt qua tâm trí tôi.

“Pauline,” cô ấy nói một cách quả quyết, “cô có lẽ là người trung thành và thánh thiện nhất mà tôi từng gặp, tính cách này có thể đáng ngưỡng mộ, nhưng đôi khi cũng khá khó chịu. Đã đến lúc quỳ xuống. Không đóng vai ‘gái ngoan’ nữa. Cô có muốn giúp Lia hay không?”

Câu trả lời duy nhất cho câu hỏi đó là Có.

Bất kể tôi phải làm chuyện gì đi nữa.