← Quay lại trang sách

Chương 38

KHÔNG CHỈ LÀ MỘT HAY HAI TÁ, MÀ TỚI HÀNG TRĂM NGƯỜI KÍN CẢ QUẢNG TRƯỜNG. Tôi cảm nhận được Komizar đang chăm chú quan sát tôi từ đâu đó phía xa, chờ thời cơ nghiền nát mọi ý chí của tôi. Tôi bắt đầu do dự, cố gắng tìm ra vùng tin tưởng mà hắn ta không thể kiểm soát. Lời nói tuôn ra một cách vụng về và ngượng ngập, một lời cầu nguyện cơ bản thuở ấu thơ.

Tôi thử lại lần nữa, nhắm mắt lại, vươn tay ra, thở chậm và sâu, chờ đợi, chờ đợi, nỗi tuyệt vọng xâm chiếm tâm tưởng tôi, và rồi tôi nghe thấy tiếng gì đó. Tiếng nhạc. Tiếng gảy đàn Zitarae yếu ớt xa xăm. Tiếng đàn Zitarae của dì tôi. Tiếp đến là tiếng ngâm nga của mẹ tôi cất lên trên nền nhạc, tiếng vọng ngân lên bồng bềnh khắp cả tòa thành. Tiếng nhạc đã khiến ngay cả người cha bận rộn của tôi cũng phải tạm ngừng các nhiệm vụ của Người. Tôi quay đầu lại, lắng nghe, kệ cho tiếng đàn bập bùng len lỏi trong tôi như thể đây là lần đầu tiên và những lời kinh thuộc lòng tan biến hết.

Tôi bắt đầu lẩm nhẩm bài kinh tưởng nhớ Thánh, một giai điệu không lời theo tiếng nhạc đàn Zitarae, từng nốt nhạc đều toát lên những nhịp điệu sáng tạo, xoay vòng trong thâm tâm tôi, một bài hát không thuộc về bất cứ vương quốc hay con người nào, chỉ có chính tôi và thiên giới. Và rồi, lời hát bật ra, một sự công nhận đối với đức hy sinh và hành trình dài của một cô gái, rồi tôi hôn hai ngón tay, giơ lên hướng tới thiên đường, một cho những người đã khuất, và một cho những người sắp tới lượt.

Tiếng nhạc xa xăm dường như vẫn vang vọng dưới những bức tường đá cao ngất bao quanh tôi trong đám người phía dước. Chiều hôm. Thời điểm trở về nhà nhưng thay vì thế họ nán lại đây. Một giọng nói gọi với lên. “Kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện đi, Công chúa Morrighan.”

Kể cho họ nghe một câu chuyện đi, Jezelia.

Bà ấy ở đây, chỉ cách tôi một sải tay, một hiện hình đang ngồi trên bức tường, nhưng rõ nét vào lúc đó. Vững chãi. Mái tóc dài của bà ấy trải dài theo những phiến đá, kéo theo dấu vết trở lại một thiên niên kỷ khác. Kể cho họ nghe một câu chuyện đi.

Và tôi kể chuyện. Tôi đã kể cho họ câu chuyện về hai chị em gái nọ.

Lại gần đây, hỡi tất cả anh chị em của tôi,

Hãy lắng nghe cho kĩ,

Về một chuyện lịch sử có thật,

Và một tương lai có thật.

Ngày xửa ngày xưa,

Cách đây lâu, lâu lắm rồi,

Có bảy ngôi sao sa xuống từ trời cao.

Một làm rung chuyển núi đồi.

Một khuấy động biển cả,

Một bóp nghẹt bầu không khí,

Và bốn còn lại thử thách trái tim con người.

Tôi kể theo lời của Morrighan, Gaudrel và Venda. Tôi kể theo lời bà Dihara, cơn gió và trái tim tôi. Tôi kể theo sự thực rưng rưng nơi cổ mình.

Một ngàn con dao ánh sáng

Gọt giũa một đám mây tích tụ chờ bùng nổ

Như một con quái vật đói khát

Một cơn bão dọn đường cho những điều vô nghĩa xưa cũ.

Một con dao sắc, một mục đích thận trọng, một ý chí sắt đá, một trái tim thấu cảm.

Chỉ những thứ đó là những điều đáng kể.

Trái đất chỉ còn lại một phần nhỏ nhoi.

Nhưng hai chị em đã thấy được hồng ân...

Tôi đã kể câu chuyện về những thế giới mà tôi biết đến, tất cả các thành phố đều chết sạch không một bóng người, bất kể chúng rộng lớn và bao la đến chừng nào, và về những thành phố mọc lên từ vũ trụ kỳ diệu đã không chống chịu nổi qua bão tố điên cuồng. Tôi kể cho họ nghe về những đền thờ lộng lẫy đã sụp đổ thành tro bụi và những thung lũng đổ lệ máu của biết bao thế hệ. Nhưng dù từng trải bấy nhiêu can qua, hai chị em vẫn sát cánh bên nhau, mạnh mẽ và thủy chung, cho đến khi một con thú vươn dậy từ đống tro bụi tách ly bọn họ theo hai ngả bởi vì ngay cả những vì sao sa xuống Trái đất cũng không thể hủy diệt tận cùng bóng tối.

“Trong câu chuyện này, thánh thần đã ở đâu?” Ai đó gọi với lên.

Thánh thần. Tôi không có câu trả lời nào khác ngoại trừ, “Thánh thần cũng đổ lệ.”

“Tên của hai chị em gái đó là gì?” Một người khác gọi với lên.

Mặc dù tôi không chắc liệu anh ta có nghe thấy tôi nói không, nhưng tôi đã nhìn thấy cái bóng của Komizar lướt qua cửa sổ ngọn tháp nơi hắn ta ở.

“Trời tối rồi,” tôi nói. “Về nhà làm bữa tối đi thôi. Ngày mai, tôi sẽ kể cho mọi người nghe thêm.”

✽ ✽ ✽

CĂN PHÒNG BỊ PHƠI BÀY TRONG TAN HOANG. TÔI KÊ NHỮNG ĐỒ ĐẠC SƠ SÀI TRONG PHÒNG CHO THẲNG THỚM TRỞ LẠI sau khi lính canh lực soát ồn ào để truy tìm vũ khí giấu kín. Bọn lính chỉ biết ném đồ đạc vô tội vạ mà không buồn nghĩ gì cả. Tôi ngóng đợi lại được bầu bạn với mọi người tại quảng trường. Tôi muốn kể nhiều hơn nữa nhưng cô độc một mình trong căn phòng khiến cho những nỗi hoài nghi của tôi lại len lỏi trở vào.

Tôi gấp lại những tấm chăn nhàu nhĩ và dựng lại những thanh kiếm luyện tập dựa vào tường. Những cái thủ cấp bị đóng cọc... Tác phẩm của Assassin. Những lời nhận xét có chủ ý của Rafe, một cảnh cáo gửi tới tôi. Kaden đã làm gì? Tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi ở đây, anh ta đã có một nhiệm vụ khẩn liên quan đến lính tráng mà anh ta bắt buộc phải tham dự, và sự từ chối dứt khoát của anh ta khi tôi xin được đi cùng. Liệu đó có phải chính là nơi anh ta phải đến không? Để hành quyết những cậu bé? Venda không công nhận sự khác biệt đối xử giữa trẻ em và người trưởng thành. Liệu anh ta có vung gươm không chút xót thương như Komizar đã thể hiện chiều nay không? Đơn giản là tôi không thể nào tin điều đó. Họ có lẽ đều là người Venda nhưng họ khác nhau như lửa và nước vậy. Tôi tự hỏi những tên lính bị kết án đó đã phạm tội gì? Trộm thực phẩm như tên đồ tể? Chết đói mới là đã man, công chúa ạ. Tôi ngồi xuống một chiếc giường. Đó là lý do tại sao họ không giữ tù nhân ở Venda. Tù nhân cũng phải được cho ăn.

Vậy mà Hội đồng dường như lại không thiếu thứ gì.

Tôi vừa đứng dậy, đổ nước vào chậu và rửa ráy thì tôi nghe tiếng bước chân trong sảnh. Một tiếng đập mạnh khiến cánh cửa rung chuyển, tiếp đó ổ khóa kêu lục cục.

Đó là Ulrix. Hắn mở hé cái cửa vừa đúng vài tấc, chỉ vừa đủ rộng để nói vọng vào, “Komizar muốn gặp cô. Mặc cái váy màu tía ấy. Tôi sẽ đợi ở đây.”

Hắn ta đóng cửa lại, để tôi thay đồ. Hãy còn quá sớm cho bữa tối ở Sảnh Sanctum, và Calantha vẫn luôn luôn là người được phái đến để đón tôi. Hoặc là Komizar đích thân gõ cửa phòng tôi. Chưa bao giờ là Ulrix cả. Mặc cái váy màu tía ấy. Một cái váy khác để hình kavah lộ ra, may bằng vụn da hoẵng nhuộm cỏ Thannis.

Tôi lấy chiếc váy gập gọn từ trong cái đống đặt ở nóc chiếc hòm và chà xát lượt da mềm giữa các ngón tay. Có gì đó không đúng lắm. Nhưng cũng chẳng có gì đúng đắn quá dài lâu, tôi không chắc thêm một nỗi lo lắng nữa có sức nặng ra sao?

Ulrix không đưa tôi đến phòng họp riêng của Komizar như tôi tưởng, vả lại khi tôi hỏi chúng tôi đang đi đâu, hắn không trả lời. Hắn dẫn tôi tới một phần hẻo lánh của Tòa Sanctum, xuôi xuống theo những cầu thang uốn cong, nhỏ hẹp trong một cánh tòa nhà mà tôi chưa từng đặt chân đến. Cầu thang trống trơn dẫn đến một phòng chờ tròn, lớn chiếu sáng loe loét nhờ vào một ngọn đuốc duy nhất. Có một cánh cửa nhỏ gắn ở hốc tường, hành lang ở hai bên hun hút vào trong bóng tối.

Chúng tôi chưa đi đến nơi, cửa đã mở ra, khoảng một nhóm năm người gồm quận trưởng, Chievdar, thống đốc và Rahtan đi ra ngoài. Đây đâu phải là Hội đồng. Malich cũng thuộc nhóm bọn họ, và trong khi tôi chờ đợi một nụ cười dâm đãng lộ ra trên mặt hắn, tất cả bọn họ đều toát lên biểu cảm quả quyết khi họ đi qua tôi. Lúc họ biến mất theo những hướng khác nhau, xuôi hành lang, Ulrix huých nhẹ tôi về phía căn phòng. “Vào đi.”

Chỉ có một chút ánh sáng lọt qua ô cửa đang mở, một tia lập lòe vàng dịu. Thánh thần, xin hãy phù hộ con. Tôi hôn những ngón tay đang run rẩy của mình, nâng chúng lên không trung và tiến về phía trước.

Một cây nến nhỏ thắp sáng một chiếc bàn ở giữa phòng, khiến cho phần còn lại của căn phòng chìm trong tối đen.

Tôi nhìn thấy đường nét mờ nhạt cho thấy Komizar đang ngồi trên một cái ghế, gót giày đặt lên bàn, nhàn nhã quan sát tôi bước vào.

Cánh cửa ra vào đóng sập lại sau lưng tôi.

“Cô mặc chiếc váy màu tía,” hắn nói. “Tốt.”

“Sao Ngài có thể nói vậy trong bóng tối?”

Tôi nghe tiếng hít thở khẽ của hắn ta. “Ta dám nói chắc.”

“Ngài tổ chức họp bí mật trong phòng tối, ngay giờ này?”

“Kế hoạch càng lớn càng cần kín đáo.”

“Nhưng không phải với toàn bộ Hội đồng?”

“Ta là Komizar. Ta gặp gỡ với ai mà ta chọn, ở nơi mà ta chọn.”

“Vậy tôi hiểu rồi.”

“Lại gần đây nữa.”

Tôi bước về phía trước cho đến khi tôi đứng sát hắn ta. Tự nhiên, hắn đưa tay ra, chạm vào những mảnh da vụn đổ xuống phất phơ như dòng thác từ áo váy của tôi.

“Tôi có tin tốt cho cô, công chúa. Một chuyện mang lại cho cô nhiều tự do hơn tại đây, trong lãnh thổ Venda. Vị thế của cô sắp thay đổi. Cô không còn là tù nhân lâu nữa đâu.” Hắn ta mỉm cười. Ánh nến nhảy múa trên xương gò má của hắn, và hàng lông mi của hắn đổ bóng sắc nét xung quanh mắt.

Tự nhiên, tôi cảm thấy chiếc váy của tôi quá chặt chợm, và căn phòng ấm nóng muốn phát bệnh.

“Vậy, làm sao mà tôi lại được hưởng sự ưu ái đó?” Tôi hỏi.

“Có vẻ như các trưởng lão thị tộc muốn có bằng chứng về chủ định của cô. Nhiều thiện chí hơn từ phía cô.”

“Có lẽ, khó mà đáp ứng được họ.”

“Cũng không quá khó đến thế. Và việc đó sẽ thúc đẩy lòng nhiệt thành.”

Sau đó, hắn giải thích.

Những lời đầu tiên hắn nói khiến tôi đông cứng toàn thân; những lời tiếp theo hắn nói khiến tôi chết lặng. Từng từ một. Tôi quan sát miệng hắn mấp máy, đánh giá cao độ chính xác từng li từng tí của từng âm tiết, lướt mắt dọc theo viền môi của hắn, bộ râu được tỉa gọn gàng trên cằm hắn, món tóc xoăn sẫm màu cọ vào nền trắng chiếc áo sơ mi của hắn, làn da trong trẻo và ấm áp của hắn. Tôi lướt theo đường mạch máu li ti trên cổ hắn, lắng nghe từng nhịp độ giọng nói của hắn, sức lôi cuốn của hắn, uy quyền của hắn, quan sát những tia sáng lập lòe lấp loáng trên trán hắn. Có quá nhiều thứ khiến tâm trí tôi bị cuốn theo khi hắn đưa ra hết chi tiết này tới chi tiết khác, nhưng vẫn không đủ để chặn đứng hoàn toàn dòng suy nghĩ lan man đó. Từng từ một. Đó chính là điều cuối cùng mà tôi nghĩ tới đã ngân vang từ miệng lưỡi hắn. Một ngã rẽ mà tôi không thể nào ngờ được.

Áp đặt.

Kỳ tài.

Hủy hoại.

Cô và ta sẽ cưới nhau.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt khao khát, không phải thèm muốn mà là thứ cảm xúc gì đó lạnh lẽo hơn nhiều, là đang đong đếm từng cái giựt và từng hơi thở của tôi. Tôi chắc hắn có thể thấy máu đang dồn xuống hai bàn chân tôi.

“Các cố vấn của tôi đã thấy các thị tộc ưu ái cô thế nào. Cô đã mê hoặc họ. Quả là một tài năng, bởi vì các thị tộc thường rất khó tiếp cận và có thể nói là đối địch với người mới đến. Các cố vấn của tôi tin rằng một cuộc hôn nhân sẽ hữu ích trong suốt thời gian khắc nghiệt phía trước. Nó sẽ chứng minh cam kết của cô trong mắt các thị tộc.”

“Và có một điều ngọt ngào không thể phủ nhận được dành cho phần còn lại của tất cả chúng ta: Kẻ thù sẽ phát hiện ra rằng Con gái trưởng của hoàng tộc không chỉ chạy trốn khỏi bọn họ mà còn lao thẳng vào vòng tay kẻ địch của họ. Một cuộc hôn nhân tự định liệu đáng nói.” Hắn lắc đầu. “Chúng ta có một trận cười khá ra gì về mối bất hòa sắp gieo rắc.”

“Còn cô, đương nhiên, sẽ đảm bảo họ biết chuyện này.”

“Tin tức đã lên đường rồi. Đó là chi tiết mà vị Chievdar ấy thích nhất. Nó là một chiến thắng của tất cả chúng ta. Chuyện này sẽ gạt bỏ mọi ý tưởng mà cô có thể thấy thích thú nếu được quay về quê nhà. Nếu hoàng tộc của cô khinh bỉ cô vì tội phản bội trước đây, thì bây giờ, cô sẽ trở thành tội phạm truy nã hàng đầu trong vương quốc họ.”

“Vậy còn Dalbreck thì sao, nếu họ phát hiện ra chuyện này?”

“Thì sao nào? Hoàng tử đã lên tiếng về cuộc hôn nhân cách trở. Bây giờ, đối tượng kết giao của anh ta là chúng tôi. Anh ta không quan tâm xem chúng tôi sẽ chặt đầu cô hay cưới cô.”

“Và nếu tôi không đồng hành.”

“Vậy thì thật đáng tiếc quá. Có vẻ như Assassin của tôi đã nảy sinh tình cảm luyến ái với cô. Vì lợi ích lớn lao hơn của Venda, cậu ấy sẽ bỏ qua sự sắp xếp mới, nhưng trừ khi cậu ấy nhận ra đó là quyết định của chính cô, nếu không ta e rằng cậu ấy có thể biến thành một rắc rối. Ta rất ghét phải mất đi cậu ấy.”

“Ngài sẽ giết Kaden?”

“Một biện pháp đau thương cuối cùng thôi,” hắn nói, nhăn nhở cười và rồi đôi mắt hắn dại đi đến vô hồn. “Đúng vậy đấy. Cũng giống như cách cậu ấy sẽ đối xử với ta nếu ta làm gì đó quá ngu ngốc và cản trở những điều tốt đẹp hơn. Đó là cách của chúng ta.”

“Ý Ngài là cách của Ngài.”

Hắn thở dài. “Nếu như thế vẫn chưa đủ để thuyết phục cô, tôi nghĩ tôi đã thoáng thấy chút ưu ái dành cho Phái viên vẫn còn vương vấn lại trong đôi mắt cô. Ta không muốn phá vỡ lời hứa sẽ cho anh ta một tháng để chờ hoàng tử gửi người đưa tin tới. Thật không may nếu anh ta bắt đầu mất dần các ngón tay sớm thôi. Ta đang thấy anh ta có ích lợi, và ta phải thừa nhận sự ngưỡng mộ nhất định đối với tham vọng táo bạo của anh ta nhưng anh ta cũng có giá trị sử dụng nữa, ít nhất từng mảnh thân thể của anh ta có giá trị sử dụng, trừ khi biểu hiện của cô đạt mức xuất sắc. Tránh để các rắc rối xảy ra hiệu quả hơn nhiều so với dọn dẹp hậu quả của chúng?” Hắn đứng lên, đôi bàn tay vuốt dọc theo cánh tay tôi. “Hãy làm cho họ tin theo. Hãy làm cho ta tin.”

Tôi mở miệng định nói nhưng ngón tay hắn vụt chặn lên môi tôi để khóa miệng tôi lại. “Suỵt...” Mắt hắn sẫm lại. Hắn kéo tôi lại gần, môi hắn thiêu cháy môi tôi, mặc dù hắn hầu như chỉ nhìn chăm chăm vào đó khi hắn thì thầm, “Nghĩ đi, công chúa. Hãy chọn những từ tiếp theo thật thận trọng. Cô biết ta luôn giữ lời. Hãy nghĩ xem cô muốn mọi chuyện tiếp tục diễn biến ra sao kể từ thời khắc này.”

Đầu óc tôi bùng cháy với những lựa chọn. Hắn đã chơi trên cơ tôi ngay từ ngày đầu tôi đến đây. “Luôn luôn còn thứ gì đó để tước đoạt, không phải sao, thưa Komizar?”

“Luôn luôn, cưng ạ.”

Tôi nhắm mắt lại.

Đôi khi tất cả chúng ta đều sở hữu động cơ khiến chúng ta làm được những điều mà chúng ta đã nghĩ rằng chúng ta không bao giờ có thể làm được. Nó không chỉ là đức hy sinh thiên bẩm. Đôi khi nó còn là tình yêu nữa.

Làm cho hắn ta tin. Tôi thả lỏng với sự đụng chạm của hắn và không quay đi khi môi hắn chạm vào môi tôi.