← Quay lại trang sách

Chương 32 RAFE

“CÁNH CỬA ĐÓ,” ULRIX LẦM BẦM, CHĨA TAY VỀ PHÍA TRƯỚC. “TÔI SẼ quay lại trong hai giờ nữa.”

“Tôi không tắm lâu đến thế đâu.”

“Nhưng nhiệm vụ của tôi cần bấy nhiêu lâu đó. Ở yên đó cho tới khi tôi quay trở lại tìm anh.”

Gã dậm mạnh chân, vẫn còn tức vì tôi đã thắng một lần tắm nước nóng nhờ vào ván bài tối qua. Gã tuyên bố gã để tôi thắng bởi vì tôi bốc mùi lắm rồi, mà cũng có thể là thế thật.

Tôi muốn được tắm một lần thực sự cũng nhiều như muốn thực hiện mục đích thực sự của tôi, đó là xem kĩ hơn cách bố trí trong Tòa Sanctum và tôi biết rõ phòng tắm gần tòa tháp nơi Lia ở cùng Kaden hơn. Trong khi tôi được cho phép tự do di chuyển một chút, việc qua lại một mình tới một phần khác của Tòa Sanctum lại không nằm trong khuôn khổ đó. Tôi ghi nhớ con đường chúng tôi đã đi, trong khi hỏi Ulrix những câu hỏi vô thưởng vô phạt, cố gắng xác định hành lang nào là lối đi chính và thường xuyên nhất và nó dẫn đi đâu. Mặc đã Ulrix tính khí nóng nảy nhưng gã thực sự hữu dụng.

Tôi mở cửa phòng tắm, đây rồi, đúng như đã hứa, có một bồn tắm đầy nước. Tôi nhúng tay vào. Nước chỉ âm ấm là cùng nhưng còn đáng mời mọc hơn chỉ có thể tắm với một chậu nước lạnh sau đó. Có xà phòng và cả một cái khăn tắm nữa. Ulrix chắc phải đang cảm thấy mình hào phóng lắm.

Tôi trút bỏ đống quần áo, vục đầu vào trước, chà mặt và gội đầu, rồi tôi bước vào trong bồn và ngâm mình, nhưng nước nguội nhanh vì thế tôi kỳ cọ và bước ra ngoài trước khi nước lạnh cóng. Tôi lau khô người và vẫn còn đang mặc dở quần áo thì bất chợt cảm thấy có một bàn tay đặt lên lưng trần của mình.

Tôi xoay người lại, Lia, đẩy tôi dựa sát vào tường. “Em làm gì ở đây?” Tôi nói. “Em không thể...”

Cô ấy kéo khuôn mặt của tôi lại gần khuôn mặt mình và hôn tôi, nồng nàn và thật lâu, ngón tay cô ấy xược vào tóc ướt của tôi. Tôi kéo cô ấy ra. “Em phải đi thôi. Ai đó có lẽ sẽ...”

Nhưng rồi miệng tôi lại ghé sát vào hôn cô ấy, đắm đuối và khao khát, nói lên một thông điệp khác hẳn với thông điệp mà tôi đang cố gắng truyền tải. Tay tôi xoay quanh eo cô ấy, vuốt ve lưng cô ấy, chìm đắm hoàn toàn vào khoảng thời gian và những ngày tháng mà tôi mong mỏi được ôm cô ấy.

“Không ai thấy em hết,” cô ấy nói giữa những nụ hôn.

“Chưa thôi.”

“Em đã nghe thấy Ulrix nói với anh rằng hắn sẽ đi trong hai giờ, và không ai tới kiểm tra em đâu, ít nhất trong khoảng đó.”

Thân thể tôi như hòa quyện vào cô ấy. Tôi có thể cảm nhận sự tuyệt vọng trong những nụ hôn của cô ấy và cô thì thầm về những ngọn đồi xa xôi ở Venda mà cô ấy đã thấy, những ngọn đồi vô tận mà chúng tôi có thể bị lạc lối trong đó.

“Trong một vài ngày nếu chúng ta may mắn,” tôi nói. “Thế không đủ. Anh muốn cả đời này bên em.”

Cô ấy ngập ngừng một hồi, quay trở lại hiện thực, rồi áp má lên ngực tôi. “Chúng ta sẽ làm gì, Rafe?” cô ấy hỏi. “Đã mười hai ngày rồi. Và chỉ khoảng mười hai ngày nữa thôi, các kỵ sĩ sẽ mang tin tức về sức khỏe tráng kiện của nhà vua quay về.”

“Đừng đếm ngày nữa, Lia,” tôi nói. “Em sẽ chỉ khiến mình phát điên lên thôi.”

“Em biết,” cô ấy thì thầm, và bước lùi lại. Mắt cô ấy lướt qua ngực trần của tôi. “Anh mặc quần áo vào đi trước khi nhiễm lạnh,” cô nói.

Ở bên cô ấy gần gũi đến thế này, tôi nào cảm thấy bất cứ điều gì nói chi là lạnh giá, nhưng tôi đã chộp lấy áo sơ mi của mình và mặc vào. Cô ấy gài cúc giúp tôi, mỗi một lần ngón tay cô ấy chạm vào da tôi, là một lần da tôi nóng giãy lên. Những lần chạm của ngón tay cô ấy lại khiến cả người tôi nóng bừng.

“Em ra khỏi phòng mình bằng cách nào vậy?” Tôi hỏi.

“Có một lối đi bị bỏ hoang. Nó không dẫn đến đâu cụ thể, hầu như chỉ là các hành lang nhộn nhịp, thế nên nó gần như vô dụng, nhưng đôi khi vẫn có ích vào lúc nào đó.” Cô ấy dường như không lo lắng về chuyện quay lại phòng mình mà không để ai phát hiện ra nhưng tôi thì có. Cô ấy đặt ngón tay mình lên môi tôi và bảo tôi đừng hỏi nữa, rằng chúng tôi có một chút thời gian dành cho nhau và cô ấy không muốn lãng phí vào việc lo lắng như thế nữa đầu. “Em đã bảo anh là em rất giỏi luồn lách mà,” cô ấy nói. “Em có hàng năm kinh nghiệm rồi.”

Tôi chặn cửa và lấy những chiếc xô rỗng trong chiếc cũi xuống sàn để chúng tôi có thể ngồi. Chúng tôi cập nhật cho nhau về những điều ít ỏi mà chúng tôi đã biết được. Cô ấy nép vào vòng tay tôi, kể cho tôi nghe về chuyến đi quanh vùng nông thôn của Venda và những người ở đó cũng giống như bao người khác thế nào, những người đang nỗ lực sống sót. Cô ấy nói rằng họ tốt bụng, tò mò và không giống như Hội đồng. Tôi nói với cô ấy những gì tôi đã biết về các con đường từ Ulrix, nhưng tôi giữ lại một số điều tôi đang làm, đặc biệt là vũ khí tôi đã xoay xở để giấu đi. Tôi đã nhìn thấy ngọn lửa trong mắt cô ấy khi cô ấy nói về việc lén lút đi vào một hầm mộ dưới lòng Tòa Sanctum. Cô ấy đã chứng kiến tận mắt cái chết tàn bạo của anh trai mình nên tôi không thể trách cô ấy nếu cô ấy muốn báo thù, có điều tôi không muốn cô ấy lấy lại được con dao hay thanh gươm trước thời điểm chín muồi.

Cô ấy đẩy vai, ấn tôi nằm xuống và tôi kéo cô ấy nằm xuống cùng mình, tính cẩn trọng của tôi tan vụn. Tôi muốn cô ấy hơn cả chính mạng sống. Cô ấy nhìn xuống tôi và lướt những ngón tay dọc theo hàm tôi. “Hoàng tử Rafferty,” cô ấy nói một cách tò mò, như thế vẫn đang cố nắm bắt ai mới là con người thực sự của tôi.

“Jaxon, họ gọi anh bằng tên đó ở Dalbreck.”

“Nhưng em sẽ luôn gọi anh là Rafe.”

“Em thất vọng vì anh không phải là một nông dân sao?”

Cô ấy đã cười. “Tuy nhiên, anh vẫn có thể học cách trồng dưa mà.”

“Hoặc có lẽ chúng ta sẽ trồng những thứ khác,” tôi nói, và kéo cô ấy lại gần, rồi chúng tôi lại hôn nhau, cứ thế rồi cứ thế nữa. “Lia,” cuối cùng, tôi thì thầm, cố để cả hai chúng tôi tỉnh táo trở lại, “chúng ta phải thận trọng.”

Cô ấy áp trán vào tôi, im lặng, sau đó dựa lưng vào vai tôi, và chúng tôi nói chuyện, giống như đêm cuối ở Terravin mà chúng tôi đã từng nhưng lần này tôi nói với cô ấy sự thật. Cha mẹ tôi vẫn còn sống. Tôi đã kể với cô ấy họ là người như thế nào và một chút về Dalbreck.

“Họ có tức giận khi em chạy trốn khỏi đám cưới không?”

“Cha anh đã rất tức giận. Mẹ anh rất đau lòng cho cả anh và cho chính mình. Bà ấy rất háo hức đón một cô con dâu.”

Cô ấy lắc đầu. “Rafe, em rất...”

“Suỵt, đừng nói gì cả. Em không nợ ai một lời xin lỗi.” Và sau đó tôi nói với cô ấy phần còn lại, rằng đám cưới chưa bao giờ được đề xuất với tôi đúng như một cuộc hôn nhân thực thụ và rằng cha tôi thậm chí còn gợi ý tôi kiếm một cô nhân tình sau khi cưới nếu như cô dâu không hợp với ý nguyện của tôi.

“Một cô nhân tình ư? Chà, thế không lãng mạn sao?” Cô ấy dựa vào một cánh tay và nhìn lên tôi. “Còn anh thì sao, Rafe?” Cô ấy nói nhẹ nhàng hơn. “Anh nghĩ gì khi em không xuất hiện?”

Tôi nghĩ lại về buổi sáng hôm đó, khi tôi chờ đợi trong một hàng hiên của tu viện cùng với toàn bộ Nội các Dalbreck, kéo áo khoác của mình lên. Chúng tôi đã phải cưỡi ngựa suốt đêm hôm trước, bất chấp thời tiết và tôi chỉ muốn nó kết thúc nhanh chóng cho xong việc. “Khi tin em bỏ trốn đến, anh sửng sốt.” Tôi nói. “Đó là phản ứng đầu tiên của anh. Anh không thể hiểu sao có thể xảy ra chuyện như thế. Nội các của hai vương quốc đã phải căn ke từng chi tiết. Trong suy nghĩ của anh, chuyện đám cưới liên minh này quả quyết là chắc như đinh đóng cột. Anh không thể hiểu nổi một cô gái có thể đi ngược lại kế hoạch của những con người nắm giữ quyền lực cao nhất của lục địa. Rồi, khi cuối cùng anh cũng vượt qua được cơn sốc, anh tò mò. Tò mò về em.”

“Anh không tức giận ư?”

Tôi cười xòa. “Có, đương nhiên,” tôi thừa nhận. “Lúc đó, tuy anh không thừa nhận chuyện đó nhưng anh cũng rất tức tối.”

Mắt cô ấy liến thoắng. “Gớm! Làm như em không biết.”

“Anh cho rằng điều đó rõ rành rành khi anh đến Terravin rồi.”

“Ngay phút anh bước vào bên trong quán rượu, em đã biết anh rắc rối rồi, Hoàng tử Rafferty ạ.”

Tôi luồn ngón tay qua tóc cô ấy và kéo cô ấy lại gần. “Thì cũng giống anh nhìn nhầm về em thôi, Công chúa Arabella ạ.” Đôi môi cô ấy áp chặt xuống môi tôi, và tôi băn khoăn liệu có thể có một ngày mà chúng tôi có thể ở bên nhau không màng đến thời gian hay không, bởi tôi bắt đầu lo lắng về Ulrix. Gã đã đi được gần một giờ rồi, tôi đoán vậy và tôi không muốn có sơ hở bởi hắn có thể quay lại sớm. Khi tôi đẩy cô ấy ra, cô ấy hứa sẽ rời đi trong vòng năm phút. Năm phút hầu như không kịp uống hết một ly bia nhưng đủ để chúng tôi đắm chìm trong những ký ức một thời ở Terravin. Cuối cùng tôi phải lên tiếng bảo cô ấy rời đi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa trước để chắc chắn hành lang không có người. Cô ấy hôn má tôi trước khi cô ấy rời đi và nói. “Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở lại Terravin, phải không, Rafe?”

“Chúng ta sẽ quay lại,” Tôi thì thầm, bởi vì đó là những gì cô ấy muốn nghe nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô ấy, tôi biết nếu chúng tôi có cơ hội ra khỏi đây, tôi sẽ không bao giờ đưa cô ấy về lại bất cứ nơi đâu ở Morrighan, kể cả Terravin.