← Quay lại trang sách

Chương 20

TÔI NGỒI TRÊN BỨC TƯỜNG, NHÌN ĐĂM ĐĂM LÊN NHỮNG ĐÁM MÂY XÁM TRO, MỎNG MẢNH, và lạ lùng với tôi như bất cứ thứ gì khác ở trong thành phố tối tăm này. Chúng vằn vện trên bầu trời tựa những móng vuốt khổng lồ bấu vào da thịt, và sắc hồng của chạng vạng tứa máu đang chảy giữa những đám mây đó.

Những người lính canh bên dưới tôi, bây giờ, đã dần trở nên quen thuộc với cái chỗ tôi ngồi vắt vẻo trên tường cao. Tôi không thể vào lại qua chỗ cửa sập gần tủ quần áo nên tôi đã phải chớp cơ hội để leo vào phòng qua cửa sổ vì cửa ra vào chính bị khóa. Tôi gần như đã đến được gờ tường đá, thì lính canh phát hiện ra tôi. Tôi ngay lập tức ngồi xuống, ngay trên bức tường, ra vẻ như đó là đích đến của tôi và tôi chỉ mới vừa ra khỏi cửa sổ. Tiếng la hét của họ không ngăn cản được tôi, và một khi họ tin chắc rằng tôi không có kế hoạch chạy trốn, họ liền coi nhẹ cái chốn ẩn náu bấp bênh tạm thời của tôi.

Sự thật là, tôi không muốn quay trở vào bên trong: Tôi tự nói với mình tôi cần chút không khí để làm sạch khói và lưu huynh trong lỗ mũi. Có vẻ như nó bám vào từng lỗ chân lông trên người tôi, gây gây và hăng hắc. Có điều gì đó ở những người đàn ông lạ lùng dưới hang động khiến tôi nôn nao và mệt mỏi.

Tôi nhớ lại anh Walther từng nói rằng tôi là người mạnh nhất trong mấy anh em.

Tôi không cảm thấy mình mạnh mẽ và nếu có chăng nữa, tôi không muốn mạnh mẽ thêm chút nào cả. Tôi muốn thoát ra. Tôi nếm trải đủ rồi. Tôi muốn về Terravin. Tôi muốn có Pauline và dì Berdi và món cá hầm. Tôi muốn bất cứ điều gì trừ chuyện này. Tôi muốn những giấc mơ của tôi trở về. Tôi muốn Rafe là một người nông dân và anh Walther...

Lồng ngực tôi phập phồng và tôi nghẹn lại cho dù tôi đã cố rũ bỏ tất cả.

Có gì đó mập mờ.

Và bây giờ, với những người đàn ông uyên bác kỳ lạ này trong hang động, tôi dường như chắc chắn về sự hiện hữu của cái chuyện mập mờ đó.

Tôi cảm nhận được những mảnh vụn rời rạc trôi nổi ngay ngoài tầm với của mình - Bài hát của Venda, Đại pháp quan và Học giả Hoàng gia giấu giếm những cuốn sách và phái thợ săn tiền thưởng tới giết tôi mà không cần xét xử. Và tiếp đó là hình kavah không phai mờ trên vai tôi. Có chuyện gì đó chộn chạo khiến họ không yên lòng từ lâu trước khi tôi chạy trốn trong ngày cưới của mình.

Tôi nhớ lại cơn gió vào ngày tôi chuẩn bị cho lễ cưới. Những cơn gió lạnh lẽo quất tới tấp vào tường thành, những lời thì thào cảnh báo cuốn theo cơn gió tỏa khắp những hành lang buốt giá và quanh quất đâu đây ngay cả sau đó. Những sự thật về thế gian ao ước được biết đến. Nhưng nó khác xa nhiều so với điều mà tôi đã tin tưởng. Thế giới trước và sau cuộc đời hiện tại của tôi chia thành hai trong ngày hôm đó, theo những cách thức mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra. Những câu hỏi khiến đầu óc tôi nhức nhối.

Tôi nhắm mắt lại, tìm kiếm năng lực mà tôi mới chỉ có chút cảm giác về nó khi tôi đi qua Cam Lanteux. Bà Diharra đã cảnh báo tôi rằng năng lực không được bồi đắp sẽ phai nhạt đi và mất hẳn nhưng thật là khó để bồi đắp năng lực bằng bất cứ thứ gì tại đây. Tuy vậy, tôi vẫn nhắm mắt và tìm kiếm chốn hiểu biết đó. Tôi miễn cưỡng thả lỏng hai bàn tay ở bên sườn, miễn cưỡng căng hai vai ra, tập trung vào ánh sáng phía sau mi mắt, và lại nghe tiếng bà Dihara... Nó là ngôn ngữ của hiểu biết, con ạ. Hãy tin tưởng vào sức mạnh ở bên trong con.

Tôi cảm thấy bản thân đang bồng bềnh tới một cái gì đó quen thuộc, nghe thấy tiếng xào xạc của đồng cỏ, tiếng róc rách của một dòng sông, ngửi thấy mùi thơm của cỏ ba lá, cảm thấy gió nâng tóc tôi lên, và rồi tôi nghe thấy một bài hát, tĩnh lặng và xa xăm, tinh tế như một cơn gió thoảng qua lúc nửa đêm. Một giọng nói mà tôi rất cần được nghe. Pauline. Tôi nghe tiếng Pauline đọc bài kinh tưởng nhớ Thánh. Tôi cất giọng cùng cô ấy và hát vang những lời viết trong Thánh văn của cô gái Morrighan khi cô ấy băng qua vùng hoang dã.

Một bước nữa thôi, những người chị em của tôi,

Những người anh em của tôi,

Tình yêu của tôi.

Đường còn dài, nhưng chúng ta có nhau.

Một dặm nữa thôi,

Một ngày mai khác nữa thôi,

Con đường tàn khốc, nhưng chúng ta mạnh mẽ.

Tôi áp chặt hai ngón tay lên môi, giữ như vậy để khoảnh khắc đó giãn rộng ra bằng cả vũ trụ, và đưa họ bay lên thiên đường. “Và chuyện sẽ là như vậy,” tôi nói nhẹ nhàng, “cho sau này và mãi mãi.”

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một nhóm nhỏ tụ tập bên dưới chỗ tôi ngồi, và đang lắng nghe. Hai người trong số họ là những cô gái chỉ trẻ hơn tôi một chút, và họ tìm kiếm bầu trời nơi tôi đã gửi gắm những lời cầu nguyện của mình, vẻ mặt của họ tha thiết. Tôi cũng nhìn lên một lần nữa, khắp cả nền trời, và tự hỏi liệu lời nói của tôi đã đã lạc lối giữa các vì tinh tú hay chưa.