← Quay lại trang sách

Chương 13

“CÔ TA NÓI THỨ TIẾNG ĐÓ THÀNH THỰC. SAO CÓ THỂ CHỨ?”

Komizar đã không biểu lộ sự ngạc nhiên của mình đêm qua khi cô ấy cất lời. Anh ấy chắc chắn đã không. Tỏ ra ngạc nhiên trước Hội đồng không phải là kiểu của anh ấy. Thật ra, tôi nghĩ anh ấy hiếm khi ngạc nhiên với bất cứ điều gì, nhưng tôi đã nghe thấy điều đó trong giọng nói của anh ấy lúc này. Thật kỳ lạ khi tôi nên cảm thấy tự hào. Cũng như tôi đã đánh giá thấp Lia khi tôi bắt đầu dõi theo cô ấy, anh ấy cũng đã đánh giá thấp cô ấy. Hầu hết những người hoàng gia hầu như không biết Venda nằm đâu, nói gì tới ngôn ngữ mẹ đẻ của vương quốc này.

“Cô ấy có năng khiếu về ngôn ngữ,” tôi giải thích, “và thời gian cùng vượt qua Cam Lanteux đã mang lại cho cô ấy rất nhiều cơ hội để học hỏi từ bọn em.”

Anh ấy bất chợt thở dài thườn thượt. “Một năng lực khác? Công chúa có đủ các loại năng lực - mặc dù ta chưa thấy bằng chứng về năng lực mà em đã quả quyết. Ta không thể gọi màn trình diễn phô trương đêm qua bằng cái tên nào khác hơn là trò giả tạo. Mặc dù có thể là nó cũng là một điều có lợi.”

Anh ấy bỏ lại ý nghĩ cuối cùng của mình lơ lửng trong không trung. Trò giả tạo, sở thích của anh ấy, bởi vì đó là điều anh ấy có thể kiểm soát.

“Ta định đi vài tuần. Không lâu hơn đâu. Nhưng nếu Tierny vẫn chưa xuất hiện khi ta quay lại, thì không có gì tốt đẹp chờ đợi ông ta đâu. Lúc đó sẽ đến lượt cậu chứng tỏ sức mạnh và xem liệu chúng ta có kẻ thách thức nào cần phải đưa về tụ họp với tổ tiên hay không. Chúng ta không chấp nhận những thống đốc phản trắc khi có quá nhiều thứ đang treo đầu ngọn gió. Đặc biệt với nguồn cung thiết yếu mà chúng ta cần từ tỉnh Arleston.

“Tierny luôn đến muộn.”

“Muộn hay không, thì khi ta trở về, cậu sẽ vẫn đi. Và không mang theo cô ta. Hãy ghi nhớ những điều ta đã nói. Chúng ta không phải gà trống canh chừng gà mái. Chúng ta là Rahtan”.

“Rahtan.” Tôi mới mười một tuổi khi tôi lặp lại từ đó lần đầu tiên với anh ấy. Nhỏ hơn cả Eben. Kể từ khi đó, tôi nằm trong vòng tay bảo vệ của anh ấy, suốt một năm. Anh ấy đã đảm bảo tôi có phần ăn nhiều hơn gấp đôi. Nhờ đó, mắt tôi không còn trũng sâu, hõm má tôi đầy đặn lên và mạng sườn đầy sẹo của tôi có da có thịt. Tôi đã nói những từ đó với niềm tự hào trọn vẹn mà tôi đã nghe thấy trong giọng nói của anh ấy bây giờ. Chúng ta là những Rantan, những người anh em đoàn kết, bất khuất và kiên trinh. Ngay khoảnh khắc đó, anh ấy đã bắt đầu rèn giũa tôi trở thành Assassin kế nhiệm. Tôi rất tôn kính và biết ơn với sự tin cẩn mà anh ấy dành cho mình.

Lòng trung thành của tôi với anh ấy có lẽ sâu đậm hơn của bất kỳ ai. Anh ấy đã giết nhiều người để cứu rỗi thân hình da bọc xương của tôi. Tôi nợ anh ấy mọi thứ. Hồi đó, anh ấy chính là Assassin. Kể từ đó đã có ba Assassin, không ai trong số họ sống sót quá vài năm.

Ở tuổi mười lăm, tôi là người trẻ nhất từng nắm giữ chức vị này. Đã bốn năm trôi qua rồi.

Tay anh đã vấy máu bao nhiều lần rồi, Kaden? Anh đã giết bao nhiêu người rồi? Tôi không thể trả lời Lia bởi vì tôi không biết con số là bao nhiêu. Tôi chỉ biết những tiếng thở òng ọc. Một nửa nhịp thở quá muộn màng. Những bàn tay quá chậm đến nỗi không kịp rút vũ khí đeo bên sườn mình. Tôi biết những đôi mắt trợn trừng thảng thốt cuốn theo một phần trong tôi đi cùng khi chúng khép lại. Chúng đã trở thành một vết mờ không sắc nét. Tất cả những gì tôi biết là họ là những kẻ phản bội đã xâm nhập vào các vương quốc khác để trốn chạy công lý, hoặc các sĩ quan tại các tiền đồn, những kẻ tổ chức tấn công liên miên và tàn bạo, và những kẻ săn lùng các gia đình như gia đình của Eben khi họ gắng định cư lại vùng Cam Lanteux. Nhưng nhiệm vụ của một Assassin chỉ là gieo rắc nỗi sợ hãi trong quân địch, và có lẽ làm chậm các đợt tấn công lại. Để ngăn chặn chúng, phải có hẳn một quân đoàn diễu hành là hơn cả.

Komizar dừng lại ngay chỗ cách cánh cổng vài mét. “Chúng ta không thể để tinh thần bạc nhược thắng thể, bởi vậy, ta cần phải giải quyết vấn đề tiếp theo.” Anh ấy nói. “Có ba người lính đào ngũ. Chúng ta tìm ra chúng ẩn mình trong một trại du mục. Những người du mục đã bị xử lý vì tội chứa chấp bọn lính nhưng mấy tên lính phải bị giải về.”

“Du mục? Trại nào?”

“Trong những khu rừng, phía bắc Reux Lau.” Tôi thở nhẹ nhõm hơn. Tôi không nên cảm thấy nhẹ nhõm cho dù nhóm du mục phải bỏ mạng là nhóm nào, nhưng tôi đặc biệt yêu chuộng bà Dihara và bộ tộc của bà ấy. Tôi biết bà Dihara quá tinh anh để không bao giờ chứa chấp bọn phản bội. Hầu hết những người du mục đều vậy. Tin tức về những hậu quả khủng khiếp mà một vài kẻ trốn chạy sẽ phải lĩnh đủ lan đi như gió thổi qua trại du mục.

Anh ấy nói với tôi rằng, cuộc hành quyết sẽ tiến hành đúng hồi chuông thứ ba trước mặt những chiến binh đồng đội của chúng, và tôi phải ở đó để làm rõ tội trạng.

Mặc dù Chievdar mới là người thực hiện hành quyết và đóng cọc, nhưng Komizar hoặc Keep - Phó thống lĩnh luôn luôn là người luận tội cuối cùng, kêu gọi những người lính chứng kiến biểu quyết chống hay thuận, và ra lệnh chốt hạ buộc họ gục đầu lên cối. Luận tội, được đặt ra như một nghi thức thi hành công lý cuối cùng.

“Nhưng hãy nhớ, đừng giết chúng quá nhanh chóng. Phải là một đoạn đường dài để làm ngã lòng đối với hành vi tương tự. Hãy đảm bảo chúng phải bị giày vò. Cậu sẽ lo việc đó, được chứ, em trai?”

Tôi nhìn anh ấy. Gật đầu. Tôi luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Anh ấy ôm tôi chân thành và rời đi, nhưng chỉ sau vài bước, anh ấy lại ngừng và quay người lại. “À, và nhớ đừng bỏ đói tên Phái viên. Ta nghĩ Ulrix sẽ quên như thường, và ta không muốn khi quay về lại thấy một cái xác. Chúng ta vẫn còn chưa xong việc với tên sứ giả hoàng gia này đâu.”