← Quay lại trang sách

Chương 36

ĐÚNG LÀ MỘT SÁNG TRỜI XANH TRONG VẮT, KHÔNG MỘT GỢN MÂY HIẾM HOI. Không khí trong lành được ủ ấm nhờ hương thơm của cỏ Thannis, mặc dù cỏ có vị chua nhưng hương lại thơm ngọt. Vẻ tươi sáng của ngày hôm đó đã giúp tôi xua tan mọi mệt mỏi. Như thể tôi chưa có đủ thứ để suy nghĩ hay sao không biết, tôi không thể gạt cuốn sách của Gaudrel ra khỏi đầu mình. Dẫu đêm đã khuya, tôi vẫn cứ thức dậy hết lần này đến lần khác, trăn trở bởi một suy nghĩ: Họ là người một nhà. Morrighan bị bắt cóc và bán cho kẻ nhặt xác. Dẫu có thể đúng là cô ấy có năng lực và đã dẫn một người tới vùng đất mới nhưng người mà cô ấy dẫn đi không phải là Vị Quý tộc còn sót lại được lựa chọn bởi thánh thần mà là những kẻ nhặt xác giày vò những người khác. Chúng đã giày vò Morrighan.

“Cô ngủ ngon chứ?” Komizar hỏi với qua vai.

Tôi giật giật dây cương để bắt kịp hắn. Tôi tiếp tục đóng kịch tại quận Canal hôm nay, ở những bãi đãi quặng đối diện với Jehendra.

“Sự quan tâm hờ của Ngài khiến tôi thấy ấm áp lắm,” tôi nói, “Ngài chẳng quan tâm đến chuyện tôi ngủ nghê ra sao tí nào sất.”

“Không tính quầng thâm dưới mắt cô. Nó khiến cô trông kém thuyết phục với mọi người. Bẹo má cô đi. Có thể có ích đấy?

Tôi bật cười. “Cứ khi nào tôi nghĩ tôi không thể nào ghét Ngài hơn nữa, Ngài liền chứng mình rằng tôi đã sai.”

“Thôi nào, Jezelia, sau khi ta đã thể hiện tất cả sự tử tế sao? Hầu như mọi người tù đến giờ này đều phải bị xử tử rồi.”

Dù rằng tôi không thể coi đó là lòng tốt nhưng những lời nhận xét của hắn ta về tôi đã bớt cay độc hơn và tôi không thể dừng được mà buộc phải ghi nhận rằng hắn đã làm một vài điều mà cha tôi không bao giờ làm trong vương quốc của chính Người. Hắn đã đi bộ ngay giữa những người hắn cai trị, cả gần và xa. Hắn không cai trị kiểu xa vời mà tường tận và thấu đáo. Hắn biết tất cả người của mình.

Trong một chừng mực nào đó.

Hôm qua, hắn hỏi tôi hình vẽ móng vuốt và dây nho trên vai tôi là gì. Tôi không nhắc tới Bài hát của Venda và tôi hy vọng không người nào khác sẽ nhắc tới nó nhưng tôi chắc rằng ít nhất cũng có một vài người trong số những người nhìn chằm chằm vào nó đang lục lọi những ký ức đã ám bụi về những câu chuyện truyền thuyết bị lãng quên từ lâu. “Một sai lầm,” tôi nói với hắn ta một cách đơn giản. “Một hình kavah đám cưới sai quy cách.”

“Dường như nó thu hút rất nhiều ưu ái.”

Tôi nhún vai phủ nhận. “Tôi chắc nó cũng là một sự hiếu kỳ đối với họ như chính tôi thôi, một điều gì đó lạ lùng đến từ một vương quốc xa xôi.”

“Cô đúng là thế. Hãy mặc một chiếc váy để phô cái hình đó ra vào ngày mai.” Hắn ra lệnh. “Cái áo sơ mi nhạt nhẽo này thật là tẻ nhạt quá.”

Và cũng ấm áp. Hắn ta chỉ quan tâm đến bấy nhiêu đó thôi - chưa kể, những chiếc váy đặc biệt không thích hợp để cưỡi ngựa, lại một lần nữa, sử dụng chi tiết vụn vặt để soi sáng những kế hoạch lớn lao hơn của hắn ta. Tôi đã gật đầu, thừa nhận mệnh lệnh của hắn, nhưng tôi đã lại mặc áo sơ mi và quần âu ngày hôm nay. Hắn ta dường như không để ý thấy.

Mỗi khi hắn không để ý nhất cử nhất động và từng lời nói của tôi. Tôi thích thú tương tác với mọi người. Họ mang đến cho tôi nhiều nồng ấm mà có lẽ tôi cần nhiều hơn nữa. Chuyện đó không hề giả tạo. Tin tức về người mà tộc Meurasi chào đón đã lan tới khắp các thị tộc. Khoảnh khắc chia sẻ trà Thannis, những câu chuyện hoặc đôi lời chân thật mang đến cho tôi sự cân bằng nếu không muốn nói rằng đó là một vài giờ giải tỏa bên ngoài Tòa Sanctum. Năng lực của tôi hiếm khi hiệu lực. Có đôi lần tôi bị níu chặt bởi cảm giác về một thứ gì đó rộng lớn và tối tăm đang tràn xuống. Tôi hít một hơi thở và nhổm lên, thực sự mong nhìn thấy một thứ gì đó có móng vuốt màu đen đang nhào xuống tôi, nhưng chẳng có gì cả. Chỉ là một cảm giác mà tôi nhanh chóng rũ bỏ được khi tôi thấy Komizar mỉm cười. Hắn ta chưa bao giờ bỏ lỡ một cơ hội biến nó thành một thứ gì đó tệ hại và đáng xấu hổ. Hắn ta khiến tôi muốn bưng bít năng lực thay vì lắng nghe nó. Có vẻ như vun đắp bất cứ điều gì với sự hiện diện của hắn đều là bất khả thi.

Chúng tôi đến một con ngõ hẹp và xuống ngựa, trao dây cương cho những người lính bảo vệ đi theo chúng tôi.

“Có phải cái này không?” hắn ta hỏi, dùng ngón tay cái kéo mạnh cái đai đeo gươm chéo vai của anh Walther. “Chính là cái này đã khiến cô không ngừng bực bội đến vậy sao?”

Tôi nhìn vào cái đai đeo gươm bằng da ngang ngực hắn mà tôi đã cố coi như không nhìn thấy bằng một phép màu của ý chí. Bực bội? Lạy thánh thần, bọn chúng đã tước đoạt chúng từ thi thể anh trai tôi sau khi thảm sát cả một trung đội. Bực bội ư? Tôi nhìn từ chiếc đai đeo gươm đó đến cặp mắt đen lạnh lùng của hắn. Một nụ cười xua tan tất cả những suy nghĩ đó như thể hắn nhìn thấu mọi suy nghĩ nung nấu trong tâm trí tôi.

Hắn ta lắc đầu, thỏa mãn với sự im lặng như lời hồi đáp của tôi. “Cô cần học cách buông bỏ, Lia ạ. Mọi thứ. Tuy nhiên...” Hắn tuốt đoản kiếm ra khỏi chiếc đai, rồi nâng chiếc đai lên qua đầu và đặt nó qua đầu tôi. Đôi bàn tay của hắn nấn ná trên lưng tôi như thể hắn đang điều chỉnh cái đai. “Của cô đấy. Như một phần thưởng. Cô đã chứng minh bản thân cô hữu dụng trong những những ngày qua.”

Tôi thở ra nhẹ nhõm khi mà cuối cùng hắn cũng điều chỉnh cái đai gươm xong xuôi và bỏ tay ra khỏi lưng tôi. “Người của Ngài đã tuân phục theo lệnh của Ngài,” tôi nói. “Ngài còn cần tôi để làm gì?”

Hắn đưa tay lên và bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt trên má tôi. “ Nhiệt thành, Lia ạ. Nguồn lương thực hạn hữu hơn bao giờ hết. Họ sẽ cần lòng nhiệt thành để khiến mình quên đi cơn đói, giá lạnh và sợ hãi suốt cả mùa đông đằng đẵng. Như thế không phải là yêu cầu gì quá đáng, đúng không?”

Tôi nhìn hắn, bối rối. Nhiệt thành là một lựa chọn từ ngữ kỳ quặc. Nó ngụ ý điều gì đó thắp lên nhiệt tình hơn cả hy vọng hay quyết tâm. “Tôi không biết nói gì để khơi dậy lòng nhiệt thành đâu, Komizar.”

“Bây giờ, chỉ cần làm những gì cô vẫn đang làm như trước thôi. Mỉm cười, mắt lim dim như thể các linh hồn thì thầm với cô. Sau đó, ta sẽ bảo cô phải nói gì.” Tay hắn lướt trên vai tôi, âu yếm, rồi bất chợt tôi cảm thấy vải áo siết vào da thịt tôi khi hắn nắm lấy một túm. Hắn đột ngột giật mạnh khiến tôi nhăn nhó khi miếng vải bị xé toạc khỏi vai tôi. “Đó, thấy chưa nào,” hắn nói. “Cái áo buồn tẻ của cô đã được săn sóc.” Những ngón tay của hắn cọ vào vai tôi đúng chỗ hình kavah lúc này đã lộ ra, và hắn ghé sát lại đến mức môi hắn nóng bỏng bên tai tôi. “Lần sau, ta nói cô làm gì, thấy không, hãy làm đúng như thế.”

✽ ✽ ✽

CHÚNG TÔI THẲNG TIẾN TỚI BÃI ĐÃI QUẶNG MÀ KHÔNG NÓI THÊM MỘT TỪ NÀO KHÁC. Tôi hút hết mọi ánh mắt vào cả hình kavah và tấm áo bị xé rách của mình. Nhiệt thành. Như thế không phải là đòi hỏi quá nhiều, đúng không? Hắn ta biến tôi thành đồ trưng bày không kiểu này thì kiểu khác. Tôi chắc chắn rằng, trong suy nghĩ của hắn, hình kavah chỉ là thứ gì đó đặc biệt và kỳ lạ hoặc thậm chí là lạc hậu. Hắn không quan tâm đến ý nghĩa, chỉ mỗi nó có lẽ sẽ giúp thổi bùng lên cái được gọi là nhiệt thành đó. Thêm một sức hút nữa, đó là tất cả những gì hắn muốn, và không có gì về nó có vẻ đúng đắn hết.

Khi chúng tôi đến bãi đãi quặng, tôi thấy ba lưu vực dài, áp lực dòng sông dồn khéo léo theo một tuyến thông qua chúng. Phụ nữ dàn hàng trên bờ, quỳ gối, chà quần áo của họ trên đá. Những kẽ ngón tay tách rời và đỏ lựng lên bởi dòng nước lạnh giá. Làn khói ngọt ngào phảng phất đưa tới từ một trong những cửa hàng gần đó, bao quanh cả bãi, Komizar nói rằng hắn ta sẽ vào bên trong đó một lát.

“Hãy đi trò chuyện với đám phu đãi quặng, nhưng đừng đi qua các lưu vực,” hắn nói một cách nghiêm khắc, có ý nhắc tôi nhớ rằng tôi phải làm đúng theo những gì hắn nói. “Tôi sẽ ở ngay ngoài đó.”

Tôi quan sát những người phụ nữ đang khom lưng lao động, ném quần áo đã giặt vào giỏ, nhưng sau đó tôi phát hiện ra Aster, Zekiah và Yvet ở phía bên kia đường, túm tụm dưới bóng của bức tường đá và nhìn vào thứ gì đó mà Yvet đang nắm trong tay.

Chúng có vẻ lặng lẽ và im ắng một cách bất thường, một kiểu không hề giống với Aster. Tôi rảo bước qua nơi họp chợ, gọi tên bọn chúng, và khi chúng quay lại phía tôi, tôi thấy miếng vải đẫm máu cuốn quanh tay Yvet.

Tôi thở hổn hển và hối hả chạy tới chỗ con bé. “Yvet, chuyện gì vậy?” Tôi với lấy tay con bé, nhưng nó nhất quyết dúi tay vào bụng, không cho tôi thấy.

“Nói chị nghe, Yvet,” Tôi nói dịu dàng hơn, cho rằng, mình đã khiến con bé hoảng hốt. “Sao em bị thương vậy?”

“Nó không nói với chị đâu,” Aster thốt lên. “Nó xấu hổ. Quận trưởng đã cắt ngón tay nó.”

Tôi quay sang Aster, mặt tôi nóng ran lên. “Ý em là sao? Cắt ngón tay ư?”

“Một đầu ngón tay vì tội ăn cắp. Cả một bàn tay nếu tái phạm.”

“Đó là lỗi của em,” Zekiah nói thêm, và nhìn xuống chân mình.

“Chị ấy biết em thèm khát được nếm pho mát mềm có vân cẩm thạch đó đến chết được.”

Tôi nhớ lại mẩu ngón trỏ bị cụt sưng phồng, viêm tấy của Zekiah vào lần đầu tôi gặp nó.”

Vì ăn cắp pho mát ư?

Cơn thịnh nộ ập xuống, hoàn toàn và đầy đủ đến mức từng bộ phận trên thân thể tôi run lên - tay, môi, chân. Cơ thể của tôi đã không còn là của riêng tôi nữa. “Ở đâu?” Tôi căn vặn. “Tên quận trưởng này ở đâu?” Aster nói với tôi gã ta là thợ rèn ở lối vào Jehendra , rồi lấy tay che miệng. Cô bé kéo thắt lưng tôi, cố gắng ngăn tôi lại khi tôi lao đi, van nài tôi đừng đi. Tôi gạt cô bé ra. “Ở yên đây!” Tôi đã hét lên. “Tất cả các em! Ở yên đây!”

Tôi biết chính xác cái cửa hàng đó ở đâu. Thấy tôi nổi cơn thịnh nộ, một số phụ nữ từ bãi đãi quặng đi theo sau tôi, gọi với theo giống như Aster, đừng đi.

Tôi thấy gã đang đứng ở giữa quầy hàng của mình, đang đánh bóng một chiếc cốc vại.

“Ngươi!” tôi chỉ tay vào mặt gã, buộc gã phải nhìn tôi và nói. “Nếu ngươi còn dám chạm vào bất kỳ đứa trẻ nào lần nữa, ta sẽ tự tay cắt hết các chi khỏi cơ thể vô giá trị của ngươi và lăn lông lốc cái cục xấu xí còn lại xuống giữa đường phố. Ngươi hiểu không?”

Gã nhìn tôi, ngờ vực, và bật cười. “Ta là quận trưởng.” Mu bàn tay núng nính của gã vung lên, và mặc dù tôi đã gạt nó ra bằng cánh tay, lực cùi chỏ của gã vẫn hất tôi sóng soài. Tôi ngã dúi dụi vào một cái bàn, làm văng tung tóe đống đồ xuống đất. Cơn đau bốc lên đầu tôi khi bị đập mạnh vào bàn, nhưng máu tôi bốc nóng tới mức tôi đứng lên trong vài tích tắc, lần này là với con dao của Natiya trong tay.

Có một khoảng lặng, đám đông quây quanh bước lùi lại. Trong khoảnh khắc, vụ cãi cọ mà họ định xem dâng thành cực điểm xung đột chết người. Con dao của Natiya quá nhẹ và nhỏ bé nếu phi tới nhưng nó chắc chắn có thể cứa và làm bị thương gã.

“Ngươi gọi mình là một quý ngài ư?” tôi nhếch mép khinh khi. “Ngươi chẳng là gì cả ngoại trừ đồ hèn đê tiện! Lên đi! Đánh ta nữa xem! Nhưng cùng lúc đó, ta sẽ róc cái mũi ngươi ra khỏi cái mà vẫn được gọi là cái mặt thổ tả của ngươi đấy.”

Gã dán mắt vào con dao, sợ hãi không dám di chuyển, nhưng rồi tôi thấy mắt hắn phóng sang một bên đầy lo lắng. Giữa đống đồ của hắn, trên một cái bàn cách đều giữa hai chúng tôi có một thanh gươm. Cả hai chúng tôi đều lao tới thanh gươm nhưng tôi tới trước, và huơ kiếm lên khi tôi nắm được nó, không khí vang lên tiếng rít từ cái cạnh sắc nhọn của nó. Gã lùi lại, mắt trợn lên.

“Cánh tay nào trước đây, quý ngài?” Tôi hỏi. “Trái hay phải?”

Gã lùi lại một bước nhưng bị mắc kẹt lại bởi một chiếc bàn.

Tôi vung thanh kiếm tới gần bụng gã ta. “Không đùa chút nào, đúng không?”

Có tiếng xì xào từ phía đám đông, đôi mắt của tên quận trưởng chuyển hướng tới thứ gì đó sau lưng tôi. Tôi quay lại nhưng đã quá muộn. Một bàn tay kẹp chặt vào cổ tay tôi và vặn ngược cổ tay còn lại ra sau. Chính là Komizar. Hắn giật mạnh thanh gươm trên tay tôi, ném nó về phía quận trưởng, rồi siết thật đau cho con dao rơi khỏi tay tôi. Con dao rơi xuống nền đất bên cạnh chúng tôi. Tôi thấy hắn để ý cái tay cầm chạm khắc cho thấy rõ rành nó là đồ vật thuộc về tộc du mục. “Ai đưa con dao này cho cô?”

Bây gìờ, tôi đã hiểu nỗi sợ hãi của bà Dihara. Tôi thấy cơn giận điền cuồng trong mắt Komizar, không chỉ hướng về tôi mà còn hướng tới bất cứ ai đã trao con dao cho tôi. Tôi không thể nói với hắn rằng Natiya đã giấu nó trong áo choàng của tôi được. “Tôi lấy cắp nó,” tôi nói với hắn. “Nó là gì đối với Ngài, Ngài sẽ cắt ngón tay tôi bây giờ phải không?”

Lỗ mũi hắn ta nở to, và hắn đẩy tôi vào giữa đám lính hộ vệ. “Đưa cô ta lại chỗ để ngựa và chờ ta.”

Tôi nghe tiếng hắn ta hét lên lệnh cho đám đông trở lại làm việc của mình trong khi đám lính kéo tôi đi.

Chỉ vài phút sau, hắn đã quay lại chỗ chúng tôi. Cơn thịnh nộ của hắn dịu đi một cách kỳ lạ, khiến tôi dè chừng.

“Cô học cách sử dụng kiếm ở đâu?” hắn ta hỏi.

“Tôi hầu như không dùng nó. Tôi vẫy có vài đường, tên quận trưởng đó đã vã mồ hôi rồi. Gã thật đúng là đồ hèn hậu đậu, chỉ mỗi dám chặt ngón tay trẻ em thôi.”

Hắn trừng mắt nhìn tôi, vẫn đợi một câu trả lời. “Các anh trai tôi,” tôi nói.

“Khu cô sống sẽ phải lục soát xem có thứ gì khác đã bị cô lấy cắp khi nào chúng ta quay trở về.”

“Chỉ có mỗi con dao.”

“Vì lợi ích của chính cô, ta hy vọng cô đang nói sự thật.”

“Đó là tất cả những gì Ngài phải nói à?”

“Ta sẽ bỏ qua chuyện cô đe dọa quận trưởng của ta lần này. Ta đã nói với hắn ta rằng cô không biết luật lệ của chúng ta.”

“Tôi, không biết ư? Chặt ngón tay của trẻ em thật là dã man!”

Hắn ta bước lại gần hơn, ép tôi dựa sát vào con ngựa của mình. “Chết đói mới là dã man, công chúa ạ. Lấy cắp từ miệng người khác là dã man. Những phương cách vô hạn mà vương quốc của cô dùng để ngăn chúng ta chỉ được ở bên này con sông mới là dã man. Một mẩu đầu ngón tay chỉ là cái giá phải trả nhỏ bé nhưng buộc phải ghi nhớ cả đời. Cô sẽ nhận thấy ở Venda, có rất ít người có một bàn tay.

“Nhưng Yvet và Zekiah là trẻ em.”

“Chúng ta không có khái niệm trẻ em ở Venda.”

✽ ✽ ✽

TRÊN ĐƯỜNG VỀ, CHÚNG TÔI QUAY LẠI QUA QUẬN VELTE. Một lần nữa, hắn ta chào hỏi những người mà chúng tôi đi qua trên phố và mong đợi tôi gật đầu tử tế như thể tôi chưa nhìn thấy một đứa trẻ bị một con yêu tinh cắt xẻo. Hắn dừng đoàn người chúng tôi lại và xuống ngựa để nói chuyện với một người đàn ông mập mạp đứng ngay bên ngoài cửa hàng thịt ngoài trời. Tôi nhìn bàn tay gã đó, tất cả các ngón tay đều nguyên vẹn, lớn và múp míp, các móng tay vuông vắn gọn gàng và tôi băn khoăn sao mà các đặc điểm nhận dạng qua quan sát tỉ mỉ của Gwyneth về người bán thịt lại mở rộng tới tận Venda theo mọi hướng thế này.

“Ngươi đã mổ thịt và phân phát những con ngựa mà ta đã bảo Calantha gửi tới cho những người đói chưa?”

“Vâng, Komizar. Họ rất biết ơn, Komizar. Cảm ơn, Komizar.”

“Cả bốn chứ?”

Người đàn ông tái mặt, chớp mắt, rồi lập bập nói ra. “Vâng, ý tôi là, có một con. Mới chỉ một con... nhưng ngày mai tôi sẽ...”

Komizar rút thanh kiếm dài của mình ra khỏi bao đựng treo trên yên ngựa, tiếng rút kiếm chậm rãi đông lạnh mọi thứ khác thành sự im lặng. Hắn nắm thanh kiếm bằng cả hai tay, “Không, ngày mai, ngươi sẽ không làm.” Bằng một động tác nhanh nhạy và chính xác, thanh kiếm xé gió, máu văng lên cả bờm ngựa của tôi, và thủ cấp của người đàn ông đó rơi xuống mặt đất. Dường như chỉ vài giây sau, thi thể của hắn sụp ngã theo.

“Ngươi,” Komizar nói, chỉ tay vào một người đàn ông đang giương mắt nhìn từ trong bóng tối của cửa hàng, “là quận trưởng mới. Đừng làm ta thất vọng.” Hắn nhìn xuống cái thủ cấp. Đôi mắt của người bán thịt đã chết vẫn còn mở to và lộ ra biểu cảm như thể đang hy vọng có một cơ hội thứ hai. “Và thấy đó, đầu của gã đó phải bị phô bày ở nơi mà ai cũng thấy được.”

Phô bày? Giống như một con lợn bị giết mổ?

Hắn nhảy lại lên lưng ngựa, giật nhẹ dây cương, chúng tôi tiếp tục tiến lên mà không nói một từ nào nữa, như thể chúng tôi chỉ dừng lại mua xúc xích thôi vậy. Tôi nhìn đăm đăm vào những giọt máu đỏ dính trên bờm ngựa của mình. Công lý được thực thi nhanh chóng ở Venda, ngay cả đối với công dân của chúng ta. Tôi đã hoàn toàn chắc chắn về thông điệp đẫm máu dành cho mình, cùng một thông điệp đã thực thi với người bán thịt. Một lời nhắc nhở. Sinh mệnh ở Venda thật mong manh. Vị trí của tôi vẫn thật bấp bênh - và không chỉ các quận trưởng mới bị thực thi công lý trong vòng một cái chớp mắt.

“Chúng ta không lấy cắp từ miệng những người anh em của mình,” hắn nói, như một cách giải thích cho các hành động của mình.

Nhưng tôi chắc chắn rằng sự lừa dối của tên quận trưởng là một tội lớn hơn. “Và không ai được phép nói dối Komizar?” Tôi thêm vào.

“Đó là điều quan trọng hơn tất cả.”

Khi chúng tôi xuống ngựa ở Quảng trường Cánh Hội đồng, hắn đối mặt với tôi, khuôn mặt hắn vẫn lấm tấm máu. “Ta mong ngày mai thì cô sẽ nghỉ ngơi cho đầy đủ. Cô hiểu chứ. Không một quầng thâm mắt nào nữa.”

“Theo lệnh của Ngài, Komizar. Tôi sẽ ngủ ngon tối nay kể cả tôi có phải rạch họng mình đi nữa.”

Hắn mỉm cười. “Ta nghĩ, cuối cùng thì chúng ta đã bắt đầu hiểu nhau rồi đấy.”