← Quay lại trang sách

Chương 23

“ĐI GIÀY VÀO, PHÁI VIÊN, KOMIZAR LỆNH CHO TÔI phải để anh no bụng.”

Cuối cùng, chỉ có hai chúng tôi, trong phòng tôi, tay tôi được cởi trói.

Đó là một cơ hội mà tôi đã mơ tới hàng đêm khi băng qua Cam Lanteux. Tôi nhìn hắn ta chằm chằm, không nhúc nhích. Tôi có thể hạ được hắn ta trước khi hắn kịp rút vũ khí bên sườn.

Kaden cười toe toét. “Giả như, anh thậm chí tước được vũ khí của tôi, thì có đáng không? Hãy nghĩ cho kĩ. Tôi là lá chắn duy nhất giữa Lia và Malich với hàng trăm kẻ khác giống như gã. Đừng quên anh đang ở đâu.”

“Dường như, anh không đánh giá cao những người anh em đồng hương lắm nhỉ.” Tôi nhún vai. “Nhưng mà, tôi cũng vậy.”

Hắn ta bước tới gần hơn một cách thong thả. “Malich là một tay thiện chiến, nhưng gã có xu hướng ôm hận khi ai đó thắng thế so với hẳn. Đặc biệt, ai đó có tầm vóc chỉ bằng nửa gã. Vậy nên, nếu anh quan tâm đến...”

Tôi vớ lấy đôi ủng và ngồi xuống. “Tôi chẳng màng đến cô gái đó.”

Hắn ta hít một hơi dài, lồng ngực rung lên. “Anh không màng, chắc rồi.” Hắn ta bước tới chiếc bàn, nhặt chiếc ly có chân mà Lia đã nhấm nháp lúc sớm. Hắn vuốt ngón tay cái quanh miệng cốc lem luốc, nhìn tôi, rồi đặt lại nó vào chỗ cũ. “Nếu anh không bận tâm chút nào thì chúng ta không có gì để bàn cả, đúng không? Anh chỉ ở đây vì công chuyện của hoàng tử.”

Tôi giật mình khi thấy những vết da rách toác trên đôi giày ống của mình. Thật khó mà tin nổi, chúng tôi đã cùng ở chung một gian nhà kho khi trước trong suốt nửa mùa hè. Sao mà chúng tôi có thể tránh không giết nhau được nhỉ, tôi cũng không rõ, bởi vì giữa chúng tôi luôn xảy ra căng thẳng, ngay từ lần bắt tay đầu tiên tại chỗ cần bơm nước. Hãy làm theo thâm tâm mình, Sven luôn nói với tôi như vậy. Tôi ước tôi đã làm thế biết bao. Thay vì cắt cổ hắn trong một cuộc khiêu vũ tôi lẽ ra nên cắt cổ hắn trước đó rồi...

“ Chimentra. Anh có thể thấy từ đó hữu ích,” hắn ta nói. “Không có từ nào như thế trong tiếng Morrighan hay tiếng Dalbreck. Các thứ tiếng anh dùng về cơ bản là giống nhau, ngôn ngữ của vương quốc này phát triển trên nền của vương quốc khác. Vương quốc của tôi phải giành giật lấy mọi thứ mà chúng tôi có được, thậm chí, đôi lúc, cả về mặt ngôn ngữ. Nó khởi nguồn từ Phu nhân Venda và một câu chuyện mà bà ấy kể về một sinh vật có hai cái miệng nhưng không có tai. Một cái miệng không thể nghe được những gì người khác nói, và chẳng mấy chốc đã bị bóp nghẹt bởi hậu quả để lại từ những lời nói dối của chính nó.

“Một từ khác tương đương với ‘kẻ nói dối’. Tôi có thể hiểu tại sao anh cần đến một từ như thế. Không phải vương quốc nào cũng vậy.”

Hắn ta bước tới, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không e dè quay lưng lại phía tôi, nhưng bàn tay hắn vẫn không rời chủy thủ đeo bên sườn. Hắn ta xem xét cái cửa sổ hẹp như thể đang áng chừng chiều rộng của nó, và sau đó quay lại nhìn tôi. “Tôi vẫn thấy khá kỳ khôi khi mà thông điệp khẩn của hoàng tử gửi đến Venda lại chạm đúng gót giày của Lia lúc cô ấy đặt chân tới đây. Gần như thể anh đang theo dấu chúng tôi. Cũng đáng chú ý khi anh tới mà đơn thương độc mã, không có cả một đội tùy tùng đi theo. Không phải đó là kiểu du hành phong nhã, ôn hòa thường xuyên của anh đấy chứ?”

“Không, chỉ khi chúng tôi không muốn cả triều đình biết được chuyện cơ mật. Hoàng tử đã lập một nội các mới thế chỗ nội các của vua cha, nhưng nếu họ đánh hơi thấy các kế hoạch của Ngài ấy trước, bọn họ sẽ đàn áp ngay. Ngay cả các hoàng tử cũng chỉ có bấy nhiêu quyền lực. Ít nhất, cho đến khi họ đăng cơ.”

Hắn ta nhún vai tỏ ra không mấy quan trọng về chuyện của các hoàng tử và các vị vua. Tôi xỏ chiếc giày còn lại và đứng lên. Hắn khoát tay ra hiệu tôi nên ra ngoài trước. Ngay khi chúng tôi bước xuôi theo hành lang, hắn ta hỏi, “Anh thấy chỗ ở hợp ý mình chứ?”

Căn phòng đó về cơ bản là một nơi được trang bị giường cỡ đại, đệm lông vũ, màn lưới, thảm trải sàn, thảm thêu trang trí treo tường, và một tủ quần áo với những chiếc áo choàng mềm mại, dày dặn. Nó thoảng mùi dầu thơm, rượu trào dính vào, và một vài thứ tôi không muốn nghĩ đến.

Kaden làu bàu khi tôi im lặng. “Đó là một trong những sở thích của anh ấy, và anh ấy không muốn tiếp đãi khách nữ trong phòng riêng của mình. Tôi cho rằng Komizar đã nghĩ rằng phái viên của anh ấy sẽ cảm thấy thoải mái khi ở trong căn phòng đó. Và có vẻ như anh đang thoải mái thật.” Hắn dừng bước và đối mặt với tôi. “Khu phòng của tôi dễ chịu hơn nhiều, nhưng Lia có vẻ bằng lòng khi ở đó. Nếu anh hiểu điều tôi muốn nói.”

Chúng tôi đứng sáp mặt nhau, ngực chạm ngực. Tôi biết hắn ta định chơi trò gì. “Anh nghĩ anh có thể kích tôi lao vào anh để anh có lý do cắt cổ tôi hay sao?”

“Tôi không cần một lý do nào cũng có thể cắt cổ họng anh được. Nhưng tôi chỉ muốn nói với anh điều này. Nếu anh muốn Lia sống sót, hãy tránh xa cô ấy ra.”

“Và giờ anh đang dọa dẫm là sẽ giết cô ấy?”

“Không phải tôi. Nhưng nếu Komizar hoặc Hội đồng ngửi thấy mùi cấu kết giữa anh và Lia thì ngay cả tôi cũng không thể cứu được Lia. Hãy ghi nhớ, lời nói dối của anh có thể sẽ vẫn bị bại lộ. Đừng kéo cô ấy chìm xuồng cùng anh. Và đừng quên, đêm qua, cô ấy chọn tôi thay vì chọn anh.”

Tôi lao tới, dồn hắn ta dập mạnh vào tường, nhưng con dao của hắn đã kề ngay cổ họng tôi. Hắn mỉm cười. “Đây là một điều khác mà tôi thấy băn khoăn nữa đấy,” hắn ta nói. “Mặc dù anh thua tôi ở sới đấu vật trong lễ hội, nhưng cử động của anh khá thuần thục, giống một người lính đã qua huấn luyện hơn là một cái bánh kem trong hiệu bánh ngọt mang tên triều đình.”

“Vậy thì, có lẽ, anh không nếm đủ các vị bánh kem trong cửa hàng đó rồi.”

Hắn hạ con dao xuống. “Rõ ràng là không.”

Chúng tôi bước đi trong yên lặng suốt quãng đường còn lại tới Sảnh Sanctum, nhưng những từ ngữ của hắn ta đeo đẳng trong đầu tôi. Đừng kéo cô ấy chìm xuồng cùng anh... ngửi thấy mùi cấu kết giữa anh và Lia...

Và Kaden đã đánh hơi thấy rồi. Bằng cách nào, tôi không biết, nhưng tôi phải cố hơn để thuyết phục hắn và đám man rợ còn lại rằng giữa hai chúng tôi không còn dính dáng gì. Tôi không ưa cái suy đoán - nếu như bị bại lộ khá xác thực của hắn, tôi không thể kéo Lia chết chung với mình.