Chương 42
CALANTHA HỘ TỐNG TÔI TỚI PHÒNG TẮM. TRONG KHI ĐÓ cửa phòng tôi giờ không còn khóa như giam cầm tù nhân nữa, tự do mới của tôi rõ ràng vẫn cần có lính gác chốt ở đầu hành lang để bảo đảm, Komizar đã tuyên bố như vậy và tôi không nghi ngờ gì chuyện họ báo cáo lại với hắn ta từng hành tung của tôi, kể cả chuyện tôi đã thò đầu ra khỏi cửa bao nhiêu lần. Tôi cũng có người hộ tống, kiêm canh chừng luôn, tới bất cứ nơi nào tôi đến. Tối qua, khi Calantha theo tôi về phòng, cô ta không nói nửa lời. Sáng nay dường như lại tiếp diễn cách thức như vậy.
Chúng tôi bước vào buồng tắm bịt bùng, ảm đạm, chỉ loe loét vài ngọn nến, nhưng lần này thay cho cái thùng gỗ, có hẳn một cái bồn tắm bằng đồng thau. Cái bồn đầy nước ngập tới một nửa, hơi nước nóng dập dềnh trên bề mặt. Một bồn tắm nước nóng. Tôi đã không nghĩ rằng kiểu tắm này cũng tồn tại ở đây. Hương hoa hồng ngọt ngào ngập tràn không khí. Có cả tinh dầu cho vào nước tắm.
Cô ta hẳn đã để ý thấy tôi bước ngập ngừng. “Một món quà đính hôn của thị tộc,” cô ta giải thích thẳng thừng, và cô ta ngồi trên một cái ghế đẩu, vẫy tay ra hiệu cho tôi tiến về phía bồn tắm.
Tôi trút bỏ quần áo và thả mình vào bồn nước nóng bỏng. Đây là lần tắm nước nóng đầu tiên của tôi kể từ khi tôi rời khỏi trại du mục. Tôi gần như đã quên mất tôi đang ở đâu nếu không vì con mắt trang sức xanh biển của Calantha cứ nhìn tôi chăm chăm, còn con mắt trắng nhờ nhờ kia của cô ta cứ lơ đãng nhìn đăm đăm vào trong bóng tối.
“Cô thuộc thị tộc nào?” Tôi hỏi.
Câu hỏi đó thu hút sự chú ý của cô ta. Cả hai con mắt của cô ta giờ đều đổ dồn vào tôi. “Không thị tộc nào cả,” cô ta trả lời. “Tôi chưa bao giờ sống bên ngoài Tòa Sanctum.”
Điều thổ lộ này khiến tôi bối rối. “Vậy tại sao cô buộc tôi phải tết tóc để hình kavah lộ ra?”
Cô ta nhún vai.
Tôi chìm xuống bồn tắm. “Đó là cách cô giải quyết mọi vấn đề của mình, phải không? Bằng cách thờ ơ.”
“Tôi không có vấn đề gì cả, công chúa ạ.”
“Tôi là vấn đề của cô, điều đó là chắc chắn, nhưng thậm chí ngay cả với tôi, đó vẫn là một bí ẩn. Cô vừa kích động tôi vừa ngăn trở tôi như thể cô không tự quyết định nổi.”
“Tôi cũng không tự quyết được. Tôi làm theo mệnh lệnh.”
“Tôi nghĩ không phải vậy,” tôi phản bác lại và cọ miếng bọt biển đầy xà phòng xuống chân. “Tôi nghĩ cô có chút quyền lực nhưng không biết phải làm gì với nó. Bây giờ, cô thử nghiệm sức mạnh của mình, rồi sau đó mang nó ra khỏi nơi ẩn náu, nhưng rồi cô lại đẩy nó ra xa lần nữa. Tất cả sự táo bạo của cô đều từ bên ngoài vào. Bên trong cô là sự rụt rè.”
“Tôi nghĩ cô có thể tự tắm một mình.” Cô ta đứng dậy để rời đi.
Tôi vốc một vốc tay đầy nước và ném về phía cô ta, tung tóe đầy mặt cô ta.
Cô ta sửng cồ lên, tay chộp lấy con dao đeo bên hông. Cô ta hít thở sâu, giận dữ, ngực phập phồng. “Tôi có vũ khí, điều đó không khiến cô lo lắng hay sao?”
“Tôi trần như nhộng và tay không. Chỉ có đồ ngu mới không lo lắng. Nhưng dẫu sao, tôi đã làm thế rồi, không phải sao?”
Mắt cô ta cháy dữ dội. Khuôn mặt cô ta không còn lãnh đạm một chút nào nữa. Môi cô ta nhếch lên trịch thượng. “Tôi từng giống như cô, công chúa ạ. Câu trả lời đơn giản. Thế giới nằm trên đầu ngón tay tôi. Tôi trẻ trung và si tình, tôi là con gái của con người nắm giữ quyền lực cao nhất tại vùng đất này.”
“Nhưng người có quyền lực cao nhất tại...”
“Đúng vậy đó. Tôi là con gái của Komizar đời trước.”
Tôi nhổm người về phía trước trong bồn tắm. “Vị Komizar mà...”
“Đúng, người mà hôn phu của cô đã giết cách đây mười một năm. Tôi đã giúp Ngài ấy một tay. Vậy đó, giờ thì cô biết rồi đấy, tôi thừa liều lĩnh. Dàn xếp cái chết cho ai đó không phải là việc khó khăn gì.”
Cô ta quay người đi và rẽ trái, cánh cửa nặng nề đóng sầm lại sau lưng cô ta.
Tôi ngồi đó, choáng váng, không biết mình nên nghĩ gì nữa. Liệu có phải cô ta vừa đe dọa sẽ sắp đặt cái chết của tôi không? Tôi trẻ trung và si tình với Komizar ư? Cô ta nghĩ sao khi cô ta biết về cuộc hôn nhân của tôi đây? Đó có phải là lý do mà cô ta im lặng đến vậy không? Chắc chắn, giờ cô ta đã có thêm lý do để giết tôi rồi.
Tôi đã tắm xong, sự xa xỉ của nó giờ đã không còn nữa. Tôi chà miếng bọt biển dọc cánh tay, cố gắng chỉ nghĩ về những lần tắm táp mà Pauline chà lưng tôi và tôi chà lưng cô ấy, cái cách mà chúng tôi đổ những bình nước hoa hồng ấm áp lên nhau, những lần tắm táp mà chúng tôi cười đùa và chuyện trò về tình yêu, tương lai và tất cả mọi chuyện bạn bè vẫn hay chia sẻ - chứ không phải chuyện giết người. Tôi thấy khá khó hiểu. Calantha đã giúp Komizar giết cha ruột cô ta ư?
Vậy mà cô ta vẫn chưa rút đoản kiểm chĩa vào người tôi, mặc dù tôi đã nhìn thấy cơn giận dữ trong mắt cô ta. Tôi đã kích động cô ta đúng như tôi chủ ý nhưng không có được câu trả lời mà tôi mong đợi. Tuy nhiên, những tiết lộ khá nhiều. Chỉ trong một tích tắc, bên dưới cái mặt nạ trịch thượng mà cô ấy đeo trên mặt, tôi đã thấy một cô gái, một Calantha trẻ tuổi hơn, một cô gái không đeo miếng che mắt, một cô gái đang khiếp sợ. Một cái nhìn thoáng qua ngắn ngủi soi tỏ sự thật.
Cô ta sợ hãi.
Sợ hãi và cỏ Thannis dường như là hai thứ dễ sinh trưởng ở vương quốc này.
✽ ✽ ✽
KHI TÔI RA KHỎI PHÒNG TẮM, CALANTHA ĐÃ ĐỂ LẠI HAI TÊN LÍNH MẶT MÀY NHẴN NHỤI, VÓC DÁNG KHẲNG KHIU hộ tống tôi về phòng thay cho cô ta. Rõ ràng, cô ta chịu đựng tôi hết nổi trong ngày hôm nay rồi. Tôi cũng đã chịu đựng cô ta đủ rồi. Tôi bắt đầu rẽ sang một hướng, và cả hai người lính bước về phía trước, cản tôi lại.
“Ta không cần các ngươi hộ tống,” tôi nói. “Ta định...”
“Chúng tôi được lệnh hộ tống Người về phòng,” một trong hai người lính nói. Giọng anh ta ngập ngừng và chân anh ta đổi chỗ liên hồi. Hai người lính trao đổi với nhau một cái nhìn dè dặt, và tôi đã thấy một nút thắt dây da lấp ló dưới áo mặc trong, trên cổ người lính thấp hơn. Anh ta đeo bùa hộ mệnh để được bảo vệ. Không nghi ngờ gì người còn lại cũng vậy. Tôi gật đầu chậm rãi, lưu ý biểu cảm thận trọng của họ và chúng tôi bắt đầu đi bộ theo hướng họ chỉ dịnh, mỗi người đi một bên sườn tôi. Khi chúng tôi đi đến phần tối nhất của hành lang, tôi dừng lại một chút. Tôi nhắm mắt lại, hai bàn tay tôi lóng ngóng trên đùi mình.
“Cô ấy bị sao vậy?” một người thì thào.
“Lùi lại,” người kia nói.
Tôi nhăn mặt.
Tôi nghe thấy cả hai rón rén lùi lại.
Tôi mở to hai mí mắt cho đến khi mắt tôi trợn trừng và trông có vẻ điên khùng.
Cả hai tên lính gác dạt ép vào tường xẹp lép.
Tôi từ từ há miệng ra, to dần, to dần, cho tới khi tôi chắc rằng trông tôi chẳng khác nào một con cá tuyết đang há hốc miệng.
Rồi, sau đó, tôi gào lên một tiếng hét kinh hồn.
Bọn họ chạy biến xuống hành lang, mất hút vào trong bóng tối, nhanh đến mức tôi thấy ấn tượng về độ nhanh nhẹn của cả hai.
Tôi quay lại, hài lòng rằng họ sẽ không trở về lối này nữa, và đi về hướng ngược lại. Đây là lần đầu tiên tôi mang “năng lực” ra làm trò giả dối kể từ khi tôi ở đây nhưng nếu tôi không được trao cho quyền tự do mà tôi mới đánh đổi được, thì có vẻ như là tôi phải giành giật lấy chúng. Có những bí mật chỉ cách đó vài bước mà tôi có quyền được biết.
✽ ✽ ✽
CÁC HANG ĐỘNG SÂU BÊN DƯỚI TÒA SANCTUM THẬT TĨNH LẶNG. Chỉ có một chút ánh sáng vay mượn từ một chiếc đèn lồng bên ngoài hành lang để giúp tôi định hướng. Tôi bước vào một căn phòng hẹp và dài, rõ ràng mới được sử dụng đây thôi. Một ổ bánh mì đang cắn dở được bọc trong giấy nến. Những cuốn sách để mở trên bàn.
Những con số và những ký hiệu mà tôi không hiểu được viết nguệch ngoạc trên giấy, chẳng để lại tí manh mối nào tiết lộ thân phận của những người mặc áo choàng. Nhiều bình đầy chất lỏng trong suốt phong kín xếp thành hàng ở đằng sau một chiếc bàn khác. Tôi nâng một chiếc lên và đưa nó ra ngoài ánh sáng. Bình đựng rượu mạnh của riêng từng người bọn họ chăng? Tôi đặt lại chiếc bình vào chỗ cũ và sục sạo trong những góc tối mờ nhưng không thấy gì hết.
Căn phòng này không phải là điểm đến dự định của tôi, nhưng khi tôi đi qua cánh cổng hẹp của nó, một cơn ớn lạnh đột nhiên choán ngợp tôi. Ở trong kia. Da thịt tôi râm ran như kiến bò. Lời nói đó đè nặng lên ngực tôi như một bàn tay ép chặt lại. Ở trong kia. Tôi chắc chắn rằng chính là năng lực đang lên tiếng, một luồng không khí bên trong căn phòng đã chạm tới tôi, nhưng rồi tôi không tìm thấy gì cả. Tôi nghi ngờ bản thân mình, tự hỏi liệu đó có phải chỉ là một trong những luồng khí lưu trong thế giới ngầm chằng chịt hang động này không.
Tôi nhìn kĩ lại toàn bộ đồ đạc trong căn phòng lần cuối và tiếp tục đi.
✽ ✽ ✽
ASTER NÓI ĐỨNG. ĐƯỜNG HẦM NÀY CHỈ DẪN ĐẾN CHÂN VÁCH ĐÁ VÀ HỆ THỐNG TRUYỀN ĐỘNG CỦA CÂY CẦU. Dòng sông chảy ầm ào chỉ cách tôi vài bước chân, vậy mà cả người tôi đã ướt đẫm bụi nước của nó. Sức mạnh của nó thật đáng kinh ngạc và đáng sợ, và tôi tự hỏi có bao nhiêu sinh mạng đã mất đi chỉ tính riêng trong nỗ lực xây dựng một con đường băng qua sông.
Tinh thần của tôi tuột dốc khi tôi khảo sát các bánh răng của cây cầu. Chúng là bộ phận của một hệ thống ròng rọc phức tạp gồm nhiều bánh răng khổng lồ như cái tôi đã từng thấy trên vách đá cao hơn ở lối vào thành Venda. “Không thể nào,” tôi tự nhủ. Vậy nhưng...
Tôi gần như không thể cất bước đi khỏi đó. Bánh xe thấp nhất bị cố định vào những tảng đá xung quanh. Nó là những bậc cầu thang trơn trượt, và dòng sông cuồn cuộn bên dưới khiến tôi cứ phải để mắt, thận trọng từng bước chân, nhưng cuộc leo trèo ngắn ngủi của tôi không tìm ra điều gì có ích gì hơn. Nếu có, nó chỉ khẳng định rằng chúng tôi sẽ không thể bỏ trốn bằng cách đi qua cầu.