Chương 22
SAU LƯNG TÔI, ASTER, YVET VÀ ZEKIAH BÀY HẾT QUẦN ÁO RA, món nào đi món nấy. Chúng bảo tôi đừng nhìn cho đến khi chúng làm xong. Thật dễ cho tôi, vì tâm trí tôi vẫn đang chìm đắm đâu đó khác. Tôi không thể gạt bỏ cảm giác nặng nề nơi ngực mình.
Dường như mọi người và mọi thứ tôi gặp phải đều dính dáng đến lừa dối, từ Rafe, Kaden, Đại pháp quan, và Học giả Hoàng gia - ngay cả mẹ tôi - và trong Tòa Sanctum, những người đàn ông lạ lùng ẩn sâu dưới hang động, những người rõ ràng không thuộc về nơi này. Có điều gì có vẻ đúng như nó bộc lộ ra không nhỉ? Tôi nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, quan sát những chú chim đang bay về tổ để trú ngụ. Bộ giáp bằng đá kết vảy của con quái vật đã nằm yên, và cái lưng lởm chởm răng cưa của nó đã in bóng lên đường chân trời tối đen. Màn đêm nghiệt ngã bao trùm khắp cả một thành phố vốn đã nghiệt ngã.
Quần của tôi bị kéo mạnh và Yvet bảo tôi đến xem. Tôi dụi mắt và quay người lại. Yvet vội lướt tới để đứng giữa Aster và Zekiah, cả ba người đều đứng thẳng lưng như hàng quân danh dự. Nụ cười toe toét của Aster tắt dần. “Có chuyện gì vậy, Miz? Cả hai bên má của chị đều như nổi mẫn đỏ rực.”
Khuôn mặt của chúng khiến tôi khựng lại, ngây thơ và háo hức, những vết dơ và vụn bánh mì, cái đói và niềm hy vọng. Ít nhất cũng có một cái gì đó chân thật, có thể thấy được ở thành phố này.
“Miz?”
Tôi véo má mình và mỉm cười. “Chị không sao đâu, Aster.” Cô bé nhướng mày, đưa mắt về phía chiếc giường. Ánh mắt của tôi chuyển từ giường, sang hòm, rương, ghế.
Tôi lắc đầu. “Đây không phải là những gì chị đã mua hôm nay.”
“Chắc chắn là nó đấy! Đó, ngay trên ghế. Một chiếc áo sơ mi và quần tây để cưỡi ngựa, đúng như chị đã yêu cầu.”
“Còn mọi thứ khác thì sao? Quá nhiều. Chị chỉ đưa có vài đồng xu...
Aster và Zekiah nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi ngang phòng đến bên chiếc giường. “Effiera, Maizel, Ursula và một số người khác đã làm việc cả ngày để may xong những món đồ này cho chị.”
Một cơn xốn xang ập vào lồng ngực tôi, và tôi đưa tay chạm xuống từng món đồ một. Nó thật lạ thường, không may bằng vải mịn - có lẽ là như thế, có khi là ngược lại. Nó được may ghép bằng những mảnh vụn, những mẫu da mềm nhuộm màu xanh thẫm, đỏ và nâu trầm của rừng, những dải lông, những mép tua bờm xờm buông thõng, một số kéo thành đuôi trên sàn. Tôi nuốt khan. Nó thực sự đúng chất Venda nhưng nó cũng là cái gì đó khác nữa.
Aster khúc khích. “Chị ấy thích nó,” cô bé nói với những đứa khác.
Tôi gật đầu, vẫn còn bối rối. “Đúng, Aster,” tôi thì thầm. “Rất thích.” Tôi quỳ gối để tầm mắt tôi ngang bằng với Yvet và Zekiah. “Nhưng tại sao?”
Đôi mắt nhợt nhạt của Yvet mênh mang và đẫm nước. “Effiera thích tên của chị. Cô ấy nói bất cứ ai có cái tên đẹp như vậy đều xứng đáng được mặc trang phục đẹp đẽ.”
Aster và Zekiah liếc nhìn Yvet đầy lo lắng.
Tôi nheo mắt nhìn một đứa, rồi đứa kia. “Và?”
“Ông lão Haragru cách đây rất lâu rồi từng có một giấc mơ, khi mà ông ấy vẫn còn răng ở chỗ này này,” Aster vừa nói vừa day day cái răng cửa trước của cô bé, “và kể từ đó, ông không ngừng nói đi nói lại về chuyện đó. Đầu óc ông ấy có vẻ không bình thường sau nhiều chất chứa của tháng năm nhưng Effiera nói rằng ông ấy đã mô tả ai đó giống chị, một người sẽ tới từ một nơi rất xa xôi. Ai đó nên mặc...”
Zekiah tiến đến phía sau Yvet và véo Aster. Cô bé rụt vai lại, co người lại. “Có mỗi câu chuyện đó...” cô bé nói.
“Nhưng lão Haragru cứ thích kể đi kể lại. Chị biết đấy.” Aster cốc đầu em ấy, mắt long lên.
Tôi đứng lên, cắn nhẹ môi dưới. “Chị không có cách nào để trả đủ chi phí những bộ trang phục này cho Effiera. Chị sẽ nhờ các em gửi chúng trả lại...”
“Ồ, không. Không! Không! Không! Những bộ trang phục này không thể gửi trở lại,” Aster nói, lúng túng với một nỗi lo lắng. “Effiera nói chúng là một món quà. Vậy thôi. Chị không nợ gì cô ấy ngoài một nụ hôn gió. Và cô ấy có lẽ sẽ tổn thương ghê gớm nếu chị không thích chúng. Họ đều đã may chúng bằng cả tấm lòng.
“Aster, dừng lại. Không phải chuyện trang phục. Chúng đẹp lắm. Nhưng...” Tôi nhìn những khuôn mặt đang xịu xuống từ hoan hỉ tới thất vọng và tôi tưởng tượng ra khuôn mặt của Effiera cũng như của những người thợ may khác cũng biểu lộ tương tự nếu tôi từ chối họ. Tôi giơ tay lên đầu hàng. “Đừng lo. Chỗ trang phục này sẽ ở lại.” Nụ cười của chúng liền quay trở lại.
Tôi nhìn đống đồ bày la liệt khắp phòng. Tôi nâng từng món trang phục lên, từng thứ một, lướt những ngón tay dọc theo mặt vải và lớp lông, dây xích và đai lưng, đường khâu và đường viền. Chúng không chỉ đẹp, chúng mang lại một cảm giác rất “đúng đắn, chính là thứ này rồi”, và tôi thậm chí không chắc lý do vì sao như vậy. Tôi quay lưng lại món đồ đầu tiên mà tôi đã nhìn vào, món đồ được khâu từ những miếng da vụn. Nó có một bên tay áo dài còn bên thân kia để trần vai và cánh tay. “Chị sẽ mặc cái này tối nay.” Tôi nói.
✽ ✽ ✽
ASTER VÀ YVET GIÚP TÔI MẶC CHIẾC VÁY. ZEKIAH rụt rè quay lại và nghịch vớ vẩn với những thanh kiếm gỗ của Kaden ở góc tường. Yvet dùng tay làm xù những sợi dây kết bằng lông mảnh mai trong khi tôi đeo sợi dây cột mẫu xương duy nhất quanh cổ. Aster vừa buộc dây lưng áo xong thì ổ khóa kêu lạch cạch. Chúng tôi hoảng hốt, chờ đợi. Cánh cửa mở tung ra, và Calantha bước vào. Thanh gươm trong tay Zekiah rơi xuống sàn, cậu bé rón rén đến bên Aster.
Độc nhãn của Calantha lướt qua tôi, từ vai tôi xuống sàn nhà.
Tiếp đó, cô ta nhìn những đứa trẻ. “Ra ngoài,” cô ta khẽ nói. Chúng lao qua cô ta và đóng sập cánh cửa nặng nề sau lưng.
Cô ta giải thích rằng Kaden cử cô ta đến để đưa tôi xuống Sảnh Sanctum. Cô ta bước lại gần hơn, tay chống hông, quan sát kĩ lưỡng phục trang của tôi. Tôi hếch cằm, kiêu hãnh diện bộ đồ mà Effiera đã may. Bộ đồ vừa vặn hoàn hảo và thoải mái. Nhưng Calantha chăm chăm nhìn nó tỏ vẻ khinh khỉnh.
“Komizar sẽ không thích bộ trang phục này.” Một cái nhếch mép cười thoáng qua trên khuôn mặt cô ta.
“Và điều đó khiến cô hài lòng? Cô muốn thấy sự căm ghét của hắn ta dành cho tôi phát hỏa chứ?”
Cô ta đi qua đi lại, chạm vào chiếc váy, vân vê ngón tay trên lớp da mềm. “Cô có biết chút gì về cái thứ mà cô đang mặc không, công chúa?”
Cơn bối rối quay trở lại trong lồng ngực của tôi. “Một chiếc váy,” tôi nói không chắc chắn lắm. “Một chiếc váy khâu tay thủ công xinh đẹp, cho dù nó được may từ da vụn.”
“Nó là váy áo của thị tộc cổ xưa nhất ở Venda.” Cô ta nhìn bên vai trần của tôi, “với vài điểm cách điệu. Thật là vinh dự làm sao khi được tặng một chiếc váy do nhiều bàn tay và các hộ gia đình chung sức làm nên.” Cô ta nhìn cả đống đồ khác rải quanh phòng, “Tộc Meurasi chào đón cô. Chuyện đó chắc chắn sẽ châm lửa cho cơn thịnh nộ của nhiều thành viên Hội đồng.”
Cô ta thở dài, nụ cười lại lấp lánh trong ánh mắt cô ta và ném cho tôi một cái nhìn chăm chú kéo dài. “Đúng thế, rất rất nhiều,” cô ta trầm ngâm và di chuyển hướng ra cửa. “Sẵn sàng chưa?”