Chương 26
TÔI QUAN SÁT CÔ ẤY ĐI THONG DONG QUA LẠI.
Có điều gì đó trong những bước chân của cô ấy. Tay cô ấy khoanh trước ngực. Cô ấy đang tính toán. Một phong thái suy tính vô cùng tự nhiên.
Các cơ ở cổ tôi thắt lại. Tôi có dự cảm không hay về chuyện đó.
Rồi cô ấy mỉm cười, và tôi biết.
Đừng làm thế, Lia.
Nhưng tôi thực sự không biết chắc cô ấy định làm gì. Tôi chỉ biết rằng sẽ chẳng có kết cục hay ho gì đâu. Tôi hiểu được từng cử chỉ của Lia.
Tôi cố gắng thoát ra khỏi câu chuyện về thử thách vận chuyển củ cải và những túi vôi sống từ tỉnh lẻ vào thành Venda của Thống đốc Carzwill. “Lia” tôi gọi, nhưng cô ấy phớt lờ tôi. Thống đốc nói lớn hơn, quyết giành lại sự chú ý của tôi, nhưng tôi vẫn cứ nhìn ra xa. “Cô ấy ổn mà,” Thống đốc nói. “Hãy trói cô nàng lại, chàng trai! Nhìn kìa, cô ấy đang mỉm cười.”
Đó mới chính là vấn đề. Nụ cười của cô ấy không hàm ý giống như ông ta đã nghĩ. Tôi biết rõ nó nghĩa là rắc rối. Tôi buộc phải cáo lỗi Thống đốc Carzwill, nhưng vào đúng lúc tôi tới bên bàn, cô ấy đã bắt chuyện với hai vị thống đốc. Mặc dù hai người bọn họ đã chào đón sự hiện diện của cô ấy thiện cảm hơn những người khác, tôi vẫn quanh quẩn ở đó, để ý xem có chuyện gì sắp xảy ra.
“Vậy là, phải có được sáu thẻ bài khớp số với nhau? Nghe có vẻ không khó lắm,” Lia nói, giọng cô ấy nhẹ nhàng, có ý dò hỏi.
Malich quay người, nhổ nước bọt xuống sàn, ngay bên cạnh rồi mỉm cười. “Chắc rồi, dễ mà.”
“Không chỉ có thế thôi đâu,” Thống đốc Faiwell nói. “Các biểu tượng màu sắc phải cũng phải khớp nữa - nếu cô có thể, thì cứ chơi đi. Và các tổ hợp nhất định thường tốt hơn các tổ hợp khác.”
“Thú vị đấy. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được trò chơi,” Lia reo lên. Cô ấy nhắc lại những quy tắc cơ bản cho họ nghe.
Tôi nhận ra cái nghiêng đầu của cô ấy, nhịp điệu giọng nói của cô ấy, động tác mím môi của cô ấy. Tôi biết cô ấy định làm gì, chắc chắn như tôi vẫn còn cảm thấy cái cục sưng ở cẳng chân tôi. “Ra đây đi, Lia. Để họ chơi bài chứ.”
“Kệ cho cô ấy xem đi! Cô ấy có thể ngồi lên đùi tôi mà.” Thống đốc Umbrose cười phá lên.
Lia nhìn xéo sang tôi. “Đúng rồi, Kaden, tôi muốn thử chơi trò này,” cô ấy nói, rồi quay lại ngồi vào bàn. “Tôi tham gia cùng được không?”
“Cô không có tiền cược,” Malich gầm gừ, “và không ai muốn chơi ‘chay’ đâu.”
Lia nheo mắt, bước tới gần phía bàn Malich ngồi. “Đúng, tôi không có một cắc nào, nhưng chắc chắn tôi có thứ gì đó đáng giá cho anh đấy. Có lẽ là một giờ riêng tư với tôi nhỉ?” Cô ấy nhô người về phía trước qua mặt bàn, và giọng cô ấy đanh lại. “Tôi chắc anh thích điều đó mà, phải không, Malich?”
Những người khác huýt sáo, cho rằng đối với tất cả bọn họ, thế là quá đủ thay tiền cọc rồi và Malich mỉm cười. “Mời cô, công chúa.”
“Không,” tôi nói, “Cô ấy sẽ không chơi. Thế đủ rồi. Đi thôi...”
Lia quay người lại, miệng mỉm cười nhưng đôi mắt rực lửa. “Tôi thậm chí không được tự do đưa ra những lựa chọn đơn giản nhất sao? Tôi là người tù hạ đẳng nhất sao, Assassin?” Đây là lần đầu tên cô ấy gọi tôi như vậy. Ánh mắt của chúng tôi xoáy vào nhau. Mọi người chờ đợi. Tôi lắc đầu; không phải là ra lệnh mà là khẩn nài. Đừng làm thế.
Côấy quay đi. “Tôi tham gia,” cô ấy nói và ngồi xuống một chiếc ghế được kéo tới gần chỗ mình.
Bọn họ đẩy đến trước mặt cô ấy một chồng thẻ gỗ và trò chơi bắt đầu. Malich đang cười. Lia đang cười. Tất cả mọi người đang cười trừ tôi.
Và Rafe.
Anh ta bước ra vòng ngoài nơi những người khác đang tụ lại để xem. Tôi quay đi, tìm Calantha và Ulrix, những người có trách nhiệm canh chừng anh ta, nhưng họ cũng đã hòa vào đám đông. Rafe ném cho tôi một cái nhìn sắc lẹm, có ý buộc tội, như thể chính tôi là người để cho cô ấy bước vào giữa hang sói dữ.
Lia đã phạm phải những lỗi ngớ ngẩn ngay ván đầu. Và ván tiếp theo cũng vậy. Cô ấy đã mất một phần ba số thẻ gỗ. Đôi mày của cô ấy trĩu xuống tập trung. Ván tiếp theo nữa cô ấy thua ít hơn nhưng vẫn nhiều hơn mức cô ấy có thể tải được. Cô ấy lắc đầu, xếp đi xếp lại các quân bài, lớn tiếng hỏi vị thống đốc ngồi bên cạnh xem móng vuốt đỏ hay cánh đen là quân cao bài hơn. Mọi người cùng bàn mỉm cười và đặt cược cao hơn, quyết thắng một giờ riêng tư với Lia. Cô ấy thua mất nhiều thẻ gỗ nữa và khuôn mặt cô ấy tối sầm lại. Cô ấy cắn một bên khóe môi. Malich quan sát biểu cảm của cô ấy nhiều hơn các quân bài của chính hắn.
Tôi nhìn Rafe. Một giọt mồ hôi lấp loáng trên mày anh ta. Một ván khác. Lia giữ bài của cô ấy thật chặt, nhắm mắt lại một lát như thể cô ấy đang cố nghĩ cách xếp đặt cho chúng một trật tự chưa có sẵn. Các thống đốc đặt cược phần họ. Lia đặt cược phần cô ấy. Malich đặt cao hơn tất cả và trưng ra hai quân bài của mình. Lia nhìn bài của cô ấy lần nữa và lắc đầu. Cô ấy bỏ thêm thẻ gỗ vào đống cược và trưng ra hai quân bài của mình, lại thêm hai quân bài thua nữa thêm vào số cô ấy đã trưng ra cả tối. Các thống đốc nâng mức tiền cược - lần hùn cược cuối cùng của ván bài. Lia cũng làm vậy, đẩy hết toàn bộ số thẻ gỗ còn lại của cô ấy vào chính giữa mặt bàn. Malich mỉm cười, vơ tất cả thẻ cược và cũng đẩy cả đống vào chính giữa mặt bàn. Hắn phô bài ra. Pháo đài quận trưởng.
Các thống đốc ném bài của họ xuống, không thể qua bài hắn rồi.
Mọi người chờ đợi, nín thở, xem Lia đặt bài của mình xuống. Cô ấy nhíu mày và lắc đầu. Rồi nhìn tôi. Chớp mắt. Một cái chớp chậm rãi lâu tới ngàn dặm.
Sau đó, quay lại, nhìn Malich.
Thở dài sườn sượt, tỏ ra rất tiếc.
Sáu cánh đen.
Một nước bài tuyệt hảo.
“Tôi nghĩ bài tôi cao hơn bài anh rồi, phải không, Malich?” Miệng Malich há hốc. Và rồi cả căn phòng ầm ầm tiếng cười vang dội. Lia nhô người về phía trước, vơ lấy tất cả đống thẻ gỗ. Ba vị thống đốc gật đầu, xác nhận. Malich nhìn trừng trừng vào cô ấy, vẫn không tin nổi những gì cô ấy đã làm. Cuối cùng, anh ta nhìn quanh mình, ghi nhận đám đông và tiếng cười. Anh ta đứng dậy, chiếc ghế của anh ta trượt ra phía sau, mặt tối sầm lại vì giận dữ, và rút đoản kiếm ra.
Tiếng “Shing” của cả một tá đoản kiếm khác khi được rút ra, bao gồm cả của tôi, kéo dài dội lại.
“Đi mà uống gì cho hạ hỏa đi, Malich. Cô ấy thắng anh một cách sòng phẳng,” Thống đốc Faiwell nói.
Ngực của Malich phập phồng, và mắt anh ta gườm gườm chiếu vào tôi, rồi đến đoản kiếm của tôi. Anh ta quay đi một cách thô bạo, vấp phải chiếc ghế phía sau, và lao ầm ầm ra khỏi hội trường, bốn Rahtan anh em theo gót anh ta.
Đoản kiếm được tra lại vào vỏ. Tiếng cười lại rộn lên.
Rafe đưa tay lên, lau mồ hôi rịn ở môi trên. Anh ta đã di chuyển nhanh chóng về phía Lia khi Malich rút đoản kiếm của gã ra, như thể anh ta định chặn gã lại. Tay không tấc sắt. Không chính xác giống như phản ứng của triều thần ẻo lả cho lắm. Ulrix lôi Rafe đi, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình rồi.
Tôi nhìn lại Lia. Cô ấy điềm tĩnh, cằm cô ấy hếch trong khi mắt vẫn nhìn theo hướng hành lang giờ đã trống không mà Malich đã đi ra. Cái nhìn của cô ấy lạnh lùng và thỏa mãn.
“Thu thập tiền thắng cược của cô đi,” tôi ra lệnh.
Tôi hộ tống cô ấy ra khỏi hội trường và trở về phòng của mình. Khi tôi đã đóng cửa và khóa lại, tôi xoay người về phía cô ấy.
Cô ấy đối mặt với tôi một cách thách thức, chờ đợi.
“Cô mất trí sao vậy?” Tôi đã hét lên. “Cô buộc phải làm anh ta bẽ mặt trước đông đủ các chiến hữu hay sao? Vẫn chưa đủ để anh ta đốt đống lửa hận bừng lên như ngàn mặt trời à?”
Vẻ mặt của cô ấy đầy sát khí. Lạnh tanh. Cô ấy không vội trả lời, nhưng khi cô ấy trả lời, giọng điệu của cô ấy băng giá, trống rỗng. “Malich đã cười lớn vào cái đêm mà hắn ta nói với tôi rằng hắn ta đã giết chị Greta. Hắn ta say sưa vì đã giết chị ấy. Hắn ta nói rằng giết chị ấy rất dễ dàng. Hắn chẳng phải làm gì cũng giết được chị ấy. Giờ thì có đấy. Chừng nào tôi còn thở, tôi sẽ khiến hắn phải trả giá. Chừng nào tôi vẫn nhìn thấy nụ cười tự mãn đó trên khuôn mặt của hắn, tôi sẽ bắt hắn phải trả giá cho chuyện đó.”
Cô ấy vứt đống tiền thắng cược xuống giường và quay lại nhìn tôi. “Vì vậy, câu trả lời ngắn gọn cho câu hỏi của anh, Kaden, là chưa. Thế chưa đủ. Và sẽ không bao giờ là đủ.”