← Quay lại trang sách

Chương 8

TÔI NGỒI TRỰC DIỆN VỚI KADEN Ở PHÍA BÊN KIA BÀN. Nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt tôi đang xẻ hắn thành từng mảnh nhỏ.

Tại sao bọn chúng lại đưa tôi tới đây, tôi không chắc lắm. Có lẽ chúng định cho tôi ăn. Hoặc có lẽ để tôi xem chúng ăn uống. Hai bàn tay tôi vẫn bị trói sau lưng. Kaden hớp một ngụm bia, chốc chốc lại dò xét tôi, nhấm nháp gần đúng như tôi đang nhấm nháp hắn, tôi đoán vậy. Hắn đã thấy Lia hôn tôi. Cảm giác đó cắn rứt da thịt hắn như có trùng trong ổ bụng.

Vài tên thống đốc đi qua đi lại xung quanh, một số đẩy vai tôi, khích tôi cạn cốc và cười cợt với câu đùa nhạt nhẽo của chúng. Một cái cốc vại đầy được đặt trên mặt bàn, ngay trước mặt tôi. Cách duy nhất tôi có thể uống là sục vào đám bọt như một con lợn sục mồm vào một cái máng. Thật đúng là một trò hay mà bọn chúng đã đợi rất lâu rồi - tôi không khát đến mức đó.

“Cô ấy đâu?” Tôi hỏi lại.

Tôi đã nghĩ Kaden sẽ đáp lại bằng cách im lặng, nhưng hắn ta nhếch miệng cười, “Anh quan tâm để làm gì? Tôi tưởng cô ấy chỉ là một chút sao nhãng mùa hè.”

“Tôi đâu phải kẻ không tim. Tôi không muốn cô ấy bị tổn thương.”

“Tôi cũng vậy.” Hắn ta nhìn tránh đi, vừa hay đúng tầm một tên thống đốc ngồi ngay bên tay phải.

Chỉ là một chút sao nhãng mùa hè. Tôi nhìn chằm chằm vào đám bọt sủi vương vãi xung quanh cái cốc vại, chợt nhớ đến cái nhìn trừng trừng của Lia khi tôi phun ra những từ đó, môi cô ấy nhếch lên đầy ghê tởm. Chắc chắn là cô ấy đang giả vờ đón nhận. Cái nhìn trừng trừng đó củng cố vai diễn của chúng tôi. Cô ấy phải biết tại sao tôi nói vậy. Nhưng nếu cô ấy đang giả vờ tiếp nhận điều đó, thì cô ấy đã diễn rất tròn vai của mình.

Có gì đó cắn rứt tôi, điều gì đó mà tôi đã thấy trong mắt cô ấy, từ từng cử động, từ cái nghiêng cằm của cô ấy, điều gì đó mà tôi đã nghe thấy trong giọng nói đanh thép lại của cô ấy khi chúng tôi ở trong cùng một phòng giam. Một Lia mà tôi chưa từng biết, một người nói về những con dao, những cái chết. Có phải chính bọn thú vật này đã xô đẩy cô ấy đến thế không?

Kaden trừng mắt, sự chú ý của hắn lại dồn về tôi. Con trùng trong bụng tôi như đang cắn cấu sâu hơn. “Anh luôn quan tâm mật thiết đến chuyện của hoàng tử như vậy à?”

“Chỉ khi tôi thích. Anh luôn khiêu vũ với cô gái mà anh định giết chứ?”

Hàm hắn ta cứng lại. “Tôi chưa bao giờ ưa anh.”

“Tôi tổn thương đấy.”

Một gã thống đốc quềnh quàng tiến lại chiếc bàn, và ngồi đúng ngay bên phải hắn. Ông ta nhận ra hắn là Kaden, người mà ông ta vừa đâm sầm vào và cười lớn. “Komizar vẫn đang ‘đục lổ’ với vị khách hoàng gia đó đấy à? Một hậu nhân dòng dõi quý phái luôn là ưu tiên hàng đầu, ngay cả đối với Ngài ấy.” Ông ta nháy mắt và lảo đảo bỏ đi.

Tôi nhô người về phía trước. “Anh để cô ấy một mình với hắn ta?”

“Ngậm mồm lại, tên phái viên. Ngươi thì biết gì.”

Tôi ngồi lại vị trí cũ. Khó chịu vì bị cùm cứa vào cổ tay. Cảm nhận thấy hai thái dương đang nóng bừng lên của mình. Không biết Lia đã phải nếm trải tất cả những chịu đựng nào trong suốt những tuần ở Cam Lanteux.

“Tôi biết đủ cả,” tôi nói.

Ta biết rằng khi nào ta tháo được những sợi dây xích này ra, ta sẽ giết ngươi.