Chương 35 RAFE
CALANTHA VÀ ULRIX KÉO TÔI ĐẾN CHỖ CHUỒNG NGỰA. Tôi sắp có một chuyến đi khác qua thành phố khốn khổ của họ, lợi ích duy nhất thu được từ chuyến đi đó là tôi có thể tìm kiếm một lối thoát khác, mặc dù khả năng chắc chắn hơn là không có một lối nào khác cả.
Kỵ binh Venda rất tốc độ, những ngày đã trôi mất khiến lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi đã thử áp dụng mọi chiến lược quân sự mà anh Sven từng huấn luyện cho tôi nhưng không một chiến lược nào bảo đảm được cho cả Lia và tránh được các nguy cơ hướng về cô ấy.
Những suy nghĩ này ám ảnh tôi, vì thế tôi không nhận ra anh ấy ngay lúc đầu. Anh ấy đổ những cái bánh phân khô nhỏ vào một cái thùng gần chuồng ngựa. Quần áo của anh ấy bẩn thỉu và rách bươm. Khi tôi theo chân Calantha và Ulrix vào trong chuồng ngựa, mắt tôi lướt qua anh, chỉ chăm chú vào con ngựa của tôi ở ngăn đầu tiên. Một trong số các Chievdar đã xin con ngựa làm của riêng. Nó được chăm sóc tốt và khá chải chuốt nhưng điều khiến tôi bực tức là giờ nó sẽ phụng sự Venda.
Calantha và Ulrix đã đưa tôi ra ngoài theo lệnh của Komizar. Tôi thấy hắn ta rời đi cùng Lia khi chúng tôi đến sân chuồng ngựa. Tôi lo sợ thay cho cô ấy khi phải tháp tùng Komizar. “Cô ta sẽ ổn thôi,” Calantha nói. Tôi chuyển hướng ánh nhìn của mình, bảo rằng tôi chỉ tò mò về mục đích của những chuyến đi khắp thành phố đó thôi. “Một chiến dịch, đại loại thế,” cô ta nói một cách lấp lửng với tôi. “Komizar mong muốn chia sẻ về vị quý tộc mới đến với những người khác.”
“Tôi chỉ là một sứ giả hèn mọn. Không phải là quý tộc.”
“Không,” cô ta nói. “Anh sẽ là bất cứ ai miễn là Komizar mong muốn anh trở thành người đó. Và hôm nay anh đã là Tổng Quận trưởng kiêm Sứ giả của Hoàng tử Dalbreck.”
“Đối với một đất nước miệt thị địa vị hoàng tộc, có vẻ anh ấy háo hức khoa trương vị thế đó.”
“Có rất nhiều cách để nhồi nhét tư tưởng cho con người.”
Khi chúng tôi dắt ngựa ra khỏi chuồng, một người gom bánh phân khô chở một toa xe tới trước cửa ra vào, vấp té vào đổ đống ngay bên cạnh cửa. Ulrix nguyền rủa anh ta vì đã cản đường chúng tôi. “Fikatande idaro! Bogeve enar johz vi daka!”
Người gom phân khô lui cui trên mặt đất, cố gắng bốc lại đống bánh phân khô vào xe đẩy nhanh nhất có thể. Anh ta dừng lại và nhìn lên, thu mình lại, nói xin lỗi bằng tiếng Venda. Tôi nheo mắt khi nhìn thấy anh ấy, nghĩ rằng chắc có lẽ tôi đã nhìn nhầm.
Đó là Jeb. Anh ấy bẩn thỉu, tóc rối bù, và hôi hám. Jeb. Một người gom phân khô.
Tôi đã kiềm chế hết sức để không cúi xuống và ôm lấy anh ấy. Họ đã làm được - ít nhất Jeb đã làm được. Tôi nhìn quanh sân chuồng ngựa, hy vọng sẽ thấy những người khác. Jeb lắc đầu nguầy nguậy khi xin lỗi vì sự vụng về của mình. Anh ấy thoáng nhìn về phía tôi, và lại lắc đầu.
Những người khác không có ở đây. Chưa. Hay ý anh ấy là họ sẽ không đến nữa?
“Mang một ít trong số đó tới phòng ta, khi nào ngươi làm xong. Tháp Bắc Tòa Sanctum,” tôi nói.
Calantha trao đổi nhanh vài lời với Jeb. “Mi ena urat seh lienda?”
Jeb lắc đầu và ra hiệu bằng ngón tay. “Nay. Mias e tayn.”
“Gã ngốc không hiểu tiếng của anh,” Ulrix càu nhàu.
“Và phòng của anh sẽ là phòng cuối cùng được sưởi ấm. Nếu Hội đồng tử tế và nồng hậu, thì có lẽ anh cũng được cấp một ít đấy.”
Jeb gật đầu, ném bánh phân khô cuối cùng lên toa xe. Tháp Bắc. Tên ngốc hiểu quá ấy chứ, và giờ hắn biết phải tìm tôi ở đâu. Anh ấy đẩy xe ra khỏi đường đi và Ulrix đẩy cho vượt qua chúng tôi, gã ta đã hết kiên nhẫn nổi. “Tôi sẽ gặp anh ở đó.”
“Ở đó là ở đâu?” Tôi hỏi Calantha.
Cô ta thở dài như ngán ngẩm. Đối với một người quá trẻ, cô ta đã chán ngấy sau từng ấy năm tháng của mình. Dù tôi đã cố gắng tìm hiểu thông tin về vị trí của cô ấy tại Tòa Sanctum biết chừng nào, cô ấy vẫn là một bức tường băng giá khi đề cập đến các chi tiết về bản thân cô ấy. “Chúng ta sẽ đến quận Stonegate, qua một điểm dừng chân nhanh chóng tại đồi Corpse Call,” cô ta nói. “Komizar nghĩ rằng có lẽ anh sẽ thấy ngọn đồi đó thú vị.”
TÔI TỪNG LÀ LÍNH MẶT TRẬN TRONG GẦN BỐN NĂM. Tôi đã chứng kiến rất nhiều. Người bị đâm chết, bị chém trọng thương, bị vỡ sọ. Tôi từng thấy người bị thú hoang xé thành từng mảnh, và ăn mất một nửa. Ở Cam Lanteux và trên chiến địa, không ai bận tâm nhiều đến chuyện con người ta chết đi như thế nào. Tôi đã học cách đón đợi bất cứ chuyện gì. Nhưng họng tôi vẫn đắng ngoét vì tởm lợm khi chúng tôi đứng trên đỉnh đồi Corpse Call và tôi cố nén cơn co thắt lồng ngực khi tôi bắt đầu nhìn ra xa.
Ulrix đẩy vai tôi. “Tốt hơn hết là hãy nhìn kĩ vào. Komizar sẽ hỏi anh nghĩ sao về cảnh đó đấy.” Tôi quay lưng lại. Tôi nhìn một cách kiên định và cứng rắn. Ba cái thủ cấp nằm trên cọc gỗ. Ruồi vo ve trên những cái lưỡi phồng rộp. Dòi nhung nhúc trong những hốc mắt. Một con quạ ngoan cố giằng giật thứ gì đó ngọ nguậy trên một cái má, có vẻ như nó là một con trùng. Nhưng cả trong tình trạng phân hủy, tôi vẫn có thể nhận ra họ là những cậu bé. Họ từng là những cậu bé.
“Assassin đã săn sóc ba tên này. Bọn phản bội, đích xác là chúng.”
Ulrix nhún vai và đi ngược trở xuống ngọn đồi.
Tôi quay sang Calantha. “Kaden đã làm điều này?”
“Giám sát các cuộc hành quyết là nhiệm vụ của anh ấy với tư cách là Keep. Xử lăng trì tụi phản bội do bọn lính thực thi. Mấy tên đó sẽ ở đó cho đến khi miếng thịt cuối cùng bị róc khỏi xương,” cô ấy trả lời. “Đó là lệnh của Komizar.”
Tôi nhìn cô ta, đôi mắt xanh xám long lanh, yếu đuối dồn lên đôi vai vốn cứng cỏi với những cay độc.
“Cô không tán thành,” tôi nói.
Cô ta nhún vai. “Ý kiến của tôi không quan trọng.”
Tôi đưa tay ra, chạm vào cánh tay cô ta trước khi cô ấy có thể quay đi.
Cô ta lần bước chầm chậm như thể cô ta nghĩ rằng tôi định tấn công mình, và tôi bước lùi lại.
“Cô là ai, Calantha?” tôi hỏi.
Cô ta lắc đầu, vẻ chán nản quay trở lại. “Tôi đã từng không là ai cả trong một thời gian rất dài rồi.”