← Quay lại trang sách

Chương 37 RAFE

KHÔNG CÒN THẤY BẤT KỲ DẤU HIỆU NÀO CỦA JEB KHI CHÚNG TÔI QUAY LẠI, NHƯNG biết anh ấy đã ở đây - chưa từng giống người Venda cả về ngoại hình và tiếng nói đến thế bao giờ - khiến tôi giải tỏa được gánh nặng tâm lý.

“Anh không cần phải làm việc đó,” Calantha nói.

“Thói quen thôi,” tôi nói.

“Phái viên của một cường quốc như Dalbreck chải lông cho ngựa của họ ư?”

Không. Nhưng lính thì có. Ngay cả khi người lính đó là hoàng tử.

“Cha tôi nuôi ngựa,” tôi giải thích. “Tôi đã lớn lên theo cách đó. Ông nói ngựa báo đáp gấp đôi cho người kỵ mã theo đúng cách đối xử nó nhận được. Tôi luôn thấy điều đó là sự thật.”

“Những gì đã trông thấy vẫn còn khiến anh bận lòng.”

Ba cái thủ cấp bị đóng cọc khiến tâm trí tôi rấm rứt. Tôi ngừng chải lông ngựa. “Không.”

“Anh chải lông con ngựa bằng những sải tay dài và nhanh chóng. Mắt anh lóe lên như thép lạnh khi anh giận dữ. Tôi đang cố hiểu rõ biểu cảm khuôn mặt anh hơn, Phái viên ạ.”

“Thật dã man,” tôi thừa nhận. “Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện các người xử tội phản bội như thế nào.”

“Anh không phải hành quyết kẻ phản bội tại vương quốc mình à?”

Tôi chà mõm ngựa. “Xong rồi, cậu bé,” tôi nói và đóng cửa chuồng lại. “Chúng tôi không biếm nhục các thi thể. Assassin của các người dường như đã nâng tầm việc đó lên thành một bộ môn nghệ thuật.” Tôi vừa định treo trả cái bàn chải lên móc thì khựng lại giữa chừng. Calantha quay sang nhìn theo những gì mà tôi đang nhìn.

Đó là Lia.

Vai áo của cô ấy bị xé rách, và mặt cô ấy tái nhợt. Vì Calantha đứng đó, tôi phải giả vờ tôi không quan tâm. Lia né tránh cái nhìn của tôi, chỉ nói chuyện với mỗi Calantha, bảo rằng Komizar đang đợi bên ngoài, và cô ấy về để lấy áo choàng mà cô ấy đã bỏ quên sáng nay. Liệu Calantha có nhìn thấy chiếc áo không?

Calantha ném cho tôi một cái nhìn sắc nhọn, rồi chỉ cho Lia ra tường sau của chuồng ngựa, nơi có một hàng móc treo. “Tôi cũng sẽ ra ngoài đợi,” cô ta nói.

“Cô không phải đi đâu cả,” tôi nói nhưng cô ta đã rời đi.

Lia thận trọng bước qua tôi, đôi mắt nhìn đi chỗ khác, và nhấc chiếc áo choàng ra khỏi móc.

“Chỉ có mỗi chúng ta,” tôi thì thầm. “Vai em. Em không sao chứ?”

“Em ổn,” cô ấy nói. “Chỉ là bất đồng ý kiến về việc lựa chọn trang phục thôi.”

Và rồi tôi nhìn thấy trên thái dương cô ấy có một vết bầm tím. Tôi với tay lên và vén tóc cô ấy ra. “Chuyện gì...”

“Em vấp vào cái bàn,” cô ấy gạt tay tôi ra, nói vội. “Đừng để ý nó.”

Cô ấy cố hạ giọng trầm, tập trung sự chú ý vào chiếc áo choàng trong tay. “Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây. Khi Kaden quay về, liệu em...”

Tôi kéo cô ấy vào bên trong rào quây. “Đừng nói gì với hắn ta.”

“Anh ta không giống như những người còn lại, Rafe. Anh ta có thể lắng nghe nếu...” Tôi kéo mạnh cô ấy lại gần. “Nghe anh này,” tôi rít lên. “Hắn cũng dã man như bất kỳ ai trong số chúng. Anh đã thấy tác phẩm chính tay của hắn hôm nay. Đừng nói...”

Cô ấy giật mạnh ra và áo choàng rơi xuống đất. “Đừng có bảo em phải làm gì hay nói gì! Em mệt mỏi vì mọi người cố gắng kiểm soát từng từ ra khỏi miệng em rồi!”

Đôi mắt của cô ấy tóe lửa, bởi sợ hãi hay giận dữ, tôi cũng không dám chắc. Ngày hôm nay, đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Lia,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng hơn, “sáng nay, anh đã thấy một trong...”

“Có phải Phái viên đang giữ cô lại không vậy?” Komizar đứng ở ngay lối vào chuồng ngựa.

Cả hai chúng tôi đều lúng túng lùi lại. “Tôi chỉ đang nhặt áo khoác của cô ấy lên. Cô ấy làm rơi nó.”

“Vụng về quá, phải không công chúa? Nhưng cô đã trải qua một ngày dài mệt nhọc.” Hắn thong thả lại gần hơn. “Còn anh thì sao? Anh thích chuyến đi của mình hôm nay chứ, Phái viên?”

Tôi cố giữ giọng nói của mình đều đặn và bình thường. “Quận Stonegate có vài đại lộ thú vị, tôi nghĩ vậy.” Và rồi, vì Lia, “Tôi cũng đã thấy công trình do chính tay Assassin thực hiện. Những cái thủ cấp của những cậu bé mà anh ta hành quyết bị đóng trên cọc đang thối rữa dưới ánh mặt trời.”

“Chính là thế đấy. Mùi hôi thối của sự phản bội - cái thứ có mùi hương độc đáo của riêng nó mà con người ta không dễ gì quên được.”

Hắn với tay, khoác lấy cánh tay của Lia một cách suồng sã chưa từng thấy từ trước tới nay và dẫn cô ấy đi. Tôi không thể kiềm chế cơn thiêu đốt nơi ngực mình nhưng tôi quay lại con ngựa như thể tôi không quan tâm, chải lông nó lần nữa bằng những sải tay dài và nhanh chóng. Đây là một chuyện mà tôi chưa từng được đào tạo để tiếp ứng. Không có một chiến lược hay khóa huấn luyện quân sự nào giúp tôi chịu đựng sự giày vò hàng ngày vì không thể giết chết một người nào đó.