← Quay lại trang sách

Chương 24

TỘC MEURASI CHÀO ĐÓN TÔI.

Tôi biết tôi nên e sợ. Sự chào đón cũng sẽ nhóm bùng lên cơn phẫn nộ, trong khi đó, nỗi niềm căm ghét của Hội đồng càng bị nhóm bùng lên thì tôi càng khó có thể gánh chịu nổi. Nhưng tôi đã được chào đón. Và tôi đã cảm nhận được điều đó. Tôi cũng không thể quay lưng lại với sự chào đón đó. Tôi cảm nhận được điều đó qua từng đường khâu và từng mảnh da vụn đang phủ trên thân thể mình. Một sự trọn vẹn kỳ lạ. Cô bé Yvet nói Effiera thích tên của tôi. Lẽ nào bên ngoài những bức tường Sanctum, có nhiều người dân Venda đã nghe thấy cái tên Jezelia trước đây, không phải một cách tình cờ ngẫu nhiên mà thông qua một bài hát lưu truyền đời này qua đời khác tưởng đã rơi vào quên lãng.

Tôi tự hỏi liệu Calantha có đang cường điệu cơn giận dữ của Hội đồng vì mục đích riêng nào đó của cô ta hay không. Tôi đã thấy cô ta đêm qua, cũng tập trung vào Rafe giống như Komizar, nhưng chắc chắn vì những lý do rất khác.

“Đi đi.” Calantha huých vào lưng tôi, đẩy tôi về phía trước.

Tôi bước vào Sảnh Sanctum. Nó ồn ào và đông đúc, và tôi đã nghĩ rằng tôi có thể lướt qua mà không ai để ý, nhưng sau đó một thống đốc nhìn thấy tôi và khựng lại, bia rượu phun như mưa, sặc sụa, từ miệng hắn. Một Chierdar rủa thầm.

Sự hiện diện của tôi choáng ngợp toàn sảnh, tựa hồ một con lợn lỏng dây trói, kêu ré lên. Một con đường gồ ghề trải ra trước mắt khi tôi lọt thỏm vào trong tầm nhìn của những người khác. Rồi, khi một toán lính bước sang bên cạnh, Kaden và Rafe nhìn thấy tôi. Bọn họ ở đầu kia của sảnh, ngồi yên vị tại bàn nhưng từ từ đứng lên khi tôi tiến lại gần. Cả hai đều tỏ vẻ bối rối và dè dặt như thể điều hoang dã nào đó vừa được giải phóng ngay trước mắt họ. Rafe không hiểu chiếc váy may bằng da vụn này có ý nghĩa gì, và tôi băn khoăn vì sao anh ấy cũng nhìn tôi theo kiểu cách đó.

Tôi cứ đi tới, lớp da mềm vừa vặn dính sát vào làn da của tôi. Có tiếng xôn xao từ những thì thầm về hình kavah trên vai tôi, và một vài âm thanh tán thành khiếm nhã. Tôi không phải là con thú dòng dõi hoàng gia dơ dáy mà họ thấy đêm qua. Giờ tôi là điều gì đó được công nhận, một người có vẻ ngoài gần giống như một thành viên của bọn họ. Tôi là một phần thuộc lịch sử của chính họ, gợi nhớ về một thị tộc cổ xưa nhất ở Venda.

“Jabavé!” Malich và hai Rahtan khác bước tới chặn đường đi của tôi. “Con phù thủy Morrighan đang mặc cái quái gì thế này?” Chủy thủ của chúng đã được rút ra một cách hiếu kỳ như thể chúng định cắt đứt chiếc váy của tôi. Hoặc có lẽ là chém tôi ra thành nhiều mảnh.

Ánh mắt tôi đanh lại. “Các người sợ à?” tôi nói. “Bây giờ, các người phải rút kiếm ra mới dám tiến lại gần tôi sao?” Tôi đưa mắt lướt chầm chậm trên khuôn mặt vằn vện của Malich, những vết móng tay tôi cào vẫn còn thấy rõ khắp nơi.

“Nhưng, ta cho rằng nỗi sợ hãi của các ngươi cũng có thể hiểu được. Xét theo thực tế.”

Hắn tiến tới chỗ tôi, nhưng Kaden bất chợt xuất hiện, và gạt hắn sang một bên. “Cô ấy mặc những gì mà Komizar lệnh cho cô ấy mặc - trang phục phù hợp. Anh có thắc mắc gì về lệnh của Ngài ấy không?”

Malich vẫn nắm chặt con dao trong tay, khớp nắm tay của gã trắng bệch ra. Theo lệnh hay không theo lệnh thì mắt gã vẫn tràn ngập nộ khí trả thù. Chừng nào mà mặt gã vẫn còn hằn vết cào từ tay tôi, thì điều đó cũng có thể lắm. Hai Rahtan khác bên cạnh gã trao đổi bằng ánh mắt với Kaden và tra vũ khí lại vào bao. Malich miễn cưỡng làm theo, còn Kaden kéo tôi ra khỏi đó, tiến về chiếc bàn.

“Cô không bao giờ học được điều gì sao?” Anh ta rít lên khe khẽ qua hai kẽ răng.

“Tôi hy vọng là không,” tôi trả lời.

“Cô nghĩ xem cô đang mặc cái gì vậy?”

“Anh không thích nó à?” Tôi hỏi.

“Nó đâu phải thứ chúng ta đã mua hôm nay.”

“Nhưng nó là trang phục mà Effiera gửi đến.”

“Thánh thần phù hộ, ngồi xuống và giữ mồm miệng đi.”

Và anh ta, hình như, cũng sẽ không bao giờ học được điều gì.

Tôi ngồi bên trái Kaden. Rafe ngồi sát ngay cạnh anh ta bên tay phải, đủ gần để Kaden để mắt đến anh ấy, nhưng không đủ gần để Rafe và tôi có thể chia sẻ dù chỉ một từ ngắn gọn nhất mà Kaden không nghe thấy. Điều đó cũng không thành vấn đề. Đôi mắt của Rafe lướt nhanh qua trang phục Venda của tôi, sau đó anh ấy nhìn đi chỗ khác và dường như tránh cái nhìn của tôi tiếp đó. Đáng lẽ ra tôi phải mừng vì thái độ ghẻ lạnh của anh ấy. Nếu Griz có thể nhận ra mối liên hệ giữa chúng tôi bằng cách nhìn chòng chọc vào mắt tôi, thì những người khác cũng có thể thấy được. Tốt nhất là chúng tôi không nên nhìn nhau dù chỉ tí chút, nhưng sức hút vẫn còn đó, và tôi càng né tránh anh ấy, lòng tôi càng cháy bỏng hơn. Lòng tôi chỉ có mỗi khao khát được quay lại và dõi theo anh ấy.

Nhưng thay vì thế, tôi nhìn suốt dọc chiều dài chiếc bàn. Nó đông đủ gần tới sáu mươi chỗ ngồi, vậy là chỉ có một nửa số người có mặt là thành viên Hội đồng tòa Sanctum. Tôi đoán số còn lại là các binh lính được ưu ái hoặc các vị khách khác của Hội đồng.

Kaden nói chuyện với Thống đốc Faiwell của tỉnh Dorava, người ngồi cạnh tôi, và Chievdar Stavik ngồi ghế kế đó, tên tướng đã sát hại cả trung đội của anh tôi trong thung lũng. Ngay tiếp đó là Griz và Eben. Tôi muốn cảm ơn Eben đã giữ đôi giày cho tôi, nhưng vì có tên Chievdar cau có đang ngồi trong tầm tay, nên tôi không dám.

Những người hầu bắt đầu mang những chồng đĩa đã được rèn mỏng vào; những khay mũi, tai, chân lợn muối, những đĩa thịt sẫm màu mà tôi đoán là thịt thú rừng săn được; những tô cháo đặc; và những bình để rót đầy cốc vại rỗng. Nguồn năng lượng trong sảnh khác hẳn vào tối nay. Có lẽ là vì Komizar đi vắng, hoặc có lẽ chỉ vì tôi đổi khác. Tôi để ý thấy những người hầu thì thầm xôn xao hơn với nhau. Một trong số họ tiến đến gần tôi, một cô gái rỗi việc, cao và mảnh khảnh. Cô ấy ngần ngừ, rồi khẽ nhún gối một cách vụng về, nhanh chóng. “Công chúa, nếu người không ưa bia rượu...”

Stavik gầm lên và cô gái tội nghiệp lùi lại vài bước. “Nói năng thận trọng đi, con tỳ nữ!” Ông ta hét lên. “Không có thành viên hoàng gia ở Venda và cô ta chắc chắn sẽ uống cái thứ chết tiệt mà tất cả chúng ta uống hoặc không uống gì cả.”

Tiếng lầm rầm lan dọc khắp bàn ăn, sự bất bình dâng trào mỗi lúc một nhiều hơn phản ánh thái độ khinh rẻ của các Chievdar. Sự chào đón không ai ngờ được này đang bị thách thức nhanh chóng tựa như một ngọn roi quật vào lưng. Tôi cảm nhận được bàn tay của Kaden đặt trên đùi mình. Một cảnh báo. Và tôi nhận ra ngay cả khi đang là một Assassin, anh ta vẫn phải tính toàn xem những gì đang nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Tôi đáp lại cái nhìn trừng trừng của tên Chievdar đó, rồi nói với cô gái vẫn đang run rẩy cách đó vài bước, “Chievdar Stavik đã nói những lời rất hiểu biết, ta sẽ uống bất cứ thứ gì các cô phục vụ và rất vui thưởng thức thứ thức uống đó.”

Bàn tay của Kaden trượt ra khỏi đùi tôi. Các cuộc nói chuyện gượng ép đã thế chỗ cho những bất mãn. Những rổ bánh mì được bày lên bàn. Mặc dù cung cách của tất cả bọn họ đều khiếm nhã và thô lỗ, nhưng không một ai hấp tấp gia nhập bàn tiệc. Họ đều chờ Calantha thực hiện nghi thức tôn vinh sự hy sinh.

Vẫn là cô gái đã rúm người vì sợ hãi bởi tên Chievdar giận dữ chỉ vài khoảnh khắc trước đó, giờ đây tiến lên phía trước, chiếc đĩa đựng xương kêu lạch cạch trong đôi bàn tay sợ hãi của cô ấy khi cô ấy đặt nó trước mặt Calantha.

Mọi người chờ đợi.

Calantha nhìn tôi, độc nhãn của cô ta nheo lại, và rồi cô ta gật đầu. Không khí trong căn phòng thay đổi. Tôi đã biết cô ta định làm gì trước cả khi cô ta cử động. Thái dương của tôi nhói mạnh. Không phải bây giờ. Động thái này có thể giết chết tôi. Hoàn toàn sai thời điểm. Không phải bây giờ. Nhưng guồng quay đã xoay rồi. Calantha đứng đậy và đẩy chiếc đĩa ngang qua mặt bàn cho tôi. “Người bị bắt giữ của chúng ta sẽ thực hiện nghi thức tối nay.”

Tôi đã không đợi lấy một ý kiến phản đối hay một thanh gươm tuốt trần nào cả. Tôi đứng dậy. Và trước khi Stavik kịp thốt ra bất cứ từ nào, trước khi Kaden có thể kéo tôi ngồi lại xuống ghế, tôi ngân lên bài hát nghi thức công nhận sự hy sinh của Venda và thực hiện vài việc khác nữa. E cristav unter quiannad.

Ca từ tuôn ra, mãnh liệt và dạt dào, như thể lồng ngực của tôi mở phanh ra. Meunter ijotande. Và rồi tuôn ra một cách uể oải và chậm rãi hơn, một thứ ngôn ngữ không lời, giống như cái ngày nào đó trong thung lũng, chỉ có thánh thần mới nghe thấy những lời ca tưởng nhớ. Tôi nâng chiếc đĩa lên trên đầu mình, Yaveen hal an ziadre.

Tôi hạ đĩa xương xuống mặt bàn lần nữa và thốt ra lời nguyện truyền đi cuối cùng Paviamma.

Im lặng bao trùm cả căn phòng. Không một ai phản hồi lại lời nguyện truyền đi của tôi.

Vài khoảnh khắc kéo dài tưởng như hàng thế kỷ, và rồi cuối cùng Eben đã thốt ra một từ Paviamma yếu ớt đáp lại. Giọt lệ lặng lẽ trong thinh lặng lan tỏa rộng hơn và rồi tiếng nguyện Paviamas truyền dần khắp một vòng bàn tiệc, những người đạo hữu nhìn xuống đùi họ. Bữa ăn bắt đầu, thức ăn được chuyền đi và những cuộc nói chuyện lại như cũ. Kaden thở hắt ra nghe thấy rõ và dựa lại vào lưng ghế của anh ta. Cuối cùng, Rafe cũng nhìn tôi, nhưng biểu cảm trong mắt anh ta không phải là những gì tôi muốn thấy. Anh ấy nhìn tôi như thể tôi là một người xa lạ.

Tôi đẩy cái đĩa xương về phía anh ấy. “Chọn một mẩu đi, Phái viên.” Tôi cáu kỉnh nói. “Hay là anh không biết ơn chút nào?”

Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, môi nhếch lên đầy ghê tởm. Anh ấy nắm lấy một cái xương đùi dài và quay sang Calantha mà không cần thèm liếc nhìn lần thứ hai.

“Có vẻ như nếu Komizar không giết họ, họ có lẽ sẽ giết lẫn nhau,” Thống đốc Faiwell châm biếm với tên Chievdar Stavik.

“Kẻ địch tồi tệ nhất là kẻ đã ngủ cùng ta,” Stavik trả lời.

Cả hai đều bật cười như thể họ đã từng nếm trải và rút ra kinh nghiệm này.

Đây là một phần kế hoạch của chúng tôi thôi, tôi tự nhủ.

Một màn công diễn. Vậy thôi.

Một kiểu biểu diễn có khả năng xé toạc trái tim khỏi lồng ngực lập tức. Rafe không nhìn tôi dù chỉ một lần trong suốt thời gian còn lại của đêm.