← Quay lại trang sách

Chương 7

NHỮNG BỨC TƯỜNG KHÉP LẠI DẦN, CON ĐƯỜNG DƯỜNG NHƯ NGÀY CÀNG HẸP LẠI theo mỗi bước chân. Tôi bị dẫn đi qua một hành lang tối, leo lên hai cầu thang ẩm mốc, rồi dọc theo một hành lang khác chỉ rộng gần bằng một sải tay, rẽ ba lần, rồi đi xuống vài bậc thang nữa. Bên trong pháo đài này giống như một mê cung hơn là vẻ bên ngoài, kiến trúc của hàng thế kỷ hòa quyện với nhau.

Đây không phải là con đường trở lại Sảnh Sanctum. Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh. Họ đang đưa tôi đi đâu? Tóc tôi vẫn còn ướt trên vai, và đôi chân trần của tôi đang giá băng trên sàn nhà lạnh lẽo. Tôi đã ghi nhớ đường đi của mình, chắc chắn một lúc nào đó nó sẽ rất có ích. Từng ngóc ngách đều quan trọng. Từng chi tiết một. Từng cái rung của một chiếc lông mi. Trong số tất cả mọi người, ngay lúc này, tôi trông đợi Gwyneth - uyển chuyển trong mọi cử động, và rất giỏi che giấu bí mật riêng với một nụ cười - ngoại trừ khi nói đến những điều cô ấy quan tâm, như Simone. Mỗi khi đó, những lời nói dối mới lộ ra trên khuôn mặt của Gwyneth. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn đang học hỏi từ cô ấy. Tất cả những gì tôi vẫn quan tâm đã thôi không còn lộ ra trên khuôn mặt của tôi.

Ở ngã rẽ cuối cùng, chúng tôi đi xuống một lối đi lạnh giá, nhắm tới một cánh cửa đôi lớn. Những bản lề dày màu đen của nó rẽ nhánh như những chiếc gai xiên chằng chịt. Lính canh gõ cửa, và tôi nghe thấy tiếng trượt nặng nề của chiếc then để mở chốt ở bên trong. Tôi bị ném về phía trước, có vẻ như bọn lính canh không biết cách thả tù nhân nào khác, nhưng lần này tôi đã chuẩn bị nên chỉ bị vấp ngã.

Tôi bước vào một căn phòng yên ắng. Anh mắt của tôi đổ dồn vào Kaden đầu tiên, quai hàm của anh ta siết chặt, mạch máu hằn rõ nổi cả trên cổ khi anh ta nhận ra bộ đồ thô mới của tôi. Ánh mắt lóe sáng của anh ta mà tôi đã thấy không rõ là giận dữ hay tủi thẹn nữa. Nhưng tôi cũng đã chú ý thấy anh ta đã tắm rửa - và đã thay đồ. Lột bỏ lớp đồ ngụy trang dân Morrighan, anh ta bây giờ trông đúng là một người trong số bọn chúng, một con thú có sọc vằn. Anh ta mặc một chiếc áo rộng rãi, cắt theo kiểu của họ, với một sợi dây lủng lẳng toàn xương ở thắt lưng, nơi giắt vũ khí của anh ta. Đây mới thực sự là Kaden từ trước tới nay.

Và rồi, tôi đã thấy Rafe. Lưng anh ấy quay lại phía tôi, tay bị cùm phía sau và có lính canh bên cạnh. Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, và dán mắt vào Komizar thay vào đó.

“Thật quá đúng lúc, công chúa ạ,” hắn ta nói. “Tay nông dân của cô cũng vừa đến.” Hắn vẫy tôi tiến lên phía trước cho đến khi tôi đứng gần Rafe.

Komizar vẫn đeo chiếc đai gươm chéo vai, và giờ là cả gươm của anh Walther đang lúc lắc ở đó nữa. Hắn ta nhe nhởn cười khi tôi nhận thấy nó. Cái nhìn của tôi đanh lại như thép. Từ phút giây này trở đi, tôi sẽ biến những thứ đồ mà chúng cướp của anh trai tôi thành sức mạnh, hơn là để chúng trở thành yếu điểm.

Hắn ta bước ra giữa phòng và dang hai tay vươn rộng sang hai bên sườn. “Thật là một ngày lịch sử của Venda, các đạo hữu của tôi ạ. Không phải là một tù nhân mà có tới hai tù nhân.” Hắn vẫn nói bằng tiếng Morrighan, tôi đoán đó là để chúng tôi hiểu được. Tôi không biết liệu Rafe có biết tiếng Venda hay không, tôi nguyền rủa mình vì đã không hỏi khi chúng tôi vẫn còn ở trong phòng giam cùng nhau. Những chi tiết như thế này có thể quan trọng về sau. Komizar chuyển sự chú ý sang tôi và Rafe. “Tôi hi vọng cả hai người đánh giá cao vận may của mình cho dù vẫn là tù nhân. Đó là một đặc ân hiếm hoi - mặc dù có lẽ cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi.” Giọng điệu của hắn vui đùa, biểu cảm của hắn gần như là hân hoan, sung sướng. Hắn bước tới gần tôi hơn, nhấc một lọn tóc ướt trên vai tôi lên, rồi thả xuống với vẻ chán ghét. “Ta đã biết lý do cô đứng đây. Một nhân vật hoàng gia được cho là sở hữu một loại ‘năng lực’ mà Assassin của ta tin rằng sẽ hữu dụng đối với Venda.” Hắn nhún vai. “Thời gian sẽ trả lời.”

Hắn quay sang Rafe. “Nhưng còn ngươi... nói cho ta biết tại sao ta không nên rạch từ cổ họng đến bụng ngươi ngay bây giờ và trừng phạt những tên lính đã không giết ngươi ngay lập tức.”

“Bởi vì tôi mang tin tức đến cho Ngài, tin tức có lợi cho Venda.” Câu trả lời của Rafe rất nhanh chóng và tự tin.

Komizar cười phá lên theo một cái cách khiến căn phòng trở nên tối tăm hơn. “Rồi, ta đã nghe.” Hắn bước đến chiếc bàn ở chính giữa căn phòng và ngồi nghé lên mép bàn, thả hai chân đu đưa. Hắn trông giống một tên côn đồ nghênh ngang đang ngồi trong một quán rượu nhỏ hơn là một nhà cai trị. “Chievdar Stavik đã nói với ta về yêu cầu của ngươi,” hắn nói. “Nhưng binh lính nói với ta khác. Chúng gọi ngươi là tên nhà nông lụy tình, và công chúa có vẻ như đã nghĩ rằng ngươi đã ra mặt vì cô ta. Ta hiểu rằng đã có một cái ôm thi vị.”

“Tôi đã là một khuôn mặt quen thuộc ở xứ lạ,” Rafe trả lời. “Tôi không thể né tránh nếu cô gái trẻ cứ đeo bám tôi. Nhưng tôi không phải là một tên ngốc khi chuyện dính dáng đến đàn bà. Vui thú là một chuyện. Đại sự là chuyện khác. Tôi không khi nào xuất hiện ở bậc cửa nhà kẻ thù chỉ vì chút xao động mùa hè thoảng qua.”

Đôi mắt của Komizar lấp lóe nhìn tôi. Tôi trừng mắt nhìn Rafe.

“Một chút xao động,” Komizar lặp lại, gật đầu. “Vậy ra làm nông dân chỉ là kế sách.”

“Hoàng tử đã phái tôi đến tìm hiểu xem liệu cô gái có thực sự bỏ trốn khỏi đám cưới hay đó là một sự trả đũa đã được lên kế hoạch từ trước, vì những mỗi bất bình trong quá khứ. Nếu Ngài không rõ, thì Dalbreck đã có một mối quan hệ lâu dài, sắt đá với những người hàng xóm thân cận nhất của chúng tôi. Tôi có nên kể lại toàn bộ lịch sử về những hành động nhỏ nhặt do người Morrighan gây ra không? Tuy nhiên, lời đề nghị kết hôn của nhà vua là một nỗ lực thực sự để chôn vùi những mối bất bình trong quá khứ.”

“Và để lập ra một liên minh.”

“Đúng.”

“Để sử dụng quyền lực áp đảo bọn ta.”

“Đó không phải là mục tiêu của mọi động thái chính trị hay sao? Quyền lực và khai thác nhiều hơn từ nó?” Giọng điệu của Rafe lạnh lùng, uy dũng và không hề biện hộ.

Dường như điều đó khiến Komizar ngừng lại đôi chút. Mắt hắn nheo lại, và rồi một bên khóe miệng hắn nhếch lên chút xíu thành một nụ cười xếch xéo, thích thú. “Ta thấy ngươi trông giống một tên nông dân hơn nhiều so với một đặc phái viên có tầm của hoàng tử.” Hắn quay quanh, quét mắt khắp căn phòng. “Griz!” hắn gọi to. “Anh ta đâu rồi?”

Một trong những thống đốc báo cho hắn ta biết rằng Griz vẫn còn ở trong Sảnh Sanctum, và một tên lính đã được sai đi để tìm hắn ta về. Komizar giải thích rằng Griz đã từng nhìn thấy hoàng tử và triều đình của anh ta khi hắn ở Dalbreck trong một nghi lễ công cộng, hồi năm ngoái. Anh ta có thể xác định Rafe là thật hay giả mạo.

“Giờ, ngươi có muốn thay đổi câu chuyện của mình không? Sự thật có thể là ta sẽ đi ăn tối sớm hơn và ta sẵn lòng cho ngươi một cái chết nhanh chóng, gần như không đau đớn.”

“Chuyện tôi nói không đổi,” Rafe trả lời không hề do dự.

Thở đi, Lia, thở đi. Tôi nhìn Kaden và cố gắng không phản bội cơn hoảng sợ của mình, hy vọng một sự giúp đỡ. Anh ta nợ tôi chuyện này. Anh ta nhìn đáp trả cái nhìn của tôi, cái đầu hầu như không nhúc nhích, không. Tôi đã quên mất, Venda luôn phải là ưu tiên số một. Nỗi sợ dâng lên trên ngực tôi, và tôi nhìn đống vũ khí giắt thắt lưng ở khắp mọi phía, các thống đốc, lính gác, đạo hữu các thể các dạng của Venda. Phải đến hơn một tá người khắp căn phòng. Ngay cả khi tôi tước vũ khí từ một người trong bọn họ và giết một kẻ khác, cơ hội nào cho Rafe và tôi chống lại nổi tất cả bọn họ đây? Đặc biệt là khi cả hai tay Rafe bị xích sau lưng. Tôi nhích lên phía trước và tôi thấy, Rafe cong cong một bên tay, một dấu hiệu thầm lặng. Tôi dừng lại. Căn phòng vẫn im ắng, từng tích tắc trôi qua một cách giày vò, Komizar dường như đang tận hưởng từng khoảnh khắc đó. Tiếp đó, chúng tôi nghe tiếng bước chân, bước đi nặng nề của một người khổng lồ vọng tới xuôi theo hành lang.

Cánh cửa mở ra, và Griz bước vào.

“Bedage akki,” Komizar gọi và quàng tay qua vai Griz. Hắn dẫn tên đó đến đứng trước mặt Rafe, giải thích bằng tiếng Venda về yêu cầu với Rafe. “Anh đã có mặt tại buổi lễ và đã nhìn thấy hoàng tử và những người thân cận của gã. Anh có nhận ra người này không?”

“Khó mà nói chắc. Đó là một đám đông lớn ở quảng trường. Tôi đã ở đó lâu lắm rồi, nhưng...” Anh ta gãi đầu, nhìn thật kĩ hơn. Tôi nhìn thấy sự công nhận trong mắt anh ta, và tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Chà?” Komizar hỏi.

Griz ném cho tôi một cái nhìn xéo. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, không thở được, đơ cứng toàn thân. Hắn quay lại nhìn Rafe một lần nữa, gật đầu trong khi đang suy nghĩ.

“À, tôi nhớ gã này. Gã đã đứng ngay bên cạnh hoàng tử, cả hai đều hân hoan trong một chiếc áo khoác diềm xếp nếp. Họ rất thân mật. Gã đó và hoàng tử đã cười với nhau vài lần.” Anh ta gật đầu như thể hài lòng với hồi ức của mình và sau đó đôi mày đầy sẹo của anh ta nhíu lại cau có. “Còn gì nữa không nhỉ?”

“Thế đủ rồi,” Komizar đáp.

Griz thoáng liếc qua tôi một lần nữa trước khi quay lưng bỏ đi.

Tôi cố gắng giải phóng hơi thở nén lại trong lồng ngực một cách từ từ. Liệu có phải Griz đã nói dối giúp tôi không? Hay anh ta nói dối giúp Rafe? Các gián điệp ở khắp nơi, Lia ạ. Bàn tay nắm lấy bàn tay để giữ cho con mắt tỏ tường. Nhưng không phải là Griz. Điều đó là không thể. Anh ta trăm phần trăm là người Venda. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ rằng anh ta đã che giấu chuyện mình thông thạo tiếng Morrighan với những người khác.

“Vậy thì, chàng sứ giả khoác áo diềm xếp nếp,” Komizar nói, “Thông điệp quan trọng gửi đến từ hoàng tử này là gì?”

“Như tôi đã nói trước đó, chuyện này chỉ được nói với mình Ngài, tận tai.”

Đôi mắt Komizar tóe lửa. “Đừng lăng mạ những người đạo hữu của ta.” Các thống đốc gầm gừ đe dọa.

Rafe nhượng bộ. “Đức vua của Dalbreck sắp chết. Thời gian chỉ còn tính bằng tuần, không phải từng ngày. Cho đến khi đó thì, hoàng tử vẫn bị trói tay. Ngài không thể làm gì cả, nhưng sớm thôi, quyền lực sẽ được trao cho Ngài ấy. Khi đó, mọi chuyện sẽ khác. Ngài ấy muốn sẵn sàng. Hoàng tử và cha Ngài ấy có quan điểm rất khác nhau về liên minh và quyền lực.”

“Quan điểm kiểu nào?”

“Ngài ấy hướng tới tương lai. Ngài ấy cho rằng liên minh hôn nhân là chuyện cổ xưa rồi và nhìn nhận liên minh với Venda có lợi hơn nhiều cho Dalbreck so với một liên minh với Morrighan.”

“Và có lợi ích cho Venda?”

“Chúng tôi muốn một bến cảng ở Morrighan và vài dặm đồi. Phần còn lại là của Quý quốc.”

“Hoàng tử có những hoài bão lớn.”

“Có đáng phải có một hoài bão nào khác không?”

“Vậy làm sao chúng ta biết đây không phải là một chiêu trò khác của Dalbreck?”

“Khi vua cha của Ngài ấy băng hà, đích thân hoàng tử sẽ tới đàm phám với Ngài như một biểu hiện thiện chí - nhưng tất nhiên, nếu như Ngài ấy đã đăng cơ.”

“Đến đây?” Kaden chen vào. Giọng anh ta vang rền những hoài nghi.

Rafe nhìn anh ta, giữ nét mặt không đổi, nhưng trong tích tắc, tôi đã thấy nét căng thẳng trên mặt anh ấy. Nếu tay anh ấy không bị xích cùm, tôi không chắc, anh ấy có thể kiềm chế mình không. Sao mà tôi đã có thể tưởng tượng ra họ từng là bạn bè? “Tại một khu vực trung lập xác định trong vùng Cam Lanteux,” Rafe trả lời, và nhìn lại Komizar. “Ngài ấy sẽ phái một người đưa tin cụ thể. Nhưng hoàng tử mong muốn Ngài đã sẵn sàng. Liên minh sẽ phải nhanh chóng được thành lập trước khi Morrighan đánh hơi thấy.”

Komizar quan sát Rafe tỉ mì, kéo theo bầu không khí im lặng. Cuối cùng, hắn lắc đầu. “Ta không có lý do gì để tin ngươi hay tin rằng hoàng tử khác gì so với người cha xảo trá của anh ta, hoặc bất kỳ vị tổ tiên đa mưu túc trí nào là đời trước của họ. Cả Dalbreck là một bè heo giặc ghê tởm.”

Hắn đứng lên và đi bộ quanh phòng, đầu cúi xuống suy nghĩ. “Tuy nhiên... đó là một trò chơi thú vị nếu hoàng tử bày ra - hoặc ngươi bày ra.” Hắn nhìn khuôn mặt của các thống đốc, Kaden, và những người khác như một cách thu thập ý kiến nhưng không trao đổi một từ nào, chỉ một vài cái gật đầu khẽ. Hắn ta quay lại và đối mặt với Rafe lần nữa. “Vài tuần là khá đủ để chơi trò này rồi. Nó có lẽ cũng thú vị. Nếu vua cha của hoàng tử không chết và người đưa tin không đến trong vòng một tháng thì phái viên vô cùng ngu ngốc sẽ được gửi trở về cho hoàng tử - một ngón tay và một bàn chân mỗi lần. Trong khi đó, ta sẽ phái người cưỡi ngựa tới Dalbreck để xác nhận lại tình trạng hơi tàn lực kiệt của nhà vua.”

“Tôi không mong gì hơn thế,” Rafe trả lời.

Komizar bước lại gần hơn, gần như ngực chạm ngực với Rafe, tay đặt trên chuôi gươm của anh Walther. “Ngươi được gì trong vụ này, chàng Phái viên?”

“Còn gì khác đâu?” Rafe trả lời. “Quyền lực. Hoàng tử đã hứa với tôi rồi.”

Komizar mỉm cười và tôi thấy một ánh thán phục trong mắt hắn.

Tôi đã nghe Rafe xổ từng tràng dối trá một cách uyển chuyển và trơn tru đến mức tôi gần như cũng bị anh ấy thuyết phục, và tôi ngạc nhiên về chuyện anh ấy đã diễn trò thuần thục đến thế nhưng tôi nhớ lại anh ấy đã từng nói dối tôi một cách trôi chảy ở Terravin ra sao. Chuyện này chẳng cần đến bất kỳ nỗ lực mới mẻ nào ở anh ấy cả.

Komizar nói với mọi người rằng việc của chúng tôi ở đó đã xong và họ nên quay lại Sảnh Sanctum. Hắn ta sẽ đến ngay sau đó. Thêm vài từ được trao đổi với vị thống đốc này, hay tên lính nọ, mà không cần đến Người chấm công nội các nào giơ cái thẻ chấm công của ông ta lên, tất cả đều được tiến hành một cách bình thường, trái ngược vô cùng với cuộc trò chuyện trước đó. Rafe sẽ bị gửi trả về, từng mảnh một. Các lính canh dẫn Rafe ra ngoài, và các thống đốc đổ ra ngay sau anh ấy. Kaden với tay ra nắm lấy cánh tay tôi.

Komizar đưa tay ra. “Tôi sẽ hộ tống công chúa, hắn ta nói,” và ngăn anh ta lại. “Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Tôi cần một vài phút với cô ấy. Để nói chuyện.”

“Tôi có thể đợi,” Kaden nói.

“Một mình.” Một mệnh lệnh giải tán, quả quyết và không thay đổi.

Máu tôi lạnh đến đóng băng lại. Một mình với Komizar.

Kaden đưa mắt nhìn hắn, rồi nhìn sang tôi, rồi lùi lại, vẫn chưa nhúc nhích nhưng tôi biết cách này hay cách khác, anh ta cũng sắp rời đi. Sẽ tốt hơn nếu đúng như tính toán của tôi. Những kết thúc của tôi. Ngay bây giờ. Bụng tôi thót lại vì sợ hãi. Ngay bây giờ.

“Không sao đâu, Kaden,” tôi nói, cố gắng giữ cho lời nói rõ ràng và chắc chắn, phớt lờ Komizar như thể hắn ta không có ở đó. “Anh cứ đi đi.”

Một mũi nhọn (quân sự) được nhắm mục tiêu hoàn hảo.

Nếu Kaden rời đi bây giờ, thì sẽ là theo lệnh của tôi, không phải theo lệnh của Komizar. Sự im lặng len vào, nặng nề và bất ngờ. Kaden nhìn tôi, biết tôi đã làm gì. Ranh giới của lòng trung thành đã bị xô đẩy. Anh ta lắc đầu và rời đi, tổn hại đã xảy ra, cánh cửa nặng nề rít lên liền ngay sau khi anh ta đi qua. Đó là một chiến thắng chớp nhoáng. Bây giờ tôi chỉ còn lại một mình trong phòng với Komizar.

“Thế ra... rốt cuộc thì cô cũng có lưỡi.”

Tôi dán mắt vào cánh cửa. “Với những người xứng đáng với lời nói của tôi.”

Hắn ta giật mạnh để tôi quay lại, đối mặt với hắn. “Đối với một người nào đó ở trong vị thế gieo neo như của cô, cô đã không lựa chọn một cách khôn ngoan rồi.”

“Chuyện đó, tôi đã được chỉ bảo nhiều lần trước đây rồi.”

Một bên lông mày của hắn ta hơi nhếch lên khi hắn ta săm soi tôi. “Thật hiếu kỳ, làm sao khi cô không có phản ứng gì lúc tên phái viên tiết lộ sự phản bội với Morrighan. Có lẽ cô không quan tâm đến những chuyện xảy ra với vương quốc mình? Hoặc có lẽ cô đã thấy câu chuyện của tên phái viên đó chẳng có chút sự thật nào?”

“Ngược lại, Komizar, tôi tin từng lời. Tôi chỉ đơn giản là không thấy nó đáng ngạc nhiên. Chắc Ngài không rõ, cha tôi đã treo thưởng cho ai lấy đầu tôi bởi vì tôi đã trốn khỏi liên minh hôn nhân. Cha tôi đã phản bội tôi, thì tại sao một vương quốc lại không thể? Tôi chán ngán sự phản bội của tất cả mọi người.”

Hắn ta kéo tôi lại gần, ngực hắn vẫn được trang trí bởi tác phẩm tinh xảo nhất từ các nghệ nhân Morrighan - một món quà của chị Greta dành cho anh Walther trong ngày cưới. Hàng mi đen dày rợp đôi mắt đen, lạnh lùng của hắn. Ánh mắt kiêu ngạo trào dâng. Tôi muốn móc chúng ra nhưng tôi không có móng tay. Tôi muốn rút đoản kiếm của mình nhưng bọn họ cũng đã lấy đi rồi. Tôi liếc xuống thanh gươm đeo bên sườn có khảm viên ngọc thạch anh đỏ của Morrighan, gần như vừa tầm với của tôi.

“Quá mệt mỏi đến mức cô trở nên ngu ngốc à?” Hắn ta hỏi. “Giết một con người khó hơn giết một con ngựa, thưa công chúa.” Hắn ta siết chặt lấy cánh tay tôi hơn. “Cô có biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu cô giết Komizar không?”

“Mọi người sẽ ăn mừng?”

“Nụ cười xếch yếu ớt thoáng qua trên mặt hắn. “Cô sẽ là Komizar (đồng nghĩa với mục tiêu giết chóc) tiếp theo.” Hắn buông cánh tay tôi ra và bước tới chỗ cái bàn, tay hắn đặt gần đục tròn khoét rãnh. “Đây là nơi mà ta đã giết Komizar cuối cùng. Ta, khi đó, mới mười tám tuổi. Đã cách đây mười một năm. Kaden mới chỉ là một cậu bé. Nó gần như chưa cao tới rốn ta. Nhỏ bé so với độ tuổi của nó. Lẽ ra, nó đã bị chết đói nhưng nó đã xoay xở để vượt lên nhờ vào sự chăm sóc của ta. Một Komizar phải nuôi dạy Rahtan [1] của riêng mình, và nó đã ở bên ta từ khi bắt đầu. Chúng ta đã trải qua cả một lịch sử dài cùng nhau. Lòng trung thành của nó với ta đã bén sâu.” Ngón cái của hắn xoa xoa đường xoi, như thể gợi nhớ lại khoảnh khắc chi tiết đó được gia công.

Sự dò xét của hắn đổ ngược trở lại vào tôi. “Đừng thử chen vào giữa bọn ta. Giờ ta đang để cho Kaden tiêu khiển. Lòng trung thành của nó đối với ta rất sâu sắc, và cô có lẽ có thể tạo ra chút sao nhãng thú vị cho tất cả chúng ta. Nhưng đừng phạm lỗi trong chuyện này, cô và năng lực dự cảm của cô là thứ vô giá trị nhất đối với ta. Tên phái viên còn có cơ hội sống đến cuối tháng nhiều hơn cô. Thế nên đừng cố công bày trò bởi vì cô sẽ thua thôi.”

Hắn dồn hết bực tức lên tôi. Mũi tên tôi bắn ra đã trúng đích. Ngươi đang làm ta thích trò này hơn từng chút một đấy, Komiza, tôi muốn nói thế.

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, mắt hắn bùng rực lên, như bị nóng chảy bởi sự đe dọa. “Ta lặp lại, đề phòng đôi tai hoàng tộc ngu ngơ của cô không hiểu ngay được, vị thế của cô gieo neo lắm đấy.”

Tôi nhìn trả lại, biết rằng, sớm thôi, tôi sẽ thấy toàn bộ đội quân đồ tể của hắn ta đeo gươm Morrighan bên hông, và trong suốt phần đời còn lại của mình, tôi sẽ không bao giờ quên được tiếng kêu thét thảm thiết trước khi chết của anh trai tôi và đồng đội của anh ấy dội thẳng vào mặt từ trên vách đá lộng gió, tất cả chỉ bởi vì sự coi thường của hắn ta đối với các đường biên giới và các giao ước xa xưa.

“Thực ra vị thế của ta không có gì là gieo neo cả,” tôi nói. “Ta bị truy nã vì tội phản quốc ở quê hương, và ở đây các người đã tước đoạt tự do, ước mơ và mạng sống của anh trai ta. Tất cả những gì ta quan tâm đã không còn, và ngươi đeo chiếc đai gươm của người anh trai quá cố của ta chẳng khác nào muốn ra vẻ. Ngươi còn có thể lấy được gì của ta nữa đâu?”

Hắn với tới, một bàn tay nắm lấy cổ tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng vạch một đường dọc theo hõm cổ họng. Hắn ấn mạnh, và tôi cảm nhận được nhịp rung của các mạch đập dưới cái chạm đó.

“Tin ta đi, công chúa,” hắn thì thầm. “Luôn luôn còn thứ gì đó để lấy đi.”

Rahtan : cận vệ thân tín nhất, bao gồm mười người của Komizar, chuyên thực hiện các nhiệm vụ cơ mật.

❖ ❖ ❖

Tôi than khóc cho đồng bào, các anh chị em của tôi,

Tôi khóc cho tất cả chúng ta,

Bởi vì năm tháng còn lại của tôi có thể tính từng ngày từ đây,

Nhưng năm tháng đấu tranh của mọi người chỉ mới vừa bắt đầu.

– Bài hát của Venda