Chương 27
GIỜ TÔI ĐÃ HIỂU VÌ SAO ANH SVEN THÍCH ĐI LÍNH HƠN YÊU ĐƯƠNG. Làm lính trận đơn giản hơn và nguy cơ bị giết thấp hơn nhiều.
Tôi bối rối khi tôi thoáng thấy cô ấy đi tới chiếc bàn nơi mấy kẻ man di đang chơi bài. Rồi tôi phát hiện ra Malich ngồi bàn đó, và lập tức hiểu ra liền. Em đã chơi một ván bài thay vì thêu thùa khâu vá mỗi ngày. Các anh trai của em rất giảo hoạt không thua gì những tên trộm xét riêng về chuyện chơi bài - những người dạy dỗ tốt nhất nên có.
Tối qua, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là đứng đó mà hận không thể tự mình bẻ cổ cô ấy, nhưng việc đó còn khó hơn là không có thanh gươm nào trong tay để bảo vệ cô ấy khỏi Malich.
Đúng, Lia, em là và vẫn là một thách thức. Nhưng đúng là khốn kiếp nếu trong tôi không dâng trào thêm ngưỡng mộ dành cho cô ấy, ngay cả khi mồ hôi chảy xuống cổ tôi và tôi thầm nguyền rủa cô ấy. Đây đâu phải là những gì tôi từng gọi là án binh bất động. Cô ây đã từng bao giờ nghe lời ai chưa vậy?
Tôi vắt chiếc thắt lưng lên trên chiếc hòm. Căn phòng này chỉ khiến tôi bất an. Mùi hương, đồ đạc, thảm hoa. Nó phù hợp với một vài tên ngốc vênh váo thích ong bướm. Tôi mở cửa chớp để đón chút không khí ban đêm đang lồng lộng.
Đã là ngày thứ bảy chúng tôi ở đây, và vẫn chưa có dấu hiệu gì của Sven, Tavish, Orrin hay Jeb. Quá lâu rồi. Tôi bắt đầu sợ hãi tình huống tồi tệ nhất. Liệu có phải tôi đã đưa bạn bè mình vào chỗ chết rồi không? Tôi đã hứa với Lia rằng tôi sẽ đưa cả hai ra khỏi nơi đây. Sẽ ra sao nếu tôi không thể?
Đừng kéo cô ấy chết theo anh... Nếu Komizar hoặc Hội đồng đánh hơi thấy mùi...
Tôi phải vận dụng toàn bộ ý chí trong mình để tránh không nhìn vào cô ấy. Lần duy nhất mà chúng tôi đã nói chuyện với nhau trong nhiều ngày toàn những lời cụt ngủn tại Sảnh Sanctum trước rất nhiều đôi tai đang lắng nghe đến nỗi không thể nói ra bất cứ điều gì xa xôi có ích cho ai trong hai chúng tôi. Tôi biết cô ấy đang trở nên mất kiên nhẫn với thái độ liên tục không đếm xỉa đến cô ấy của tôi nhưng đâu chỉ có mỗi Kaden đang để mắt sát sao. Các Rahtan cũng vậy. Tôi cảm thấy rằng họ muốn tóm được một hoặc cả hai chúng tôi đang nói dối. Sự ngờ vực của họ dâng trào. Và còn cả Calantha nữa. Tôi thường thấy cô ta đứng trong bóng tối của sảnh trước khi mọi người ngồi xuống bàn ăn, săm soi Lia, rồi chuyển sang theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Có vài người phụ nữ ở trong Tòa Sanctum này, nhưng không một ai có vẻ như có vị thế hay quyền lực - ngoại trừ cô ta. Tôi không rõ cô ta nắm giữ quyền hành gì và tầm ảnh hưởng đến đâu bởi vì cô ta luôn luôn cảnh giác trước những câu hỏi của tôi và không một ai khác hé lộ điều gì về cô ta, bất kể tôi cố gắng đưa ra một câu hỏi bất chợt đến thế nào.
Điều đó không cản trở cô ta khai thác thông tin về tôi mặc dù cô ta cố làm ra vẻ như một chuyện đùa vu vơ. Cô ta hỏi dò tôi về tuổi tác của hoàng tử, và rồi tuổi của tôi. Hoàng tử mười chín, tôi nói với cô ta, bám sát sự thật để đề phòng cô ta đã biết rõ chuyện đó và sau đó tôi nói với cô ta rằng tôi hai mươi lăm, vậy là sẽ không gợi lên những suy luận về chuyện chúng tôi cùng một độ tuổi. Trên thực tế, tôi không có phái viên riêng. Tôi là một người lính và không cần có người đưa tin hay đại diện thương thuyết thay mình, vậy nên mọi câu trả lời của tôi liên quan đến sứ vụ (vai trò và nhiệm vụ của sứ giả) đều dựa trên động cơ lòng tham - một động cơ mà Komizar sẽ hiểu được nếu Calantha đem câu chuyện nói lại với hắn.
Tôi tạt nước vào mặt, rửa sạch mồ hôi và muối trên da, cố gắng gạt đi hình ảnh Lia đi cùng Kaden về phòng.
Ba ngày nữa. Đó là những gì anh Sven luôn nói với tôi. Khi Người nghĩ rằng Người đã tuyệt vọng, hãy cố thêm ba ngày nữa. Và rồi lại thêm ba ngày nữa. Đôi khi Người sẽ nhận ra tuyệt vọng đến nhanh hơn suy nghĩ của Người.
Nhớ lại, ngày trước, Sven đã cố gắng rèn tính kiên nhẫn cho tôi. Tôi là một quân sinh năm nhất và liên tục lờ đi các bài tập hiện trường. Không một Đội trưởng phụ trách nào mạo muội để con trai duy nhất của nhà vua bị thương. Thế là ba ngày, kéo dài thành sáu ngày, sáu ngày kéo dài thành chín ngày. Cuối cùng, chính Sven đã mất kiên nhẫn và tự mình đưa tôi ra ngoài doanh trại, ném tôi xuống trước cửa lều Đội trưởng và nói rằng anh ấy không muốn thấy mặt tôi lần nào nữa cho đến khi nó phải có vài vết bầm tím.
Và đôi lúc, Người sẽ nhận ra tuyệt vọng đến nhanh hơn cả suy nghĩ.
❖ ❖ ❖
Đây , ta nói, ấn nắm tay vào mạng sườn con bé.
Và đây, bàn tay ta ấn vào xương ức của con bé.
Ta truyền cho con bé cùng một chỉ dẫn mà mẹ ta đã truyền cho ta.
Đó là ngôn ngữ của sự hiểu biết, em ạ.
Một ngôn ngữ cũng cổ xưa như chính vũ trụ.
Đó là cách nhìn mà không cần mắt.
Và đó là cách lắng nghe mà không cần tai.
Đó chính là cách mà mẹ ta đã sống sót trong những năm xa xưa đó.
Và là cách chúng ta sống sót bây giờ.
Hãy tin tưởng sức mạnh bên trong em.
Và một ngày, em phải dạy lại cho con gái mình cách làm điều tương tự.
– Di chúc cuối cùng của Gaudrel