← Quay lại trang sách

Chương 12

TÔI BẮT ĐẦU TỈNH GIẤC, HÍT MỘT PHỔI KHÔNG KHÍ VÀ NHÌN QUANH, thu nhận vào tầm mắt những bức tường đá, sàn gỗ, chiếc chăn bông nặng nề vẫn còn phủ quanh tôi, và chiếc sơ mi đàn ông tôi đang mặc thay cho đồ ngủ. Không phải là mơ. Tôi thực sự đang ở đây. Tôi liếc tấm thảm trên sàn ngay bên cạnh tôi, trống rỗng, những chiếc chăn đêm qua đã được gấp gọn gàng và đặt trở lại lên nóc chiếc rương.

Kaden đã đi rồi.

Đêm qua đã có một cơn bão, những cơn gió mà tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây, những mảnh vỡ của thành phố bị cơn bão cuốn theo va cả vào tường. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không ngủ nổi, nhưng rồi tôi cũng ngủ được, tôi chắc có lẽ đã ngủ rất sâu, chìm vào trong những giấc mơ cưỡi ngựa ngang dọc thảo nguyên bất tận, lạc lối trong đám cỏ vươn lên cao quá đầu mình, và tình cờ gặp Pauline đang quỳ gối cầu nguyện cho mình. Rồi tôi quay lại Terravin lần nữa, còn dì Berdi mang cho tôi những tô nước dùng ấm nóng, chà lên trán tôi và thì thào. Hãy xem rắc rối mà cháu vướng vào này, nhưng rồi khuôn mặt của dì ấy dần hóa thành khuôn mặt của mẹ tôi và dì ấy cúi xuống gần hơn, hơi thở của dì ấy ấm dần trên má tôi - Bây giờ, cháu là một chiến binh, Lia, một chiến binh trong đội quân của cha cháu. Tôi đã nghĩ tôi ngồi dậy cho tỉnh hẳn nhưng rồi chị Greta dịu dàng, xinh đẹp, bím tóc vàng kim quấn quanh đỉnh đầu, bước tới chỗ tôi. Đôi mắt chị ấy trống rỗng, vô hồn, máu nhỏ giọt từ mũi chị ấy. Chị ấy đang cố gọi tên anh Walther nhưng tiếng gọi bị tắc lại bởi một mũi tên chọc thủng cổ họng chị ấy.

Nhưng chính giấc mơ cuối cùng đó đã thực sự đánh thức tôi. Đó hoàn toàn không phải là một giấc mơ, chỉ là một luồng ánh sáng nhiều màu sắc lóe lên, một chút chuyển động, một cảm giác mà tôi gần như không thể nắm bắt nổi. Có cả một bầu trời rộng và lạnh lẽo, một con ngựa, và Rafe. Tôi thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ấy, một bên xương gò má, tóc anh ấy tung bay trong gió, nhưng tôi biết anh ấy đang rời đi. Rafe đang về nhà. Lẽ ra, đó phải là một cảm giác nhẹ nhõm nhưng thay vào đó, lại là cảm giác mất mát khủng khiếp. Tôi không đi cùng anh ấy. Anh ấy đang rời đi mà không mang theo tôi. Tôi nằm đó, thở dốc, băn khoăn có phải chỉ là lời dự đoán của Komizar đang ám ảnh tôi không? Phái viên còn có cơ hội sống sót đến cuối tháng nhiều hơn cô.

Tôi hất chiếc chăn bông trở lại và nhảy ra khỏi giường, hít thở sâu, cố gắng gỡ bỏ sức nặng đè nén trên ngực mình. Tôi đã nhìn xung quanh căn phòng. Tôi đã không nghe thấy tiếng Kaden rời đi, nhưng tôi cũng không nghe thấy tiếng anh ta vào cái đêm mà anh ta đến giết tôi trong ngôi nhà của tôi lúc tôi đang ngủ. Lặng thầm là điểm mạnh của anh ta, trong khi đó lại là điểm yếu của tôi. Tôi băng qua phòng đến cửa ra vào và thử mở ra, nhưng nó đã bị khóa. Tôi đi đến cửa sổ và đẩy cửa chớp mở ra. Một luồng không khí lạnh ùa vào tôi, gai ốc nổi đầy trên cánh tay tôi. Một thành phố ướt đẫm, long lanh trải ra trước mắt tôi, màu hồng nhạt như sương khói tinh khôi bao trùm trong ánh nắng kéo bình minh lên.

Đây chính là Venda.

Con quái vật vừa mới thức dậy, bụng dưới của nó bắt đầu sôi sục và nhộn nhạo. Một con ngựa bước cà nhắc tới một chiếc xe chở hàng không lá chắn do một người mặc áo choàng không tay dẫn và đi nước kiệu xuôi xuống con phố hẹp bên dưới tôi. Bên kia đường, một người phụ nữ đang quét lối đi bộ, nước phun khắp nền đất. Những bóng người tối tăm đang túm năm tụm ba bị làm cho xáo động. Ánh sáng lờ mờ đổ dài trên cạnh tường công sự, lọt cả vào những lỗ châu mai, tràn ra trên những bức tường long lở và những con ngõ bùn lầy sụt lún, một con đường bất đắc dĩ buộc nó phải chậm chạp lê bước.

Tôi nghe thấy tiếng gõ nhẹ và quay lại. Tiếng gõ mờ nhạt đến nỗi tôi không đoán được từ đâu vọng tới. Từ cánh cửa hay một nơi nào đó ngoài kia, bên dưới tôi? Một tiếng gõ nhẹ khác nữa. Và sau đó tôi nghe thấy tiếng lọc xọc của chìa khóa tra vào ổ. Cánh cửa hé ra vài tấc, bản lề hoen gỉ rền rĩ. Một tiếng gõ nhẹ khác nữa. Tôi chộp lấy một trong những thanh kiếm luyện tập bằng gỗ, dựa tường và nâng lên, sẵn sàng tấn công nếu cần thiết. “Mời vào,” tôi gọi.

Cánh cửa mở tung. Đó là một trong những cậu bé lái xe đẩy vào Sảnh Sanctum mà tôi đã thấy tối qua. Bộ tóc vàng kim bị xén thành những mảng không đều nhau, bám sát đa đầu, đôi mắt nâu lớn trố ra khi cậu ta nhìn thấy thanh kiếm gỗ trong tay tôi. “Cô ơi, tôi chỉ mang đôi ủng tới.” Cậu ta rón rén giơ đôi giày ra như thể cậu ta sợ làm tôi hoảng hốt.

Tôi hạ thanh kiếm xuống. “Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý...”

“Cô không cần phải giải thích, Miz. Đề phòng là tốt. Tôi đã có thể là một trong những gã quái vật đi qua cái cửa này.” Cậu ta cười khúc khích. “Nhưng thanh kiếm nhỏ đó chẳng thể khiến họ lùi lại một tấc nào đâu.”

Tôi đã cười. “Không, tôi cho là không. Cậu là một trong những thanh niên đêm qua, phải không? Những người đã du xe đẩy vào trong Tòa Sanctum.”

Cậu ta nhìn xuống, và má ửng đỏ lên. “Tôi không phải một cậu con trai, Miz. Tôi là một...”

Tôi nín thở nhận ra sự lầm lẫn của mình. “Một cô gái. Tất nhiên rồi.”

Tôi nói, cố gắng tìm cách để cô gái bớt ngượng ngùng. “Tôi vừa mới thức dậy. Mắt tôi vẫn còn chưa hết ngái ngủ.”

Cô bé đưa tay lên, cào cào vào mái tóc ngắn, nham nhở của mình. “Chẳng phải đâu, là tại mái tóc khùng khùng này đó chứ. Chị không thể làm việc trong tòa Sanctum nếu chị có bọ ký sinh mà em lại không giỏi dùng dao lắm.” Cô bé dáng gầy gò, chắc chắn không quá mười hai tuổi, nữ tính còn chưa lộ. Áo sơ mi và quần cũng cùng màu nâu xám xịt như các cậu bé còn lại. “Nhưng một ngày nào đó, em cũng sẽ nuôi tóc dài như chị, cũng để tóc xinh xắn, bện tết như vậy.” Cô bé đổi chân trụ, xoa xoa cánh tay gầy guộc của mình.

“Tên em là gì?” Tôi hỏi.

“Aster.”

“Aster,” tôi lặp lại. Một cái tên trùng với tên của vị thần phá hủy quyền lực. Nhưng cô bé trông giống như một thiên thần đáng thương với đôi cánh bị cắt cụt hơn.

Tôi lắng nghe nhận định méo mó của cô bé về thiên thần Aster, rõ ràng không phải những gì Thánh văn Morrighan tiết lộ. “Bố em nói rằng mẹ đã đặt tên em theo tên một thiên thần ngay trước khi mẹ trút hơi thở cuối cùng. Ông kể mẹ đã cười hết sức rạng rỡ, rồi gọi em là Aster. Đó là thiên thần chỉ đường cho người Venda đi qua các cánh cổng vào thành phố. Thiên thần cứu rỗi là danh xưng của Người. Chuyện là thế.” Cô bé đột nhiên đứng thẳng người lên, mím chặt môi mình thành một đường thẳng, “Em đã được cảnh báo là không được nói linh tinh. Em xin lỗi, Miz. Đôi ủng của chị đây.” Cô bé bước về phía trước theo đúng cung cách, rồi đặt chúng xuống trước mặt tôi, rồi lại lùi lại một bước theo đúng cung cách đó.

“Em đến từ đâu vậy Aster? Trao đổi một vài lời không có gì là không được, đó là cử chỉ lịch sự và thân thiện nên có. Chị hy vọng em sẽ đến và chuyện trò linh tinh với chị mỗi ngày.” Cô bé cười toe toét và cố ý vuốt qua vuốt lại đám tóc trên đầu mình. Tôi nhìn đôi ủng của mình đã được giặt sạch và buộc dây gọn gàng. “Làm sao em tìm được chúng?” Tôi hỏi.

Tôi mừng rơn khi biết giữ yên lặng cũng không phải là ưu điểm của Aster. Chúng tôi đã có điểm chung. Cô bé bảo tôi nó đã lấy đôi ủng từ chỗ Eben. Nó chộp lấy chúng ngay trước khi chúng bị đem ra chợ bán. Trang phục của tôi thì mất rồi, nhưng nó đã lén lấy đôi ủng từ đống đồ và cọ sạch cho tôi. Nó sẽ bị phạt roi nếu có ai đó phát hiện ra, nhưng Eben ranh mãnh lắm, và cô bé đảm bảo rằng tôi không cần lo lắng gì cả. “Chừng nào người ta còn để ý đến đôi ủng đó, họ sẽ tự cho chân vào đôi ủng và đi mất.”

“Em sẽ bị phạt đòn vì mang chúng đến cho chị sao?” Tôi hỏi.

Cô bé nhìn xuống, đôi má lại ửng hồng nữa. “Em không bạo gan đến thế, Miz. Rất tiếc. Em mang chúng đến theo lệnh của Assassin.”

Tôi quỳ gối để có thể nhìn thẳng vào mắt cô bé. “Nếu em cứ muốn chị gọi em là Aster thì chị cũng rất muốn em gọi tôi là Lia. Đó là tên gọi tắt của Jezelia. Em sẽ gọi thế chứ, Aster?”

Cô bé gật đầu. Và rồi, lần đầu tiên, tôi chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay cái của cô bé, quá rộng đến mức cô bé phải nắm tay lại để khỏi đánh tuột. Đó là chiếc nhẫn của một cận vệ Morrighan hào hoa.

Cô bé đã lấy một chiếc nhẫn từ những chiếc xe đẩy.

Cô bé đã thấy tôi nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn và miệng nó há hốc. “Là vật lựa chọn của em,” cô bé giải thích. “Em sẽ không giữ nó. Em sẽ bán nó ngoài chợ, nhưng chỉ cần một đêm thôi, em muốn cảm nhận được vàng ròng nhẵn mịn cọ trên làn da của mình. Em đã xoa viên đá đỏ đó suốt đêm, và ước nhiều điều.”

“Ý của em là sao, Aster, vật lựa chọn của em ư?”

“Komizar luôn cho những người đẩy xe chọn chiến lợi phẩm trước tiên.”

“Các thống đốc chọn sau bọn em ư?”

Cô bé gật đầu. “Cả Hội đồng cũng chọn sau chúng em nữa. Komizar đảm bảo điều đó. Bố em sẽ rất vui với sự lựa chọn của em. Các quận trưởng ưa thích những chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này có thể mang về cho chúng em cả một bao tải ngũ cốc, và bố em có thể sử dụng một bao đó trong cả một tháng.”

Tôi lắng nghe cách mà cô bé nói về Komizar, giống như nói về một mạnh thường quân hơn là một bạo chúa. “Em nói luôn. Có nhiều xe được đưa vào Sanctum không?”

“Không,” cô bé nói. “Từng chỉ là hàng hóa từ các đoàn buôn lữ hành, vài tháng một lần, nhưng bây giờ đã có chiến lợi phẩm. Bọn em đã dỡ tải tới sáu lần trong tháng này, nhưng đây là lần dỡ tải lớn nhất. Những lần khác chỉ có ba hoặc bốn xe đẩy là hết.”

Chiến lợi phẩm. Những người lính tuần tra đã bị thảm sát. Một trung đội bị giết không nhằm mục đích thay đổi thế trận. Họ không còn đuổi theo một vài kẻ man rợ từ phía sau, bên ngoài đường biên giới nữa. Họ bị tập kích lén bởi cả một lữ đoàn có tổ chức. Mục đích là gì? Những chiếc nhẫn dành cho người hầu ư? Không, phải có mục đích nào đó khác nữa. Mục đích nào đó quan trọng đến mức hắn đã phái sát thủ đến thủ tiêu mình.

“Em đã nói gì sai sao, Miz?”

Tôi nhìn lại Aster, vẫn còn cảm thấy bàng hoàng. Em ấy cắn môi, trông chờ câu trả lời của tôi.

Một giọng nói bất thình lình khiến chúng tôi hoảng hốt. “Cửa vẫn mở toang. Giao một đôi ủng mất bao lâu vậy?”

Không ai trong số chúng tôi nghe tiếng Kaden lại gần. Anh ta đứng trên ngưỡng cửa nhìn Aster một cách nghiêm khắc.

“Không lâu lắm đâu,” cô bé thở gấp. “Tôi chỉ vừa mới đến đây. Thực sự là vậy. Tôi không nói lăng nhăng gì.” Cô bé lách qua anh ta, lo lắng như một con chuột giẫm lên đuôi một con mèo, và chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô bé chạy dọc hành lang. Kaden mỉm cười.

“Anh đã làm em ấy sợ hãi. Anh có buộc phải nghiêm khắc như vậy không?” Tôi hỏi.

Lông mày anh ta nhướng lên, và anh ta nhìn xuống tay tôi. “Tôi không phải là người đang cầm kiếm.”

Anh ta đóng cửa lại và bước ngang căn phòng, rồi đặt xuống một cái vò và một cải giỏ trên một trong những chiếc rương. “Tôi mang cho cô ít thức ăn, để cô không cần phải ăn chung ở trên Sảnh. Ăn đi và mặc đồ vào, rồi chúng ta sẽ đi. Komizar đang đợi chúng ta.”

“Mặc đồ ư? Mặc cái gì mới được?”

Anh ta nhìn cái váy vải bố cuộn thành đống trên sàn nhà.

“Không.” Tôi nói. “Tôi sẽ mặc áo sơ mi mà tôi đang mặc và một chiếc quần của anh.”

“Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy, Lia, tôi hứa, nhưng bây giờ chỉ cần làm những gì tôi...”

“Hắn ta nói tôi phải kiếm lấy những thứ xa xỉ phẩm như quần áo chẳng hạn, nhưng hắn ta không áp đặt cách thức. Tôi sẽ chiến đấu với anh để giành lấy chúng.” Tôi hua cây kiếm thành những vòng tròn chĩa vào sàn nhà, châm chọc anh ta.

Anh ta lắc đầu. “Không, Lia. Cái đó không phải đồ chơi đâu. Cô chỉ mới vừa thoát khỏi việc bị làm cho tổn thương. Cất nó đi. Anh ta nói với tôi y như tôi là Aster, một đứa trẻ không hiểu gì về các hậu quả. Không, tệ hơn, như một nhân vật hoàng gia không quyền lực gì trong tay. Giọng điệu của anh ta vừa bề trên vừa khinh thị, và giống đại đa số người Venda hơn bao giờ hết. Hơi nóng bừng bừng ở thái dương tôi.

“Tôi từng đánh gậy trước đây rồi,” tôi nói. “Cái trò này thì có gì nữa đâu mà?” Tôi mắm môi và giương to mắt nhìn thanh kiếm đầy ngạc nhiên. “Vậy, đây là chuôi kiếm, đúng chứ?” Tôi hỏi, và chạm vào phần đoản gỗ nằm ngang. “Tôi chơi trò này với các anh tôi khi tôi còn là một đứa trẻ nhỏ cơ.” Tôi nhìn lại anh ta, hàm cứng lại. “Sợ à?”

Anh ta cười toe toét. “Tôi đã cảnh báo cô.” Anh ta với lấy thanh kiếm còn lại đang dựa vào tường, và tôi lao tới, đánh mạnh vào ống chân anh ta.

“Cô làm gì thế?” anh ta hét lên, nhăn nhó. Anh ta co một chân lên, trong khi ôm chặt cái chân bị thương còn lại.

“Chúng ta vẫn chưa bắt đầu mà!”

“Hãy để tôi giải thích đôi điều cho anh nhé, Kaden!” Tôi nói, và đi vòng quanh anh ta. Anh ta đi khập khiễng, cố giữ tôi trong tầm mắt. “Nếu đây là một thanh kiếm thật, anh đã đổ máu rồi. Anh sẽ bị ngất đi, nếu anh có thể đứng dậy trở lại, thêm một đòn tấn công thứ hai của tôi sẽ cứa vào cơ bắp chân và các gân, làm rách những động mạch chủ của anh. Tôi chỉ cần làm sao để anh tiếp tục cử động, và tim anh sẽ thực hiện phần việc còn lại, bơm máu ra cho đến khi nào anh gục xuống, chuyện đó có thể diễn ra ngay lúc này.”

Anh ta nhăn nhó vì đau, giữ chặt ống quyển của mình và cùng lúc giữ chặt thanh gươm trong tay sẵn sàng chống trả những đòn tấn công khác. “Chết tiệt thật, Lia.”

“Anh thấy chưa, Kaden, có thể là tôi nói dối. Có thể tôi không chỉ là một đứa trẻ khi tôi sử dụng một thứ như thế này lần trước, và có lẽ nó không phải chơi đùa. Có lẽ các anh trai đã dạy tôi chơi ‘bẩn’ để chiếm lợi thế. Có lẽ họ dạy tôi hiểu điểm mạnh và điểm yếu của mình. Tôi biết, tôi có thể không có tầm với hoặc quyền lực hoàn toàn của ai đó như anh, nhưng tôi có thể hạ anh dễ dàng theo những cách khác. Và có vẻ như, tôi đã làm được rồi.”

“Chưa đâu.” Anh ta lao về phía trước, tiến lên với những đòn tấn công nhanh mà tôi phải cố gắng mới chống trả được cho đến khi anh ta dồn tôi áp vào tường.

Anh ta chộp lấy cánh tay đang cầm kiếm của tôi và khóa chặt nó, sau đó ép vào người tôi, thở dốc. “Và bây giờ tôi đã chiếm thế thượng phong.” Anh ta nhìn xuống tôi, thở chậm và sâu hơn.

“Không,” tôi nói. “Giờ, anh đã bị mất máu rồi. Anh đã chết rồi.”

Đôi mắt anh lướt qua khuôn mặt tôi, đôi môi tôi, hơi thở anh ta làm nóng cả má tôi.

“Không hẳn,” anh ta thì thầm.

“Tôi mặc áo sơ mi và quần của anh, được hay không nào?”

Có tiếng xuýt xoa thoát ra từ giữa hai hàm răng của anh ấy. Anh ta thả cánh tay tôi và tập tễnh tiến tới cái ghế đặt trong góc phòng.

“Tôi đâu có đánh anh mạnh đến thế,” tôi nói.

“Không?” Anh ta ngồi xuống và kéo ống quần lên. Chỉ ngay trên giày cao cổ của anh ta, cái u đã sưng lên to như quả trứng, tôi quỳ gối và quan sát chỗ đó. Thật là đúng là có ác ý. Tôi đã đánh mạnh hơn tôi nghĩ.

“Kaden, tôi...” Tôi lắc đầu và nhìn lên anh ta, nghĩ xem có lời nào để giải thích.

Anh ta thở dài. “Quan điểm của cô đã rõ.”

Tôi vẫn không chắc rằng anh ta có hiểu tại sao tôi tức giận hoặc tại sao tôi lại tấn công anh ta không. Đó không chỉ là vấn đề trang phục. “Kaden, tôi đang bị mắc kẹt trong một thành phố với hàng ngàn người căm ghét mọi thứ về thân thế của tôi. Komizar đã hạ nhục tôi trước toàn thể Hội đồng đêm qua. Có một điều tôi không thể chịu dựng được chính là sự chế nhạo tương tự từ phía anh. Anh vẫn chưa hiểu gì về tôi sao?

Đúng, người của hoàng gia biết cách làm cả những việc khác ngoài đếm mười [1] ngón chân của chúng tôi. Anh là tất cả những gì tôi có ở đây. Anh là đồng minh duy nhất của tôi.”

Đôi mắt anh ta nheo lại khi nghe đến từ đồng minh. “Còn Rafe thì sao?”

“Anh ta thì sao? Anh ta là kẻ đồng lõa quỷ quyệt của một hoàng tử, người có lẽ muốn thấy tôi chết hơn bất kỳ ai khác - một hoàng từ phản bội lại vương quốc của tôi bằng cách đề nghị liên minh với vương quốc của anh, và Rafe đang thúc đẩy giao kết liên minh này để đổi lấy lợi lộc của riêng hắn. Những suy nghĩ của chúng tôi về nhau nếu có đã qua, chính xác là vậy đấy. Là quá khứ rồi. Hắn cũng chỉ là một thú tiêu khiển đen đủi của tôi thôi và chắc chắn không phải là một đồng minh. Hắn chẳng là gì đối với tôi, có chăng chỉ là một ung nhọt xấu xí mà khả năng đánh giá tốt đẹp của tôi phải mang theo.”

Anh ta quan sát thật kĩ khuôn mặt tôi và cuối cùng cười toe toét. “Và phán đoán của cô có một mục đích rõ ràng, dứt khoát.”

Tôi nhìn lại chỗ sưng ngày càng lớn của anh ta. “Có kho chứa nước đá ở trong Tòa Sanctum không?”

Anh ta khịt mũi. “Đây không phải quán rượu của dì Berdi, Lia.” Anh khập khiễng đi tới cái rương và lục lọi trong đó, lôi ra một vài chiếc quần âu và một chiếc thắt lưng da bản rộng. “Nên làm những việc này ngay bây giờ,” anh ta nói và ném chúng lên giường.

Để đề phòng, tôi đã vơ tất đám váy vải bố trên sàn nhà và tuồn ra ngoài cửa chớp đang mở. “Jabavé,” Tôi cầu nhàu, sau khi đã tống khứ thứ đó. Tôi phủi tay, thế là xong, rồi quay lại với anh ta. Ít nhất, một vấn đề đã được giải quyết... Tôi sẽ không bao giờ mặc lại cái váy toàn xơ gai đó lần nào nữa.

Tôi kín đáo nhìn vào trong chiếc giỏ mà anh ta mang vào. “Có chuyện gì quan trọng đến mức Komizar phải gặp chúng ta sớm thế này?” Tôi hỏi trong khi tôi bắt đầu ăn những ổ bánh mì cứng và pho mát. Ký ức về các vụ hành quyết công khai ở Morrighan trỗi dậy. Chúng luôn diễn ra ngay sau bình minh. Rốt cuộc thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu Komizar không tin câu chuyện của Rafe?

“Anh ấy sẽ đi thị sát tỉnh Balwood ở phía bắc. Thống đốc không xuất hiện, có nghĩa là ông ta đã chết,” Kaden trả lời. “Nhưng Komizar có vài chuyện cần giải quyết ở đây trước khi anh ấy lên đường.”

Sắp rời đi. Những lời đó nghe du dương thật - một tin tức tốt nhất mà tôi đã nghe được trong nhiều tháng. Mặc dù tôi đã rất lo lắng về những vấn đề cần giải quyết. Tôi đã ăn xong, Kaden bước ra ngoài chờ tôi thay đồ. Tôi lại chú ý đến tiếng kêu như vỡ ra thành từng mảnh của mấy cái bản lề khi anh ta mở cửa và tự hỏi làm sao tôi có thể vẫn ngủ với tiếng ồn như thế lúc anh ta rời đi trước đó.

Thật là tốt khi lại được xỏ chân vào trong đôi giày, sạch sẽ. Và cả được mang tất sạch nữa. Tôi sẽ chúc phúc cho Eben vì việc này, khi tôi hát những lời tưởng nhớ của mình đêm nay, tôi đã đọc những lời đó mỗi đêm, kể từ bây giờ, gần như tôi sẽ nói thay Pauline, như thể cô ấy ở đây với tôi và chúng tôi đang trên đường tới Terravin, sắp bắt đầu một cuộc phiêu lưu tuyệt vời thay vì, đến cuối của câu chuyện này, tôi lại đang còn đây, một mình.

✽ ✽ ✽

CHÚNG TÔI RẢO BƯỚC TỚI KHỐI NHÀ THUỘC CÁNH HỘI ĐỒNG. Chúng tôi lại đi qua một mê cung các hành lang, các sân trong mở rộng, và những lối đi hẹp không cửa sổ chỉ có duy nhất một chiếc đèn lồng gần như không chiếu sáng tới được lối đi tiếp theo. Kaden bảo với tôi rằng Tòa Sanctum rất bí ẩn với những lối đi bị lãng quên hoặc bị bỏ hoang sau hàng thế kỷ xây dựng và phục dựng, có một vài ngõ cụt dẫn đến điểm rơi chết người, do đó tôi nên bám sát anh ta. Nhiều bức tường đã kể những câu chuyện về sự đổ nát của chính chúng. Gạch vụn chồng chất đôi khi tạo thành không gian hoang tàn, chẳng hạn như một cánh tay điêu khắc hoặc một cái đầu bằng đá chỉ còn lại một phần đang chằm chằm nhìn ra ngoài từ bên trong bức tường, tựa như một người tù thiên cổ, hoặc một khối cẩm thạch khắc sâu một dòng ghi chú từ một thời kỳ khác, những chữ cái xô dạt như những giọt lệ tuôn rơi. Nhưng chúng vẫn chỉ là đá, giống như bất kỳ viên đá nào khác, với mục đích sử dụng là để tái dựng thành phố, một nguồn tài nguyên có sẵn như Kaden vẫn nói. Tuy nhiên, khi chúng tôi bước vào một lối đi mờ mịt khác, tôi cảm nhận được điều gì đó khác và dừng lại, giả vờ điều chỉnh dây giày của mình. Tôi áp lưng vào tường. Một nhịp trống. Một lời cảnh báo. Một lời thì thầm.

Phải chăng chỉ là tôi đang khiếp sợ một hành lang quỷ quái?

Jezelia, con đã ở đây.

Tôi đứng khựng lại, gần như chao đảo.

“Xong chưa?” Kaden hỏi.

Tiếng trống biến mất, nhưng không khí lạnh lẽo trong âm thanh đó đã thức dậy. Tôi nhìn xung quanh. Chỉ có các chuyển động hỗn loạn của chúng tôi lấp đầy không gian của lối đi này. Đúng, nỗi khiếp sợ, chỉ có thể là vậy. Kaden lại tiến về phía trước của lối đi, và tôi theo sau anh ta. Anh ta đang ở “nhà” của mình, điều đó là chắc chắn, và anh ta đi lại một cách thoải mái khắp thành phố xa lạ này trong khi tôi đang mất phương hướng. Terravin hẳn đã phải xa lạ ở một mức độ nào đó đối với anh ta. Thế nhưng, không đúng như vậy.

Anh ta đã dễ dàng hòa nhập. Tiếng Morrighan của anh ta rất hoàn hảo, và anh ta đã ngồi lại trong quán rượu để gọi một chút rượu bia như thể đó là quê hương thứ hai của mình. Liệu đó có phải là lý do khiến anh ta đã nghĩ rằng tôi có thể uyển chuyển hòa nhập vào cuộc sống này như thể cuộc sống cũ của tôi chưa từng tồn tại không nhỉ? Tôi không phải là một con tắc kè hoa như Kaden, chỉ cần băng qua đường biên giối liền có thể biến thành một người mới được.

Chúng tôi đi lên một đoạn cầu thang quanh co và nổi lên trong quảng trường tương tự như nơi chúng tôi đã đến hôm qua, nhưng tất nhiên nó không phải là một khu hình vuông - ở Venda, chẳng có thứ gì hình vuông hết. Phía xa, tôi có thể thấy những chuồng ngựa và những con ngựa mà bọn lính dẫn ra dẫn vào. Mấy con gà nhàn rỗi, cào bới và vệnh vạng, lông xù lên mỗi khi chúng nhảy bật ra để tránh đâm vào chân người. Hai con lợn đốm chôn chân trong một cái chuồng gia súc rào quây gần chúng tôi, và những con quạ to gấp đôi bất kỳ đồng loại nào của chúng ở Morrighan, quang quác, đậu trên ngọn tháp cao nhìn xuống quảng trường. Tôi phát hiện ra Komizar từ xa, đang hướng dẫn mấy chiếc xe ngựa bon qua cổng như thể hắn ta là một lính gác. Ở cương vị thủ lĩnh của một vương quốc, hắn ta dường như nắm trong tay mọi thứ.

Tôi không nhìn thấy Rafe, điều đó mang lại cho tôi chút nhẹ nhõm tuy bứt rứt. Ít nhất thì anh ấy không ở đây với một sợi dây thừng tròng quanh cổ, nhưng thế không có nghĩa là anh ấy an toàn. Bọn chúng đã để anh ở đâu rồi? Tất cả những gì tôi biết là anh ấy ở một căn phòng có canh gác nào đó, gần chỗ Komizar ở. Cũng có thể nó không hơn gì một xà lim man rợ. Khi chúng tôi lại gần, đám lính canh, các thống đốc và các Rahtan, Komizar dừng lại và quay về phía chúng tôi. Bọn họ cũng quay lại theo hắn. Tôi cảm nhận được sức ép từ cái nhăn soi mói kĩ lưỡng của Komizar. Đôi mắt hắn lướt khắp người tôi và bộ đồ mới của tôi. Khi chúng tôi dừng lại ở bên rìa đám đông, hắn sải bước tới để dò xét tôi kĩ càng hơn. “Có lẽ, ta đã không nói rõ ý mình tối qua. Những thứ xa xỉ phẩm này, như quần áo và giày, phải do cô kiếm được.”

“Cô ấy tự kiếm chúng.” Kaden nói, gần như cắt ngang lời Komizar.

Có một khoảnh khắc im lặng kéo dài diễn ra, và sau đó Komizar quay đầu lại và cười lớn. Những người khác cũng vậy, những tràng cười hô hố, một thống đốc đấm vào vai Kaden. Hai má tôi bỏng rát. Tôi muốn đá vào ống chân còn lại của Kaden, nhưng lời giải thích của anh ta đã giữ lại đôi giày trên chân tôi. Cũng giống như những người lính trong quán rượu, các thống đốc thích thú với những trò giải trí thô thiển của họ.

“Ngạc nhiên đấy,” Komizar vừa nói vừa thở, ném cho tôi một cái nhìn thắc mắc. “Rốt cuộc thì có lẽ người hoàng gia cũng có một chút hữu dụng.”

Calantha tiến đến, theo sau là bốn người lính dẫn ngựa. Tôi nhận ra những con ngựa nòi Ravian của Morrighan, lại là chiến lợi phẩm từ cuộc thảm sát nữa. “Chúng đây sao?” Komizar hỏi.

“Những con tệ nhất trong số rất nhiều,” Calantha trả lời.” Còn sống nhưng bị thương. Vết thương của chúng đang bưng mủ.”

“Dẫn chúng tới cho quận trưởng Velte để xẻ thịt,” hắn nói. “Hãy đảm bảo ông ta phân chia số thịt công bằng và đảm bảo họ biết đây là quà của Tòa Sanctum.”

Tôi thấy những con ngựa bị thương, nhưng vết thương đó là do bị chém và có thể để người chăm sóc ngựa vệ sinh, băng bó cho lành lại - không phải vết thương chí tử. Hắn bảo cô ta đi đi và bước tới những toa xe, vẫy tay ra hiệu cho cả Hội đồng đi theo hắn, nhưng tôi đã thấy đôi mắt xanh nhợt, hiu hắt của Calantha lưu luyến dõi theo hắn ta, hành động lưỡng lự quay đi của cô ta nữa. Khao khát ư? Hắn ta ư? Tôi nhìn Komizar. Theo cách nói của Gwyneth, hắn ta khá ưa nhìn, và không có gì phủ nhận nổi sức hút từ sự hiện diện của hắn. Ở hắn, quyền lực toát lên. Phong thái của hắn là toan tính và buộc người khác phải tôn sùng. Nhưng mong mỏi ư? Không. Có lẽ tôi đã thấy trong cái nhìn của cô ta là điều gì đó khác.

Những tên xà ích đang bận bịu dỡ tấm bạt vải dầu, và Komizar đã nói chuyện với một người đang giữ cuốn sổ cái. Gã ta là một người gầy gò, lếch thếch - và dường như quen thuộc một cách kỳ lạ. Gã nói chuyện khẽ khàng với Komizar, giữ cho lời thì thầm của gã không tới tai các thống đốc.

Tôi bước ra sau những người khác, nhìn lén qua lưng đám đạo hữu ở Sanctum, và quan sát gã ta một cách kĩ lưỡng.

“Chuyện gì vậy?” Kaden thì thầm.

“Không có gì,” tôi trả lời, và có lẽ đúng như vậy. Những tên xà ích phủ tấm bạt vải dầu lại như cũ, và một tiếng uỵch kinh khủng giáng vào ngực tôi. Những cái thùng gỗ. Trước khi Komizar cạy chiếc nắp thùng, tôi đã biết bên trong có gì. Hắn gạt ống hút sang một bên, kéo chai lọ ra khỏi đó và giao chúng cho các thống đốc. Hắn bước tới chỗ Kaden. “Và ta không thể quên Assassin, làm sao ta quên được? Tận hưởng đi, em trai của ta.” Hắn quay lại nhìn tôi.

“Sao lại nhợt nhạt thế, công chúa? Cô không thích vẻ đẹp cổ điển của vườn nho quê hương mình sao? Ta có thể đảm bảo với cô, các thống đốc rất thích điều đó đấy”.

Đó là rượu Canjovese được tôn sùng từ những vườn nho ở Morrighan.

Rõ ràng việc đột kích các đoàn thương nhân lữ hành là một trong nhiều tài năng của Komizar. Đây là phương thức đảm bảo địa vị của hắn ta. Kiếm về những thứ xa xỉ phẩm mà dường như chỉ có hắn ta mới có thể có được cho Hội đồng của mình: những chai rượu đắt đỏ cho các thống đốc của mình mà các vương quốc nhỏ hơn đã phải trả những khoản tiền lớn mới sở hữu được, những món quà từ chiến lợi phẩm cho người hầu, thịt tươi tặng cho người đói.

Một cái bụng no là một cái bụng no. Làm sao tôi có thể biện luận lại điều đó? Và chính cha tôi cũng đã tặng quà cho nội các của ông ấy, mặc dù ông ấy không đột kích các đoàn thương nhân lữ hành để chiếm đoạt. Có bao nhiêu xà ích Morrighan đã chết dưới bàn tay của kẻ cướp để Komizar có thể úy lạo các thống đốc của mình? Bọn chúng còn lấy đi thứ gì nữa và bọn chúng đã giết những ai để chiếm lấy thứ đó? Danh sách tử vong dường như chỉ ngày càng dài và dài hơn.

Komizar cho Hội đồng quyền sục sạo các thùng gỗ khác trong những chiếc xe đó và tự phân chia giữa họ, và rồi lùi lại về phía chúng tôi. Hắn ta ném cho Kaden một cái túi nhỏ, kêu leng keng khi nó chạm vào lòng bàn tay anh ta.

“Đưa cô ta đến Jehendra và kiếm lấy ít trang phục phù hợp.”

Tôi nhìn Komizar hoài nghi.

Lông mày hắn nhướng lên một cách ngây thơ. Hắn vuốt những lọn tóc sẫm dài ra khỏi mặt mình. Hắn trông như một cậu bé mười bảy tuổi thay vì một gã đã gần ba mươi. Một con rồng có nhiều khuôn mặt. Và hắn mang theo những bộ mặt đó thật tài tình làm sao. “Đừng lo lắng, công chúa,” hắn ta nói. “Chỉ là một món quà ta dành cho cô thôi.”

Vậy sao nó lại khiến tôi hóp bụng nén hơi thở lại trong lòng? Tại sao lại quay ngoắt thái độ từ một cái váy bao tải sang mấy bộ đồ mới như là một món quà? Hắn ta dường như luôn đi trước tôi một bước, biết rõ cách đẩy tôi vào trạng thái mất kiểm soát. Quà tặng luôn đi kèm với một cái giá nào đó.

Một người lính dẫn con ngựa của hắn tới, khi cả một đội quân đã đợi hắn ta ở cổng. Hắn ta nắm lấy dây cương, chào tạm biệt, sau đó nói thêm, “Kaden, cậu là Phó thống lĩnh điều hành ở đây trong khi tôi vắng mật. Đi cùng tôi đến cổng. Tôi có một vài dặn dò muốn nói với cậu.”

Tôi nhìn họ bước đi, cánh tay của Komizar choàng qua vai Kaden, đầu họ gật gù, đang suy tính. Một cơn rùng mình kinh hoàng lướt qua tôi như thể tôi đang nhìn thấy ma. Bọn họ có thể là anh em của tôi, Regan và Bryn, đang đi ngang qua các hội trường của Civica để tâm sự một bí mật. Cây nêm nhỏ mà tôi trồng đã biến mất. Họ lớn lên và trải qua nhiều ngày tháng cùng nhau. Lòng trung thành. Komizar gọi anh ta là em trai, như thể họ thực sự chung một dòng máu. Tôi đã biết điều đó, thậm chí ngay từ vài phút trước, khi tôi gọi Kaden là đồng minh, trong khi không đúng như vậy - Venda vẫn là ưu tiên số một.

Nguyên văn: đếm mười hai ngón chân, đây là thành ngữ với ý nghĩa là thành viên hoàng gia chẳng biết làm gì, ngay cả đếm ngón chân mình cũng còn sai.