Chương 21
ĐÃ BA NGÀY VÀ THÊM HAI LỜI NHẮN NỮA, MÀ GWYNETH VẪN CHƯA NHẬN ĐƯỢC PHẢN HỒI TỪ ĐẠI PHÁP QUAN. Cô ấy đã thuyết phục tôi rằng, chuyện tôi không ưa và cũng không tin tưởng cả Đại pháp quan lẫn Học giả Hoàng gia dựa theo cách họ đối xử với Lia lại khiến họ trở thành người hoàn hảo để Gwyneth tìm tới. Nhiều khả năng, họ nắm giữ những bí mật về cô ấy và quan trọng hơn, họ quan tâm đến những thông tin về cô ấy. Có những người chơi ẩn mình đáng để chúng ta bận tâm và ở thời điểm hiện tại, số đó bao gồm tất cả mọi người.
“Điều gì làm nên sự khác biệt giữa một người thân cận với Đức vua đáng tin tưởng và không thể tin tưởng?”
“Bởi vì kẻ nào đó đã cắt cổ Lia khi cô ấy còn ở Terravin.”
Tôi bàng hoàng ngồi đó khi Gwnyneth nói, không tin nổi. Lia đã giải thích rằng vết thương trên cổ họng cô ấy là do té xuống cầu thang, bởi cô ấy đang ôm một vác củi đầy. Tôi đau buồn xiết bao, Lia đã bảo bọc tôi nhiều không kể xiết suốt những ngày tháng sau khi Mikael không còn. Tôi đắm chìm trong nỗi sầu khổ của riêng mình, tôi đã không làm chỗ dựa cho cô ấy. Chuyện này mang mọi thứ phơi bày dưới một ánh sáng khác. Những kẻ phản bội luôn luôn bị bắt về để xét xử, và đương nhiên, con gái của đức vua, hơn tất cả, sẽ phải nhận phần nào trách nhiệm pháp lý cho lỗi lầm đó của mình. Kẻ nào đó muốn cô ấy chết mà không cần ngay cả một phiên xét xử. Bây giờ, tôi đã nhìn toàn bộ tòa án và nội các bằng một con mắt khác.
Lời nhắn thứ ba của Gwyneth tới Đại pháp quan đã được gửi đi sáng sớm nay, và được phản hồi ngay lập tức với nội dung là đồng ý gặp gỡ vào giữa buổi chiều. Trong lần nhắn gửi này, cô ấy đã cho biết cô ấy có tin tức về Công chúa Arabella.
Tôi ngồi trong một góc tối của quán rượu, nơi không ai để ý tới tôi, mặc dù vào giờ này quán rượu trống không ngoại trừ hai vị khách quen ngồi ở phía xa căn phòng. Mũ trùm đầu che sấp bóng khuôn mặt tôi, mái tóc vàng của tôi được vén cẩn thận tới từng sợi cuối cùng ra khỏi tầm mắt. Tôi đối mặt với cửa chính và nhấp từng ngụm nước dùng âm ấm trong ca vại một cách chậm rãi.
Gwyneth ngồi vào một chiếc bàn được thắp sáng ở giữa phòng. Tôi chỉ lộ diện nếu cô ấy ra hiệu và chúng tôi phải dự phòng một phương án hai riêng - tôi đối mặt với Đại pháp quan. Tôi chắc chắn là cô ấy sẽ không ra hiệu đâu. Cô ấy thất rọng vì tôi cứ đi theo bằng được nhưng tôi cũng không có cách nào khác. Cô ấy quy kết tôi không tin tưởng cô ấy, và có lẽ thân thế gián điệp bại lộ của cô ấy đã khiến tôi dừng lại nhưng hơn tất cả, tôi e sợ sẽ bỏ qua dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó mà tôi có lẽ sẽ có thể giúp được Lia.
Ông ta tới một mình, không có tùy tùng hay hộ tống đi theo. Tôi quan sát ông ta bước vào từ cửa sổ quán rượu và gật đầu với Gwyneth. Cô ấy dường như không lo lắng một chút nào, nhưng tôi dần đã hiểu rằng Gwyneth giống Lia ở nhiều mặt. Cô ấy giấu kín nỗi sợ hãi dưới vỏ bọc đanh thép nhờ tôi luyện, nhưng nỗi sợ của cô ấy vẫn ở đó, rõ ràng và run rẩy hệt như hai bàn tay tôi đang run rẩy trên đùi.
Ông ta thả bước ngang qua căn phòng và ngồi xuống đối diện với Gwyneth. Chiếc áo choàng của ông ta đơn điệu, và ông ta không đeo một món đồ sang trọng thường lệ nào trên những ngón tay của mình. Lúc này, ông ta không muốn bị chú ý. Ông ta an vị trên ghế của mình và quan sát tổng thể về cô ấy trong im lặng. Cô ấy cũng làm tương tự. Tôi thấy rõ toàn cảnh về cả hai. Sự im lặng giữa họ kéo dài và ngượng ngùng, và tôi nín thở chờ đợi một trong hai người mở lời trước nhưng có vẻ như không ai muốn phá vỡ sự im lặng. Cuối cùng, Đại pháp quan đã nói với chất giọng khác lạ quen thuộc khiến da tôi râm ran như châm kim.
“Trông cô ổn đấy,” ông ta nói.
“Tôi ổn.”
“Vậy còn đứa trẻ?”
Môi Gwyneth kéo dài như kẻ chỉ. “Thai chết lưu rồi,” cô ấy trả lời.
Ông ta gật đầu và ngả lưng vào ghế, thở dài như thể trút được gánh nặng. “Vậy cũng tốt.”
Sự trầm tĩnh của cô ấy chuyển thành lạnh nhạt và một bên lông mày cong lên. “Đúng. Vậy là tốt nhất.”
“Đã nhiều năm rồi,” ông ấy nói. “Cô lại đột nhiên có tin tức nữa?”
“Tôi cần tiền.”
“Để xem tin tức của cô đáng giá bao nhiêu.”
“Công chúa Arabella đã bị bắt cóc.”
Ông ta cười lớn. “Cô phải làm tốt hơn thế chứ. Các nguồn tin của tôi cho biết cô ấy đã chết. Cô ấy gặp một tai nạn đáng tiếc.”
Chiếc cốc trượt khỏi tay tôi, nước dùng tung tóe đầy bàn. Gwyneth kiên định ánh mắt, phớt lờ tôi. “Vậy thì các nguồn tin của ông sai rồi,” cô ấy nói. “Công chúa bị một sát thủ của Venda bắt giữ. Hắn ta nói hắn ta sẽ đưa cô ấy về vương quốc mình nhưng vì mục đích gì thì tôi không rõ.”
“Ai cũng biết Venda không giữ tù nhân. Cô đang thiếu tỉnh táo, Gwyneth. Tôi nghĩ, chúng ta chấm dứt ở đây thôi.” Ông ta đẩy bàn ra và đứng lên để rời đi.
“Tỳ nữ thân cận của Công chúa, Pauline, trực tiếp nói với tôi chuyện này.” Gwyneth nhanh chóng bổ sung. “Cô ấy chứng kiến vụ bắt cóc.”
Đại pháp quan khựng lại. “Pauline?” Ông ta lại ngồi xuống. “Cô ấy ở đâu?”
Tôi nuốt khan, cúi đầu xuống thấp hơn.
“Cô ấy đang ẩn náu,” Gwyneth nói, “đâu đó ở mạn Bắc đất nước. Thật đúng là một con chuột nhắt sợ sệt, nhưng cô ấy đã đưa cho tôi từng đồng xu cuối cùng để tới đây và cầu xin sự giúp đỡ cho Công chúa Arabella. Cô ấy bảo tôi tìm ngài Phó nhiếp chính nhưng thay vào đó, tôi đã tìm tới ông - vì chúng ta biết nhau lâu rồi. Tôi nghĩ biết đâu tôi sẽ nhận được phần đền đáp hậu hĩnh hơn từ ông. Pauline hứa rằng tôi sẽ nhận được phần đền bù đáng kể cho những gian nan gặp phải. Tôi chắc rằng Đức vua và Hoàng hậu vô cùng muốn cứu công chúa về, bất chấp hành động thiếu suy xét của cô ấy.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào cô ấy, vẻ mặt nghiêm nghị giống như tôi thấy ông ta khi đi qua trong lâu đài, nhưng lúc này, có vẻ đăm chiêu, như thể ông ta đang cân nhắc tính xác thực của từng từ mà Gwyneth thốt ra. Cuối cùng, ông ta cho tay vào bên trong áo choàng và rút ra một túi nhỏ, đặt lên bàn. “Tôi sẽ nói với Đức vua và Hoàng hậu, và đừng có hé môi với bất kỳ ai khác nữa.”
Gwyneth với tay cầm lấy chiếc túi, áng chừng giá trị của nó rồi mỉm cười. “Tôi sẽ giữ mồm giữ miệng đúng như ông muốn.”
“Thật tốt khi lại được hợp tác với cô, Gwyneth. Cô đã nói cô đang ở đâu nhỉ?”
“Tôi không nói.”
Ông ta nhô người về phía trước. “Tôi hỏi chỉ bởi vì có thể tôi sẽ giúp cô có được một chỗ ở tiện nghi hơn. Như trước kia.”
“Ông thật hào hiệp quá. Cho tôi hay Đức vua và Hoàng hậu nói sao đã và rồi chúng ta sẽ bàn bạc về chỗ ở của tôi.”
Cô ấy mỉm cười, mi mắt rung rung, nghiêng đầu theo cách mà tôi đã thấy cô ấy đã cư xử với vô số khách quen của quán trọ, và rồi, khi ông ta rời đi, cô ấy ngồi lại và mồ hôi lấp loáng bết dính ánh lên trên da mặt cô ấy. Cô ấy đưa tay lên, gạt bỏ những lọn tóc ẩm trên trán.
Tôi đi lại chỗ cô ấy. “Cô ổn chứ?”
Cô ấy gật đầu, nhưng rõ ràng, cô ấy đang run. Kể từ lúc ông ta đề cập tới đứa trẻ, tôi thấy mọi chuyện liên quan đến Gwyneth trở nên gay cấn hơn. “Cô có một đứa con chung với Đại pháp quan?” Tôi hỏi.
Cơn giận điên cuồng ào qua mắt cô ấy. “Thai chết lưu mà.” Cô ấy nói sắc lạnh.
“Nhưng, Gwyneth...”
“Thai chết lưu rồi. Tôi nói rồi! Kệ chuyện đó đi, Pauline.” Cô ấy có thể nói và giả vờ thế nào đó như cô ấy muốn, nhưng tôi vẫn biết sự thực. Cô ấy không tin tưởng Đại pháp quan đến mức cô ấy thậm chí không nói cho ông ta biết về đứa con của chính ông ta.
✽ ✽ ✽
MỘT GÓI ĐỒ ĐÃ ĐƯỢC GỬI ĐẾN NHÀ TRỌ VÀO NGÀY HÔM SAU. Gói đồ không gửi qua những người chuyên đưa tin và chuyển đồ mà gửi thẳng đến Gwyneth tại nhà trọ. Trong đó có một túi đựng tiền đồng lớn hơn cái túi ngày hôm trước và một lời nhắn.
Tôi đã trao đổi với các bên mà cô đề cập tới, nhưng họ không bận tâm đến chuyện đó. Cả hai đều cân nhắc thấy tốt nhất nên mặc chuyện đó như vậy, với một lời nhắc nhở rằng thành phố vẫn đang thương tiếc cho Vương phi Greta và Hoàng tử kế vị Walther, cũng như trung đội đã mất tích của ngài ấy. Đây là hậu quả cho những rắc rối và hành động tự ý, thiếu suy xét của các cô.
Đức vua và Hoàng hậu đã quay lưng lại với con gái của họ ư? Tốt nhất là cứ mặc kệ vậy đi? Bị tra tấn và bị giết trong tay lũ man di? Tôi lắc đầu không thể nào tin được. Tôi không thể tin nổi họ lại bỏ rơi con gái ruột của mình, nhưng rồi từ thương tiếc ập vào đầu tôi.
Tôi ngồi trên giường, sức lực cạn kiệt, và cảm giác tội lỗi choáng ngợp. Thương tiếc, tôi đã hiểu. Đắm chìm trong mọi lo lắng hướng về Lia, tôi đã gần như quên mất Greta và bi kịch đã dồn Lia lên đường trở lại thủ phủ Civica lúc đầu. Vẻ mặt đầy ám ảnh của Walther lại hiện ra trước mặt tôi, và cả dáng vẻ co ro trong bùn sau hầm lạnh của anh ấy. Nỗi kinh hoàng trong mắt anh ấy. Anh ấy dường như không giống anh trai của Lia chút nào, mà chỉ còn lại hình hài bên ngoài của con người đã từng là anh ấy. Ít nhất thì tôi đã không nhìn thấy Mikael bị giết ngay trước mắt mình. Lia chỉ nói với tôi rằng Mikael đã anh dũng hy sinh trên chiến trường. Bây giờ tôi tự hỏi liệu có phải một kẻ man rợ vô cảm như Kaden cũng đã bắn một mũi tên xuyên cổ họng anh ấy không. Tôi nâng niu khuôn bụng mình, xót thương lần nữa.
“Chúng ta cần phải đi thôi,” Gwyneth nói. “Ngay lập tức.”
“Không,” tôi phản bác. “Tôi không rời đi chỉ bởi vì...”
“Không phải Civica. Nhà trọ này. Ấp nhỏ này. Đại pháp quan đã tìm ra nơi tôi đang ở. Chắc ông ta đã mua chuộc người đưa tin. Giờ ông ta sẽ mong đợi tôi lên đường, hoặc sẽ đến thăm tôi để đạt được những lợi ích khác. Ông ta sẽ phát hiện ra cô, chẳng mấy nữa đâu.”
Tôi không tranh luận. Tôi đã nghe thấy tiếng ông ta hỏi, “Cô ấy ở đâu?” Ông ta đã không hỏi chỉ vì quan tâm đến cuộc sống tốt đẹp của tôi.
❖ ❖ ❖
Khi con rồng tấn công
Không ngậm ngùi thương xót
Răng sẽ cắm ngập vào
Trong niềm vui đói khát.
– Bài hát của Venda