← Quay lại trang sách

Chương 15

NƯỚC TRONG CHẬU CHUYỂN SANG MÀU ĐỎ. TÔI VẮT MIẾNG GIẺ và đưa nó lên miệng lần nữa.

Có vẻ như Ulrix là người ghét tôi nhất. Tôi nhăn mặt khi chấm vào môi ở đúng chỗ hắn ta làm sứt, rồi ép mạnh để cầm máu. Đau đớn lan ra khắp mặt tôi.

Sau khi Komizar nói lời tạm biệt tôi vào sáng nay, hắn ta đã gửi cho bọn cục súc quá khổ của mình một ít thức ăn, nhưng Ulrix và tay sai của gã đã bồi thêm cho tôi một món phụ. Nếu bữa ăn nào cũng có thêm món tăng cường như vậy thì tôi đã nguy khốn rồi. Ít nhất thì bọn chúng đã không nhắm vào xương sườn của tôi nữa. Tôi chắc chắn rằng ít nhất phải có một cái xương đã bị gãy rồi. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

Thật trớ trêu khi tất cả những gì tôi muốn là cơ hội để chứng tỏ mình là một người lính, và bây giờ tôi buộc phải đóng vai một sứ giả bất đắc dĩ và non kinh nghiệm khi chống chọi với lũ cục súc bạo tàn.

Chiến đấu tay không tuy không phải là ưu thế mạnh nhất của tôi, nhưng tôi có thể hạ gục chúng chỉ trong vài bước di chuyển không kém cạnh gì một người khôn ngoan nào khác. Tuy nhiên, chỉ vì mỗi đôi môi thì thật không đáng để tôi mạo hiểm toàn bộ kế hoạch. Hai năm trước, khi tôi và Tavish bất tuân mệnh lệnh và giải cứu anh trai của anh ấy khỏi trại địch, chúng tôi đã đóng giả người say xỉn, không có vũ khí. Cú lừa dối đó chỉ có tác dụng trong vài phút trước khi chúng tôi để lộ ra mục đích thực sự của mình. Lần này, chuyện lừa gạt sẽ phải kéo dài lâu hơn nữa. Lần này không có con ngựa nào đợi sẵn. Không có lối thoát ra nhanh chóng. Câu chuyện của tôi đã kéo dài cho chúng tôi chút ít thời gian, và tôi phải tiếp tục làm cho bọn chúng tin vào điều đó.

Giờ, Komizar đã để tâm đến chuyện đó rồi. Lời đề nghị của tôi đã đánh trúng cái tôi của hắn. Hắn muốn tin rằng một vương quốc hùng mạnh cuối cùng cũng đã thấy hắn chính là một đồng minh xứng đáng - rằng hoàng tử thực sự tìm tới hắn để đàm phán liên minh. Hắn tin rằng cuối cùng hắn cũng giành được sự tôn trọng mà hắn xứng đáng, và còn ai khác đáng để hắn đòi hỏi sự tôn trọng hơn đức vua tương lai của Dalbreck đâu? Hắn có thể che giấu hoài nghi nhưng tôi đã nhìn thấy khao khát trong mắt hắn khi tôi bộc lộ ý tưởng đó. Chỉ có một thứ mà một người đã nắm quyền lực tối thượng trong tay vẫn thèm khát. Nhiều quyền lực hơn nữa.

Tôi đã biết ngay lập tức.

Liên minh hôn nhân với Morrighan không phải chỉ để nâng cao sức mạnh quân sự và khả năng phòng vệ. Đó nhiều lắm chỉ là mục đích thấp nhất của liên minh. Cha tôi và tướng lĩnh của ông ấy không mấy coi trọng quân đội Morrighan. Họ cho rằng người Morrighan yếu ớt và họ chỉ ưa chuộng một số nguồn tài nguyên và vị trí chiến lược mà thôi. Liên minh cũng là một cái giá để đổi lấy ưu thế thống trị.

Cha tôi và nội các của ông ấy tin rằng một khi chúng tôi có Con gái trưởng của hoàng tộc Morrighan trong biên giới của mình, đường biên giới có thể được mở rộng. Sau khi có được Công chúa Arabella, cảng phía nam Piadro của Morrighan sẽ là mục tiêu tiếp theo trong tầm ngắm của họ, mặc dù nội các thích sử dụng từ của hồi môn hơn. Chỉ là một một cảng nhỏ với vài ngọn đồi. Nhưng đối với Dalbreck, việc có một cảng nước sâu ở phía tây sẽ tăng cường sức mạnh quân sự của vương quốc lên gấp mười lần.

Đó là vấn đề về lòng kiêu hãnh. Ở một thời đại khác, vùng cảng đó và những vùng đất lân cận đều thuộc về Hoàng tử Breck, kẻ lưu vong bị trục xuất khỏi vương quốc Morrighan vì đã thách thức người anh em đang cai trị của mình. Mặc dù, đã hàng thế kỷ trôi qua kể từ đó, Dalbreck vẫn muốn lấy lại nó - vết thương không bao giờ lành lại. Họ coi Lia như một phương thức ngoại giao để đạt được điều mà họ tin rằng thuộc về mình một cách đúng đắn mà không cần phải phát động một cuộc xâm lăng trắng trợn.

Khi tôi đề cập đến mong muốn có được khu cảng ấy đối với Komizar, đương nhiên anh ta tán đồng điều đó, không chỉ vì anh ta biết giá trị của khu cảng, mà vì mong muốn sức mạnh quân sự lớn hơn là một khát vọng mà anh ta có thể hiểu được.

Đêm qua anh ta đã tìm hiểu chi tiết về triều đình Dalbreck như thể anh ta đã lên kế hoạch cho cuộc gặp gỡ của mình với hoàng tử. Tuy nhiên, tôi không cho rằng anh ta là một tên ngốc. Anh ta sẽ không bị lừa dối mãi mãi. Tôi đã biết đủ nhiều về danh tiếng của các kỵ sĩ Venda, những chuyến phi ngựa như bay nhanh chóng của họ và họ vượt qua biên giới một cách dễ dàng như thế nào. Sẽ không cần phải đợi lâu chờ họ trở về với những tin tức về tình trạng sức khỏe của cha tôi. Lia và tôi phải đi khỏi đây trước khi đó. Tuy nhiên, tên đồng bọn cục súc của chúng, người đã xác minh thân thế của tôi là một nỗi lo ngại. Griz, Komizar đã gọi tên hắn ta. Có phải hắn ta đã nói dối bao che tôi không vậy? Hay hắn thực sự nhầm lẫn? Có lẽ hắn đã thấy tôi trên bục tổ chức của một nghi thức nào đó và nhầm tôi với một trong số những chức sắc ở đó. Hắn ta là một đầu mối lỏng lẻo mà tôi không có chút dự cảm tốt đẹp nào và hắn là một ngọn núi của những đầu mối lỏng lẻo.

Tôi thả miếng giẻ vào trong chậu và với lấy một mảnh khô khác. Chỉ có một vệt máu mảnh dính vào miếng vải trắng lúc tôi chấm miếng vải vào miệng. Máu đã cầm, nhưng môi tôi vẫn rấm rứt đau. Tôi bước tới chỗ những song cửa sổ cao, phòng khi nó quá rộng để tôi thoát ra ngoài được và tôi đẩy cửa chớp mở ra. Những con bồ câu bối rồi đập cánh bay ra bờ tưởng ướt.

Xa xa bên dưới, Venda ườn mình tỉnh giấc như một gã khổng lồ ì ạch. Những bức tường và những ngọn tháp cản không cho tôi nhìn thấy xa hơn vài nóc nhà, nhưng thành phổ có vẻ trải dài hàng dậm. Nó lớn hơn tôi đã hình dung. Tôi nhô người hết mức mà khung cửa sổ hẹp cho phép về phía trước. Liệu Sven và những người khác đã lẻn vào được một trong những đường phố tối tăm bên dưới đó hay chưa?

Kế hoạch của Rafe sẽ giết tất cả chúng ta.

Orrin có lẽ đã nói ra những suy nghĩ của họ nhưng không ai trong số họ ngần ngại làm những gì tôi yêu cầu. Tavish thậm chí còn thì thầm trước khi tôi cưỡi ngựa đi, Chúng ta đã làm được trước đây. Chúng ta có thể làm được một lần nữa. Nhưng lần này, chúng ta phải chống chọi với không chỉ một tá, và cũng không phải chỉ một nghìn, hơn nữa không ai trong số chúng là Komizar hết.

Tôi xoay người lại, bước qua bước lại trong phòng, cố gắng không nghĩ tới Lia. Tôi nhìn xuống những vết xước ngang nắm đấm tay, mình thật ngu. Ngay khi họ tống tôi vào phòng đêm qua và đóng cửa lại, tôi đã đấm vào tường mà không nghĩ ngợi gì.

Những hành động khinh suất như thế cũng không nằm trong kế hoạch. Sven chắc có lẽ đã trách móc tôi vì đã hành động theo mách bảo của trái tim thay vì cái đầu và đặt vũ khí tiềm tàng của tôi, bàn tay tôi, vào thế mạo hiểm nhưng tôi chẳng thể làm gì khác khi tôi chỉ có thể ngồi đó và vờ như tôi không quan tâm đến chuyện Lia đã hôn Kaden. Điều duy nhất kiềm nén tôi phản ứng chính là lời nhắn mà tôi đã nhận được rất to và rõ ràng từ Lia - Komizar để mắt tới mọi chuyện. Tôi biết hắn đang vờn chúng tôi để xem chúng tôi phản ứng lại thế nào. Màn thể hiện của Lia đáng tin một cách ấn tượng. Komizar đã gật đầu tán thưởng. Nhưng, cô ấy còn phải đi xa đến thế nào để thuyết phục Kaden nữa đây? Sáng nay, một tên lính gác đã lấy làm vui sướng khi nói với tôi rằng Lia không còn phải mặc chiếc váy vải bố nữa, rằng Kaden đã nói với Komizar cô ấy đã kiếm được cả tủ đồ đêm qua. “Bây giờ, con phù thủy Morrighan nhỏ bé đã quên mất tên phái viên khoác áo diềm xếp rồi, rằng cô ấy có khiếu lắm, nên mới chọn một người Venda.”

Tôi không đấm vào tường sau khi hắn ta bỏ đi. Tôi lết dậy khỏi sàn, từ chính nơi mà hắn đã đẩy tôi vào, cảm nhận được vị của máu đang chảy trong miệng, và cố gắng nhắc nhở bản thân rằng Lia không muốn bất kỳ điều gì như vậy. Tôi nhắc nhở bản thân nhớ đến cái nhìn trong mắt cô ấy khi cô ấy lần đầu tiên thấy tôi trước khi chúng tôi băng qua cây cầu đó, ánh mắt xé nát lồng ngực tôi tới tận cùng, ánh mắt nói lên rằng mạng sống của chúng tôi mới là điều quan trọng, và tôi hứa với chính mình khi tôi nhổ máu xuống sàn căn phòng, rằng một ngày nào đó tôi sẽ lại nhìn thấy ánh mắt đó của cô ấy.