← Quay lại trang sách

Chương 40 KADEN

TÔI ĐÃ CHÁN NGẤY TÊN THỐNG ĐỐC NÀY RỒI. GÃ KHÔNG BAO GIỜ ngừng nói chuyện. Ít nhất thì toán người ít ỏi tháp tùng gã cũng hầu như im lặng. Rõ ràng, họ sợ gã. Nếu không vì tầm quan trọng thiết yếu của tỉnh lị mà gã cai trị, tương đương một mỏ cung cấp quặng kim loại đen cho Tòa Sanctum, tôi có lẽ đã để gã bám đuôi hít bụi của chúng tôi dọc đường rồi.

Chỉ còn một ngày nữa thôi là tôi có thể thoát khỏi gã. Tuy nhiên, gã ấy chắc sẽ rất hợp với các Chievdar. Chủ đề yêu thích của gã là đàn áp “bầy heo giặc” thù địch và kiểu gì thì chúng cũng đáng bị tùng xẻo hoặc treo cổ. Chờ mà xem khi gã biết được chúng tôi có hai kẻ thù đáng khinh đang ngủ trong Tòa Sanctum. Cả tôi và những người đi theo tôi đều không nói với gã, với mong muốn né tránh được một tràng đả kích khác.

Hầu hết những lúc gã nói, tôi đều cố tránh không nghe chút nào hết. Thay vào đó, tôi đã nghĩ về Lia, băn khoăn không biết tám ngày qua, đã có những chuyện gì xảy ra. Tôi đã giao cho Eben và Aster đảm bảo cô ấy có mọi thứ cô ấy cần và đã sắp xếp Griz để mắt đến cô ấy. Anh ta có đôi chút quý mến cô ấy, chuyện này không thuộc bản chất của anh ta - nhưng Griz mạnh mẽ theo kiểu cách xưa cũ của dân vùng đồi và những người đó rất coi trọng “năng lực”. Có ba người đó trông chừng, cô ấy sẽ ổn thôi, tôi liên tục tự nhủ với chính mình.

Tôi nghĩ đến hương vị nụ hôn cuối cùng của chúng tôi, sự lưu luyến trong mắt cô ấy, sự dịu dàng trong giọng nói của cô ấy khi cô ấy hỏi về mẹ tôi. Tôi đã nghĩ có lẽ thủy triều đang quay đầu về phía chúng tôi. Tôi đã nghĩ đến việc mình nóng lòng muốn quay lại với cô ấy và lắng nghe cô ấy hát lời kinh tạ ơn công nhận sự hy sinh. Paviamma. Từng từ một...

“Và rồi tôi nói với gã ấy –”

“Im đi, thống đốc!” Tôi cáu kỉnh. “Làm ơn, im lặng trong ba giờ, cho đến khi chúng ta hạ trại!”

Những người lính của tôi mỉm cười. Ngay cả các toán người của gã thống đốc cũng vậy.

Thống đốc ưỡn ngực, chống đối. “Tôi chỉ muốn phá vỡ sự đơn điệu trên lưng ngựa.”

“Vậy thì tha cho chúng tôi. Chúng tôi hợp với sự đơn điệu đó.”

Tôi quay lại với những suy nghĩ của mình về Lia. Làm sao tôi có thể nói với cô ấy rằng tôi đã biết rất rõ, trong thâm tâm mình, gần như từ khi bắt đầu rằng chúng tôi sinh ra đã thuộc về nhau? Rằng tôi đã thấy mình già đi cùng cô ấy. Rằng “năng lực” mà tôi thậm chí không chắc cô ấy có thực sự sở hữu hay không đó đã cho tôi biết tên của cô ấy từ lâu trước khi tôi nhìn thấy cô ấy tận mắt.