← Quay lại trang sách

Chương 18

TÔI LEN LỎI THEO LỐI RIÊNG QUA CÁC TOÁN LÍNH ĐỨNG cười cợt dưới chân đồi Corpse Call, mừng vì mình đã trút bỏ được bổn phận giữa trưa. Mấy tốp lính gọi tôi, chào mừng tôi về quê hương của mình. Tôi không biết hầu hết bọn họ bởi vì tôi đi khỏi đây nhiều hơn tôi ở đây, nhưng họ đều biết tôi. Từng người đều giải thích cặn kẽ vì sao họ biết Assassin hoặc được Assassin biết đến.

“Nghe nói anh đã mang về quê hương một chiến lợi phẩm,” một người gọi.

Chiến lợi phẩm. Tôi tự ghi nhớ phải gọi Lia là “chiến lợi phẩm” của Komizar khi Eben có ý định cắt cổ họng cô ấy. Tôi đã nói ra điều đó mà không cần suy nghĩ bởi vì đó là sự thật. Mọi chiến lợi phẩm thuộc về Komizar để anh ấy phân phối và sử dụng vì lợi ích tối thượng của Venda. Tôi không có tư cách để hỏi anh ấy khi anh ấy nói: Tôi sẽ quyết định sử dụng cô ấy theo cách nào tốt nhất. Rõ ràng, không chỉ mình tôi nợ anh ấy một món nợ lớn - toàn Venda đều mắc nợ anh ấy. Anh ấy mang lại cho chúng tôi mọi thứ chúng tôi chưa từng có trước đầy. Hy vọng.

Tôi tiếp tục bước đi, gật đầu; sau tất cả, những người lính này đều là đồng chí của tôi. Chúng tôi phụng sự chung một sự nghiệp, một tình bằng hữu. Lòng trung thành được đặt lên trên tất cả. Không một người nào trong số tôi đi qua chưa phải nếm mật nằm gai theo cách này hay cách khác, một số thậm chí còn phải nếm trải nhiều hơn tôi đã từng, mặc dù tôi mang theo bằng chứng là những vết sẹo trên ngực và lưng tôi. Tôi có thể làm ngơ trước một vài lời nhận xét khiếm nhã của đám lính.

Nhìn kìa.

Một tiếng gọi khác từ đâu đó trong đám đông.

Assassin.

Chắc chắn bị yếu đi sau khi vật lộn với con bồ câu nhỏ suốt dọc đường qua Cam Lanteux rồi.

Tôi dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một tốp ba người lính, nụ cười vẫn đang nở trên khuôn mặt họ. Tôi nhìn chăm chú cho đến khi chân họ cựa quậy và nụ cười nhăn nhở của họ tắt dần. “Ba đồng đội của chúng ta sắp chết. Giờ không phải là lúc cười cợt về những tù nhân.”

Họ đưa mắt nhìn nhau, mặt tái mét, rồi hòa vào đám đông sau lưng họ. Tôi bước đi, giày của tôi nghiền nát lớp đất ướt.

Corpse Call là một đồi đất ở cuối quận Tomack. Nhiều trại huấn luyện rải rác khắp thung lũng thấp ngay bên kia ngọn đồi, ẩn mình sau những vạt cây thân gỗ. Cách đây mười một năm, khi Komizar lên nắm quyền, không có quân lính sẵn sàng chiến đấu, không có trại huấn luyện, không có hầm trữ ngũ cốc đóng thuế thập phân, không có kho chứa quặng kim loại để rèn vũ khí, không có trường nuôi và luyện ngựa. Chỉ có những chiến binh, hoặc học hỏi kỹ năng chiến đấu từ cha mình nếu họ vẫn có cha, hoặc nếu họ không còn cha, tính hung bạo sẽ dẫn dắt họ. Chỉ có vài thợ rèn tại khu phố địa phương quai búa làm ra những thanh gươm hay lưỡi rìu thô sơ cho vài gia đình đủ khả năng mua chúng. Komizar đã làm được những điều mà chưa người tiền nhiệm nào làm được, anh ta buộc các thống đốc nộp nhiều thuế thập phân hơn, các thống đống theo đó cũng lại ép buộc các quận trưởng vùng trong tỉnh của họ nộp nhiều thuế thập phân hơn nữa. Venda nghèo nàn về nông sản và kỹ năng chiến trận bao nhiêu thì nó lại dồi dào người đói bấy nhiêu. Anh ấy đã hô hào thông điệp của mình như đánh trống trận, tính từng ngày, từng tháng, từng năm cho đến khi Venda có thể hùng mạnh hơn kẻ thù, đủ hùng cường để mỗi người đều được ấm bụng - và không có kẻ nào - đặc biệt là ba tên lính hèn nhát đã phản bội lời thề, trốn chạy khỏi bổn phận của chúng - được phép hủy hoại những gì mà tất cả con dân Venda đã nỗ lực và hy sinh để giành lấy.

Tôi đi tắt theo con đường mòn ngắn chạy lên đỉnh gò, vòng quanh sau ra trước, đến tận chỗ các Chievdar đang đợi tôi. Họ gật đầu ra hiệu cho một lính canh thổi tù và bằng sừng cừu, ba hồi dài ngân vang trong không khi ẩm ướt. Các toán quân bên dưới yên lặng. Tôi nghe tiếng thút thít của một người tù. Ba người đang quỳ gối, các cột thớt bằng gỗ đặt ngay phía trước bọn họ, tay họ bị trói giật cánh khuỷu ra sau, mũ đen trùm kín đầu họ như thể tránh để họ kinh hãi quá mức vì phải nhìn phía trước quá lâu. Họ dàn thành một hàng trên đỉnh ngọn gò, trong tầm mắt của tất cả những người đang quan sát từ phía dưới. Từng đao phủ đứng gấn mỗi phạm nhân, những lười rìu cong bóng loáng đang được nắm chặt trong tay họ lấp lóa dưới ánh mặt trời.

“Bỏ mũ trùm đầu của chúng đi,” tôi ra lệnh.

Tên tù đang sụt sùi òa lên nức nở khi chiếc mũ trùm đầu bị giật mất. Hai người kia chớp mắt như thể họ không hiểu tại sao họ lại ở đó. Vẻ mặt của họ nhăn nhó và hoang mang.

Hãy đảm bảo bọn chúng phải nếm trải sự giày vò.

Tôi nhìn chằm chằm vào bọn chúng. Mũi chúng không hợp với khuôn mặt tẹo nào, những khuôn ngực gầy gò đang sợ hãi rúm ró lại.

“Phó thống lĩnh,” Chievdar gần nhất thúc giục. Với tư cách là Keep, tôi sẽ phải là người điều khiển vụ hành quyết.

Tôi bước lại gần hơn và đứng ngay trước mặt bọn chúng. Chúng ngẩng mặt lên một chút, đủ nhận thức để sợ sệt, tốt nhất là đừng nên cầu xin lòng thương xót.

“Các người bị buộc tội đào ngũ, từ bỏ vị trí chiến đấu, và phản bội lời thề bảo vệ đồng đội của mình. Năm người mà các người bỏ lại phía sau đã hy sinh. Ta hỏi từng người các ngươi có phạm những tội này không?”

Tên lính sụt sùi gào lên thống thiết, khổ sở. Hai tên kia gật đầu, miệng há hốc. Không tên nào trong số ba tên này quá mười lăm tuổi.

“Có,” từng tên lần lượt nói một cách tuân phục, thậm chí, mặc dù chúng đang rất khiếp sợ.

Tôi quay sang những người lính bên dưới. “Các chiến hữu nói sao đây? Có hay không?”

Tiếng hô đồng thanh ầm ầm như màn đêm sầm sập tràn tới.

Sức nặng của từng từ nhấn xuống vai tôi, nặng trĩu và chấm hết. Tuy nhiên, không kẻ nào trong số ba người này thấy được nỗi khiếp đảm hiện trên khuôn mặt họ.

Có.

Tất cả những người đang chờ đợi bên dưới đều cần tin tưởng rằng đồng đội của mình sẽ sát cánh bên anh ta, rằng không nỗi sợ hay niềm thúc giục nào có thể khiến đồng đội anh ta chùn bước. Một trong số năm người lính đã tử trận có thể là anh em của họ, cha của họ hoặc bạn hữu của họ.

Đúng thời điểm này, hoặc là Komizar hoặc là Keep hẳn phải là người cắt một đường, không quá sâu, vào cổ họng của tên nào đó. Chỉ vừa đủ để hắn tự sặc máu mình, phun ra hết những khổ sở của hắn, và khiến những tên tù khác ói mửa vì sợ hãi, vết cắt vừa đủ sâu để khắc nó vào trí nhớ của từng nhân chứng bên dưới. Kẻ phản bội không đáng được thương xót.

Chievdar rút con dao găm của mình và đưa nó cho tôi.

Tôi nhìn vào con dao, nhìn vào toàn thể binh lính bên dưới. Nếu giờ đây mà họ vẫn chưa chứng kiến đủ đau thương, họ chắc có lẽ sẽ phải tìm nó ở một nơi nào đó khác.

Tôi quay lại với mấy tên lính bị kết án. “Cầu mong thánh thần chiếu cố ngươi.”

Và chỉ với một cái gật đầu đơn giản, trước khi Chievdar có thể phản đối việc kết liễu nhanh chóng đó, lưỡi dao đã hạ xuống và tiếng thút thít ngừng hẳn.