← Quay lại trang sách

Chương 17

BÀ ẤY NHÌN TÔI, ĐẦU NGHIÊNG NGHIÊNG SANG BÊN SƯỜN, biểu cảm của bà ấy khó hiểu - buồn bã, giận dữ, nhẹ nhõm? Tôi không chắc - và rồi bà ấy gật đầu. Băng giá luồn lỏi trong các mạch máu của tôi. Bà ấy nhận ra tôi. Môi bà ấy mấp máy lặng lẽ, gọi tên tôi và rồi bà ấy quay người đi, bóng tối nuốt chửng lấy bà ấy.

“Chờ đã!” Tôi gọi với và chạy theo bà ấy. Tôi tìm kiếm, ngó nghiêng theo mọi hướng, nhưng cầu thang và chiếu nghỉ đều trống không. Bà ấy đã ra đi mất rồi.

Gió, thời gian, xoay vòng, lặp lại, một số vạt cỏ bị cắt sâu hơn những vạt khác.

Tôi quay người lại, áp thân vào tường, đầu đập đập, lòng bàn tay ướt mồ hôi, cố gắng nghĩ thông suốt về chuyện bà ấy bỏ đi, sục sạo ra các quy luật lý trí, nhưng bên trong tôi, hiện diện đó chân thực và chân thực như điệp khúc tiếng khóc mà tôi đã nghe thấy từ thiên đường trong cái ngày tôi tự chôn cất anh trai mình. Hàng thế kỷ rồi, vậy mà những giọt nước mắt cuốn theo tiếng khóc vẫn không hề bị xóa nhòa, thậm chí kể cả khi cái chết tìm đến, tiếng khóc của Venda đã hóa thành một bài ca cất lên từ trong thinh lặng, cho dù bà ấy có bị đẩy xuống từ một bức tường cao đi chăng nữa. Chuyện đó hoàn toàn có thật và chân thực như chuyện Komizar đã chộp lấy cổ tôi và cam đoan sẽ tước đi bằng hết mọi thứ.

“Các quy luật lý trí,” tôi thì thầm, một lời ca vô tri vẫn còn rưng rưng trên môi tôi. Tôi thậm chí đã không biết nó có nghĩa là gì nữa.

Tôi run run bước thêm một bước vào trong bóng tối, giày của tôi chạm phải thứ gì đó ở đúng cái nơi bà ấy đã biến mất. Nó vang lên một âm thanh lạ lùng như rơi tõm vào khoảng không. Ngón tay tôi lướt dọc theo bức tường, và thay vì thấy tiếp những viên đá nữa, tôi tìm thấy một cái ván cửa gỗ ở dưới thấp. Chỉ với một cái đẩy nhẹ, tôi đã mở ra và nhận ra bản thân đang ở bên dưới một đoạn cầu thang cong tối om ngay giữa Tòa Sanctum. Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi đại sảnh trước mắt tôi, và tôi biết ơn khi thấy lại thế giới đầy ngạnh cứng, những bước chân nặng nề và da thịt ấm áp này. Mọi thứ đều tròn vành sắc cạnh. Tôi nhìn lại ô cửa gỗ sau lưng, hoang mang về đoạn dốc xuống ngắn ngủi giữa cầu thang ẩn giấu, và băn khoăn không biết tôi đã thực sự nhìn thấy điều gì. Liệu nó có thật và thực không hay chỉ là ảo ảnh sinh ra bởi khiếp sợ vì mắc kẹt không lối thoát? Nhưng cái tên mà bà ấy mắp máy môi gọi, Jezelia, vẫn còn khiến tôi sốc mạnh. Lính gắc đi qua, tôi lẻn trở ại ra sau, náu mình trong bóng tối. Tôi vừa ra khỏi một cái bẫy rồi lại rơi vào một cái bẫy khác.

Chỗ này là hành lang tấp nập dẫn đến tòa tháp nơi Komizar đã tuyên bố hắn dành một phòng giam cho Rafe. Tôi định bước ra ngoài thì có ba tên thống đốc tiến lại, nên tôi lại sụp đầu xuống. Tôi chỉ cần một khoảnh khắc không ai chú ý để lao ra và chạy lên cầu thang, và tôi chắc chắn tôi có thể tìm thấy phòng Rafe, nhưng hành lang dường như là một đường phố chính. Đám thống đốc đi qua, rồi vài người hầu mang theo giỏ, và cuối cùng là sự yên tĩnh bao trùm. Tôi kéo mũ trùm đầu lên và bước ra ngoài - chỉ có mỗi hai tên lính canh ở góc.

Họ sựng người lại trong giây lát, ngạc nhiên khi thấy tôi.

“Các ngươi đây rồi!” Tôi cấm cảu. “Ngươi có phải là người được lệnh đưa củi đốt sưởi đến bên ngoài phòng của Assassin không?” Tôi quắc cả hai con mắt lườm họ có ý buộc tội.

Tên cao hơn trong số hai tên trừng mắt nhìn lại. “Trông bọn ta có giống mấy đứa chạy xe đẩy hàng không?”

“Bọn ta không phải là mấy người thu gom và chuyên chở bánh phân ngựa khô,” tên còn lại gằm gè.

“Thật chứ?” Tôi nói. “Không, ngay cả cho Assassin ư?” Tôi đặt tay lên má như thể tôi đang ghi nhớ khuôn mặt của họ.

Một tên nhìn tên kia, rồi lại nhìn tôi. “Bọn ta sẽ sai một cậu bé tới.”

“Đó thấy chưa! Thời tiết trở lạnh rồi, và Assassin muốn có lửa sưởi phừng phừng khi ngày ấy quay trở về.” Tôi quay người, bỏ đi một cách bực bội trong khi leo lên cầu thang. Thái dương tôi giật rừn rựt khi tôi e rằng họ đã nhận ra điều gì đó, nhưng tất cả những gì mà tôi nghe được sau lưng là tiếng la hét và càu nhàu trút lên một người hầu không may tội nghiệp nào đó dưới sảnh.

Sau một ngõ cụt, hai lần gọi nhầm phòng, và một lần thoát ra ngoài qua một lối cửa ngách, tôi bước dọc theo một gờ tường vừa đủ kín đáo để khuất khỏi tầm nhìn của những người ở bên dưới. Trộm nhìn qua cửa sổ thay vì mở hẳn cửa ra vào chắc chắn là cách thám thính an toàn hơn cả, và cũng chỉ sau vài cái cửa sổ, tôi đã tìm thấy anh ấy.

Sự bất động của anh ấy là điều đầu tiên khiến tôi sốc lặng đi. Dáng vẻ nhìn nghiêng của anh ấy. Anh ấy thõng thượt trên một chiếc ghế, nhìn ra ngoài chiếc cửa sổ đối diện. Ánh mắt tính toán, nung nấu những căm hờn từng khiến tôi chột dạ lần đầu gặp lại khiến tôi e dè anh ấy thêm lần nữa. Ánh mắt toát lên sự đe dọa và chất chứa những điều khủng khiếp, một cánh cung căng sẵn, đã lắp tên, đã ngắm vào hồng tâm, đang chờ đợi. Chính là cái nhìn đăm đăm khiến tay cầm đĩa của tôi run rẩy khi tôi đặt chúng xuống trước mặt anh ấy trong quán rượu. Ngay cả khi nhìn nghiêng lướt qua, vẻ băng giá trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo của anh ấy vẫn sắc lẹm như một thanh gươm. Không phải là ánh mắt của một nông dân, cũng không phải là một hoàng tử. Chúng là đôi mắt của một chiến binh. Đôi mắt toát lên sức mạnh. Vậy nhưng, đêm qua, anh ấy lại khiến chúng ấm áp với Calantha khi cô ta ngồi sát cạnh và thì thầm với anh ấy, khiến chúng sáng lấp lánh khi Komizar đặt câu hỏi... khiến chúng bị che phủ bởi vẻ thờ ơ khi tôi hôn môi Kaden.

Tôi nghĩ đến lần đầu tiên tôi làm anh ấy bật cười khi chúng tôi hái quả mâm xôi ở Hẻm Núi Quỷ, tôi đã sợ hãi biết bao, nhưng rồi, nụ cười của anh ấy đã chuyển biến nét mặt của anh ấy đến thế nào. Nụ cười của anh ấy đã chuyển biến tôi đến thế nào. Tôi muốn làm cho anh ấy bật cười ngay bây giờ, nhưng tại đây, tôi không có gì để mang lại cho anh ấy dù chỉ một chút vui vẻ hay hân hoan.

Lẽ ra, tôi phải lộ diện để anh ấy thấy ngay, nhưng khi tôi đã biết anh ấy còn sống, và anh ấy có thức ăn, nước uống, tôi bị mắc kẹt lại với một mong muốn khác - vài giây quan sát anh ấy kín đáo thôi, để được nhìn anh ấy bằng một con mắt mới như thể tôi chỉ vừa mới gặp. Vị hoàng tử vô cùng thông minh này còn có những bộ mặt nào khác nữa vậy?

Ngón tay anh ấy gõ dồn dập lên tay ghế, chậm, chắc, như thể anh ấy đang tính toán việc gì đó - giờ, ngày, hoặc có lẽ những kẻ phải trả giá. Thậm chí, có lẽ anh ấy đang nghĩ đến tôi. Đúng! Anh vừa là một thử thách và vừa là một điều bối rối. Tôi nghĩ về những thời gian chúng tôi đã hôn nhau ở mãi Terravin. Từng khoảnh khắc, anh ấy đều đã biết tôi là người đã phá vỡ giao ước hôn nhân giữa hai vương quốc. Và trước khi chúng tôi hôn nhau, lúc nào tôi cũng nhìn anh ấy bằng con mắt mơ màng, mong chờ anh ấy sẽ hôn tôi. Anh ấy có cảm thấy “phải” với lòng mình không khi thấy tôi dựa vào những cây chổi, thả hồn theo từng lời anh ấy nói? Những quả dưa [1] . Anh ấy kể với tôi anh ấy trồng dưa. Những câu chuyện thêu đệt tuôn ra quá thể trơn tru, không khác nào những câu chuyện mà anh ấy bịa ra với Komizar đêm qua. Anh biết cảm giác của em về anh chắc có lẽ đã thay đổi.

Cảm nhận của tôi đã thay đổi, rõ ràng rồi, nhưng tôi không chắc chúng thay đổi như thế nào. Tôi thậm chí còn không chắc nên gọi anh ấy là gì nữa. Cái tên Rafe đã gắn liền sâu sắc với chàng trai mà tôi tưởng là một nông dân. Bây giờ tôi nên gọi anh ấy là gì? Rafferty? Jaxon? Điện hạ?

Nhưng, rồi anh ấy quay người lại. Chỉ cần thế thôi là tất cả rồi. Anh ấy lại là Rafe, trái tim tôi lại thổn thức. Tôi nhìn thấy môi anh ấy bật máu và tôi lách qua khe cửa hẹp, bất cẩn gây ra tiếng động. Anh ấy bật dậy khi nghe tiếng tôi bước vào, giật mình và sẵn sàng chiến đấu, không ngờ nổi có ai đó có thể thâm nhập vào phòng anh ấy qua một cái cửa sổ và thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi đó chính là tôi.

“Bọn chúng đã làm gì thế này?” Tôi hỏi.

Anh ấy gạt tay tôi và cả những câu hỏi của tôi ra, vội vàng bước qua tôi đến chỗ cửa sổ. Anh nhìn ra bên ngoài, kiểm tra xem liệu có ai nhìn thấy tôi không, rồi quay lại, siết chặt lấy tôi trong vòng tay mình, ôm tôi như thể anh chưa bao giờ để tôi rời xa, cho đến khi, đột nhiên, anh bước lùi lại như thể không chắc vòng tay của anh ấy có được chào đón hay không.

Cho dù là thận trọng hay không, tôi cũng chẳng màng - Tôi rừng rực khi anh ấy chạm vào. “Em cho rằng nếu chúng ta lại định yêu nhau từ đầu lần nữa, thì dứt khoát phải có một nụ hôn.” Tôi lại nhẹ nhàng đưa mặt anh ấy lại gần khuôn mặt tôi, tránh chỗ môi đang bị thương của anh ấy, còn miệng tôi lướt nhẹ nhàng trên da anh, hôn lên đỉnh xương gò má, xuống quai hàm, tới khóe miệng anh. Từng hương vị của anh ấy đột nhiên tươi mới.

Tay anh ôm chặt lấy eo tôi, kéo tôi lại gần hơn, và những luồng hơi nóng bốc tỏa khắp lồng ngực tôi.

“Em điên thật rồi sao?” anh ấy hỏi giữa những hơi thở dồn dập. “Làm sao em tìm tới đây?”

Tôi biết chuyện sẽ phải như thế này. Đây không phải là một phần kế hoạch của chúng tôi. Tôi bước xa ra, rót cho mình chút nước từ chiếc bình đặt trên bàn. “Không có gì khó,” Tôi nói dối. “Đi bộ thôi, một cách dễ dàng.”

“Qua cửa sổ?” Anh ấy lắc đầu, mi mắt cụp xuống, nheo lại ngay. “Lia, em không thể uốn éo trên gờ đá như một...”

“Em hầu như không uốn éo. Em đang trườn, và em từng luyện tập rất nhiều rồi. Có lẽ, cũng có thể nói em đã thành thục.”

Hàm anh ấy giựt giựt. “Anh đánh giá cao kỹ năng của em, nhưng anh muốn em ngồi yên hơn,” anh ấy cự nự. “Anh không muốn sẽ phải gỡ xương thịt vỡ nát của em lẫn trong sỏi cuội. Người của anh sẽ đến. Đối với những tình hưống như thế này, cần và có những chiến lược mang tính quân sự để đối phó với những chuyện bất thường không mong muốn - và rồi tất cả chúng ta sẽ thoát khỏi đây cùng nhau.”

“Chiến lược? Người của anh đã ở đây chưa, Rafe?” Tôi hỏi, trong khi đó, đưa mắt quanh căn phòng. “Có vẻ như không thể. Nhưng chúng ta đang ở đây. Anh phải chấp nhận sự thật họ không thể đến đây. Đây là một vùng đất nguy hiểm và họ có lẽ đã...”

“Không,” anh ấy nói, “anh sẽ không đẩy những người bạn đáng tin tưởng nhất của mình đi vào chỗ chết. Anh đã nói với em có lẽ sẽ mất vài ngày.” Nhưng tôi nhìn thấy nỗi hoài nghi trong mắt anh ấy. Sự thực phơi bày trong đó. Bốn người ở một phương trời lạ. Bốn chiến binh giữa muôn trùng quân địch. Nhiều khả năng họ đã chết nếu họ đụng độ với cái trung đoàn súc vật đó giống như anh Walther và trung đội của anh ấy trước đây. Tôi thậm chí còn chưa đề cập đến những hiểm nguy ở hạ lưu sông mà Kaden từng cảnh cáo tôi, nơi những sinh vật gieo rắc cái chết vẫn cư ngụ. Venda biệt lập đến vậy, tất phải có lý do chính đáng nào đó.

“Lại là bọn lính canh à?” Tôi hỏi, quay lại vụ việc liên quan tới đôi môi của anh ấy.

Anh ấy gật đầu, nhưng suy nghĩ vẫn còn lang thang đâu đó. Ánh mắt của anh ấy lướt khắp bộ đồ mới của tôi.

“Ai đó đã mang trả chiếc áo choàng không tay cho em. Nó được bọc trong chiếc túi ngủ,” tôi giải thích.

Anh ấy với tay ra, nới lỏng chiếc dây buộc ở cổ tôi, và chầm chậm vén vai áo choàng của tôi ra sau. Nó rơi xuống sàn nhà.

“Vậy... còn những đồ này...?”

“Chúng là của Kaden.”

Anh hít một hơi thở sâu căng phồng lồng ngực, cào cào những ngón tay sượt qua mái tóc. “Quần áo của anh ta thì tốt hơn là cái váy đó, anh đoán vậy.”

Thảo nào bọn lính canh lãng phí thời giờ ít ỏi để truyền tai những lời đồn đoán bẩn thỉu của chúng.

“Đúng vậy, Rafe,” tôi thở dài. “Em đã giành được chúng. Trong một trận đấu kiếm, và chuyện chỉ có vậy. Kaden đã lĩnh một quả trứng ngỗng xanh trên cẳng chân.”

Anh ấy quay lưng lại với tôi, vẻ nhẹ nhõm lộ ra thấy rõ trên khuôn mặt anh ấy. “Vậy còn nụ hôn tối qua?”

Cơn giận của tôi bùng nổ. Tại sao anh ấy không cho qua điều đó? Nhưng tôi chợt nhận ra vẫn còn quá nhiều khúc mắc bề mặt. Tất cả những tổn thương và lừa dối mà chúng tôi chưa có thời gian làm rõ vẫn còn lơ lửng ở đó.

“Em không đến đây để bị thẩm vấn,” tôi vặn lại. “Vậy còn sự toàn tâm toàn ý của anh dành cho Calantha thì sao?”

Vai anh ấy khựng lại. “Anh cho rằng cả hai ta đều đang diễn một vai để đời.”

Giọng điệu trách móc của anh ấy khiến cơn giận của tôi bùng thành đám cháy.

“Vai diễn ư? Đó là cách anh nghĩ về việc đó ứ? Anh đã nói dối em. Cuộc sống của anh phức tạp lắm. Đó là những gì anh đã nói với em. Phức tạp cơ đấy?”

“Em đang bới móc lại chuyện gì vậy? Chuyện đêm qua hay chuyện ở Terravin?”

“Anh làm như thể chuyện đã xảy ra cách đây mười năm rồi! Cách nói năng của anh thật là thú vị làm sao? Cuộc sống của anh không phức tạp. Anh đường đường là Hoàng tử kế vị của Dalbreck! Anh bảo thế là một sự phức tạp ư? Nhưng anh đã kể tới kể lui về việc trồng dưa, nuôi ngựa và cái chết của cha mẹ anh đó thôi. Anh đã trơ trẽn nói với em anh là một nông dân.”

“Em đã tuyên bố em là một hầu gái quán rượu!”

“Em đã là như thế! Em phục vụ bàn và rửa chén đĩa! Anh đã bao giờ trồng dưa trong đời mình chưa? Nhưng anh nói chuyện dối hết lần này đến lần khác và anh chưa bao giờ nghĩ đến nói cho em biết sự thật.”

“Anh làm gì có lựa chọn nào khác dầu? Anh đã nghe em gọi lén anh là một gã hoàng tộc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Một kẻ mà em chắc có thể không bao giờ tôn trọng.”

Miệng tôi há hốc. “Anh bí mật theo dõi em đấy à?” Tôi quay phắt lại, lắc đầu, không tin nổi, băng ngang qua phòng, rồi quay mặt lại đối diện với anh ấy. “Anh do thám? Những cuộc sống hai mặt của anh không bao giờ kết thúc, đúng không?”

Anh ấy tiến lại gần hơn một bước với vẻ hăm dọa. “Có thể nếu cô hầu gái quán rượu nào đó không quản ngại nói thật với anh trước, anh chắc có lẽ đã không cảm thấy rằng mình nên giấu đi thân phận thực sự của mình.”

Tôi bước một bước giận dữ theo chân anh ấy. “Có lẽ nếu một vị hoàng tử tự cao tự đại nào đó bận tâm tới việc gặp gỡ em trước đám cưới như em đã thỉnh cầu thì chúng ta chắc có lẽ đã không cùng nhau ở đây bây giờ!”

“Thật thế sao? Chà, có lẽ nếu ai đó mở lời tôn trọng một chút thay vì ra lệnh như một con phù thủy có dòng máu hoàng gia xấu tính, thì có lẽ anh đã đến.”

Tôi run lên vì giận dữ. “Có lẽ ai đó đã quá hoảng loạn đến mức không thể chọn lựa được từ ngữ xứng đáng dành cho tên khốn hoàng tộc vênh vang nào đó của cô ấy!”

Cả hai chúng tôi đứng đó, ngực trĩu nặng giận dữ, và đều biến thành những kẻ mà chúng tôi chưa bao giờ từng là với người kia trước đây. Con trai trưởng và Con gái trưởng của hoàng tộc hai vương quốc chỉ có thể vừa tin tưởng nhau vừa cảnh giác về nhau.

Tôi chợt phát chán những lời nói của mình. Tôi ghét từng từ một và muốn rút lại những lời đó. Tôi cảm thấy máu đổ dồn xuống hai bàn chân. “Em sợ, Rafe ạ.” Tôi thì thầm. “Em đã yêu cầu anh tới bởi vì em chưa bao giờ sợ sệt đến vậy trong đời.”

Tôi quan sát thấy cơn giận dữ của anh ấy cũng đã bị xả trôi hoàn toàn. Anh nuốt khan và dịu dàng kéo tôi vào lòng, rồi khẽ khàng đặt môi hôn lên trán tôi. “Anh xin lỗi, Lia,” anh thì thầm khi môi vẫn còn chạm trán tôi. “Anh rất xin lỗi.”

Tôi không chắc anh ấy xin lỗi tôi vì những lời giận dữ của mình hay vì anh ấy đã không đến gặp tôi suốt nhiều tháng trước đây khi anh ấy đã nhận được lời nhắn gửi của tôi. Có lẽ là cả hai. Ngón tay cái của anh ấy vuốt theo gờ sống lưng tôi. Tất cả những gì tôi muốn nhớ đến là cảm giác cơ thể anh ấy nép sát vào cơ thể của tôi và gột sạch mọi lời chúng tôi vừa nói.

Anh ấy nắm lấy bàn tay tôi và hôn lên mu bàn tay tôi lần lượt một cách chậm rãi, như anh ấy đã từng lúc còn ở Terravin, nhưng giờ tôi lại nghĩ Hoàng tử Jaxon Tyrus Rafferty đang hôn tay mình, và rồi tôi nhận ra điều đó không hề quan trọng với tôi chút nào hết. Anh ấy vẫn là người tôi đã yêu, dù là Hoàng tử kế vị hay là một nông dân. Anh ấy là Rafe, còn tôi là Lia, và mọi thân phận khác mà chúng tôi mang, đối với những người khác không quan trọng với chúng tôi. Tôi không cần phải yêu lại anh ấy lần nữa. Tôi chưa bao giờ hết yêu anh ấy.

Tôi luồn tay vào bên dưới áo gi-lê lột trong của anh ấy, cảm nhận cơ bắp ở lưng anh ấy. “Họ sẽ đến,” tôi thì thầm vào ngực anh. “Những người lính của anh sẽ đến, và chúng ta, sẽ thoát khỏi chuyện này. Cùng nhau, giống như anh đã nói.” Tôi nhớ ra rằng anh ấy từng nói hai người trong số họ có thể nói được thứ ngôn ngữ ở nơi này.

Tôi ngả người ra sau để tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ấy. “Anh cũng nói được tiếng Venda phải không?” Tôi hỏi. “Em quên chưa hỏi đêm qua.”

“Chỉ một vài từ, nhưng anh có khả năng nắm bắt một số từ nhất định rất nhanh chóng. Fikatande idaro, tabanych, dakachan wrukash. ”

Tôi gật đầu. “Các từ chọn lựa luôn được ưu tiên hàng đầu.”

Anh ấy khúc khích cười, nụ cười biến đổi cả khuôn mặt. Mắt tôi cay sè. Tôi muốn nụ cười đó cứ nở mãi mãi, nhưng tôi phải chuyển sang những chi tiết cấp bách hơn nhưng ảm đạm hơn mà tôi cần phải chia sẻ. Tôi nói với anh ấy rằng có những điều tôi đã tìm hiểu được mà anh ấy và người của anh ấy sẽ cần phải biết.

Chúng tôi ngồi xuống đối diện, cách nhau một mặt bàn vẫn còn cái chậu trên đó, và tôi kể cho anh ấy nghe mọi thứ, từ những mối de dọa của Komizar đối với tôi sau khi mọi người khác rời khỏi phòng, đến hàng hóa bị đánh cắp ở Quảng trường Cánh Hội đồng, cuộc trò chuyện của tôi với Aster và tôi nghi ngờ rằng các cuộc tuần tra đang bị quân đội Venda tàn sát một cách có hệ thống. Họ đang che giấu điều gì đó. Một điều gì đó quan trọng.

Rafe lắc đầu. “Bọn anh luôn có các cuộc đụng độ nhỏ với các tốp lính Venda nhưng chuyện này có vẻ khác. Anh chưa bao giờ thấy các đội quân có tổ chức như những đội mà chúng ta đã gặp phải, nhưng ngay cả sáu trăm binh sĩ có vũ trang cũng vẫn có thể dễ dàng bị đàn áp bởi một trong hai vương quốc của chúng ta một khi các vương quốc biết họ đang đối phó với điều gì.”

“Nếu có hơn sáu trăm thì sao?”

Anh ngả người ra ghế, xoa xoa phần râu cằm.

“Chúng ta chưa thấy bất kỳ bằng chứng nào về điều đó, và phải cần đến một nguồn tài nguyên thịnh vượng ở tầm nào đó mới có thể đào tạo và gây dựng một đội quân lớn.”

Chuyện này thì đúng. Việc chu cấp cho quân đội Morrighan luôn bào cạn ngân khố. Tuy vậy, dù cho việc đó khiến tôi nhẹ nhõm hơn khi nghĩ rằng đội quân mà chúng tôi đụng độ có thể giải quyết được, tôi vẫn cảm thấy hồ nghi trong lòng.

Tôi tiếp tục, kể cho anh ấy nghe về Jehendra , người đàn ông đeo lá bùa quanh cổ tôi, và những người phụ nữ đo quần áo cho tôi. “Họ chăm chú một cách lạ thường, Rafe ạ. Thậm chí, tử tế nữa. Chuyện đó thật lạ so với tất cả những người khác. Em tự hỏi liệu có thể họ...”

“Thích em?”

“Không. Còn hơn thế nữa,” tôi nói, lắc đầu. “Em nghĩ rằng có thể là họ muốn giúp em. Có lẽ là giúp đỡ chúng ta?” Tôi cắn một khóe môi của mình. “Rafe, còn một điều nữa mà em chưa nói với anh.”

Anh nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn tôi. Nó làm tôi nhớ lại tất cả những lần tôi quét qua các cổng nhà trọ ở Terravin và anh ấy rất chăm chú lắng nghe những gì tôi phải nói, bất kể nó lớn hay nhỏ. “Chuyện gì cơ?” anh ấy hỏi.

“Khi em chạy trốn khỏi Civica, em đã đánh cắp một thứ gì đó. Em đã tức giận, và đó là cách em trả đũa một số thành viên nội các đã thúc đẩy cuộc hôn nhân.”

“Đồ trang sức? Vàng? Anh không nghĩ có ai đó ở Venda sẽ bắt em vì tội ăn trộm thứ gì đó của kẻ thù mà bọn họ đã thề không đội trời chung.”

“Em không nghĩ giá trị của nó tính bằng tiền. Em nghĩ đó là thứ mà họ không muốn ai nhìn thấy, đặc biệt là em. Em đã lấy trộm một số tài liệu từ thư viện của Học giả Hoàng gia. Một trong số đó là một bản văn cổ của người Venda có tên Bài hát của Venda .”

Anh ấy lắc đầu. “Anh chưa bao giờ nghe nói về nó.”

“Em cũng chưa từng nghe.” Tôi kể cho anh ấy nghe: Venda là vợ của người cai trị đầu tiên và vương quốc được đặt theo tên của cô ấy. Tôi giải thích rằng bà ấy đã kể những câu chuyện và hát những bài hát từ trên những bức tưởng của Sanctum cho những người bên dưới, nhưng rồi, người ta cho là bà ấy đã phát điên. Khi những gì bà ấy nói hóa thành những lời lảm nhảm, nhà cai trị đã giết bà ấy bằng cách đẩy bà ấy ngã xuống chân tường từ bên trên.

“Ông ta đã giết vợ của chính mình? Nghe có vẻ dã man như bọn chúng bây giờ, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới chúng ta?”

Tôi ngập ngừng, gần như sợ phải thốt ra thành lời, “Trên đường tới đây qua Cam Lanteux, em đã dịch nó. Nó nói rằng một con rồng sẽ trỗi dậy, từ trong nước mắt của những bà mẹ. Nhưng nó cũng nói rằng có ai đó khác cũng sẽ tới và thách thức hắn ta. Ai đó tên là Jezelia.”

Đầu anh ấy hơi nghiêng sang một bên. “Em đang cố nói điều gì vậy?”

“Có thể không phải tình cờ mà em ở đây.”

“Bởi vì một cái tên được nhắc tới trong một bài hát cổ xưa của một người phụ nữ điên đã chết rất lâu rồi ư?”

“Còn hơn thế nữa, Rafe ạ. Em nhìn thấy bà ấy.” Tôi buột miệng.

Biểu cảm của anh ấy gần như thay đổi ngay lập tức từ tò mò sang thận trọng, cứ như tôi cũng đã phát diên rồi vậy. “Em nghĩ rằng em đã nhìn thấy một người đã chết...”

Tôi cắt lời anh ấy, và kể cho anh ấy nghe về người phụ nữ tôi nhìn thấy trong hành lang, trên mỏm đá, và cuối cùng là ở lối đi. Anh ấy vươn tay ra, những ngón tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai tôi.

“Lia,” anh ấy nói, “em, đã trải qua một cuộc hành trình khủng khiếp, và nơi này...” Anh lắc đầu. “Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở đây. Tính mạng của chúng ta đang ngàn cân treo sợi tóc, từng phút một. Chúng ta không bao giờ biết được khi nào thì ai đó sẽ tới và...” Anh ấy siết chặt bàn tay tôi. “Cái tên Jezelia cũng phổ biến như không khí ở đây thôi, và còn một con rồng? Nó có thể là bất kỳ ai. Bà ấy có lẽ đã ngụ ý một con rồng theo nghĩa đen. Em đã từng nghĩ tới chuyện đó chưa? Nó chỉ là một câu chuyện. Vương quốc nào cũng có những truyền thuyết như thế. Và chuyện em nhìn thấy gì đó trong lối đi đen ngòm cũng là điều dễ hiểu. Cũng có lẽ chỉ là một người hầu đi ngang qua. Tạ ơn thánh thần, cô ta đã không để lính gác thấy em. Nhưng anh chắc là em không có ý muốn nói rằng em bị cầm tù ở cái chốn chết tiệt này phần nào cũng là vì chuyện đó đấy chứ.”

“Nhưng mà, đúng là có chuyện gì đó đang diễn ra ở đây, Rafe ạ. Em cảm thấy được. Điều gì đó mơ hồ. Điều gì đó em đã nhìn thấy trong đôi mắt của bà lão ở Cam Lanxteux. Điều gì đó em đã nghe thấy.”

“Em đang nói rằng đây là năng lực dự cảm của em ư?” Giọng nói của anh ấy phảng phất chút âm điệu khác lạ, một chút hoài nghi, và tôi nhận ra rằng có lẽ anh ấy, thậm chí không tin chuyện tôi có năng lực. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện về nó. Có lẽ tin đồn ở Morrighan về những nhược điểm của tôi đã lan theo mọi hướng tới Dalbreck. Nghi ngờ dấy lên trong lòng anh ấy, nhưng tôi không hề trách anh ấy. Nói to lên, chuyện đó nghe thật lố bịch, ngay cả với tôi.

“Em không chắc.” Tôi nhắm chặt mắt lại trong chốc lát, tức giận với bản thân vì tôi đã không hiểu rõ năng lực của mình để có thể giải đáp thêm cho Rafe.

Anh ấy đứng lên và kéo tôi vào lòng. “Anh tin em,” anh thì thầm. “Có thứ gì đó mơ hồ, nhưng đó là tất cả và thêm một lý do khác khiến chúng ta phải rời khỏi đây.”

Tôi gục đầu vào ngực anh ấy, muốn ôm anh ấy cho đến khi...

Cô nghĩ anh ta sẽ nói cho cô biết khi nào chúng ta thực sự rời đi ư?

Suy nghĩ của tôi đóng băng trước lời chế nhạo của Finch. Kaden không cho tôi biết khi nào anh ta thực sự quay về. Tôi không tin cô, Lia. Và anh ta chưa từng tin, không cần lý do chính đáng nào cả. Đây là một trò mà tôi không ưa khi chơi với Kaden.

“Em phải đi,” tôi nói và đẩy ra, “trước khi anh ta quay lại và thấy em đã biến mất.” Tôi chộp lấy chiếc áo choàng và chạy ra cửa sổ.

Rate đã cố gắng ngăn tôi lại. “Em nói rằng hắn sẽ đi cả ngày?”

Tôi không thể bỏ qua cơ hội và tôi không có thời gian để giải tích. Tôi chỉ vừa mới chạm chân lên gờ tường cửa sổ thì tôi nghe tiếng chìa khóa lạch tạch trong ổ và cửa phòng Rafe cọt kẹt mở ra. Tôi ép chặt vào bức tường bên ngoài, nhưng thay vì trốn đi, tôi nán lại, cố gắng nghe ngóng xem đó là ai. Tôi nghe tiếng Calantha, giọng điệu của cô ta với anh ấy dễ chịu hơn nhiều so với tôi. Và rồi tôi nghe tiếng Rafe khen ngợi chiếc váy của cô ta, biến thân trong một nốt nhạc từ một hoàng tử thành một phái viên sốt sắng, nhiệt thành.

Một kiểu chơi chữ. Nguyên văn “Melons” vừa có nghĩa là những quả dưa, vừa có nghĩa là chiến lợi phẩm.