← Quay lại trang sách

Chương 41 PAULINE

BRYN NGẢ NGƯỜI VỀ PHÍA TRƯỚC, NHÌN XOÁY VÀO RƯỢU TÁO. ANH ẤY LÀ anh trai trẻ tuổi nhất của Lia, luôn luôn vui vẻ, nói năng dễ chịu và cũng tinh nghịch như Lia. Vài tháng qua khiến anh ấy già đi. Bây giờ, không còn những nụ cười láu lỉnh trên khuôn mặt anh ấy nữa, không còn những câu nói đùa dí dỏm trên môi anh ấy nữa. “Anh Regan và ta đã bí mật ăn mừng với nhau khi em ấy bỏ trốn. Chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện có thể ra nông nỗi này.”

“Cả anh Walther nữa chứ?”

Anh ấy gật đầu. “Có lẽ anh ấy là người mừng hơn tất cả. Anh ấy cũng là tạo dấu vết giả theo hướng bắc để đánh lừa đội quân truy tìm.”

Regan dựa ra phía sau ghế và thở dài. “Bọn ta đều đã lên tiếng phản đối việc đưa em ấy tới ở cùng với người lạ và tới một vùng đất lạ. Chúng ta đã biết con bé sẽ đau khổ và hơn nữa, luôn có những phương cách khác để thiết lập liên minh nhờ vào một chính sách ngoại giao bền bỉ...”

“Nhưng rõ ràng mẹ không nghe,” Bryn chen vào, lần đầu tiên để lộ chút ngẹn ngào trong giọng nói của mình.

Hoàng hậu ư? “Người chắc không?” Tôi hỏi.

“Bà và Học giả Hoàng gia là người đầu tiên đề nghị chấp nhận lời cầu hôn của Vương quốc Dalbreck.”

Không thể nào có chuyện đó. Tôi biết Hoàng hậu. Người yêu Lia. Tôi chắc chắn về điều đó. “Sao Ngài biết chuyện này?”

Regan giải thích rằng sau khi Lia biến mất, cha và mẹ anh ấy đã cãi vã om sòm. Họ quá tức giận đến mức họ không kịp rút lui về phòng riêng để trút bỏ cơn giận dữ.

“Cha chỉ trích mẹ đã hủy hoại Người và mang Người ra làm trò hề. Cha nói rằng mẹ không bao giờ nên cưỡng hôn nếu mẹ không thể bảo được con gái của mình. Họ ném vào mặt nhau những lời thóa mạ khủng khiếp như những mũi tên tẩm độc.”

“Phải có một lời giải thích về tất cả chuyện này,” tôi nói. “Hoàng hậu yêu Lia.”

Regan nhún vai. “Bà từ chối bàn bạc với bất kỳ ai trong gia đình, kể cả Đức vua. Ngay cả anh Walther cũng không dò hỏi được điều gì, mà anh ấy là người luôn luôn có thể tâm tình cho bà trút cạn bầu tâm sự.”

Bryn nói Hoàng hậu gần như chỉ ở trong phòng của mình, bà dùng bữa trong phòng luôn và anh ấy chỉ thấy bà đi bộ dọc hành lang khi bà tới gặp Học giả Hoàng gia.

“Nhưng Học giả ghét Lia,” tôi nói.

Regan gật đồng ý. Hiềm khích giữa Lia và Học giả không bí mật gì. “Bọn ta đoán bà tới tìm sự an ủi và thông tuệ từ Thánh văn. Còn Học giả lại là chuyên gia về những chuyện như thế.”

An ủi. Có thể. Nhưng tôi có thể nghe thấy nỗi hoài nghi trong giọng nói của Regan.

Bryn uống cạn phần rượu táo còn lại của anh ấy. “Cô có chắc là em ấy bị bắt cóc không?” anh ấy hỏi lại. Giọng anh ấy đượm nỗi tuyệt vọng. Tôi biết anh ấy yêu quý em gái mình nhiều đến nhường nào, và cứ nghĩ đến chuyện cô ấy rơi vào tay lũ man di, anh ấy lại thấy tan nát cõi lòng.

“Vâng.” Tôi thì thào.

“Bọn ta sẽ đối mặt với cả mẹ và cha,” Regan nói. “Bọn ta sẽ buộc họ lắng nghe. Chúng ta sẽ cứu em ấy về.”

Họ rời đi, tinh thần tôi phấn chấn. Sự kiên quyết của anh Regan cuối cùng đã mang lại cho tôi một tia hy vọng. Ngài ấy khiến tôi nhớ đến anh trai của Ngài ấy vô cùng. Giá mà anh Walther cũng ở đây để sát cánh cùng họ. Tôi hôn những ngón tay của mình và cầu nguyện cho anh Walther nhanh chóng trở về.

Tôi đứng dậy khỏi bàn để trở về phòng. Tôi cũng có thể nhận thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Gwyneth khi cô ấy đứng đậy. Đó là một ngày dài chờ đợi và toàn những “đoán già đoán non”.

“Chà, mấy đứa đây rồi.”

Gwyneth và tôi đều xoay người lại.

Dì Berdi đứng ở ngưỡng cửa, hai tay chống nạnh. “Thật đúng là như là quả cầu lửa bị đá qua đá lại, ta đã tới một nửa số nhà trọ, rải từ đây xuống miền xuôi để tìm mấy đứa! Ta không nghĩ rằng mấy đứa lại chui rúc ở giữa chốn thị thành.”

Tôi nhìn chằm chằm vào dì ấy, không thể tin nổi những gì tôi đang thấy.

Gwyneth lấy lại giọng trước tôi. “Dì đang làm gì ở đây?”

“Ta không làm sao nêm nếm cho vừa vào nồi hầm trong khi vẫn cứ lo lắng về hai đứa và những chuyện đã xảy ra với Lia được. Chắc là ta sẽ có ích hơn nếu ở đây.”

“Vậy ai trông coi quán trọ?” Tôi gẵn giọng.

Dì Berdi lắc đầu. “Mấy đứa không muốn biết đâu.” Dì lau tay vào váy như thể dì đang mặc tạp dề, rồi hít hà xung quanh. “Cung cách nấu ăn ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt, ta có thể nhận ra điều đó. Ta có lẽ lại phải chui đầu vào bếp thôi.” Dì lại nhìn sang chúng tôi và nhướng mày lên. “Ta không được chào đón một tí nào sao?”

Gwyneth và tôi đều lao vào vòng tay dang rộng của dì ấy, dì Berdi quẹt nước mắt mà dì ấy thoái thác rằng đường đi bụi quá. Điều thiếu vắng duy nhất trong khoảnh khắc này là Lia.

❖ ❖ ❖

Ta kéo con bé lại.

Vững vàng đi, con ơi

Cứ để chúng lấy đi.

Con bé run rẩy nép vào sườn ta,

Sôi sục căm giận.

Chúng ta quan sát những kẻ nhặt xác lấy đi những giỏ đồ ăn mà chúng ta thu lượm được.

Không lòng trắc ẩn. Không xót thương.

Đêm nay, chúng ta sẽ lại bị đói.

Ta thấy Harik, thủ lĩnh của bọn chúng, ở giữa bọn chúng.

Hắn nhìn chằm chằm vào Morrighan và ta đẩy con bé ra sau lưng.

Những con dao màu bạc lấp lóa bên hông của hắn.

Hắn không lấy thêm.

– Di chúc cuối cùng của Gaudrel