Chương 11
“THƯỞNG THỨC ‘CON THỨ CƯNG’ CỦA CẬU NGAY ĐI.”
Sắc thái của từng từ gặm nhấm tôi.
Thưởng thức.
Nhìn thấy nỗi sợ hãi của Lia rồi thì làm sao có thể thưởng thức bất cứ điều gì nữa. Chứng kiến cô ấy bị diễu qua đại sảnh trong một cái bao tải khiến tôi đau khổ theo một cách mà tôi chưa từng biết đến kể từ nhỏ đến giờ. Tại sao tôi đã không nghĩ ra? Có phải tôi cũng đần độn như Malich không vậy? Tất nhiên, Komizar không thể đối xử với cô ấy như một vị khách danh dự. Tôi đã không dám mong đợi điều đó, nhưng phải chứng kiến cô ấy túm lấy mảnh vải để che thân thể của mình...
Tôi đóng sầm cái tủ chén lại và lục lọi khắp một cái khác trong tủ đựng thực phẩm dưới đôi mắt trông chừng của người đầu bếp. Cô ta không chấp nhận nổi việc tôi lục lọi nhà bếp của cô ta.
“Đây!” cô ta chộp lấy, và hất tay tôi ra khi tôi với lấy một bánh pho mát. “Để tôi!” Cô ta lấy một con dao để cắt riêng một khúc cho tôi. Tôi quan sát cô ta di chuyển trong bếp, lấy thêm thức ăn.
Cho thú cưng của anh.
Tôi biết Komizar nhìn nhận đám người hoàng tộc ra sao. Tôi không thể trách cứ anh ấy. Cùng một cách nhìn nhận của tôi với đám người đó nhưng cô ấy không phải là một cục bông đội vương miện vị kỷ. Lúc cô ấy bất chấp tất cả chúng tôi và giết con ngựa của Eben, cô ấy không phải là cục bông.
Còn bây giờ.
Tạm bợ. Phù du. Nhất thời. Nhưng đưa Lia về Venda là một bước đi có tính đến chuyện dài lâu mãi mãi đối với tôi. Một kết thúc - và cũng là một khởi đầu. Hoặc có thể nó là sự trở lại một phần nào đó của tôi mà tôi không muốn để nó chết đi. Đừng làm thế. Những lời nói đó đã khuất phục tôi lúc trước tại Terravin khi tôi quan sát cô ấy đi bộ một mình qua khu rừng. Chúng lại dội vào đầu tôi lần nữa khi tôi đang ngồi trên gác xép nhà kho mài dao vào phiến đá.
Tôi chưa bao giờ bất tuân mệnh lệnh trước đây, nhưng tôi đã bỏ qua mệnh lệnh của Komizar chỉ vì tôi đã quỳ gối trước sự quyến rũ của một cô gái. Lia gần như không quyến rũ. Ít nhất là không theo lối thông thưởng. Ở cô ấy có những điều khác cuốn hút tôi. Tôi đã nghĩ, chỉ cần đưa cô ấy về đây là được rồi và một khi cô ấy đã ở đây, thì chẳng có lý do gì phải giết cô ấy cả. Cô ấy sẽ an toàn. Sẽ không ai còn nhớ đến cô ấy và Komizar có thể tiếp tục tiến hành các kế hoạch khác. Ta sẽ quyết định phương thức sử dụng cô ta tốt nhất. Nhưng bây giờ, cô ấy có thể trở thành một phần của các kế hoạch khác.
Những lời của Lia trên chiến trường vẫn cứ vang vọng trong đầu tôi kể từ ngày cô ấy nói những lời đó - “cho mãi mãi” - và lần đầu tiên, tôi đã bắt đầu hiểu ra “mãi mãi” là bao lâu. Tôi chỉ mới mười chín tuổi, vậy mà có vẻ như tôi đã sống qua hai kiếp rồi. Bây giờ tôi đã bắt đầu kiếp sống thứ ba. Một cuộc sống mà tôi buộc phải học những quy tắc mới. Cuộc sống ngay tại Venda và đảm bảo Lia sống sót. Nếu tôi chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình như tôi vẫn luôn làm thế trước đây, tôi sẽ không phải bận tâm về bất cứ điều lo lắng nào trong số này. Lia sẽ chỉ là một vết khía hình chữ V bị lãng quên khác trên thắt lưng của tôi. Nhưng bây giờ cô ấy đã là một cái gì đó khác. Có điều gì đó không phù hợp với bất kỳ quy tắc nào của Venda.
✽ ✽ ✽
TA ĐỀ NGHỊ KỂ MỘT CÂU CHUYỆN KHÁC, một câu chuyện vượt thời gian và chan chứa trong ta.
Ta tìm kiếm sự thực, những chi tiết thuộc về một thế giới đã xa xưa lắm rồi, đến nỗi, giờ ta cũng không chắc đó là từ bao giờ.
Ngày xửa ngày xưa, đã cách đây lâu lắm rồi,
Trong thời đại trước khi cả quái vật và ác quỷ còn chưa lang thang trên Trái đất,
Thời mà trẻ con còn chạy tung tăng trên những đồng cỏ,
Thời mà trái cây trĩu nặng trên vô số cành,
Có những thành phố rộng lớn và xinh đẹp, với những ngọn tháp lấp lánh chạm đến tận bầu trời.
Có đúng là phép thuật đã làm nên tất cả không?
Bản thân ta mới chỉ là một đứa trẻ. Ta nghĩ rằng phép thuật có lẽ nắm giữ toàn thế giới. Đối với ta tất cả đều được dựng lên từ...
Đúng vậy, chúng được tạo tác từ phép thuật và ánh sáng và những giấc mơ của các vị thần.
Và có một công chúa?
Ta mỉm cười.
Đúng thế, con của ta, một công chúa trân quý giống như con vậy. Cô ấy có một khu vườn đầy những cây trĩu quả to bằng nắm tay của một người đàn ông.
Đứa bé nhìn tôi, nghi ngờ.
Nó chưa bao giờ nhìn thấy một quả táo nhưng nó đã nhìn thấy những cái nắm tay của đàn ông.
Có những khu vườn thực sự như vậy không, Ama?
Không còn một khu vườn nào nữa.
Có chứ, con của ta, ở đâu đó. Và một ngày nào đó con sẽ tìm thấy chúng.
– Di chúc cuối cùng của Gaudrel