← Quay lại trang sách

Chương 34

ĐÃ KHÁ KHUYA RỒI, NHƯNG TRONG KHI ASTER ĐÃ NGỦ VỚI CHIẾC KHĂN quàng cổ vẫn nắm chặt trong tay, thì tôi ngồi xuống tấm thảm lông ở chính giữa phòng và nhìn vào những cuốn sách đã xuất hiện trên giường của tôi. Theo một cách nào đó, chúng được đặt trong tầm nhìn thoáng đủ để tôi thấy được, như thể tôi đã quên không giấu chúng dưới đệm giường. Sự thật là tôi đã quá mải mê với chuyện tìm cách sống sót và tôi gần như đã lãng quên chúng. Tôi đã chuyển ngữ hết cả Bài hát của Venda trên đường đi qua Cam Lanteux, nhưng tôi chỉ có chút ít thời gian để chuyển ngữ một đoạn ngắn trong Di chúc cuối cùng của Gaudrel.

Tôi kéo cuốn sách nhỏ ra khỏi bao đựng và chạm vào bìa da dập nổi, chạm vào một góc bị cháy. Nó đã tồn tại hàng thế kỷ, một hành trình gian khổ xuyên lục địa, và nỗ lực hủy hoại của con người. Gaudrel. Tôi băn khoăn bà ấy là ai, ngoài tư cách một người kể chuyện trong toán người lãng du.

Đoạn đầu dường như là một câu chuyện kể cho một đứa trẻ con để khiến nó quên đi cơn đói, nhưng ngay cả khi tôi đã chuyển ngữ, tôi biết chắc chắn câu chuyện không chỉ đơn thuần như thế. Học giả Hoàng gia đã giấu nó đi và thậm chí còn phái một tên thợ săn tiền thưởng tới để lấy lại nó.

Tổi chộp lấy cuốn sách học chữ vỡ lòng của người du mục từ túi yên cương để tra cứu và bắt tay vào chuyển ngữ, giải mã từng từ một, từng dòng một bắt đầu lại từ đầu với đoạn đầu tiên. Ngày xửa ngày xưa, con ạ, có một cô công chúa cũng chỉ nhỏ như con thôi. Nó là một câu chuyện về một hành trình, hy vọng, và một cô gái chế ngự Mặt trời, Mặt trăng và các vì sao. Khi tôi tiếp tục dịch đoạn sau, lại là một đứa trẻ đòi kể một câu chuyện nhưng lần này là một câu chuyện về một cơn bão lớn. Nó gợi nhớ tới Thánh văn của Morrighan một cách kỳ lạ.

Nó là một cơn bão, đó là tất cả những gì mà ta ghi nhớ,

Một cơn bão không ngơi nghỉ

Một cơn bão lớn, con bé nhắc nhở.

Ta thở dài, Đúng, và kéo con bé vào lòng.

Ngày xửa ngày xưa, con ạ,

Cách đây lâu, lâu lắm rồi,

Có bảy ngôi sao sa xuống từ trời cao.

Một làm rung chuyển núi đồi,

Một khuấy động biển cả,

Một bóp nghẹt bầu không khí,

Và bốn còn lại để thử thách trái tim con người.

Những ngôi sao sa xuống từ bầu trời. Nó chỉ là một câu chuyện hay Gaudrel thực sự là một người Cổ xưa sống sót? Chính bản thân bà ấy cũng chỉ là một đứa trẻ đơn thuần khi thần Aster quăng những ngôi sao xuống Trái đất? Nếu là thế có thể giải thích được vì sao câu chuyện cô ấy kể có lỗi sai. Thánh văn được truyền miệng từ thế hệ này sang thế hệ khác nhờ vào các học giả ưu tú nhất tại Morrighan và rõ ràng rằng chỉ có một ngôi sao mang đến sự tàn phá chứ không phải bảy ngôi sao. Nhưng một ngôi sao hay bảy ngôi sao hầu như không quan trọng - đối với cô ấy, nó là một cơn bão không ngơi nghỉ. Một cơn bão dọn đường cho những điều vô nghĩa cũ kĩ. Cô ấy nói về những con dao sắc bén và những ý chí sắt đá, nhưng tôi không khỏi lạnh gáy khi đến phần nói về những những kẻ nhặt xác. Gaudrel và đứa trẻ này luôn luôn phải trốn chạy khỏi những con thú cũng đói khát như chính họ. Liệu họ có phải là những Pachegos thần thoại của vùng Infernaterr mà người Venda sợ hãi không?

Mỗi trang là một cái nhìn thoáng qua về một thời đại khác và tựu trung lại cùng nhau chúng kết thành một biên niên sử sự kiện từ cách đây lâu lắm rồi. Lịch sử của Gaudrel. Một số đoạn dường như đã được viết lại một cách thận trọng cho hợp với trẻ em nhưng những đoạn khác vẫn sống sượng một cách bạo tàn.

Aster trở mình giữa giấc ngủ, còn tôi nhanh chóng lật qua vài trang tiếp theo. Tôi sẽ không thể nào chuyển ngữ được tất cả chỉ trong một đêm. Đoạn tiếp theo là một câu chuyện về cha của Gaudrel.

Kể lại cho con nghe đi Ama. Về hơi ấm. Khi xưa.

Hơi ấm đến, con ạ, từ nơi nào ta cũng không biết nữa.

Cha ta đã ra lệnh và hơi ấm đến.

Cha người có phải là một vị thần không?

Ông ấy có phải là một vị thần không? Dường như là vậy.

Ông ấy trông giống như một con người.

Nhưng ông ấy mạnh mẽ bất chấp khuôn khổ lý trí

Hiểu biết bất chấp khuôn khổ khả thi

Can đảm bất chấp cả cái chết

Quyền lực như một...

Để ta kể cho con câu chuyện, con ạ, câu chuyện về cha của ta.

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông vĩ đại như các vị thần...

Nhưng ngay cả sự vĩ đại cũng phải run rẩy trước nỗi sợ hãi.

Ngay cả sự vĩ đại cũng sụp đổ.

Tôi ngồi lại, chằm chằm nhìn trang sách. Nó quá gần gũi đến mức kỳ lạ với Thánh văn: Họ nghĩ bản thân họ chỉ ở sau các vị thần một bước. Hai dòng lịch sự xoắn quyện vào nhau trước mắt tôi, như máu và nước. Cuốn lịch sử nào có trước? Thánh văn của Morrighan hay cuốn mà tôi đang cầm trên tay? Aster trở người, duỗi mình, càm ràm giữa giấc ngủ, và băn khoăn không biết tôi có định đi ngủ hay không. “Ngay đây,” tôi thì thào. Tôi lại hối hả tới các trang tiếp, tìm kiếm các câu trả lời khác.

Cô ấy đã đi đâu vậy, Ama?

Cô ấy đi rồi, con của ta.

Bị bắt đi, giống như quá nhiều người khác.

Nhưng đi đâu?

Ta nâng cằm của đứa trẻ lên. Đôi mắt nó hõm sâu bởi đói khát.

Đi nào, đi tìm thức ăn cùng nhau.

Nhưng đứa trẻ đã lớn lên, câu hỏi của nó không dễ bị đánh lạc hướng đến thế.

Cô ấy biết nơi nào có thức ăn. Chúng ta cần cô ấy.

Và đó là lý do cô ấy ra đi. Lý do họ đã bắt cóc cô ấy.

Con cũng có năng lực bên trong mình, con của ta. Hãy lắng nghe. Hãy quan sát.

Chúng ta sẽ tìm ra thức ăn, một ít cỏ, một ít hạt ngũ cốc.

Cô ấy sẽ quay lại chứ?

Cô ấy ở bên ngoài bức tường. Bây giờ, đối với chúng ta, cô ấy đã chết.

Không, cô ấy sẽ không quay lại.

Chị gái Venda của ta giờ là một người trong số họ.

Chị em gái?

Tôi đã dịch lại đoạn cuối cùng lần nữa, chắc là tôi đã dịch sai chỗ nào đó, nhưng không, đều đúng cả. Gaudrel và Venda là chị em gái. Venda từng là một thành viên tộc du mục nữa.

Và rồi tôi đọc tiếp.

Hãy cho cả thiên hạ biết,

Chúng đã bắt cô bé đi,

Đứa nhỏ của tôi,

Nó ngoái lại phía tôi, hét lên

Ama.

Giờ nó đã là một thiếu nữ

Và bà già này đã không thể ngăn chúng lại.

Hãy để các vị thần và nhiều đời sau biết,

Chúng đã đánh cắp những người còn lại.

Harik, tên trộm, hắn đã trộm mất Morrighan của tôi.

Sau đó bán con bé để lấy bao tải ngũ cốc,

Bán cho Aldrid, kẻ nhặt xác.

Tôi gập sách lại, lòng bàn tay tứa mồ hôi. Nhìn chăm chăm vào đùi mình, cố gắng hiểu. Cố gắng giải thích sâu xa hơn. Cố gắng không tin vào điều đó.

Không phải là một đứa trẻ nào khác, người mà Gaudrel đã kể lại lịch sử này cho nghe.

Đứa trẻ đó chính là Morrighan.

Cô ấy chính là cô gái được thánh thần lựa chọn, nhưng bị bắt cóc bởi một tên trộm và bị bán cho kẻ nhặt xác. Harik không phải là cha cô ấy, như Thánh văn đã kể. Hắn là người bắt cóc và là người bán đi. Aldrid, tổ sáng lập tôn kính của vương quốc, còn hèn mọn hơn một kẻ nhặt xác, người đã mua về một cô dâu.

Tôi không biết chắc nên tin vào điều gì theo dòng lịch sử này. Chỉ có một điều duy nhất mà tôi cảm thấy chắc chắn trong thâm tâm. Ba người phụ nữ bị chia tách. Ba người phụ nữ là người một nhà.