← Quay lại trang sách

Chương 39

TÔI NGỒI Ở ĐẦU BÀN, NGAY BÊN CẠNH KOMIZAR. Vài thống đốc thì thào qua lại với nhau. Họ đã chú ý đến vị trí mới của tôi nhưng không công khai nói ra. Khi bước vào cùng Calantha, Rafe cũng chú ý tới, và bị hẫng lại một nhịp khi kéo chiếc ghế của mình. Sảnh tối nay đông đủ, không chỉ Hội đồng như thường lệ mà cả lính tráng, và trưởng lão các thị tộc nữa. Người của tộc Meurasi chiếm số lượng vượt trội so với tất cả, đang ngồi ở các bàn bổ sung mới được mang vào. Tôi đã nhìn thấy Effiera giữa đám người đó, cũng đang dõi theo tôi. Cô ấy nghiêng đầu tán thưởng chiếc váy màu tía may bằng da vụn của tôi. Cũng có các quận trưởng - những người đi ra từ phòng họp kín. Cái nhìn của họ sắc lẹm không hàm chứa sự tán thành mà là một chiến thắng nhức nhối.

Tôi tránh không nhìn Rafe, ánh mắt của anh ấy vẫn đang đổ dồn vào tôi. Đừng phạm sai lầm, Lia, không một sơ suất , bởi tôi đã thấy đôi mắt vô hồn vô phách của anh trai tôi, những thi thể bị chém lìa thành nhiều mảnh trên nền đất của thung lũng, cái thủ cấp của tên đồ tể lăn lông lốc dưới nền đất. Điều gì khiến tôi nghĩ rằng mình có thể qua mặt nổi một người như Komizar đây? Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng với cú ngoặt mà tôi chưa từng nghĩ tới này.

Trong khi Komizar đang dồn toàn bộ sự chú ý cho tên Chievdar ở bên trái hắn, tôi hỏi Calantha liệu cô ta có muốn tự mình thực hiện nghi thức tạ ơn trước bữa ăn tối nay không. Lưỡi tôi xào xạo như cát. Đầu tôi nhức nhối. Tôi thậm chí không chắc tôi có thể khơi dậy từ ngữ từ trong trí nhớ của mình hay không nữa.

“Không. Việc đó do cô đảm trách, công chúa ạ,” cô ta nói. “Cô sẽ thực hiện nghi thức.”

Giọng nói của cô ta hối hả kỳ lạ, nó khiến tôi dừng lại và nhìn khuôn mặt cô ta kĩ hơn. Con mắt xanh nhợt của cô ta lấp loáng, ghì chặt tôi vào ghế. Kiên quyết.

Đĩa xương đặt trước mặt tôi, và tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nó một cách đơn giản.

Căn phòng trở nên yên ắng, mong mỏi và chờ đợi. Komizar đá vào chân tôi ở dưới bàn.

Tôi đứng lên, nâng đĩa xương và ngâm nga lời nguyện bằng hai thứ tiếng như Kaden đã từng thực hiện với tôi.

E cristav unter quiannad.

Một sự hy sinh phải được ghi nhớ đời đời.

Meunter ijotande.

Không bao giờ bị lãng quên.

Yaveen hal an ziadre.

Mỗi một ngày khác mà chúng ta được sống.

Tôi ngừng lại, đĩa xương run run trong bàn tay tôi. Có gì đó đang khuấy đảo, chờ đợi tôi hoàn thành nhưng tôi đã thêm vào nhiều hơn.

E cristav ba ena. Mias ba ena.

Một sự hy sinh dành cho người. Chỉ cho người.

Và sẽ là như vậy.

Cho mãi mãi và mai sau.

Paviamma.

Tiếng nguyện Paviammas ầm ầm, vọng lại, hồi đáp tôi.

Cơn đói của Hội đồng và các vị khách khứa nhanh chóng lấn át bất cứ sự chú ý nào đối với những lời tôi thêm vào nhưng tôi biết Rafe đã lưu ý thông điệp đó. Anh ấy là người cuối cùng hồi đáp lời nguyện Paviamma tới tôi khi anh ấy nhìn xuôi xuống theo chiếc bàn.

Bữa ăn vồn vã trôi qua. Tôi hầu như chỉ mới nuốt được một miếng thì Komizar đẩy chiếc ghế hắn ngồi ra phía sau, thỏa mãn. “Ta có vài tin tức muốn chia sẻ với anh. Phái viên ạ.”

Tiếng huyên náo trong bữa ăn dừng lại. Mọi người đều muốn nghe tin tức đó. Bụng tôi chộn rộn với mẩu thức ăn nhỏ mà tôi vừa mới nuốt. Nhưng đó không phải là tin tức mà bất kỳ ai trong số chúng ta mong đợi.

“Các kỵ mã đã trở về từ Dalbreck ngày hôm nay,” hắn tuyên bố.

“Sớm đến vậy sao?” Rafe hỏi, và lau mỡ dính ở khóe miệng như thường lệ.

“Không phải đội kỵ mã mà tôi phái đi. Đó là các Rahtan thường trực tại Dalbreck.”

Rahtan đưa tin. Tay tôi trượt sang bên, nhích xuống tìm con dao của Natiya bỏ trong giày trước khi tôi chợt nhớ ra nó đã không còn nữa. Tôi nhìn đoản kiếm trong bao đựng bên sườn Calantha.

“Có vẻ như câu chuyện của anh là thật rồi. Họ đưa tin về cái chết của Hoàng hậu bởi chứng phát sốt lây lan diện rộng, và đã không ai thấy Đức vua hàng tuần nay rồi, cả trong lễ tang hay trên giường hấp hối. Ta sẽ nói thêm sau khi nào ta biết rõ hơn.”

Tôi ngồi xuống và nhìn Rafe chằm chằm. Hoàng hậu. Mẹ anh ấy.

Anh ấy chớp mắt. Môi anh ấy hé ra.

“Anh trông có vẻ ngạc nhiên,” Komizar nói.

Rafe cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói. “Ngài có chắc không? Hoàng hậu vẫn rất khỏe mạnh khi tôi rời đi?”

“Anh biết tai họa kiểu này như thế nào rồi đó. Chúng hủy hoại nhanh hơn những loại khác một chút. Nhưng các kỵ mã của tôi đã chứng kiến một giàn hỏa táng khá ấn tượng. Những kẻ hoàng tộc đó khá là phô trương trong những chuyện như thế.”

Rafe thẫn thờ gật đầu, im lặng thêm một lúc lâu nữa. “Phải... Tôi biết.”

Nỗi đau về sự bất lực tột cùng trào dâng trong tôi. Tôi không thể đến bên anh, không thể ôm anh vào lòng, thậm chí không thể nói với anh những lời an ủi đơn giản nhất.

Komizar nhô người về phía trước, dường như đang chú ý đến phản ứng của Rafe. “Anh quan tâm đến Hoàng hậu?”

Rafe nhìn hắn ta, đôi mắt mỏng mảnh như thủy tinh. “Bà ấy là một người phụ nữ trầm lặng,” anh ấy trả lời. “Không phải như...” Ngực anh ấy hít một hơi thở sâu, ngực dâng lên, và anh ấy uống một hơi cạn sạch ly bia của mình.

“Không phải như cái tên khốn cạn tàu ráo máng mà bà ấy đã cùng gánh vác trách nhiệm chứ gì? Họ là những người khó đụng tới nhất, nói gì là giết được.”

Tôi quan sát vẻ đanh thép đã khôi phục trong đôi mắt của Rafe. “Đúng vậy,” anh ấy nói, một nụ cười đáng sợ nở trên môi anh ấy, “nhưng cuối cùng ngay cả những người khó đụng tới nhất cũng sẽ chết.”

“Hãy cùng hy vọng, không sớm thì muộn, hoàng tử của anh và ta có thể thống nhất giao kết.”

“Sẽ không lâu đâu,” Rafe đảm bảo với hắn ta. “Ngài có thể đón đợi chuyện đó rồi. Hoàng tử thậm chí có lẽ còn đang hỗ trợ xử lý các vấn đề liên quan nếu Ngài ấy phải đảm trách.”

“Một đứa con trai tàn nhẫn?” Komizar nói, lời hắn ta có pha chút ngưỡng mộ.

“Một người quyết đoán.”

Komizar gật đầu tán đồng tội mưu sát cha của hoàng tử, rồi thêm vào, “Vì quyền lợi của anh, ta hy vọng hoàng tử là người rất quyết đoán. Ngày tháng trôi qua, và nỗi chán ghét của ta đối với các âm mưu hoàng gia vẫn không hề suy giảm. Ta ân cần tiếp đãi sứ giả của Ngài ấy, nhưng là vì một cái giá nào đó. Cho dù theo cách này hay cách khác.”

Rafe cố nở một nụ cười lạnh lẽo. “Tôi sẽ không lo lắng. Ngài sẽ được trả lại gấp mười lần những nỗ lực của mình.”

“Thế thì tốt quá.” Komizar trả lời, như thể hài lòng với khoản chiến lợi phẩm đã hứa, và ra hiệu dọn sạch các đĩa thức ăn. Gần như cùng một lúc, hắn ta ra lệnh mang tới thêm đồ uống. Những người phục vụ tiến tới cùng với rượu nho đắt đỏ từ những vườn nho Morrighan, một vò rượu chưa từng được chia cho các thống đốc như những món quà cá nhân. Tôi cắn nhẹ hai môi. Tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Không, không phải bây giờ. Không phải hắn ta đã chia sẻ đủ tin tức cho một ngày rồi sao? Không phải Rafe đã nghe thấy đủ rồi, cho một đêm hay sao?

Nhưng rồi hắn ta “bẻ lái” câu chuyện thành một điều thậm chí còn tồi tệ hơn - hắn bắt tôi phải nói với bọn họ. “Công chúa của chúng ta cũng muốn chia sẻ đôi điều.” Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt xoáy vào tôi chắc nịch như đá tảng, chờ đợi.

Các cơ của tôi nhão nhoẹt, lỏng lẻo, kiệt quệ. Cảm giác như thể tôi đã đi bộ cả ngàn dặm đường và giờ đây tôi bị ra lệnh hãy đi tiếp một dặm nữa. Tôi không thể làm nổi. Tôi muốn ngừng cố gắng và thôi không quan tâm nữa. Tôi nhắm mắt lại nhưng ngọn lửa ngoan cường không thể dập tắt vẫn bừng cháy.

Hãy làm cho họ tin. Hãy làm cho ta tin.

Khi tôi mở mắt ra, cái nhìn chằm chằm của hắn vẫn còn đăm đăm trên mặt tôi, mắt tôi chạm phải cái nhìn có ánh cẩm thạch của hắn. Hắn ra lệnh tiến hành một cuộc kết hôn, mà theo cách nói của hắn là đồng nghĩa với nhiều tự do hơn nhưng nhiều tự do hơn cũng có nghĩa là nhiều quyền lực hơn - một thứ mà hắn rất ghét phải chia sẻ.

Đôi mắt của hắn ta sắc lẹm trước sự trì hoãn của tôi. Khẩn thiết thúc giục.

Một dặm nữa thôi. Vì ngươi, Komizar. Tôi mỉm cười, nụ cười mà hắn ta chắc chắn đã nghĩ là theo lệnh của hắn. Tôi sẽ trao cho hắn cuộc hôn nhân của tôi, nhưng thế không có nghĩa là tôi không biến một phần khoảnh khắc này thành lợi thế của mình, và nhiều phần của những khoảnh khắc sau đó cho đến khi chúng cộng lại thành thứ gì đó trọn vẹn và đáng sợ bởi vì tới tận hơi thở cuối cùng của tôi trước khi chết, tôi sẽ khiến hắn hối tiếc cái ngày hắn đã để mắt đến tôi.

Tôi vươn tay ra, âu yếm má hắn ta, lắng tai nghe tiếng xì xào trước màn thể hiện tình cảm bất ngờ đó, rồi tôi đẩy ghế của mình ra sau và đứng lên trên đó. Những chiếc bàn bổ sung để đủ chỗ cho những trưởng lão có tuổi và các quận trưởng tham gia bữa ăn kéo dài tận cuối đại sảnh. Đứng lên trên ghế, tôi sẽ đảm bảo tất cả bọn họ đều có thể nhìn thấy và nghe thấy tôi. Yên lặng, hoàn toàn yên lặng.

“Những người anh em của tôi,” tôi kêu gọi, lớn giọng và chan chứa nét hoa mỹ trang trọng có khả năng làm hài lòng Komizar.

“Hôm nay là một ngày trọng đại đối với tôi và tôi hy vọng khi tôi chia sẻ tin tức của mình, những người anh em sẽ đồng ý rằng đó là một ngày trọng đại của tất cả chúng ta. Tôi nợ các anh em rất nhiều. Các anh em đã cho tôi một mái nhà. Các anh em đã chào đón tôi, chia sẻ những tách trà Thannis với tôi, ngọn lửa sưởi ấm của các anh em cho tôi, những cái bắt tay và cả những hy vọng. Những bộ trang phục tô điểm cho tấm thân tôi cũng đến từ tay các anh em. Tôi đã nhận được nhiều hơn những gì tôi đã cho đi, nhưng từ bây giờ tôi hy vọng tôi sẽ báo đáp được lòng tốt của các anh em. Ngày hôm nay Komizar đã...”

Tôi cố ý dừng lại, chờ đúng thời điểm, và quan sát bọn họ nhô người về phía trước, ngồi thẳng lưng lên cho cao hơn, miệng há hốc, nín thở, điềm đạm, nhấp nháp chút đồ uống, mắt nhìn chăm chú. Tôi dừng lại đủ lâu để Komizar thấy rõ và hiểu rằng hắn ta không phải là người duy nhất biết cách chỉ huy một căn phòng, và cuối cùng, ngay khi hắn ta tiến sát hơn một chút tới chỗ ngồi của mình, tôi lại nói.

“Hôm nay Komizar của các anh em đã ngỏ lời mời tôi sát cánh bên Ngài ấy, làm vợ và làm hoàng hậu của Ngài ấy, nhưng tôi chia sẻ với những người anh em trước, bởi vì trước khi trả lời Ngài ấy, tôi phải biết rằng những người anh em có nghĩ rằng vị trí của tôi ở đây là để mang lại lợi ích cho Venda hay không. Vì vậy, tôi đặt câu hỏi, xin những người anh em, các trưởng lão, quận trưởng, các chị em hãy cho ý kiến? Tôi có nên chấp nhận lời cầu hôn của Komizar hay không? Nên hay không nên?”

Không khí im lặng đến nín thở bao trùm cả đại Sảnh, rồi đến những tiếng “Nên! Nên!” đinh tai nhức óc vang dậy; những nắm tay giơ lên cao; những bàn tay đập xuống mặt bàn; những bàn chân dậm mạnh xuống sàn nhà; những chiếc cốc vại chạm vào nhau, sánh trào bia để chúc mừng. Tôi nhảy từ trên ghế xuống và nghiêng về phía Komizar, hôn hắn ta một cách trọn vẹn và nhiệt tình, khiến cho cả hội trường đồng loạt đứng dậy tung hô rền vang muốn rách màng nhĩ.

Tôi lùi ra sau một chút, nhưng đôi môi vẫn lướt nhẹ trên môi hắn như thể chúng tôi là những tình nhân không thể chia lìa. “Ngài muốn một màn trình diễn thuyết phục,” tôi thì thầm. “Ngài đã thấy rồi đấy.”

“Hơi quá một chút, cô không nghĩ vậy sao?”

“Nghe này. Không phải Ngài đang có được kết quả mà ngài muốn sao? Nhiệt thành, tôi tưởng Ngài khơi dậy điều đó?”

Đại sảnh vẫn còn đang rung chuyển bởi sự phấn khích.

“Làm tốt lắm,” hắn thừa nhận.

Chợt, một trưởng lão hỏi lớn lên từ phía sau.

“Khi nào thì hôn lễ diễn ra?”

Lợi thế vẫn thuộc về tôi. Trước khi Komizar có thể trả lời, tôi đã đáp lời trưởng lão, “Khi Mặt trăng của Thợ săn mọc lên để tôn vinh thị tộc Meurasi.” Sáu ngày nữa. Tiếng tung hô lại bùng lên lần nữa.

Tôi biết Komizar đã hình dung ra một đám cưới được tổ chức ngay lập tức, nhưng bây giờ nó không chỉ được công bố công khai, đó là một ngày tôn vinh các thị tộc. Cô gái Meurasi được sinh ra dưới Mặt trăng của Thợ săn. Bây giờ, nếu hắn ta thay đổi ngày cưới, đó sẽ là một sự xúc phạm.

Komizar đứng lên, tiếp nhận những lời chúc mừng. Quận trưởng và binh lính dồn tới, và tôi đã không còn thấy anh ấy, nhưng tôi đã thấy ít nhất một số thống đốc nở những nụ cười gượng cứng đơ, bất ngờ hoàn toàn trước tình tiết mới này. Có lẽ họ cảm thấy bất an vì không được tham vấn với tư cách là thành viên Hội đồng hoặc có lẽ là một điều gì đó khác: rằng tôi sẽ trở thành hoàng hậu. Komizar thậm chí còn không chớp mắt khi tôi nói điều đó. Nếu hắn ta đã từng ngần ngại bất cứ điều gì, tôi nghĩ chắc hẳn phải là điều đó. Người Venda không trọng tư cách hoàng gia. Nhưng tôi đã thấy trên các sườn đồi, hắn ta dường như đã khoa trương tư cách hoàng gia đó như thế nào, một công chúa của kẻ thù.

Ai đó dúi cốc vại vào tay tôi, tôi quay sang định cảm ơn. Là Rafe.

“Xin chúc mừng, Công chúa,” anh ấy nói.

Chúng tôi bị bao vây, khuỷu tay và lưng chúng tôi chạm vào những người khác đang hòa mình trong căn phòng đông đúc, ép sát chúng tôi lại với nhau.

“Cảm ơn, Phái viên.”

“Không bị khó chịu đấy chứ?” Một thống đốc gần đó xen vào.

“Chỉ là chút sao lãng mùa hè thôi mà, thống đốc. Tôi chắc ông cũng có đôi lần giống thế,” tôi châm chọc sâu cay. Anh ấy bật cười lớn và quay sang một cuộc nói chuyện khác.

“Chỉ có vài ngày,” Rafe nói. “Không có nhiều thời gian để chuẩn bị thật sẵn sàng.”

“Đám cưới của người Venda đơn giản lắm, em được nghe kể thế. Chỉ cần một cái bánh cưới, vài người chứng kiến.”

“Chúc hai người thật nhiều may mắn.”

Không khí trở nên rạn vỡ giữa hai chúng tôi.

“Em xin chia buồn với sự ra đi của Hoàng hậu,” tôi nói.

Anh ấy nuốt khan, dằn lòng cái nhìn nảy lửa của mình. “Cảm ơn em.”

Tôi có thể thấy cơn thịnh nộ đang cháy bừng bừng bên trong anh ấy. Anh ấy là một cơn bão sẵn sàng cuốn bay tan hoang, một chiến binh đã vượt xa ngưỡng kiềm chế - rệu rã trong vai một phái viên hoàn hảo.

“Chiếc váy của em khá nổi bật,” anh ấy nói. Anh ấy cố gắng nở một nụ cười gượng gạo trên môi.

Komizar đột nhiên ở ngay bên cạnh tôi. “Phải, đúng vậy. Cô ấy đang ngày càng trở thành người Venda, đúng không nào, Phái viên?” Hắn ta kéo tôi đi trước khi Rafe kịp trả lời.

Tiệc đêm kéo dài, tất cả các vị trưởng lão và các quận trưởng đều gửi lời chúc tới Komizar, nhưng hắn tiếp nhận những cái gật đầu lặng lẽ, mưu tính hơn của những người đã gặp gỡ riêng với hắn trong phòng họp cơ mật. Đây là một bước đi chiến lược và không có chút nào là một cuộc hôn nhân thực sự, thậm chí không phải là một mối quan hệ đối tác thực sự như các thị tộc mong đợi.

Tôi quan sát hắn ta càng lúc càng cáu kỉnh hơn với đám người thị tộc “lắm mồm lắm miệng” trong đại sảnh. Những người này không thực sự là người của hắn ta. Họ nói về mùa vụ, thời tiết, bánh cưới, chứ không đề cập đến vũ khí, chiến tranh, quyền lực. Đường lối của họ yếu đuối, mặc dù hắn đã gây dựng nên quân đội của mình bằng chính tuổi trẻ của họ. Mục tiêu duy nhất của chung bọn họ là có được nhiều hơn. Đối với các thị tộc, có nhiều thức ăn hơn, có nhiều tương lai hơn. Đối với Komizar, có nhiều quyền lực hơn. Đánh đổi lại những lời hứa hẹn mà hắn ta giăng câu trước mũi họ, họ dâng hiến cho hắn ta lòng trung thành.

Rành là hắn phải thực sự cần tôi đến mức nào đó khi hắn bỏ đi, ngay giữa câu chuyện đã vượt quá mức kiên nhẫn của hắn với một trưởng lão. Hắn dừng lại ngay trước mặt tôi, đôi mắt hắn mơ màng bởi men rượu và hắn kéo tôi ra sau một cây cột.

“Cô chắc hẳn đã mệt rồi. Đến lúc chúng ta đi thôi.” Hắn gọi Ulrix bảo rằng chúng tôi sẽ đi nghỉ. Điều đó kéo theo những tiếng cười lớn của những kẻ ở trong tầm nghe thấy.

Tôi nhìn Rafe đang quan sát từ xa như thể anh ấy sắp bật dậy. Tôi nắm ngay lấy áo của Komizar, giật mạnh cho hắn sát lại gần và thì thầm với một nụ cười sắc nét như dao cạo, nhận thức rõ rằng cả hai đang ở trong tầm nhìn của đám đông. “Tôi sẽ ngủ trong phòng riêng tối nay. Nếu đây là một cuộc hôn nhân, nó phải là một cuộc hôn nhân thực sự, và Ngài sẽ phải chờ như tất cả các chú rễ ngoan nết khác.”

Cơn giận thổi bay men rượu mơ màng của hắn ta. Đôi mắt hắn xuyên thấu tôi. “Cả hai ta đều biết chẳng có gì thật trong cuộc hôn nhân này. Cô sẽ làm như tôi...”

“Giờ đến lượt Ngài phải suy nghĩ thận trọng rồi,” tôi nhìn đáp trả cái trừng mắt của hắn, và nói. “Nhìn quanh Ngài đi. Hãy xem ai đang quan sát. Ngài khao khát điều gì hơn? Tôi hay lòng nhiệt thành từ người của Ngài? Hãy tự chọn lựa ngay đi, bởi vì tôi đảm bảo với Ngài - Ngài không thể có cả hai đâu.”

Vẻ mặt của hắn ta trở nên lạnh lùng, và rồi hắn mỉm cười, buông cổ tay tôi ra. “Chờ đến lễ cưới vậy.”

Hắn gọi Calantha lớn tiếng, để cô ta hộ tống tôi về phòng mình và lại mất dạng giữa vòng vây của đám lính tráng say xỉn.