Chương 9
CALANTHA HỘ TỐNG TÔI QUAY TRỞ LẠI SẢNH SANCTUM. Những tràng cười rộ lên mỗi khi tôi vấp vào cái váy bao tải của mình. Komizar đã lấy mất chiếc dây thừng buộc lưng áo của tôi, và nói tôi đã kiếm được một món đồ thật xa xỉ. Đúng, vẫn luôn còn thứ gì đó để lấy đi, và tôi không nghi ngờ việc hắn có thể tìm thấy những thứ mà tôi thậm chí còn không biết rằng mình rất quý trọng để tước đi, từng thứ một. Bây giờ tôi phải diễn cái vai mà hắn định tô vẽ cho tôi, một kẻ hoàng tộc thảm bại phải lĩnh sự trừng phạt dành riêng cho mình.
Tôi thấy mục tiêu của Komizar đã đạt được, điều đó phản chiếu trên những khuôn mặt mắt trố đang sán lại, ngây nhìn xung quanh tôi. Hắn đã tầm thường hóa tôi trong mắt bọn chúng hoàn toàn. Kaden chen qua một vòng các thống đốc tụ tập vòng quanh. Mắt chúng tôi chạm nhau, có gì đó quặn thắt trong ngực tôi. Sao anh ta có thể làm điều này? Liệu anh ta có biết rằng tôi sẽ bị diễu đi như một kẻ đáng khinh miệt không - và anh ta vẫn mang tôi về đây ư? Trung quân ái quốc đáng để ai đó hạ thấp người mà mình đã tuyên bố yêu họ ư!
Tôi giật mạnh chiếc váy vải bố, cố che kín vai mình. Anh ta kéo tôi ra khỏi tầm kiểm soát của Calantha và tránh xa những con mắt soi mói của các thống đốc trong bóng tối phía sau một cây cột. Tôi nép người dựa vào cột, biết ơn vì có gì đó vững chắc để dựa vào. Anh ta nhìn vào trong mắt tôi, đôi môi của anh ta hơi hé mở như thể đang nghĩ xem nên nói gì. Nỗi lo lắng hằn trên khuôn mặt anh ta. Tôi đã thấy anh ta không mong đợi điều này hơn tất cả, tuy nhiên, chúng tôi đã ở đây - là do anh ta. Tôi không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta. Tôi không thể.
“Vậy ra, đây chính là cuộc sống mà anh đã hứa hẹn cho tôi? Thật quyến rũ làm sao, Kaden.
Những nếp nhăn hằn sâu quanh mắt, sự kiềm chế từ trước tới giờ của anh ta đã bị thử thách. “Ngày mai sẽ tốt hơn,” anh ta thì thầm. “Tôi hứa.”
Người hầu vội vã mang theo những đĩa đầy thịt còn ấm, sẫm màu ngang qua chỗ chúng tôi. Tôi đã nghe thấy tiếng càu nhàu kêu đói của đám đạo hữu và bọn thống đốc, và tiếng gầm trầm đục của những chiếc ghế nặng trịch đang bị rê ngang trên sàn đá khi họ kéo cả về phía chiếc bàn ở chính giữa phòng. Kaden và tôi vẫn chôn chân sau chiếc cột. Tôi thấy một nỗi buồn trong mắt anh ta và cảm nhận một nỗi buồn kiểu khác trong tim mình. Anh ta sẽ phải trả giá cho chuyện này như tất cả những người khác - anh ta chỉ chưa biết việc đó mà thôi.
“Đồ ăn đến rồi,” cuối cùng anh ta cũng mở lời.
“Để tôi yên một lát, Kaden. Một mình. Tôi chỉ cần...”
Anh ta lắc đầu. “Không, Lia, tôi không thể.”
“Xin cô.” Giọng anh ta vỡ vụn.
Tôi cắn môi dưới, cố gắng lấy lại từng chút bình tĩnh. “Chỉ là, tôi không thể chỉnh trang lại cái váy. Hãy để tôi giữ lại chút phẩm giá.” Tôi kéo mạnh tấm vải vắt ra sau, qua vai.
Anh ta ngượng ngùng liếc nhìn bàn tay đang túm chặt một nắm vải ở ngực của tôi. “Đừng làm gì ngu ngốc, Lia,” anh ấy nói. “Tới bàn ăn, khi cô đã xong việc nhé.”
Tôi gật đầu, còn anh ta miễn cưỡng rời đi.
Tôi cúi xuống, xé đường viền gấu, khiến vết rách cao tận đầu gối tôi, sau đó buộc phần vải thừa thành một cái nút. Tôi đã làm tương tự ở phần cổ, buộc một cái nút nhỏ hơn ở ngực tôi cốt để hai vai tôi vẫn được che phủ. Hy vọng, Komizar sẽ không coi những cái nút thắt cũng là đồ xa xỉ.
Phẩm giá . Da tôi trầy xước dưới lớp vải thô. Ngón chân tôi đau buốt. Tôi chóng mặt bởi đói. Tôi chẳng thèm căn ke chút nào đến phẩm giá nữa. Thứ đó đã bị tước đi khỏi tôi từ lâu rồi. Nhưng tôi thực sự cần một khoảnh khắc không bị trói buộc, thoáng đãng. Bấy nhiêu đó không phải là một lời nói dối. Một điều như thế liệu có khả thi ở đây không?
“Năng lực” là một phương thức nhận biết tinh tế. Nó cũng là cách mà những điều cổ xưa sót lại tồn tại. Hãy học cách để tĩnh tại và nhận biết.
Những lời của bà Dihara thoảng qua tôi. Tôi phải tìm ra chốn tĩnh tại đó bằng một cách nào đó. Tôi dựa lưng vào một chiếc cột, tìm kiếm sự yên tĩnh mà tôi đã thấy trên đồng cỏ. Tôi nhắm mắt lại. Nhưng bình yên là cảm xúc không thể nào chạm tới lúc này. “Năng lực” có ích gì nếu con người ta không thể triệu hồi nó theo ý muốn? Tôi không cần một nhận thức thinh lặng. Tôi cần năng lực nào đó sắc bén và có khả năng quyết định sinh tử.
Suy nghĩ của tôi xáo trộn, tức giận và cay đắng, một dòng thác ký ức về cả quá khứ và hiện tại cuồn cuộn chảy, cố gắng tìm ra cái cớ buộc tội, để mang tới gán cho tất cả những bên có tội. Tôi muốn làm phép để ban cho mỗi người đã đẩy tôi tới nơi này một ngụm thuốc độc: Đại pháp quan, Học giả, thậm chí cả mẹ tôi, vì bà đã chủ ý kìm nén năng lực của tôi. Chính vì họ mà tôi phải chịu đựng hàng năm trời tội lỗi không biết bao nhiêu mới đủ.
Tôi mở mắt ra, rùng mình, nhìn chằm chằm vào bức tường đá ố vàng trước mặt, không nhúc nhích nổi. Tôi đã ở xa tới hàng ngàn dặm cái con người đã từng là tôi và cả cái con người mà tôi từng muốn trở thành. Lưng tôi dựa sát hơn vào cây cột, và tôi nghĩ rằng có lẽ cái cột là tất cả những gì đã nâng đỡ tôi lúc này - và rồi tôi cảm thấy điều gì đó. Một tiếng đàn. Một nhịp điệu. Thứ gì đó đang chạy xuyên qua đá, mong manh và xa xăm. Nó chạm tới xương sống tôi, làm ấm lên, bập bùng tiếng nhạc và lặp lại. Như một bài ca. Tôi áp phẳng hai lòng bàn tay vào mặt đá, cố gắng hấp thụ nhịp đập yếu ớt, hơi nóng lan tỏa tới ngực tôi, xuôi theo cánh tay tôi, xuống bàn chân của tôi. Bài ca từ từ tan biến nhưng hơi ấm vẫn còn vương lại.
Tôi bước ra từ phía sau cây cột, mơ hồ nhận thấy những cái đầu quay lại, những tiếng thì thào, ai đó đang la hét, nhưng tôi bị thôi miên bởi một bóng hình mờ ảo, mảnh dẻ ở phía bên kia sảnh, đang ẩn trong bóng tối, và chờ đợi. Chờ đợi tôi. Tôi nheo mặt, cố gắng nhìn cho ra khuôn mặt, nhưng không định hình rõ nét bất cứ điều gì.
Một cái giật mạnh kéo tôi sang bên sườn, làm gián đoạn sự chú ý của tôi, và khi tôi nhìn lại, bóng hình bên kia sảnh đã đâu mất rồi. Tôi chớp mắt. Ulrix đã đẩy tôi về phía chiếc bàn. “Komizar lệnh cho cô ngồi xuống!”
Các thống đốc và người hầu đều dõi theo tôi. Một số cau có, một số thì thào với nhau, và tôi thấy một số với tay lên và xoa những chiếc bùa hộ mệnh quấn quanh cổ họ. Mắt tôi lia dọc theo chiều dài của bàn cho đến khi chúng chạm phải Komizar. Không ngạc nhiên khi hắn ta nhìn tôi với một lời cảnh báo nghiêm trọng dán trên mặt. Đừng thách thức ta. Liệu có phải tôi đã thu hút sự chú ý của họ bằng một cái nhìn lơ đễnh đơn giản không? Hay là vì tôi nheo mắt để nhìn thấy ai đó đang ẩn mình trong bóng tối? Bất kể tôi đã làm gì, cũng không quan trọng lắm. Komizar có thể không quan tâm đến “năng lực,” nhưng ít nhất một vài người trong số họ đã khao khát điều đó, và tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nhỏ nào của nó.
Sự ghi nhận của một vài người đã nâng cao tinh thần cho tôi. Tôi khoan thai tiến về phía trước, làm ra vẻ như cái váy vải bố rách rưới của tôi là một chiếc áo choàng vương giả, cằm ngẩng cao, ngỡ như Reena và Natiya đang ở bên cạnh tôi. Mắt của tôi quét khắp lượt một bên bàn và rồi tới bên kia, cố gắng nhìn thẳng vào mắt của càng nhiều người đang hiện diện càng tốt. Tìm kiếm họ. Đưa họ tới bên cạnh tôi. Komizar không phải là kẻ duy nhất biết đánh cắp. Trong một khoảnh khắc, tôi đã lấy đi những khán giả mà hắn ta vô cùng trân quý.
Lúc này, những khán giả mà hắn ta vô cùng trân trọng là của tôi, nhưng ngay khi tôi đi qua hắn ta để ngồi vào chỗ của mình, tôi cảm thấy cơn ớn lạnh đã quay lại. Hắn ta là kẻ đánh cắp hơi ấm cũng như những giấc mơ, và tôi cảm thấy cái lạnh băng giá châm vào cổ mình đau buốt, như thể hắn ta biết được mục đích của từng hành động mà tôi thực hiện và đã tính sẵn phương án đối phó. Sự hiện diện của hắn có sức ảnh hưởng vững vàng và cổ xưa, một điều gì đó “ngoắt ngoéo ẩn tình” và kiên định, cổ kính hơn cả những bức tường Sanctum đang bao quanh chúng tôi. Hắn ta không thể nào nắm giữ ngôi vị của một Komizar mà không có lý do gì.
Tôi chọn chiếc ghế trống duy nhất còn lại, một chỗ ngồi ngay bên cạnh Kaden, và ngay lập tức nhận ra đó là chỗ ngồi tồi tệ nhất. Rafe ngồi đối diện trực tiếp với tôi ở bên kia bàn.
Mắt anh ấy ngay lập tức dồn vào tôi, xanh coban, sắc lẹm, bừng bừng giận dữ và lo lắng vô cùng, trong khi tất cả những gì mà anh ấy lẽ ra nên làm là quay mặt đi. Tôi trao cho anh ấy một cái nhìn khẩn cầu, hy vọng anh ấy hiểu và tôi chuyển hướng nhìn, cầu nguyện thánh thần để Komizar không nhìn thấy.
Calantha ngồi bên cạnh Rafe, con mắt trang sức màu xanh đăm đăm nhìn tôi, con mắt xanh đục còn lại lướt khắp chiếc bàn. Cô ta nâng đĩa xương, sọ, và răng đã được đặt trước mặt cô ta lên và hát vang bằng tiếng Venda. Một vài từ tôi chưa từng nghe bao giờ.
“E cristav unter quiannad.”
Một tiếng ngâm nga. Một quãng tạm dừng ngắn. “Meunter' ijotande.”
Cô ta nâng những khúc xương lên cao qua đầu. “Yaveen hal an ziadre.”
Cô ta đặt đĩa trở lại bàn và nhẹ nhàng nói thêm, “Paviamma.”
Và sau đó, thật đáng ngạc nhiên, tất cả các đạo hữu đều đáp lại một cách tử tế, và đáp lễ cô ta bằng một tiếng “Paviammma” trang trọng ngân vang.
Tôi không chắc chuyện gì vừa xảy ra, nhưng giọng điệu đã trở nên trang nghiêm. Một bài vè có có nhịp theo vần điệu, dường như được ngân nga theo lối học thuộc lòng. Liệu đó có phải là màn khởi đầu của một nghi lễ man rợ đen tối không? Tất cả những câu chuyện đáng sợ mà tôi đã nghe về những kẻ man rợ khi còn là một đứa trẻ chợt ùa về. Họ sẽ làm gì tiếp theo?
Tôi ghé sang phía Kaden thầm thì, “Chuyện gì đây?” Calantha truyền chiếc đĩa xuôi theo bàn, và những kẻ đạo hữu với tay nhận lấy một cục xương hoặc một cái sọ.
“Chỉ là một nghi thức tôn vinh sự hy sinh,” Kaden thì thầm trở lại. “Những mẩu xương là một vật ghi nhớ biểu hiện rằng mọi bữa ăn đều là một món quà đổi lại bằng sự sống của một số loài sinh vật. Không thể tận hưởng bữa ăn mà không biết ơn.”
Một sự hồi tưởng? Tôi quan sát khi chiếc đĩa được chuyển qua và những chiến binh đáng sợ thò tay vào đống xương rồi gắn những mẩu xương đã tẩy trắng xóa vào những cái dây có chia nhánh ở bên sườn của họ. Mỗi bữa ăn là một món quà. Tôi lắc đầu, cố gắng xóa tan nốt nghịch tai, xóa đi một lời giải thích không hoàn toàn phù hợp với không gian mà tôi đã tạo ra cho nó.
Tồi nhớ lại những khuôn mặt hốc hác đã dòm sát vào mặt tôi khi tôi đi qua cổng thành và nỗi sợ hãi mà tôi đã cảm thấy khi nghe thấy tiếng xương kêu lách cách ở bên sườn bọn họ. Ấn tượng đầu tiên đã gieo vào lòng tôi những suy nghĩ đen tối về những kẻ man rợ khát máu đang phô trương bản tính tàn bạo của chúng.
Tôi không nhận ra mình đang cau có cho đến khi tôi thấy Komizar nhìn tôi chằm chằm, với nụ cười nhếch mép tự mãn. Sự thiếu hiểu biết của tôi đã phơi bày, ít nhất là với hắn ta, nhưng tôi cũng đã bắt gặp hắn quan sát Kaden một cách kín đáo. Một kiểu soi xét tỉ mỉ, chậm rãi. Chuyện đó vẫn gặm nhấm hắn. Kaden đã làm theo lệnh của tôi chứ không phải của Komizar.
Khi đĩa xương được chuyển cho một thống đốc gần chỗ tôi, tôi với lấy một mẩu, đó là một mảnh xương hàm vẫn còn dính một cái răng lủng lẻo trên đó, đã được luộc chín và làm sạch. Tôi cảm nhận được Rafe đang quan sát tôi, nhưng tôi thận trọng không nhìn theo ánh mắt của anh ấy. Tôi đứng dậy và kéo sợi dây buộc mối thắt nút từ gấu váy, sau đó buộc mảnh xương và răng đó vào dây để đeo quanh cổ.
“Cô cũng có thể nhắc lại những từ đó chứ, Công chúa Arabella,” Komizar nói lớn lên, “hay cô chỉ giỏi thể hiện thôi?” Một lời mời nói chuyện với bọn họ bằng ngôn ngữ của chính họ? Hắn đã vô tình làm dâng lên trong tôi một sức mạnh vô hình. Tôi có lẽ không hiểu đầy đủ ý nghĩa của tất cả từ ngữ nhưng tôi có thể nhắc lại từng lời. Chỉ vài người có khả năng làm thế. “Meunter ijotande. Enade nay, sher Komizar, te mias wei etor azen urato chokabre.”
Tôi đã nói trơn tru và tôi chắc chắn không có một trọng âm nào. Căn phòng chìm trong yên lặng.
Rafe nhìn tôi chằm chằm, miệng anh ấy hơi hé mở. Tôi không chắc liệu anh ấy có hiểu hay không, nhưng rồi Calantha ghé sát vào anh ấy thì thầm những ý nghĩa cốt lõi của những từ ngữ đó: Komizar thân mến, ngài không phải là người duy nhất, đã từng biết đến cơn đói. Komizar đã ném cho cô ta một cái nhìn cảnh cáo để bịt miệng cô ta lại.
Tôi đã nhìn vào hàng dài những đạo hữu của chúng bao gồm Griz, Eben, Finch và Malich. Miệng của họ, giống như Rafe, há hốc. Tôi quay lại Komizar. “Và nếu Ngài định xưng hô với tôi một cách chế giễu,” tôi nói thêm, “tôi sẽ yêu cầu rằng ít nhất Ngài phải gọi chính xác tên tôi. Jezelia. Tên tôi là Jezelia.”
Tôi chờ đợi, hy vọng sẽ có phản ứng về tên của mình, nhưng không có gì hết... kể cả từ Komizar hay bất kỳ ai khác. Lòng can đảm của tôi hẫng mạnh. Không ai trong số họ đã nhận ra cái tên đó. Tôi hạ thấp tầm mắt và ngồi xuống.
“À, ta quên mất, vị hoàng thân đầy đủ giàu để có nhiều cái tên, giống như áo khoác mùa đông thôi. Jezelia! Chà, đúng là cái tên đó. Jezelia.” Komizar nói, và nâng cốc làm ra vẻ chúc mừng tôi. Những tiếng cười bật ra khỏi những chiếc lưỡi mà mới vài tích tắc trước, tôi đã khiến chúng im lặng. Những lời chế giễu và những cái nâng cốc chúc mừng giễu cợt khác để theo liền. Hắn quá thuần thục trong việc xoay chuyển tình thế theo đúng như chủ ý của hắn. Hắn để mọi người nghĩ đến sự thừa thãi vô dụng của đám hoàng thân, bao gồm cả chuyện sở hữu quá nhiều tên gọi.
Bữa ăn bắt đầu, và Kaden khuyến khích tôi ăn chút gì đó. Tôi miễn cưỡng cắn vài miếng, biết rằng ở đâu đó sâu bên trong, tôi đang đói cồn cào, nhưng bụng tôi đã cuộn sôi nhiều lần rồi, khó mà còn cảm nhận được cơn đói nữa. Komizar ra lệnh tháo xích ở tay Rafe để anh ấy có thể ăn và sau đó hùng biện trơn tru về chuyện các vương quốc khác cuối cùng đã đặt Venda lên địa vị ưu ái như thế nào, thậm chí còn cử thành viên hoàng gia hoặc nội các thân cận đến dùng bữa chung với họ.
Mặc dù giọng điệu của hắn ta có vẻ bâng quơ, nhưng cũng đủ để thu hút những tiếng cười mà hắn ta muốn, tôi đã thấy hắn ta nghiêng người sang phía Rafe nhiều hơn một lần và hỏi về tòa án Dalbreck. Rafe đã phải chọn lọc từng lời nói của mình một cách cẩn thận. Tôi thấy mình đang quan sát, bị cuốn hút, chăm chú xem anh ấy có thể từ tù nhân bị cùm xích trở thành sứ giả sáng chói trong một nhịp tim đập như thế nào.
Sau đó, tôi nhận thấy Calantha nghiêng sang, rót thêm bia cho anh ấy, mặc dù anh ấy không yêu cầu rót thêm. Cô ta đang cố “moi chuyện” anh ấy chăng? Hay cô ta đang chăm chú vì những lý do khác? Cô ta đẹp, một kiểu xinh đẹp đáng ngại. Một phong cách phi hiện thực. Sóng tóc bạch kim xõa dài phủ trên đôi vai trần. Ở cô ta, không có một đặc diểm nào hợp với tự nhiên, bao gồm cả những ngón tay thon dài và những móng tay sơn phủ. Tôi băn khoăn không rõ cô ta giữ vị trí nào trong Tòa Sanctum này. Có những người phụ nữ khác trong sảnh, một vài người ngồi ngay cạnh những người lính, nhiều người là phục vụ - và một dáng hình mảnh khảnh mà tôi đã nhìn thấy trong bóng tối - có lẽ vậy, nếu đó là một người phụ nữ. Nhưng Calantha lại sở hữu sự táo bạo, từ miếng che mắt sáng màu đến những sợi xích tinh tế quấn ngang eo.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi chứng kiến Rafe mỉm cười và đóng vai một sứ giả chán ngấy luôn tư lợi những gì tốt nhất cho mình. Komizar bị thu hút tới từng chi tiết ngay cả khi hắn cố duy trì khoảng cách. Rafe biết khơi ra những lời nào và giữ lại những lời nào, và chỉ hé lộ chút mơ hồ, để tính tò mò của Komizar trỗi dậy. Tôi băn khoăn sao mà anh nông dân tôi yêu có thể có nhiều khía cạnh mà tôi không biết đến thế. Tôi quan sát từng cử động đôi môi, những nét mờ bùng lên trong mắt anh ấy khi anh ấy mỉm cười, bờ vai rộng của anh ấy. Một hoàng tử. Sao mà tôi có thể không nghi ngờ chút nào? Tôi nhớ lại vẻ cau có giận dữ của anh ấy vào tối hôm đầu tiên tôi phục vụ bàn anh trong quán rượu - sự châm chích chua cay trong từng từ mà anh ấy đã nói với tôi. Tôi đã bỏ anh ấy lại ngay trên bục làm lễ cưới? Anh ấy chắc hẳn đã giận tôi không biết bao nhiêu mà kể suốt dọc đường dò theo dấu vết của tôi để tìm tới quán trọ - điều đó cũng có nghĩa là anh ấy rất giỏi. Có quá nhiều điều tôi vẫn chưa biết về anh ấy.
Tôi liếc nhìn Komizar đang im lặng, và thấy mắt hắn ta dán chặt vào tôi. Tôi nuốt khan. Hắn đã quan sát tôi bao lâu rồi? Hắn có thấy tôi nhìn chằm chằm vào Rafe không?
Hắn ta đột nhiên ngáp một cái, sau đó thong thả lướt tay qua chiếc đai đeo gươm chéo vai bằng da trên ngực. “Ta chắc rằng khách của chúng ta phát mệt rồi, nhưng ta nên để họ ở đâu đây?” Hắn giải thích dài dòng rằng vì họ không bắt giữ tù nhân ở Venda, nên họ không có một nhà tù thực sự, rằng công lý sẽ được thực thi nhanh chóng ngay cả đối với công dân của họ. Hắn đã cân nhắc các lựa chọn khác nhau của mình, nhưng tôi cảm giác rằng hắn đang định dẫn chúng tôi theo con đường mà hắn đã vạch sẵn. Hắn nói hắn có thể đẩy cả hai chúng tôi trở lại phòng giam qua đêm, nhưng nơi đó ẩm ướt và ảm đạm quá, và chỉ có một tấm nệm rơm nhỏ để chúng tôi dùng chung. Hắn nhìn Kaden khi hắn nói điều đó. “Nhưng còn một căn phòng trống không xa nơi ở của ta và rất an toàn.” Hắn ngồi trở lại ghế của mình. “Phải,” hắn nói chậm rãi, như thể đã suy nghĩ thấu đáo xong xuôi, “Ta sẽ đưa ngài Phái viên đến đó. Nhưng ta nên để công chúa ở đâu khi mà cũng cần phải bảo đảm an ninh về cô ta đây?”
Malich gọi từ đầu bàn bên kia. “Cô ta có thể ở lại với tôi. Cô ta sẽ không đi đâu được cả, và chúng tôi vẫn còn một vài điều cần thảo luận.” Những người lính sát bên hắn ta cười phá lên.
Kaden đẩy ghế ra sau và đứng dậy, trừng mắt nhìn Malich. “Cô ấy sẽ ở trong khu phòng của tôi,” anh ta nói chắc nịch.
Komizar mỉm cười. Tôi không thích cái đích mà trò chơi này dẫn đến. Hắn xoa cằm. “Hay đơn giản là tôi có thể nhốt cô ấy chung với ngài Phái viên? Có lẽ đó sẽ là giải pháp tốt nhất. Giam chung các tù nhân lại với nhau? Nói cho tôi biết, Jezelia, cô thích cách nào hơn? Ta sẽ để cô chọn.” Đôi mắt hắn dừng lại ở tôi, lạnh lùng và đầy thách thức. Cái nhìn của tôi với Phái viên là thật lòng hay giả tạo? Luôn luôn có thể tước đoạt nhiều hơn nữa. Hắn đang tìm kiếm thứ gì đó khác mà tôi quý trọng giống như một sợi dây buộc quanh eo tôi.
Tay tôi run rẩy trên đùi dưới gầm bàn. Tôi siết chặt tay thành nắm đấm và rồi mở thẳng ra, phải buộc chúng làm theo, hãy chứng tỏ sức thuyết phục. Tôi đẩy ghế ra sau và đứng cạnh Kaden. Tôi ấp lòng bàn tay lên má anh ta, rồi kéo mặt anh lại gần, rồi hôn anh ta thật lâu và say đắm. Hai tay anh ta trượt đến eo tôi, và kéo tôi lại gần. Căn phòng bùng lên những tiếng xuýt xoa và tiếng huýt sáo. Tôi từ từ lùi ra xa, nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của Kaden.
“Tôi dần trở nên thân quen hơn với Assassin sau chuyến đi dài qua Cam Lanteux,” Tôi nói với Komizar. “Tôi sẽ ở với anh ta, hơn là với tên ký sinh bội bạc đó.” Tôi ném cho Rafe một cái nhìn trừng nộ. Anh ấy ném trả lại một cái nhìn lạnh lùng và giận dữ khác. Như vậy anh ấy sẽ được sống. Bây giờ, anh ấy không phải là thứ gì đó đáng để tước đoạt khỏi tôi nữa.