← Quay lại trang sách

Chương 16

CÁI Ổ KHÓA Ở NHÀ ĐÚNG THẬT LÀ ĐỒ TRẺ CON SO VỚI CÁI NÀY. Tôi vật lộn với cái này hơn một giờ đồng hồ rồi. Đã bao nhiêu lần tôi nạy khóa nhà Đại pháp quan và Học giả - chỉ để vui thôi - hoặc nhà của Người chấm công, để cài lại đồng hồ và thẻ công của ông ấy. Chuyện đó chắc sẽ đặc biệt khiến cha tôi tức giận, nhưng tôi chỉ làm thế vì hy vọng rằng cách đó sẽ dôi ra một giờ đồng hồ mỗi ngày của cha cho tôi. Tôi đã nghĩ có lẽ cha còn đánh giá cao tài xoay xở của tôi. Cha tôi thì không đâu, nhưng các anh trai tôi thì nhăn nhở cười thầm mỗi khi người phạt tôi. Chỉ riêng niềm tự hào trên khuôn mặt của họ thôi cũng đáng để tôi làm chuyện đó rồi.

Nhưng cái ổ khóa này thật gỉ sét và cứng đầu, và một cái kẹp tóc đơn giản không thể làm nó suy suyển dù chỉ một chút, nói chi đến cái mảnh bùi nhùi - công cụ duy nhất tôi có thể tìm thấy này. Tôi lại ngó ngoáy nó trong lỗ khóa, lần này hơi hăng hái quá, và nó gãy rời ra.

“Chết tiệt!” Tôi ném cái mẩu bị gãy xuống đất. Cho nên, cánh cửa không phải là một lựa chọn. Có những cách khác để thoát khỏi căn phòng này, có lẽ hơi rủi ro hơn một chút, nhưng không phải là không có cách. Tôi lại đến bên cửa sổ. Gờ đá bên ngoài có thể bước đi trên đó được, rộng khoảng một gang tay. Thật đúng là một cú rơi đau điếng xuống đất, nhưng chỉ cách đó vài thước, nó kết nối với đỉnh của một bức tường rộng phân nhánh thành hai con đường khác nhau có khả năng dẫn đến bất cứ đâu. Thật không may, cả ba cửa sổ của phòng tôi ở đều nằm trong tầm quan sát dễ dàng của lính gác dưới sân và họ dường như có hứng thú đặc biệt với việc nhìn lên đây. Tôi đã vẫy tay với họ hai lần. Trước khi họ rời đi, Kaden đã nói với tôi, “sẽ an toàn hơn cho cô, nếu ở đây.” Anh ấy cố làm ra vẻ như là anh ấy chỉ cố cản người bên ngoài vào, nhưng rõ ràng là anh ta vấn không tin rằng tôi sẽ ở yên trong này.

Tôi nằm phịch xuống giường. Anh ta bỏ tôi ở lại với ít thức ăn, nước uống và lời hứa sẽ trở lại vào lúc đêm xuống. Đã hàng giờ đồng hồ trôi qua mà tôi vẫn chưa có thông tin gì về Rafe. Anh ấy đã ở đâu? Tôi đã nghĩ về việc những tên lính canh đánh anh ấy như thế nào trước đây, nhưng chắc chắn, bây giờ bọn chúng sẽ không đánh đâu vì anh ấy đã có thỏa thuận với Komizar. Tôi hy vọng thế. Chắc có lẽ tôi nên đánh liều hỏi han từ Kaden. Tôi cũng có thể hỏi một cách bâng quơ, thông thường mà.

“Không,” tôi thở dài, lăn qua lăn lại, rúc vào chiếc giường ấm áp. Có quá nhiều điều mà tôi chỉ có thể ngụy trang an toàn bằng nét mặt và giọng điệu của mình. Đối với tôi, Rafe không phải là một người trong số bọn họ. Sẽ an toàn hơn nếu không nhắc gì đến với anh ấy. Tôi chắc chỉ dấy lên hoài nghi trong Kaden mà thôi.

Tôi nhìn trống rỗng khắp căn phòng, tự hỏi không biết chuyện gì mà có thể chiếm nhiều thời gian của anh ta đến vậy, nhưng rồi tôi nhận ra thứ gì đó được giấu bên cạnh một trong những chiếc hòm. Nó đã không có ở đó trước đây. Tôi ngồi dậy, tò mò. Một cái túi ngủ đầy bụi? Tôi đứng dậy và đi lại gần. Nó là của tôi. Túi ngủ của tôi! Và bên dưới nó, túi treo yên cương của tôi!

Sao mà chúng ở đây được nhỉ? Eben cũng đã lén lấy những thứ này trước khi chúng bị bán ra chợ ư? Tôi chộp lấy túi đeo yên ngựa và đổ hết lên giường, đồ đạc trong đó rơi tứ tung. Chiếc khăn quàng đính hạt cườm mà Reena đã cho tôi, lược của tôi, hộp mồi lửa của tôi, một ít vụn cỏ chiga còn lại - mọi thứ - bao gồm cả tập ghi chép chữ cổ mà tôi đã lấy cắp, vẫn nằm gọn trong bao đựng bằng da. Tâm trạng của tôi từ bực bội thoắt hóa ra vui vẻ lập tức. Thậm chí cả những thứ đơn giản nhất như cái dây da buộc tóc tôi ra sau cũng mang lại cho tôi niềm vui thích thú, những thứ đồ là của tôi, và không cần mượn hay mua bằng những đồng tiền xu của Komizar. Nhưng đặc biệt là cuốn sách. Tôi nhanh chóng nhét chúng vào bên dưới tấm nệm giường, đề phòng trường hợp có ai đó nghĩ đến chuyện lấy lại chúng.

Tôi giũ túi ngủ ra và giơ chiếc áo choàng không tay lên, nó vẫn buộc chặt dây, cái áo mà những người phụ nữ du mục đã cho tôi để phòng trường hợp thời tiết thay đổi. Ngày và đềm vẫn còn rất ấm áp trên khắp thảo nguyên, nên tôi chưa cần dùng đến nó, chỉ thỉnh thoảng lấy nó làm gối. Tôi kéo dây tuột ra và quàng áo quanh hai vai mình, thưởng thức hơi ấm của nó, đặc biệt trân trọng những người đã tặng nó cho tôi, ghi nhớ những lời chúc phúc họ dành cho tôi, thậm chí cả điều ước thịnh nộ của Natiya bé bỏng, mong cho con ngựa của Kaden ngã gãy răng. Tôi mỉm cười. Chiếc áo choàng tựa như những cánh tay của họ quàng quanh tôi một lần nữa. Tôi nắm lấy một nắm vải và đưa lên áp vào má, mềm mại và có màu của khu rừng vào đêm...

Và cả màu sẫm của đá phong hóa nữa.

Vẫn còn một cái cửa sổ nữa - cái ở chỗ tủ đồ. Tôi chạy đến chỗ đó. Biết đâu, dưới bóng tối mà chiếc áo choàng che phủ, cái cửa sổ đó sẽ đủ xa khỏi tầm nhìn của lính gác và tôi có lẽ sẽ trượt được ra ngoài mà không bị ai để ý. Đang hối hả, tôi trượt theo tấm thảm bện bằng vải vụn trong căn phòng nhỏ và ngã đập vào bức tường đá. Tôi xoa bên vai bị bầm tím, nguyền rủa vết rách mà tôi vừa gây ra cho cái áo sơ mi của Kaden. Tôi đi tới bên cái cửa sổ và nhìn trộm ra bên ngoài. Một tên lính ngước lên và gật đầu như thể hắn ta mong đợi sự xuất hiện thường lệ của tôi. Kaden hẳn đã cảnh cáo họ chừng để mắt chặt chẽ tới mọi cửa sổ phòng anh ta. Tôi làu bàu, hạ giọng thốt ra một lời thề giận dữ trong khi mỉm cười và vẫy tay chào lại. Tôi cúi khom xuống để giũ phẳng tấm thảm xiên xẹo và để ý dưới thấp tới một khoảng trống rộng hơn một chút giữa các tấm ván sàn. Không khí lạnh len lỏi qua các khe hở. Tôi đẩy tấm thảm sang một bên và thấy rằng đường kẽ hở đó chạy liên tục xung quanh một hình vuông hoàn hảo. Có một chiếc khuyên sắt gắn ở một đầu. Tòa Sanctum bí ẩn với có nhiều lối đi bỏ hoang.

Đây chính là lối mà anh ta đã đi qua.

Tôi chắc đã không thể ngủ nổi nếu những cái bản lề cửa ra vào rít ầm ĩ. Anh ta đã đi ra ngoài một cách lặng lẽ theo lối này. Tim tôi đập như gõ trống khi tôi với lấy chiếc khuyên. Tôi kéo và sàn nhà được nâng lên. Các thanh đẩy bằng sắt bật ra một cách trơn tru bên dưới các tấm ván để lộ ra một lỗ đen và phần đầu cầu thang lờ mờ. Không khí đặc quánh, bụi bặm và cổ xưa, len lỏi lên bên trên, se lạnh cả căn phòng nhỏ.

Đó là một lối thoát ra. Nhưng nó dẫn tới đâu? Tôi thò người, nhìn chòng chọc vào cái lỗ đen ngòm, nhưng cầu thang đã biến mất vào quên lãng. Một vài con đường dẫn đến những điểm rơi chết người [1] .

Tôi lắc đầu và bắt đầu sập tấm ván cửa đường hầm, và dừng lại.

Nếu Kaden có thể đi xuống và đi ra ngoài theo lối khác thì tôi cũng có thể chứ. Tôi hất chiếc áo choàng và đu chân vào bậc thang đầu tiên bên dưới. Tôi đặt lại tấm thảm nặng nề bên trên cái cửa sập cốt để nó sẽ rơi ngược trở lại đúng vị trí như cũ khi tôi sập cửa xuống nhưng tập trung vào chuyện sắp xếp làm sao để sập cái cửa lại sau lưng cũng tiêu tốn của tôi chút thời gian. Cuối cùng, tôi cũng hít một hơi thở sâu và kệ cho cửa đóng lại.

Cầu thang dốc và hẹp. Tay tôi lướt dọc theo những bức tường đá hai bên để lần tìm đường xuống dưới, đôi lúc, tay tôi lướt qua thứ gì đó mà tôi chỉ có thể tưởng tượng ra những mạng nhện khổng lồ. Tôi cố nén để khỏi rùng mình và tự gợi nhớ mình về tất cả đống mạng nhện mà tôi đã quét sạch ở nhà trọ. Vô hại thôi, Lia. Nhỏ bé thôi mà, Lia. So với Komizar, những sinh vật nhỏ bé vô hại này có là gì. Cứ đi tiếp đi...

Bước tiếp bước, tôi không thấy gì hết ngoài một màu đen thăm thẳm đến nghẹt thở. Tôi chớp mắt, gần như không chắc liệu mắt tôi có mở ra hay không. Tôi cảm nhận được đường cong của cầu thang, chân trái của tôi lựa được điểm tựa lớn hơn trên bậc thang ở phía bên phải và rồi, sau khoảng mười hai bước, một ánh sáng ma quái xuất hiện. Ban đầu chỉ lờ mờ, sau đó rực sáng dần lên. Chỉ là một khe hở bằng ngón tay trong những khối đá của bức tường bao ngoài nhưng trong bóng tối, nó tỏa sáng như một ngọn đèn lồng thần thánh. Nó làm phát sáng của con đường bên dưới tôi, và tôi có thể di chuyển với tốc độ nhanh hơn. Một vài bậc đá đã vỡ nát hết, và tôi phải thận trọng thả bước chân xuống tận bậc thứ ba, thậm chí là thứ tư. Cuối cùng tôi cũng tới được chiếu nghỉ ở chân cầu thang, nơi dẫn tới một lối đi tối đen khác và miễn cưỡng lại bước vào trong bóng tối thăm thẳm một lần nữa. Chỉ sau vài bước, tôi đụng phải một bức tường rắn chắc. Một ngõ cụt. Nó phải dẫn tới đâu đó chứ. Tôi đã nghĩ nhưng rồi nhớ lại cấu trúc xây dựng ngẫu hứng của toàn thành phố. Tôi tìm đường quay trở lại chỗ cầu thang, đi xuống vài bước tới một chiếu nghỉ khác và lối đi tối tăm - và lại một ngõ cụt khác nữa. Cổ họng tôi thắt lại. Không khí ẩm mốc bất chợt khiến tôi nghẹt thở còn những ngón tay tôi cứng đờ vì lạnh giá. Nếu Kaden không đi theo về theo lối này thì sao nhỉ? Sẽ ra sao nếu đây là một trong số mười lối đi bị lãng quên đã đóng lại, có nghĩa là tôi không bao giờ tìm thấy đường ra nữa?

Tôi nhắm mắt lại, mặc dù, việc đó cũng chẳng khác biệt gì lắm trong bóng tối này.

Thở đi, Lia. Mình đã đưa chuyện này đi xa đến thế mà không thu lại được gì sao. Những ngón tay của tôi cuộn lại thành nắm đấm. Có một đường ra và mình phải tìm ra nó.

Tôi nghe thấy một tiếng động và xoay người lại.

Một người phụ nữ đứng ở đầu kia của lối đi.

Tôi đã rất sốc, tôi không còn cảm giác sợ hãi lúc đầu nữa. Khuôn mặt bà ấy mơ hồ trong bóng tối, mái tóc dài của bà ấy rủ xuống thành những lọn xoắn theo mọi hướng, chạm tận mặt sàn.

Và sau đó tôi đã biết. Sâu trong thâm tâm, tôi biết bà ấy là ai, bất chấp mọi quy luật của lý trí đều bảo cho tôi biết rằng điều đó là không thể. Đây là người phụ nữ mà tôi đã thấy trong bóng tối của Sảnh Sanctum. Người phụ nữ đã quan sát tôi từ trên mỏm đá. Cũng chính là người phụ nữ đã hát tên tôi từ bức tường hàng ngàn năm tuổi. Chính là người đã bị đẩy ngã xuống tới chết, chính là người trùng tên với tên của một vương quốc quyết nghiền nát vương quốc của tôi.

Người phụ nữ ấy từng là Venda.

Nguyên văn: dreadly drop, đầu cụt dốc ngược, dựng đứng, có thể rơi tõm xuống dưới đến chết người.

❖ ❖ ❖

Ta đã cảnh báo Venda đừng đi lang thang quá xa bộ lạc.

Ta đã cảnh báo con bé cả trăm lần.

Ta như mẹ của con bé, hơn là chị gái của nó.

Con bé đã sinh ra nhiều năm sau khi cơn bão qua.

Con bé không bao giờ cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển,

Không bao giờ thấy mặt trời chuyển sang màu đỏ.

Không bao giờ thấy bầu trời đen kịt lại.

Không bao giờ thấy lửa bùng lên nơi chân trời, đông ghẹt không khí.

Con bé thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy mẹ của chúng ta.

Đây là tất cả những gì con bé từng biết.

Những người nhặt xác đang đợi nó, và ta thấy Harik đã cướp nó đi trên con ngựa của hắn.

Con bé không bao giờ nhìn lại, ngay cả khi ta gọi theo sau lưng nó.

Đừng tin những lời nói dối của hắn, ta đã khóc, nhưng đã quá muộn.

Con bé đã đi mất rồi.

– Di chúc cuối cùng của Gaudrel