← Quay lại trang sách

Chương 28

HỌ SẼ KHÔNG TỚI, NGAY TỪ ĐẦU, TÔI ĐÃ BIẾT cơ hội của họ thật mong manh, nhưng mỗi lần tôi nhìn vào mặt Rafe, tôi dồn hết tâm tư vào niềm hy vọng mới vì anh ấy. Họ không chỉ là những người lính tới để cứu thoát một công chúa và một hoàng tử ương ngạnh. Họ là những người bạn.

Hy vọng là một con cá trơn tuột - không thể cầm trên tay lâu được, dì Cloris của tôi từng nói thế khi tôi tha thiết muốn thứ gì đó mà dì ấy cho là trẻ con và tuyệt đối không được phép. Thế thì chị phải cầm chặt hơn chứ, dì Bernette sẽ đáp trả chị gái mình như vậy trước khi giận dữ lôi tôi đi. Nhưng một số thứ vẫn trượt ra khỏi nắm tay của người nắm giữ bất kể họ đã nắm chắc đến thế nào.

Chúng tôi phải dựa vào chính mình thôi. Bạn của Rafe đã chết rồi. Không phải là lời thì thầm vào tai tôi hay cảm giác nhói như kim châm vào cổ cho tôi biết điều đó. Đó là quy luật hợp lý đương nhiên, quy luật của mọi điều mà tôi có thể hiểu và nhìn nhận. Họ đã nói trắng hẳn ra rồi. Nơi đây là một vùng đất khắc nghiệt, không có chốn dung thân cho kẻ địch.

Tôi quan sát Rafe mỗi tối, trộm liếc, khi tôi chắc chắn không bị ai để ý. Trong khi nhất cử nhất động của tôi trong phạm vi Tòa Sanctum đều bị canh chừng chặt chẽ, thì anh ấy ngày càng tự do hơn, và cả Calantha lẫn Ulrix đều ngày càng bớt cảnh giác hơn. Bằng sự kiên nhẫn có tính toán, anh ấy đã bồi đắp lòng tin của họ. Ulrix, một mặt vẫn là gã mãnh thú đánh gờm, dường như đã không còn dùng đến nắm đấm nữa và Rafe không còn phải chịu cảnh sứt môi, gần như thế, hắn đã nhận thấy có lý do đáng để chấp nhận Rafe là một con người chứ không còn là kẻ thù truyền kiếp. Tự giành được cảm tình của một con mãnh thú như Ulrix thực sự phải rất khéo léo.

Rafe uống rượu với các Chievdar, cười lớn với các thống đốc, nói chuyện nhẹ nhàng với những người hầu. Những cô hầu gái trẻ qua lại sát bên, cảm mến vẻ ngoài nghiêm nghị khi nói tiếng Venda của anh ấy, háo hức rót đầy cốc cho anh ấy, cụp mi mắt và mỉm cười với anh ấy. Nhưng một danh tính mới, dù có diễn hay đến đâu, cũng sẽ chẳng giúp ích được gì cho anh một khi Komizar phát hiện ra anh đang nói dối.

Cứ như thể, khi Komizar đi vắng rồi, tất cả bọn họ đều quên bản án tử treo lơ lửng trên đầu Rafe, hoặc có lẽ họ chỉ nghĩ rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó. Rafe rất có sức thuyết phục. Luôn luôn có người nào đó kéo anh sang một bên, các Chievdar thăm dò về quân đội Dalbreck, hoặc các thống đốc tò mò về vương quốc hùng cường xa xôi của anh ấy, bởi vì mặc dù họ cai trị các lãnh địa riêng tại đây, nhưng họ không biết gì nhiều về thế giới bên kia sông Cả. Họ chỉ biết đến nơi đó thông qua các Rahtan, những người đã mở rộng đường biên giới cũ hoặc những xe chở hàng Previzi mang tới những những thứ có giá trị của thế giới đó. Những thứ có giá trị và sự trù phú là điều cuốn hút họ hơn tất cả. Những tải trọng nhỏ, lác đác từ các đoàn xe Previzi không đủ để thỏa mãn mong muốn của họ, cũng như các chiến lợi phẩm từ các cuộc tuần tra tàn sát. Họ khao khát có được nhiều hơn.

Tối nay tôi mặc chiếc váy may bằng da vụn. Khi tôi bước vào sảnh, tôi chú ý thấy Calantha đang nói chuyện với một tỳ nữ, và một cô gái chạy tới. “Calantha sẽ rất vinh hạnh nếu cô có thể tết tóc mình lại.” Cô ấy mang theo một dải dây da nhỏ để bện tóc.

Tôi nhìn thấy Calantha quan sát chúng tôi. Từ giờ, mỗi tối, cô ta muốn tôi hát bài kinh tạ ơn [1] . Chuyện đó dường như khiến một số người hài lòng, nhưng lại gây bất mãn nặng nề cho những người khác, đặc biệt là các Rahtan, và tôi băn khoăn liệu có phải cô ta đang cố đẩy tôi vào chỗ chết không. Khi tôi hỏi động cơ của cô ta là gì, cô ta nói, “Nghe cô nói những lời đó bằng giọng lè nhè ngân dài giúp tôi tiêu khiển một chút và tôi không cần lý do nào xác đáng hơn. Hãy nghi nhớ, công chứa, cô vẫn là một tù nhân.” Tôi không cần thêm lời nhắc nào về chuyện đó.

“Cô có thể nói lại với Calantha, tôi không định bện tóc tôi chỉ để làm cô ta vui.”

Tôi gửi đến Calantha một nụ cười không khoan nhượng. Khi tôi nhìn lại cô gái, đôi mắt cô ấy mở to sợ hãi. Đó là một thông điệp mà cô ấy không dám chuyển đi. Tôi nhận lấy dải dây da trên tay cô ấy. “Nhưng tôi sẽ làm chuyện đó vì cô.” Tôi vén tóc qua vai và bắt đầu tết tóc. Khi tôi tết xong, cô gái mỉm cười. “Bây giờ hình vẽ xinh đẹp của cô sẽ được phô bày, cô ấy nói. “Đúng như Calantha mong muốn.”

Calantha muốn hình kavah của tôi lộ ra? Cô gái bắt đầu chạy đi nhưng tôi chặn cô ấy lại. “Nói tôi biết đi, Calantha có phải là người của tộc Meurasi không?”

Cô gái lắc đầu. “Ồ, tôi không nói được đâu, quý cô.” Cô ấy quay người và chạy đi.

Không nói được đâu. Tôi nghĩ cô ấy đã nói rồi.

Bữa ăn diễn ra như tất cả những bữa khác trước đó. Tôi đọc lời nguyện, một số người khiêm tốn cúi đầu, nhiều người cau có. Sự thật là Malich bị chuyện này gặm nhấm nhiều nhất, thế là đáng lắm với tôi rồi và tôi luôn nhìn chằm chằm vào hắn trước khi tôi bắt đầu. Nhưng rồi, từ ngữ chiếm lĩnh tôi, những mẩu xương, sự thật, nhịp rung động của những bức tường xung quanh tôi, nhịp sống vẫn cư ngụ trong những tảng đá và dưới sàn, một phần của Tòa Sanctum trở nên mạnh mẽ hơn trong tôi và đến lúc từ paviamma cuối cùng vọng lại, những kẻ cau có không còn khiến tôi bận tâm nữa.

Tối nay, đồ ăn phần nhiều vẫn giống như mọi khi, cháo yến mạch vị lá bạc hà, bánh mỳ xô-đa, củ cải, hành tây và thịt thú săn nướng thường là thịt lợn lòi và thỏ rừng. Rất ít khi đổi món khác, trừ món thịt thú săn. Thịt hải ly, vịt và ngựa rừng cũng đôi khi được phục vụ, tùy thuộc vào việc săn được loại thú nào nhưng so với những món đạm bạc thường xuyên của tôi khi ngang qua Cam Lanteux như cát, sóc chuột, rắn, nó thực sự là một bữa tiệc và tôi biết ơn đối với từng miếng đồ ăn.

Tôi vừa mới nhúng bánh mì xô-đa của mình vào cháo thì đột nhiên có tiếng huyên náo đanh sắc rộn lên từ cuối hành lang dẫn vào Tòa Sanctum. Tất cả mọi người đồng loạt đứng bật dậy lập tức, gươm và đoản kiếm tuốt sẵn. Tiếng náo động ngày càng lớn hơn. Rafe và tôi ngầm nhìn nhau. Đây có thể nào là người của anh ấy? Với lực lượng tăng cường?

Hai tá người xuất hiện - Komizar dẫn đầu bọn họ. Hắn ta bẩn thỉu, lấm lem bùn đất từ đầu đến chân, nhưng hắn ta có vẻ thích thú với kẻ ô nhục. Một nụ cười tùy tiện hiếm hoi trưng ra trên khuôn mặt hắn ta.

“Hãy nhìn xem chúng tôi đã vô tình gặp ai trên đường!” Hắn ta nói trong khi huơ huơ thanh gươm cao hơn đầu. “Thống đốc mới của Balwood! Thêm ghế! Đồ ăn! Chúng tôi đói rồi!”

Cả trung đội tề tựu tại bàn ăn, cùng tôn vinh những thứ thô tục của bọn chúng, để lại sau lưng những vệt bùn dài. Tôi phát hiện ra một người chắc hẳn là tên thống đốc mới - một người đàn ông trẻ, vừa mặt dạn mày dày vừa sợ sệt. Mắt hắn ta láo liên khắp căn phòng, cố gắng nhanh chóng xác định những mối đe dọa mới. Cử động của hắn đanh gọn, còn cái cười của hắn chặt chợm. Có lẽ hắn vừa giết vị thống đốc trước để giành lấy vị trí này nhưng Tòa Sanctum không phải quê nhà của hắn. Cần phải tiếp thu và khám phá các quy tắc mới, hắn ta phải xoay xở để sống sót trong khi làm việc đó. Vị trí của hắn không quá khác vị trí của tôi, ngoại trừ việc tôi không giết ai để giành lấy vị thế được tôn vinh mơ hồ này.

Và rồi Komizar đã thấy tôi. Hắn ta bỏ đồ đạc xuống sàn, băng ngang căn phòng, và dừng lại cách tôi một cánh tay. Da của hắn ửng đỏ lên sau một ngày cưỡi ngựa dưới ánh mặt trời, đôi mắt sẫm ánh lên khi chúng nhìn theo những đường may chiếc váy của tôi. Hắn đưa tay lên, chạm ngón tay vào bím tóc tết trên vai tôi. “Tóc chải gọn gàng, cô trông chỉ còn một nửa man di thôi.” Cả phòng rộ lên tiếng cười trung thành nhưng cái nhìn đăm đăm của hắn khắp người tôi đã nói lên một câu chuyện khác, một câu chuyện không hài hước cũng không buồn cười. “Vậy ra, khi Komizar đi vắng, thì những người tù sẽ vui chơi.” Cuối cùng, hắn quay sang Kaden. “Đây là những gì mà đồng tiền của ta đã mua?”

Tôi cầu nguyện Kaden sẽ trả lời là đúng để cả hai cùng gánh chung lỗi lầm. Mặt khác, những món quà hào phóng của Effiera có lẽ sẽ không bị hoàn lại.

“Đúng,” Kaden trả lời.

Komizar gật đầu, quan sát kĩ anh ta. “Tôi đã tìm thấy một thống đốc. Bây giờ đến lượt cậu tìm người kia. Sáng mai cậu lên đường.”

✽ ✽ ✽

“SAO PHẢI LÀ ANH?” TÔI HỎI, TRONG KHI GIẬT MẠNH CÁI DÂY THẮT LƯNG LỎNG LẺO Ở QUANH EO. Cái dây rơi lách cách xuống sàn.

Kaden tiếp tục lục tung trong chiếc rương của anh ấy, ném ra ngoài một chiếc áo khoác lót lông dài thân và đôi tất len. “Tại sao là tôi ư? Tôi là một người lính, Lia. Tôi...”

Tôi vươn tay ra và chộp lấy cánh tay anh ta, buộc anh ta nhìn vào mắt tôi.

Nỗi lo lắng tràn ngập trong mắt anh ta. Anh ta không muốn rời đi.

“Tại sao anh trung thành với hắn quá đến vậy, Kaden?”

Anh ta cố gắng quay người lại cái rương, nhưng tôi giữ chặt cánh tay anh ta. “Không!” Tôi nói. “Anh đừng tiếp tục né tránh tôi nữa! Không phải lúc này!”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ngực căng lên theo nhịp thở có kiểm soát. “Anh ấy cho tôi ăn khi tôi sắp chết đói, chỉ vì một điều thôi.”

“Một hành động rộng lượng không phải là lý do để anh bán linh hồn cho ai đó.”

“Mọi chuyện đối với cô đều quá giản đơn, phải không?” Cơn giận dữ thoáng bùng lên trên khuôn mặt anh ta. “Ẩn tình của nó phức tạp hơn nội hàm của từ hành động mà cô vừa dùng.”

“Thế thì sao? Hắn ta cho anh một cái áo choàng đẹp à? Một căn phòng trong...”

Anh ta khua tay trên không trung. “Tôi bị đem bán, Lia ạ! Giống như cô từng bị.” Anh ta nhìn quay đi như thể đang cố lấy lại bình tĩnh. Khi anh ta quay lại nhìn tôi, cơn kích động vẫn bỏng cháy trong mắt anh ta nhưng giọng nói chậm rãi và chua xót. “Ngoại trừ việc vụ mua bán tôi không có cam kết nào cả. Sau khi mẹ tôi chết, tôi bị bán cho một đám ăn mày vãng lai với giá một đồng như thể tôi là thứ rác rưởi kèm theo lời cảnh cáo - đừng bao giờ mang tôi trở lại.”

“Cha anh đã bán anh đi ư?” Tôi hỏi, cố nặn não để hiểu xem đó là loại người nào mà có thể làm được chuyện như thế.

Trong vài tích tắc, mồ hôi túa ra trên mặt anh ta. Đây là một ký ức khắc nghiệt, là ký ức mà anh ta luôn luôn từ chối sẻ chia. “Tôi mới tám tuổi,” anh ta nói. “Tôi đã van xin cha tôi hãy giữ tôi lại. Tôi quỳ rạp xuống tận mặt đất trước ông ta, và dang tay ôm lấy hai chân ông ấy. Cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn chưa bao giờ quên nổi mùi xà phòng hoa nhài lờ lợ trên quần ông ta.”

Anh ta đóng nắp rương lại và ngồi xuống, đôi mắt vô định như thể đang hồi tưởng lại ký ức.

“Ông ta vứt bỏ tôi. Ông ta nói rằng như vậy là tốt hơn cả. Tốt hơn có nghĩa là hai năm sống cùng những người ăn mày thực sự bỏ đói tôi chỉ để tôi có thể nộp nhiều tiền hơn từ các góc phố. Nếu có ngày nào đó không xin được và mang nộp đủ, họ đánh tôi, nhưng luôn đánh vào những chỗ không dễ thấy. Chuyện đó thì họ luôn cẩn thận. Nếu tôi vẫn không nộp đủ tiền, họ đe dọa mang tôi trả về cho cha tôi, cho người muốn dìm tôi chết đuối trong một xô nước như một con mèo hoang.”

Ánh mắt anh ấy đanh lại, sắc như dao cứa vào tôi. “Chính Komizar là người đã thấy tôi đang ăn xin trên một con đường lầy lội. Anh ấy thấy máu rỉ qua áo tôi sau một trận đòn cực kỳ khủng khiếp. Anh ấy kéo tôi lên ngựa của mình và đưa tôi về trại của anh ấy, cho tôi ăn, rồi hỏi ai đã đánh tôi. Khi tôi nói với anh ấy, anh ấy bỏ đi vài giờ, hứa rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Khi anh ấy quay lại, người anh ấy lấm đầy máu phun. Tôi biết đó là máu của bọn chúng. Anh ấy làm đúng như lời mình nói. Và tôi vui mừng.”

Anh ta đứng dậy và chộp lấy chiếc áo choàng trên sàn nhà.

Tôi lắc đầu, kinh tởm. “Kaden, đánh một đứa trẻ và bán một đứa trẻ cũng tệ như nhau vậy, thật đáng khinh. Nhưng đó không phải là tất cả lý do cần thiết để rời bỏ Venda và tìm kiếm điều tốt đẹp sao? Đến Morrighan và...”

“Tôi là người Morrighan, Lia. Tôi là một đứa trẻ thấp hèn được sinh ra bởi một quận trưởng cao quý. Bây giờ cô đã biết tại sao tôi ghét đám người hoàng tộc rồi chứ. Chính Komizar là người đã cứu tôi.”

Tôi nhìn anh ta đăm đăm, không thốt nên lời.

Không.

Đó không phải là sự thật.

Không thể nào.

Anh ta khoác áo choàng qua vai. “Giờ thì cô đã biết ai là những kẻ man rợ thực sự rồi đó.”

Anh ta quay lưng bỏ đi, cánh cửa đóng lại ầm ầm sau lưng anh ta, chỉ còn tôi vẫn đứng đó.

Những bài hát tưởng nhớ Thánh mà anh ta đã học được.

Những gì mà anh ta đã đọc.

Tiếng Morrighan chuẩn hoàn hảo.

Là sự thật.

Những vết sẹo trên ngực và lưng anh ta.

Là sự thật.

Nhưng không phải là người Venda đã gây ra cho anh ta, như tôi vẫn từng tưởng thế, mà là một quận trưởng Morrighan cao quý.

Không thể nào.

✽ ✽ ✽

NẾN ĐÃ CHÁY HẾT. ĐÈN LỒNG CŨNG VẬY. TÔI NẰM CUỘN MÌNH trên giường đăm đăm nhìn vào bóng tối, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc, từ lúc anh ta bước vào trong quán rượu, tới chuyến đi dài của chúng tôi qua Cam Lanteux. Lần nào tôi cũng lấy làm lạ trước phong thái dịu dàng của anh ta, nó đối lập dữ dội với cương vị của anh ta - một Assassin. Tất cả mọi lần. Cái cách mà anh ta sống thoải mái trong thế giới người Morrighan. Bây giờ, điều đó dường như đã sáng rõ là hiển nhiên. Lúc anh ta đọc bảng trò chơi. Nó viết bằng tiếng Venda nhưng anh ta không biết cách đọc, chứ không phải viết bằng tiếng Morrighan. Pauline và tôi đều công nhận anh ta đã hát những bài hát tưởng nhớ Thánh hay đến thế nào, trong khi Rafe không biết nổi một từ. Anh ta đã được nuôi dạy cho đến khi lên tám tuổi như con trai của một quận trưởng Morrighan.

Chính đồng loại của Kaden, đồng loại của tôi, đã phản bội anh ta. Ngoại trừ mẹ của anh ta. Anh ấy đã nói rằng bà đã là một vị Thánh. Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?

Chắc hẳn anh ta đã học được phong thái dịu dàng của mẹ mình. Có lẽ bà là người duy nhất cho anh ta biết thế nào là tình yêu và lòng trắc ẩn trong suốt cuộc đời - mãi cho đến khi Komizar xuất hiện.

Phải đến nửa đêm mới thấy anh ta quay về. Căn phòng tối đen như mực vậy nhưng anh ta di chuyển khẽ khàng khắp phòng cứ như thể anh ta có thể nhìn rõ trong bóng tối. Tôi nghe tiếng anh ta đặt thứ gì đó xuống, một tiếng thịch nặng nề và rồi tôi nghe tiếng xếp nếp của quần áo cởi ra nhè nhẹ và tiếng thở dài khe khẽ khi anh ta ngả mình xuống tấm thảm.

Căn phòng chìm sâu vào yên lặng. Một lúc lâu trôi qua. Tôi biết anh ta không ngủ được. Tôi có thể cảm nhận luồng suy nghĩ của anh ta trong bóng tối, cái nhìn đăm đăm của anh ta xoáy vào thanh rầm gỗ ngay bên trên chỗ anh ta nằm.

“Kaden,” tôi thì thầm. “Kể cho tôi nghe về mẹ của anh.”

Tên bà là Cataryn. Bà còn rất trẻ khi một vị quận trưởng và phu nhân của ông ta mướn bà về làm gia sư gia đình, nhưng chẳng bao lâu sau họ biết được bà cũng có năng lực dự cảm. Vị phu nhân tạo áp lực khiến mẹ anh ta hàng ngày đều phải lo nghĩ về những đứa con trai non nớt của bà ta, nhưng rồi ngay sau đó, quận trưởng đã ép bà ấy làm những việc khác. Kaden được sinh ra và buộc phải chấp nhận số mệnh đã định. Anh ta vốn đã nghĩ sống trong một ngôi nhà nhỏ trên lãnh địa của cha mình là chuyện đương nhiên. Khi mẹ anh ta trở bệnh và sức khỏe của bà suy kiệt nhanh chóng, bà cầu xin quận trưởng mang Kaden vào trong trang viên.

Phu nhân không chấp nhận chuyện đó. Một đứa con hoang không thể nào được nuôi dưỡng cùng với những cậu con trai dòng dõi quý tộc của bà. Và mặc dù quận trưởng đã hứa với Cataryn rằng ông ta sẽ nuôi dưỡng Kaden, nhưng ông ta dường như cũng đồng ý hoàn toàn với vợ mình. Thi thể mẹ của anh ta thậm chí còn chưa nguội lạnh, Kaden đã bị vứt cho những người ăn xin đi qua mà không thèm liếc lại lấy một cái.

Mẹ Kaden rất đẹp, đôi mắt xanh tựa pha lê, mái tóc đen dài mềm mại. Nhẹ nhàng và từ tốn, bà ấy là một cô giáo thực sự. Bà dạy dỗ anh ta cùng với các con trai của quận trưởng. Đêm đến, trong ngôi nhà nhỏ, họ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những ngôi sao, và bà ấy thì thầm kể những câu chuyện thuộc mọi thời đại, sau đó Kaden kể lại những câu chuyện đó cho bà ấy nghe. Anh ta còn quá nhỏ để hiểu thấu đáo tại sao những cậu con trai của quận trưởng được hưởng những đặc ân nhưng mỗi lần anh ta giận dữ về chuyện đó, mẹ liền ôm lấy anh ta vào lòng và ngân nga bên má anh ta rằng anh ta có tài sản quý báu và dồi dào hơn nhiều bởi vì anh ta có một người mẹ yêu thương anh ta nhiều hơn tất cả tình yêu thương tồn tại trong vũ trụ này.

Nhưng rồi, đột nhiên, anh ta không còn bà ở bên nữa. Anh ta không còn gì cả. Nỗi niềm hối tiếc nhất của anh ta là thừa hưởng mái tóc vàng ánh bạch kim và đôi mắt nâu của cha anh ta. Khi anh ta nhìn vào trong một tấm gương, ít nhất anh ta cũng muốn thấy hình bóng người mẹ của mình.

“Tôi thấy bà ấy, Kaden ạ.” Tôi nói. “Tôi thấy bà từ anh mỗi ngày. Ngay từ khoảnh khắc tôi gặp anh, tôi thấy vẻ điềm tĩnh của anh, phong thái dịu dàng của anh. Chính Pauline đã kể với tôi rằng anh có đôi mắt hiền hậu. Điều đó quan trọng hơn màu sắc chúng đang mang.”

Anh ta vẫn yên lặng, chỉ có một hơi thở chậm rãi, rưng rưng.

Và rồi cả hai chúng tôi chìm vào giấc ngủ.

Bài kinh tạ ơn trước và sau bữa ăn.